Lời Hứa Của Chúng Ta [Lam Ngôn]

Chương 24

Chương 24: NGƯỜI NHÀ?
Tần Lam và Trương Chấn vào bệnh viện tìm mẹ cô, mẹ cô đang đứng ở gần quầy tiếp tân của bệnh viện, cô chạy thẳng lại mẹ nắm lấy tay bà ấy lo lắng.

- Mẹ sao rồi, sao lại ở bệnh viện? Mẹ có sao không? Đau chỗ nào?

Mẹ Tần Lam trấn an con gái.

- Không, mẹ không sao hết con à, người có gì là Cẩn Ngôn kìa.

Tần Lam sững lại một giây, gương mặt khó hiểu.

- Cẩn..Cẩn Ngôn? Sao lại là Cẩn Ngôn vậy mẹ.

- Haiza, do mẹ không gọi được con nên mẹ gọi Cẩn Ngôn tới.

- Con chưa hiểu?

- Chuyện là như thế này. Mẹ đang đi trên đường mẹ lại gặp bà Tô ấy nữa, bà ta gặp mẹ thì đâu có để yên cho mẹ, bà ta cứ la mắng mẹ.

- Sao bà ta cứ quá đáng thế - Tần Lam bực tức.

- Mẹ cũng không đôi co làm gì bà ta la mắng một hồi thì bỏ đi, mẹ cũng đi về nhà. Trên đường đi về mẹ thấy có một người đi theo bà Tô, mẹ thì sức cô thế yếu lại già cả nên mẹ định gọi cho con xem thế nào nhưng gọi mãi không được. Nên mẹ gọi Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn lo mẹ có chuyện nên vội chạy đến. Mẹ đi theo một lát thì thấy bà Tô rẽ vào một con hẻm, hắn ta cũng vào theo, mẹ sợ quá vì đường cũng khá vắng. Một lát sau mẹ nghe tiếng xô xát, rồi tiếng kêu cứu. Mẹ nhặt một cái gậy bên đường định lại xem thì may quá Cẩn Ngôn đến. Cẩn Ngôn chạy vào ngăn kẻ đó, hắn đang bóp cổ bà Tô. Xô xát một hồi hắn đánh Cẩn Ngôn đập đầu vào tường rồi bỏ chạy. Kết quả là mẹ, Cẩn Ngôn và bà Tô ấy vào viện.

Tần Lam nghe từ đầu đến đuôi câu chuyện thì đã hiểu ra vấn đề vì sao Cẩn Ngôn thất hẹn. Cô bây giờ bắt đầu lo lắng.

- Vậy Cẩn Ngôn đâu rồi mẹ? Em ấy có sao không?

- Bác sĩ đang chụp hình bên trong, mẹ đi lấy thuốc. Con ở đây chờ Cẩn Ngôn đi.

Trương Chấn lên tiếng.

- Để cháu đi với bác.

Trương Chấn cùng mẹ Tần Lam đi làm thủ tục và lấy thuốc cho Cẩn Ngôn.

Tần Lam đứng bên ngoài chờ Cẩn Ngôn thì trong lòng rối bời, có quá nhiều cảm xúc bây giờ, cô không biết gương mặt mình đang là trạng thái gì nữa.

Khoảng 10 phút sau. Bác sĩ kéo màn khám bệnh ra. Cẩn Ngôn đang ngồi trên xe lăn, đầu băng lại, tay đang chà chà lên đầu nhăn nhó. Y tá đẩy Cẩn Ngôn ra ngoài. Cẩn Ngôn thấy trước mình có một bóng đen nên ngước mặt lên. Mắt tròn mắt dẹt nhìn người đối diện.

- La..m, chị sao tới đây?

- Để tôi đẩy giúp, cô ấy là người nhà của tôi. - Tần Lam nói với y tá. Cô y tá gật đầu mỉm cười đưa lại Cẩn Ngôn cho Tần Lam.

Cẩn Ngôn nghe từ "Người nhà" thoáng giật mình, nghĩ rằng mình nghe nhầm, gương mặt bây giờ ngốc đến không tưởng tượng nổi.

Tần Lam đẩy Cẩn Ngôn lại gần băng ghế ở bệnh viện, cô ngồi xuống, Cẩn Ngôn ngồi xe lăn đối diện. Hai người nhìn nhau một lát, Cẩn Ngôn hơi ngượng, gãi gãi đầu và nói.

- Chị sao lại nhìn em, em không muốn thất hẹn đâu mà lúc đó nghe giọng bác hoảng sợ quá em lo nên chạy đi luôn với cả em gọi chị cũng không được nên vẫn là em đi trước xem thế nào. Em...xin lỗi, chị đừng có giận em, em...

Cẩn Ngôn phân bua có phần hơi ấp úng, Tần Lam lấy bàn tay thon dài của mình chặn miệng Cẩn Ngôn lại. Đôi mắt đỏ ngầu tựa sắp khóc. Cẩn Ngôn bị hành động bất ngờ này của Tần Lam thì cũng không biết phản ứng thế nào, đôi mắt trợn tỏ vẻ ngạc nhiên rồi chăm chú nhìn vào Tần Lam.

- Chị xin lỗi, đáng ra người bị thương là chị, chị phải là người lo lắng cho mẹ chị, nhưng hết lần này đến lần khác em lo lắng mẹ chị thay cho chị mà chị còn cáu giận em. Như hôm nay trong lúc em đang giúp mẹ chị, đang đấu tranh với kẻ xấu đó thì chị lại đang rất vui vẻ không biết điều gì cả. Chị thật là...

Tiếng nói của Tần Lam bị ngẹn lại, cô cúi mặt xuống có vẻ sắp khóc. Cẩn Ngôn thấy Tần Lam uỷ khuất trước mặt trong lòng nhói lên một cái rõ đau. Cẩn Ngôn nắm lấy bàn tay đang che miệng mình.

- Lam à, có gì đâu, chị đừng tự trách mình, cũng do em không tốt thôi. Chị đừng khóc, em sẽ đau lòng lắm. Em biết người chị lo lắng nhất là mẹ chị, thì sao em lại không thể san sẻ phần lo này giúp chị được. Chị đừng thấy ái náy, em cảm thấy rất hạnh phúc khi giúp được chị mà.

Tần Lam ngước mặt lên, một giọt lệ rơi xuống má. Cẩn Ngôn lấy tay lau đi giúp.

- Ngoan nào, chị lạnh lùng hung hăng lắm mà sao hôm nay lại khóc lóc thế, em vẫn là nhìn không quen chút nào. - Cẩn Ngôn cười trêu Tần Lam, cô thấy Tần Lam hiện tại như một hài tử mếu máo rất đáng yêu.

Tần Lam đánh Cẩn Ngôn một cái.

- Em bị thương mà sao vẫn còn nghịch ngợm như thế.

- Ôi đừng giận em mà em chỉ muốn chị cười lên. Chị có biết không mấy ngày nay chị giận em, thái độ lạnh lùng em sợ lắm huhu.

- Sợ sao không năn nỉ đi?

- Ơ chị có cho em cơ hội nói với chị câu thứ 2 đâu. Mấy ngày nay em thật buồn à ~ Cẩn Ngôn giả vờ ôm đầu làm nũng.

Tần Lam lấy tay sờ vào đầu Cẩn Ngôn ôn nhu hỏi.

- Sao nào, đau lắm không?

Cẩn Ngôn được nữ nhân trước mặt nhẹ nhàng thăm hỏi, cảm giác như lên chín tầng mây, nhưng vẫn làm nũng.

- Ôi đau lắm, huhu, chị phải chăm sóc em bù lại những ngày quaaaa.

- Thôi được rồi đừng làm nũng nữa. Bác sĩ nói sao?

- Em chỉ bị va đập nhẹ không có gì nghiêm trọng, chỉ là phải nghỉ ngơi đừng làm việc vài hôm để tránh tình trạng chóng mặt do va chạm. Lấy thuốc xong em được về rồi. Chắc phải nghỉ phép vài ngày rồi.

- Mẹ với anh Chấn đi lấy thuốc rồi, chắc sắp xong rồi chúng ta chờ ở đây đi. À người tấn công em, em có thấy mặt không?

- Tối quá, hắn lại bịt khẩu trang em chỉ biết hắn ta cao cỡ 1m7, khi va chạm em có sờ được trên bắp tay hắn có một vết sẹo hình chữ thập. Lúc bỏ chạy em thấy hắn đi chân thấp chân cao, như là có tật vậy. Người hắn thì nồng nặc mùi trầm hương. Ôi đến giờ em vẫn còn nghe được mùi ấy. Nhức cả đầu.

- Tên đó có phải cướp muốn cướp của không nhỉ?

- Em nghĩ là không? Em thấy hắn là muốn gϊếŧ bà Tô hơn.

- À đúng rồi bà ta thế nào rồi, chị đã gọi đồng nghiệp đến, họ đang trên đường tới đây để lấy lời khai.

- Bà ta thảm hơn em, bị đánh tát nhiều cái vào mặt, bị bóp cổ suýt ngạt thở, em tới trễ một chút chắc bả đã không may mắn rồi. Người đàn bà dữ tợn đó, không biết đã gây thù chuốc oán với ai rồi. Mà bà ta còn hôn mê, chưa tỉnh đâu.

Tần Lam suy nghĩ một lát rồi nói với Cẩn Ngôn.

- Chắc là ngày mai mới có thể lấy lời khai được. Thôi chúng ta đi về thôi. Mẹ đang tới kìa.

Cẩn Ngôn cười tít cả mắt, gật đầu. Gương vỡ lại lành rồi, Cẩn Ngôn tâm trạng thật là thoải mái. Tiếng gọi "Người nhà" thân thương làm sao.

Cô với Tần Lam đã làm hoà mà dường như Cẩn Ngôn đã tiến thêm một bước vào trái tim Tần Lam rồi thì phải.