Chương 5: CÁM ƠN CẨN NGÔN
Hai giờ trưa, tại phòng pháp y Sở Cảnh Sát,- Chào bác sĩ Trương, phát hiện mới của anh là gì vậy? Tôi nóng lòng muốn biết.
Tần Lam vừa tiến tới bàn làm việc của bác sĩ Trương vừa hỏi.
- À cô đến rồi. Là vầy, tôi mới xem lại thi thể nạn nhân, trên ngón tay nạn nhân có đeo một chiếc nhẫn hình vô cực, tôi nhận thấy có một mẫu biểu bì vướn vào đấy nên đã đưa qua phòng pháp chứng kiểm tra thì lớp biểu bì ấy không thuộc về anh ta - nạn nhân La Quốc Hùng. Tôi nghĩ đó là do hung thủ để lại.
- Với lại đầu anh ta có nhiều vảy gàu, tôi chẩn đoán anh ta vùng da đầu đang bị mắc chứng bệnh nấm da đầu nên rất nhờn dính và nhìu mảng gàu lớn, trên đó còn có lưu lại một ít dược liệu điều trị thuộc về đông y.
- Tôi sẽ qua phòng pháp chứng xem báo cáo xét nghiệm của họ về loại thuốc đông y này. Tôi cũng đã đi hỏi thăm gia đình nạn nhân, vợ anh ta nói anh ta rất thích đi leo núi một mình. Hôm gặp nạn anh ta cũng là đang đi đến đó để leo núi. Cuộc sống anh ta sung túc, không có mâu thuẫn gì đặc biệt. Chúng tôi vẫn đang cật lực điều tra. Cám ơn anh bác sĩ Trương.
- Không có gì, chỉ cần giúp được việc điều tra của cô.
Madam Tần cười và chào tạm biệt bác sĩ Trương.
Đột nhiên bác sĩ Trương cảm thấy nụ cười ấy tràn ngập nhu tình.
---
Madam Tần trở về phòng làm việc nghiên cứu lại manh mối, mải mê làm việc nên không để ý đến thời gian, trời đã sập tối, cô hơi mệt nằm xuống bàn thϊếp đi lúc nào không hay.
Ngô Cẩn Ngôn lúc này đem tập báo cáo pháp chứng mang qua cho Madam Tần theo lời của sếp Sam.
Cô bước vào tổ trọng án thì mọi người đã về cả rồi, riêng có 1 căn phòng còn sáng đèn.
Cô bước vào thì thấy Madam Tần đang ngủ, cô nhẹ nhàng tiến tới gần, đặt tập tài liệu xuống bàn. Sau đó không hiểu sao ánh mắt không thể rời khỏi nữ nhân đang say ngủ ấy, đôi hàng mi cong dài, sóng mũi thẳng tắp, đôi môi cong thật sự làm người ta phải nao lòng. Cẩn Ngôn đúng là không thể cưỡng lại một vẻ đẹp có sức hút như vậy.
Cô nghĩ chắc là do quá mệt mỏi đây. Cô đi ra ngoài pha một ly sữa nóng đặt lên bàn cho Tần Lam cùng mẫu note "Try me" (kèm icon mặt cười nháy mắt), lấy chiếc áo khoác đang treo ở góc phòng làm việc khoác lên người cô ấy rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tự nhiên Cẩn Ngôn thấy lòng mình như có thứ cảm giác gì lạ lẵm, cô lắc lắc đầu và tiếp tục đi về phòng của mình.
Tần Lam một lúc sau cũng thức giấc, cô nhìn lên đồng hồ cũng đã chỉ 9h tối. Khá muộn rồi cô phải về nhà, cô day day đầu chợt thấy trên người mình có tấm áo khoác, nhìn xuống bàn lại thấy bản báo cáo của phòng pháp chứng, kèm cốc sữa tươi vừa ấm để dùng. Cô cầm tấm giấy note có chữ "Try me" kia kèm icon nháy mắt. Cô đăm chiêu suy nghĩ, rồi theo quán tính như thế nào đó cô cầm cốc sữa lên và uống vì cũng vừa lúc cô cảm thấy đói bụng.
- Chắc là chiêu trò của Mỹ Mỹ - cô nhân viên cấp dưới của cô.
Tần Lam dọn dẹp đồ đạc và rời Sở không quên cầm theo bản báo cáo pháp chứng về nhà nghiền ngẫm.
----
Sáng hôm sau, Tần Lam đến phòng pháp chứng tìm sếp Sam, có có một số thắc mắc về bản báo cáo hôm qua.
- Sếp Sam, hôm qua tôi đọc bản báo cáo của bên anh, thì nạn nhân La Quốc Hùng dùng dầu gội đầu đông y để trị bệnh phải không?
- Đúng vậy, Cẩn Ngôn em giải thích cho madam Tần đi.
Cẩn Ngôn lập tức giải thích.
- Chúng tôi đã dùng công nghệ để phân tích thành phần đông dược trên da đầu nạn nhân thì phát hiện loại dược phẩm này có trong dầu gội đầu đặc trị Nấm da đầu, loại dầu này cũng hiếm nên chỉ có một số tiệm làm tóc dùng loại dầu này để trị bệnh cho khách. Có thể nói nạn nhân La Quốc Hùng trước khi đi leo núi có đến tiệm làm tóc để gội đầu trị bệnh theo định kỳ.
Tần Lam chăm chú nghe Cẩn Ngôn giải thích.
- Vậy chúng tôi sẽ cho tìm các nơi làm tóc dùng thuốc đông y trị bệnh để xem anh ta thường lui tới nơi nào. Còn về mẫu biểu bì trên chiếc nhẫn hình vô cực của nạn nhân thì sao?
Cẩn Ngôn tiếp tục nói.
- Phần biểu bì đó không thuộc về nạn nhân, tôi có phát hiện một mẫu máu ở nơi chiếc nhẫn, xét nghiệm DNA thì cũng không phải của La Quốc Hùng. Có thể là do lúc xô xát với hung thủ, hung thủ để lại.
Tần Lam nghe Cẩn Ngôn giải thích đột nhiên cảm thấy đã có thêm manh mối để tiếp tục điều tra.
- Cám ơn Cẩn Ngôn. Cám ơn mọi người, chúng tôi về làm việc.
Hình như đây là lần đầu tiên Madam Tần gọi tên mình thì phải - Cẩn Ngôn mừng thầm.
Tiếng gọi nghe nhẹ nhàng êm dịu làm sao.
---
Tan sở, xe Tần Lam đột nhiên không khởi động được, cô đành phải ra ngoài đón taxi về.
Đang giờ cao điểm thật sự đón taxi mới khó lắm sao, cô đang loay loay không biết làm sao thì một chiếc xe tiến tới. Đó là Cẩn Ngôn.
Cẩn Ngôn kéo kính xe xuống
- Madam Tần, cô đi đâu tôi chở cô, giờ này khó đón xe lắm.
Cẩn Ngôn vừa nói vừa ra hiệu cho Tần Lam lên xe mình.
Tần Lam nghe thấy lời mời quá ư nhiệt tình nên đã đồng ý lên xe Cẩn Ngôn.
- Cám ơn cô, lần sau tôi sẽ mời cafe cám ơn nhé.
- Ôi, thật là vinh hạnh cho tôi. Nữ cảnh sát lạnh lùng nhất Sở cảnh sát vừa hẹn tôi đấy à?
Cẩn Ngôn vừa nói vừa nhìn sang Tần Lam cười trêu chọc
Tần Lam khẽ có chút ngượng ngùng.
- Lúc nào cô cũng có thể giỡn như vậy à, cứ như một đứa trẻ vậy, cuộc sống cô vô âu vô lo vậy sao?
- Buồn cũng một ngày, vui cũng một ngày, sao chúng ta không dùng một thái độ tích cực nhất để sống chứ, đúng không?
Tần Lam quay qua nhìn Cẩn Ngôn đang lái xe rồi gật đầu nhẹ đồng tình.
- Uh cô nói cũng phải.
Chợt điện thoại Tần Lam reo lên, cô bỏ điện thoại ở túi xách nên mất thời gian lục lọi để lấy ra, cô lấy ra mấy thứ bên trong túi để dễ tìm hơn. Cẩn Ngôn quay qua nhìn đống đồ cô mới để ra, cô thấy một cây son môi màu bạc trên ấy có khắc dòng chữ "Serendipity" (Định mệnh) Cẩn Ngôn liền hỏi.
- Thỏi son đẹp quá, dòng chữ trên đó chắc là rất có ý nghĩa với cô.
Tần Lam nghe mấy lời đó thì cười mỉm, nụ cười có vẻ hơi gượng một tí.
- Alo con đây, con nhớ mẹ con ta có hẹn mà, con đang về mẹ đợi con một chút.
Tần Lam cúp máy.
- Cô sống với mẹ àh?
- Uh đúng vậy.
Dứt lời Cẩn Ngôn thắng gấp 1 phát, Tần Lam cũng bị giật người theo phanh xe đồ linh tinh ở túi Tần Lam bị rơi xuống sàn xe.
- Ôi xin lỗi cô, chiếc xe phía trước chạy ẩu quá, cô không sao chứ.
- Không sao đâu.
Tần Lam cúi xuống nhặt đồ bỏ lại vào túi.
Cuối cùng cũng chở người đẹp về nhà an toàn.