Chương 44: Tâm tư
Thân thể phủ đầy vết yêu, người ở cạnh bên, giường bừa bộn, không một cảnh nào không tỏ rõ tràng vui hoan đêm qua.Bởi vì say rượu, cho dù toàn thân đau nhức, Phú Sát Dung Âm vẫn tỉnh lại từ sớm. Những hình ảnh hỗn loạn không tả nổi đêm qua đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của nàng. Lẳng lặng ngắm nhìn người đang say giấc nồng, nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Sáng sớm thấy được dấu đỏ nhức mắt kia, khiến cho bản thân khó chịu đến mức tiến sát bờ vực tan vỡ, ghen tị bùng nổ trong lòng, tuy nhiên lý trí vẫn còn, đem tâm tư kia cưỡng ép kiềm chế xuống, theo người nọ dạo quanh đường phố kinh thành sầm uất, biết rõ không thể, nhưng vẫn đưa tặng nàng miếng ngọc bội kia, khoảnh khắc tự tay đeo lên cho nàng, cơn đau nhức được hóa giải như kỳ tích vậy. Thế nhưng đến lúc nghe tiên sinh quán trà kể chuyện, cảnh tượng được miêu tả sống động lại giống như một thanh kiếm sắc, lăng trì trái tim đã sớm bể tan tành, không chịu nổi vội vàng rời đi, ngay cả tìm một cái cớ để chạy trốn cũng vụng về như vậy. Người nọ mặt mày lo âu bộ dáng sợ hãi, bản thân nhạy cảm lại khiến nàng trở nên dè dặt cẩn thận như vậy sao. Phú Sát Dung Âm, là ngươi, là ngươi đã khiến cho người đã từng sống vô câu vô thúc biến thành dáng vẻ như hôm nay, hết thảy đều là lỗi của ngươi, ý tưởng trong lòng tựa như tự trách lại tựa như tự giễu, chặt chẽ vây khốn bản thân, một mực kéo dài đến tận khi bước vào cửa tiệm điểm tâm kia.
Nàng chưa bao giờ dính vào thứ đồ như rượu, song những tâm tình ngổn ngang trong lòng lại phát ra khát vọng đối với nó, chỉ là nước dưa hấu mà thôi, ấy thế mà một ly tiếp một ly uống hết cả bình. Cuối cùng cũng có men say, nhưng lại vô cùng thoải mái, biết rõ không thể làm ra hành động như vậy, nhưng dưới tác dụng của rượu cồn, nàng lại buông thả mình tựa vào người kia, sau đó như bị nghiện vậy, không muốn rời đi. Ký ức tiếp theo, chỉ có hình ảnh đối phương ngồi bên mép giường chiếu cố mình, biết rõ không thể, lại không nhịn được chủ động hôn người trước mặt, phảng phất như uống say trở thành lý do cho bản thân tùy hứng làm bậy, cái gì thế tục lễ giáo, cái gì đoan trang hiền thục, bản thân là ai, người kia lại là ai, hết thảy những thứ đó, vào giây phút ấy, nàng không muốn tiếp tục bị chúng trói buộc nữa. Ít nhất, vào tối nay, hãy sống vì bản thân một lần, chỉ làm Phú Sát Dung Âm của người đó, chỉ làm Phú Sát Dung Âm thuộc về Ngụy Anh Lạc!
Tỉnh dậy, không hối hận, chỉ là khổ sở vì lại quyết định ích kỷ, quyết định con đường về sau của hai người mà thôi!
Nhìn quanh bốn phía, hoàn cảnh quen thuộc, ngày hôm qua hóa ra trở về nhà sao? Trong lòng nghĩ ngợi, chuẩn bị đứng dậy, cảm giác đau nhức bên dưới khiến nàng khẽ cau mày. Thầm cắn răng, đơn giản khoác chút y phục che đậy bản thân, khó khăn đứng dậy, gọi nha hoàn mang nước tới rửa sạch một phen, mới vờ như không mang theo tia lưu niệm nào đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngụy Anh Lạc ngủ rất lâu, tỉnh lại phát hiện phía bên kia giường đã lạnh ngắt từ lúc nào, lòng chợt run, dự cảm xấu theo đó mà tới. Vội vàng đứng dậy, phát hiện thân mình trống trơn, tuy nhiên còn chưa kịp đỏ mặt, liền đã nhìn thấy xiêm áo sạch sẽ đã sớm chuẩn bị sẵn cùng với bồn nước vẫn còn chút nhiệt độ, thoáng thở phào một cái. Sau khi xử lý mình gọn gàng, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài. Từ trong miệng người hầu biết được Phú Sát Dung Âm hiện tại đang ở phòng khách, nhịp bước vốn dĩ gấp gáp đổi thành chậm chạp, bản thân vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt nàng. Chỉ là lúc đi tới gần cửa, nghe thanh âm bên trong phòng, cả trái tim đều trầm xuống.
"Thần thϊếp ngày hôm qua đột nhiên hơi khó chịu, không thể trở về cung, mong Hoàng thượng thứ tội."
Phú Sát Dung Âm cười nhìn Hoằng Lịch ở bên cạnh, dáng vẻ thẹn thùng, giống như tiểu nương tử làm nũng với trượng phu vậy.
Hoằng Lịch vốn không tức giận, thấy Phú Sát Dung Âm tươi cười thoáng lộ ra vẻ mặt nghịch ngợm, liền cũng không để tâm xem ở đây có người hay không, ở giữa trán nàng ấn xuống một cái hôn thật sâu.
"Trẫm lo lắng còn không kịp, làm sao có thể tức giận với Dung Âm."
Dứt lời, liền thấy người nọ thẹn thùng núp vào trong ngực Hoằng Lịch.
Hai người thân mật đối thoại, làm cho Ngụy Anh Lạc như tim bị dao cắt, tại sao nàng có thể đối xử với mình như vậy, không dám tin tưởng, không muốn tin tưởng người rõ ràng một khắc trước còn... thuộc về mình? Giờ phút này lại đang nép vào trong lòng một người khác...
"Ngụy Anh Lạc đâu? Con sâu lười đó còn chưa dậy sao?"
Không thấy Ngụy Anh Lạc, Hoằng Lịch buồn cười hỏi đến, chọc cho Phú Sát Dung Âm cười khẽ một tiếng.
"Anh Lạc còn..."
Vốn muốn nói còn chưa dậy, Ngụy Anh Lạc lại từ ngoài cửa cúi đầu đi vào.
"Xin lỗi, dậy trễ."
Giọng nói đạm nhạt, không nghe ra được có chỗ nào kỳ quái.
Hoằng Lịch giương mắt nhìn nàng, thấy nàng dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Cổ của ngươi làm sao vậy?"
Nhìn vết đỏ kỳ quái trên cổ nàng, Hoằng Lịch cau mày nghi ngờ mở miệng.
Người bị hỏi đang định trả lời, lại phát hiện trong mắt Phú Sát Dung Âm chợt lóe lên hỗn loạn, tuy rằng bản thân bên này chỉ là bị sâu cắn, nhưng bên kia là bị người này làm. Trong lòng không khỏi cười khổ.
"Bẩm Hoàng thượng, Diệp thái y hôm qua nói thần thϊếp đây là bị sâu cắn."
"Nghiêm trọng không?"
Hoằng Lịch lo lắng mở miệng.
"Không sao, Diệp thái y đã giúp thần thϊếp chuẩn bị thuốc, đành phải làm phiền Hoàng hậu nương nương thay Anh Lạc bôi lên vậy."
Không thay đổi xưng hô, người nọ lại có thể nghe ra lạnh nhạt trong lời nói, Phú Sát Dung Âm cố gắng để mình nở một nụ cười, nhận lấy tinh dầu trong tay nàng, có chút run rẩy đưa tay lên cổ nàng.
"Cảm ơn."
Ngụy Anh Lạc đột nhiên lễ phép, ngược lại để cho Hoằng Lịch nhìn với con mắt khác. Người này ra ngoài một ngày, không ngờ lễ phép hơn không ít.
"Hôm nay trẫm tâm tình tốt, mang các nàng ra ngoài dạo một chút thử xem."
"Vâng."
Hai người đi theo Hoằng Lịch, ra khỏi Phú Sát phủ.
Nhìn người đang dâng cao hứng thú, Ngụy Anh Lạc cúi đầu, đi theo bên cạnh hắn, đối phương hỏi một câu, nàng đáp một câu. Hoằng Lịch không thú vị trừng mắt nhìn Ngụy Anh Lạc một cái, nghiêng người cùng Phú Sát Dung Âm bàn tán nội thành sầm uất.
Nhìn hai người vừa nói vừa cười, bản thân càng thêm thê lương không nơi giãi bày!
Mỗi một phút một giây ở đây đều cảm thấy đau khổ, chỉ hy vọng nhanh kết thúc chuyến đi dạo dài dằng dặc không chút mục đích này, nàng muốn yên tĩnh một mình, nàng muốn ở nơi không ai thấy được tự mình liếʍ vết thương lòng!
Không biết bản thân trở về Tử cấm thành lúc nào, chỉ qua loa lấy lệ huơ huơ tay với Hoằng Lịch, tỏ ý mình chưa ngủ đủ, liền một mình trở về Diên Hy Cung.
Không kêu San Hô tới phục dịch, bàn tay khẽ run, rút đi áo ngoài, cảm giác hết sức mệt mỏi, vô lực nằm trên giường.
Trước kia, luôn cho rằng tự mình đơn phương động tình, cho nên, dù bị cự tuyệt cũng sẽ không khó chịu như bây giờ. Nhưng mà, đương lúc Ngụy Anh Lạc biết được trong lòng đối phương có mình, trừ hạnh phúc không thể diễn tả, phần lớn chính là bất lực vì không hận nổi đối phương! Ngay cả tức giận đều không nỡ, lấy đâu ra hận? Nhưng mà tại sao, tại sao tối hôm qua nàng lại để mặc cho mình hành động như vậy, tại sao sau đó lại có thể xem như chưa phát sinh chuyện gì, tại sao lại ở trước mặt mình thân mật với người kia như vậy? Phú Sát Dung Âm, chẳng lẽ ngươi không biết ta sẽ khó chịu sao?!
Khổ sở lan tràn trong lòng, Ngụy Anh Lạc bực bội bít kín bản thân trong chăn, nước mắt lặng yên không tiếng động chảy xuống.
Ngụy Anh Lạc, ngươi không thể hèn yếu như vậy, có thể nàng chỉ là có nỗi khổ khó nói, lễ giáo thế tục từ nhỏ đến lớn buộc chặt nàng đến tận xương tủy, nàng chỉ là không đủ dũng khí mà thôi, cho nên, ngươi càng phải cần dũng cảm hơn nàng mới đúng, ngươi sa sút như vậy, làm sao chống đỡ nổi tương lai?!
Tựa như đã sáng tỏ thông suốt, người một khắc trước còn sa sút, mãnh liệt lật chăn dậy, đúng, phải đi gặp người đó, nói cho nàng biết, Ngụy Anh Lạc trừ nàng ra không cần ai khác!!!
Đứng dậy mặc y phục làm liền một mạch, trong tiếng gọi nghi hoặc của San Hô, hối hả chạy đến Trường Xuân Cung.
Cửa cung mở ra, trong sân không có người, đưa mắt nhìn về phía tẩm điện, lấy hết dũng khí, đẩy cửa vào.
Đập vào mắt là mặt nghiêng của người nọ, đang xuất thần nhìn chằm chằm hoa nhài trên bệ cửa sổ.
Nghe tiếng mở cửa, vẫn không quay đầu.
"Đến lúc đổi hoa mới rồi."
Đến gần bên cạnh nàng, nhàn nhạt mở miệng.
"Ừ, nên thay rồi."
Nhàn nhạt trả lời, sau đó lại thêm một hồi trầm mặc vô ngữ.
"Nương nương không có gì muốn nói với Anh Lạc sao?"
Người kia rõ ràng đã có chuẩn bị, không bởi vì câu hỏi của Ngụy Anh Lạc mà tỏ ra căng thẳng.
"Không có."
Ngữ khí không thèm để ý chút nào, để cho Ngụy Anh Lạc nhíu chặt mày.
Vòng qua bên cạnh nàng, đối diện hai mắt, đưa tay đυ.ng vào gò má nàng.
Phú Sát Dung Âm không trốn tránh, nhìn lại nàng, chỉ là khẽ cau mày, đẩy ra tay đặt trên mặt mình.
Động tác như vậy, đâm đau trái tim Ngụy Anh Lạc không thể nghi ngờ, đến chạm vào cũng không được sao?! Từ từ hòa hoãn ủy khuất trong lòng, ép mình lý trí hơn, người này chỉ là sợ hãi mà thôi, cho nên, Ngụy Anh Lạc, ngươi không cần để bụng!
"Nhưng mà Anh Lạc có lời muốn nói với người."
"Bổn cung mệt rồi, có lời gì ngày mai nói tiếp đi."
Nói xong liền muốn xoay người rời khỏi.
Ngụy Anh Lạc cuối cùng cũng bị thái độ lạnh lùng kia chọc giận, tức giận đem người đang muốn rời khỏi kéo vào trong ngực...
"Ngụy Anh Lạc! Ngươi buông ra!"
"Xin lỗi, không buông được, trái tim của Anh Lạc, thân xác của Anh Lạc đã sớm bị người khóa chặt, bảo ta làm thế nào buông ra?!"
"Bổn cung không biết ngươi đang nói gì!"
Muốn tránh thoát giam cầm của đối phương, động tác như vậy chọc giận người kia, nụ hôn không chút ôn nhu rơi vào trên môi, một giây sửng sốt, như phát điên rút ra tay bị nàng cầm giữ, đẩy ra, phảng phất như mất đi lý trí, ở trên mặt đối phương lưu lại một bạt tai vang dội!
Người bị ép nổi điên kia, cuối cùng bị đánh tỉnh.
"Xin lỗi..."
"Ra ngoài! Bổn cung không muốn gặp lại ngươi."
Đưa lưng về phía Ngụy Anh Lạc, giữ chặt bàn tay run rẩy kia, trong lòng, thật là đau!!!
Người kia vốn dĩ bị đánh ngơ ngẩn, giờ phút này bởi vì thái độ không chút lưu tình của Phú Sát Dung Âm, rốt cuộc bùng nổ!
"Phú Sát Dung Âm! Ngươi đúng là một kẻ nhát gan! Tại sao? Tại sao rõ ràng là yêu mà ngươi lại có thể tuyệt tình như vậy? Ngươi có biết, ngươi làm như vậy, Anh Lạc khó chịu đến dường nào không!!!"
Nước mắt, theo từng tiếng hô ủy khuất, từ khóe mắt tuột xuống. Đôi mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, rốt cuộc bản thân phải làm như thế nào, mới có thể để cho người kia đáp lại dù chỉ một chút, ít nhất cũng hãy cho bản thân một lý do để tiếp tục dũng cảm, nhưng mà, không có gì cả. Lau đi những giọt nước mắt buồn cười kia, xoay người đẩy cửa xông ra!
Tiếng đóng cửa nặng nề truyền tới, người ở lại như mất đi trọng tâm, cả người xụi lơ quỳ ngồi trên mặt đất.
Ngươi nói đúng, ta chính là một kẻ nhát gan không hơn không kém, không chỉ nhát gan, lại còn ích kỷ. Thống khổ ngẩng đầu lên, nghĩ muốn thu hồi nước mắt liên miên không dứt, ngay cả bi thương đều không được bản thân cho phép.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴