Xứng Đôi [Lam Ngôn]

Chương 5: Nước em đã uống qua, đặc biệt ngọt

Sau bữa trưa, Ngô Cẩn Ngôn ngồi trong phòng hoá trang, nhìn người phụ nữ mặc chiếc xường xám đen, với đôi môi đỏ và lông mày kẻ. Tuy trước kia đã từng diễn chung nhưng lần nào cũng vẫn căng thẳng.

Từng tình tiết trong phim lướt qua trong đầu, lời thoại cũng được ghi nhớ thêm lần nữa.

Cô tiến vào khu quay phim, thấy Tần Lam đã hoá trang xong đang chờ mình rồi. Xường xám tôn dáng hơn trang phục cổ trang, dáng người mềm mại, làn môi đỏ xinh xắn, cộng với đôi giày cao gót, khiến đùi Tần Lam trở nên thon dài hơn, toàn thân cũng có khí trường hơn.

Ngô Cẩn Ngôn không kìm được khen:

- Lam tỷ, chị thật đẹp.

Tần Lam nghe thế, mặt đỏ lên.

- Em cũng vậy mà.

Bối cảnh cảnh quay hôm nay là cô từ Mỹ trở về, lần đầu gặp đại tỷ Chung Linh Uyển. Trước khi vào quay, phó đạo diễn nói qua về vị trí máy móc, những điều chú ý trong vị trí di chuyển, Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam nghe xong gật đầu.

- "Action!"

Đạo diễn vung tay, chính thức bắt đầu quay.

Thu phân với những cơn mưa bay lất phất.

Một chiếc ô tô chầm chậm dừng lại trước cửa công ty Thương mại bách hoá Chung Thức ở khu phố phồn hoa nhất Thượng Hải. Một người đàn ông mặc bộ đồ Trung Sơn tiến tới bên cạnh mở cửa xe đầy cung kính.

Từ trong xe một người phụ nữ xinh đẹp với bộ xường xám bước xuống. Chiếc giày cao gót gót nhỏ chạm xuống đất, rồi người đàn ông kia lập tức giương ô, nước mưa nhỏ xuống lớp giấy dầu của chiếc ô.

Người phụ nữ này không phải ai khác, chính là nhị tiểu thư của Thương mại bách hoá Chung Thức, Chung Ngọc.

- Xin chào nhị tiểu thư, đại tiểu thư đang đợi cô trên lầu hai.

Người mở cửa xe cúi đầu nói.

Chung Ngọc gật đầu, tiến thẳng lên lầu hai, khẽ gõ cửa.

- Mời vào!

Giọng nói của người bên trong vang lên tựa tiếng oanh vàng.

Chung Ngọc nghe xong, không chút do dự đẩy cửa bước vào.

Chung Linh Uyển quan sát Chung Ngọc, đôi mày lá liễu, dáng người thướt tha, hai mươi năm không gặp, tiểu nha đầu này đã trưởng thành thế này rồi.

Chung Linh Uyển nhướn môi, nhiệt tình hỏi:

- Tiểu Ngọc, chặng đường tới đây có thuận lợi không, có cần về nhà nghỉ ngơi trước không?

Chung Ngọc biết rõ mục đích của lần trở về này, tuy cô không thèm diễn cảnh tỷ muội tình thâm, nhưng giờ vẫn cần phải giữ hoà khí bề ngoài. Bản thân cô chưa biết tí gì về tình hình công ty, cần nhiều thời gian để nắm bắt.

Cô cầm chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, cười nhạt:

- Cảm ơn tỷ tỷ quan tâm, chút mệt mỏi này không là gì cả.

- Vẫn là về nghỉ ngơi trước đi, thứ hai tuần sau tới công ty làm việc được chứ?

Chung Ngọc nghe xong không nói gì, nhìn Chung Linh Uyển, rồi cười đầy thâm ý:

- Sợ là tỷ tỷ quên rồi, là lão gia tử liên tục thúc giục em trở về, em đâu dám chậm trễ dù chỉ một khắc.

Cô chưa nói xong thì đã từng bước tiến gần Chung Linh Uyển, rồi nghiêng đầu, hơi nhướn môi lên, khẽ thổi khí bên tai chị, nói:

- Tỷ tỷ thấy sao?

Hơi thở của Chung Ngọc thổi lên tai Chung Linh Uyển khiến chị khẽ run lên một chút. Chị biết người em gái này lần này trở về không đơn giản, cho dù vậy thì cô vẫn là em ruột của chị, chị vốn có ý tốt quan tâm cô nhưng lại bị hiểu nhầm.

Chung Linh Uyển cũng không muốn giải thích nhiều, lùi một bước, hít vào một hơi sâu, ngữ khí bình thản đáp:

- Vậy thì theo sắp xếp của em đi.

Chung Ngọc nghe vậy cười hài lòng:

- Vậy em xin cảm ơn tỷ tỷ.

- Cắt!

Đạo diễn hô dừng, trong giọng nói không giấu nổi sự phấn khích:

- Rất tốt, cực kỳ tốt!

Hai người này phối hợp vô cùng ăn ý, ánh mắt, nét mặt, tất cả đều rất vừa độ, quả nhiên là có phản ứng hoá học.

Nghe tiếng đạo diễn hô cắt, Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam đều đứng lên tỏ ý cảm ơn với mọi người.

Hai người bắt đầu diễn chung từ hôm nay, còn cả độ cong của động tác cúi người cũng y hệt, Đàm Tùng Vận ở bên ngoài quan sát bỗng cảm thấy hai người thật xứng đôi.

Sau một buổi quay, Ngô Cẩn Ngôn thở phào, có thể là quá lâu không uống nước, cô cảm thấy cổ họng khô khốc, trợ lý bên cạnh cũng rất chu đáo, đã chuẩn bị cho cô cốc nước chanh mật ong.

- Cẩn Ngôn, mau uống đi.

Trợ lý đưa nước tới.

- Oa, cảm ơn Tiểu Mạc.

Ngô Cẩn Ngôn cũng không khách khí, ngậm ống hút hút hai ngụm, lập tức cảm giác như hồi phục nguyên khí.

Rồi cô bỗng nhớ, cũng không biết Lam tỷ có mang nước không, cô bảo trợ lý lấy thêm một ống hút, tiến lại chỗ Tần Lam.

- Lam tỷ, chị uống không? Cũng ngon lắm.

Tần Lam nhìn Ngô Cẩn Ngôn bộ dạng như đứa trẻ phấn khích cầm nước tới cho chị, trong lòng cảm thấy một nơi nào đó mềm nhũn.

- Có chứ.

Nói rồi, Tần Lam cầm cốc nước chanh mật ong đó lên, ngậm ống hút hút một hơi.

Ngô Cẩn Ngôn đỏ mặt, rồi bối rối đưa một cái ống hút khác lên, nói nhỏ:

- Em quên mất, đây còn một cái ống hút nữa...

Tần Lam nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của Ngô Cẩn Ngôn, cười lớn, trêu cô:

- Không sao, chị cảm thấy nước em uống qua, đặc biệt ngọt!

Ngô Cẩn Ngôn nghe xong mặt càng đỏ hơn.

Quay xong trở về nhà, vốn dĩ có thể nghỉ ngơi, nhưng Ngô Cẩn Ngôn vừa nhắm mắt là lại nhớ tới những cảnh quay cùng Tần Lam. Thật ra cô cũng từng quay cùng với rất nhiều diễn viên, nhưng chỉ khi với Tần Lam cô mới cảm thấy giữa họ không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt là có thể tâm ý tương thông.

Rồi cô lại nhớ lúc Tần Lam chu đáo gắp rau thơm ra giúp cô, còn cả câu "nước em uống qua, đặc biệt ngọt" nữa.

- Ài...

Cô khẽ thở dài, thì ra dù em có khắc chế thế nào, có nghĩ đủ mọi cách để tránh né.

Nhưng chỉ cần gặp chị, mọi nỗ lực của em đều trở thành vô ích.

Tần Lam, chị có cảm nhận được tâm ý của em không?

Đêm nay, chắc chắn là mất ngủ rôi.

< tbc >