Chương 2: Sinh tử không thể tự định
"Ra ngoài —— "Bên trong giọng nói khàn khàn, mang theo tức giận làm người đoán không ra, mặc dù có Diệp Thiên Sĩ chú tâm điều phối thuốc để duy trì kéo dài sinh mệnh, nhưng thân thể một năm ngủ say so với lúc trước xa xa không bằng, người đã lâu không lên tiếng, hiện tại bởi vì tiếng gầm thét không tính là lớn lắm này mà khó chịu ho khan không ngừng.
"Nương nương!"
Ngụy Anh Lạc nhìn bộ dáng suy nhược của nàng, không để tâm nàng hét lên giận dữ, vội vã chạy tới, quỳ xuống phía trước sạp giường, lo lắng nhìn nàng. Người trên giường bởi vì ho kịch liệt, gương mặt vốn dĩ tái nhợt đỏ ửng lên, hô hấp có chút khó khăn.
"Nương nương, người mới vừa tỉnh. Không nên quá mức kích động, nô tài đi mời Diệp thái y tới có được không?"
Ngụy Anh Lạc cẩn thận hỏi, bởi vì đối phương từ đầu chí cuối chưa từng nhìn bản thân dù chỉ một lần.
"Ra ngoài."
Vẫn là hai chữ đơn giản, không còn gì khác nữa.
Trân Châu ở một bên lo lắng, cẩn thận mở miệng nói:
"Lệnh... Anh Lạc, cô đi ra ngoài trước đi, tôi ở chỗ này chăm sóc nương nương cho được không?
Vốn dĩ muốn mở miệng kêu Lệnh Phi nương nương, lại bị Ngụy Anh Lạc liếc mắt nhìn qua, vội vàng sửa lại xưng hô.
Kỳ thực Ngụy Anh Lạc biết, mình bây giờ, vô luận là loại thân phận nào, người trên giường này đều không muốn gặp. Với tư cách Ngụy Anh Lạc, nàng một lòng muốn chết nhưng mình lại cứu nàng, với tư cách là Lệnh Phi, bất kể xuất phát từ mục đích gì thì cũng đều đã vi phạm lời thề hôm đó. Ngước mắt nhìn đối phương, như cũ nghiêng đầu không nhìn bản thân, Ngụy Anh Lạc cười khổ trong lòng. Giây phút nhìn thấy nàng tỉnh lại, bản thân muốn xông qua ôm chặt người nọ biết bao, nói cho nàng một năm qua mình ủy khuất ra sao, nói cho nàng một năm qua mình nhớ nhung nàng biết dường nào, càng muốn nói cho nàng biết, không có nàng bản thân cô độc bao nhiêu, nhưng mà không thể, bởi vì nguyên nhân đối phương tức giận rõ ràng là chính mình. Trong lòng thở dài bất đắc dĩ, chậm rãi đứng lên.
"Anh Lạc, cáo lui trước."
Không chờ người nọ mở miệng, Ngụy Anh Lạc bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa ngoái đầu, cài cửa lại khó chịu đứng ở cửa, ngẩng đầu lên, nghĩ thu hồi lệ trong mắt. Hoằng Lịch đứng cách đó không xa cứ thế lẳng lặng nhìn Ngụy Anh Lạc. Sẽ không thừa nhận tim mình bởi vì nước mắt của nàng mà thắt lại một chút.
"Lệnh Phi nương nương."
Lý Ngọc đúng lúc mở miệng, để cho Ngụy Anh Lạc nhận ra Hoàng thượng đang ở đây. Ngụy Anh Lạc nhìn về phía cửa viện, có chút khó khăn đi tới.
"Thần thϊếp cung nghênh Hoàng thượng."
Giọng mũi có chút nặng, Hoằng Lịch đưa tay kéo nàng vào trong ngực.
"Đi Diên Hy Cung tìm ngươi, nói ngươi tới đây."
Coi như là giải thích tại sao mình đến, nhưng hắn không phát giác rằng bản thân vốn không cần thiết làm vậy.
Ngụy Anh Lạc không dấu vết lui ra.
"Hoàng thượng tìm thần thϊếp có chuyện gì quan trọng sao?"
Độ ấm trong ngực thoáng chớp mắt mà qua, để cho Hoằng Lịch sửng sốt trong chốc lát.
"Trẫm... Thái hậu nhờ người nói với trẫm nói người nhớ ngươi, bảo trẫm mang ngươi đi đến thăm lão nhân gia.
Anh Lạc không nghi ngờ, gật đầu một cái coi như đã biết.
"Bãi giá Vĩnh Thọ Cung."
Theo thanh âm của Lý Ngọc. Ngụy Anh Lạc đi theo sau lưng Hoàng thượng, ra khỏi Trường Xuân Cung.
"Nương nương, có muốn uống nước không?
Trân Châu dè dặt cẩn thận mở miệng hỏi
"Ngươi cũng lui đi."
Không biết qua bao lâu, người trên giường mới nhàn nhạt mở miệng.
Trân Châu muốn lưu lại, nhưng vì để không chọc giận nàng, chỉ đành phải mở miệng lần nữa.
"Nương nương, nô tài ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì gọi một tiếng là được.
Nói xong, lo lắng nhìn nàng một cái, mới thối lui ra khỏi tẩm điện.
Nghe tiếng đóng cửa, Phú Sát Dung Âm mới quay đầu lại, thử đứng lên khỏi giường. Thân thể bởi vì nằm lâu khí lực tựa như bị rút sạch. Đỡ mép giường, từ từ đứng lên, tốn sức đến gần bàn, nghĩ muốn từ từ thích ứng thân thể cứng ngắc, hết thảy trước mắt khiến Phú Sát Dung Âm không thể không đối mặt. Phảng phất như làm một giấc mộng rất dài rất dài, trong mộng có Vĩnh Tông, có Vĩnh Liễn, có Anh Lạc, có mỗi một người nàng quan tâm, bản thân không muốn từ trong mộng tỉnh lại, nhưng thực tế lại không muốn bỏ qua cho mình, khoảnh khắc tỉnh táo kia dường như nghe được thanh âm cửa phòng đóng lại, sau đó chính là đối thoại giữa Ngụy Anh Lạc và Thục Thận. Bản thân không biết đã hôn mê bao lâu, Ngụy Anh Lạc không biết từ lúc nào đã trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, ký ức gần nhất chính là Ngụy Anh Lạc cứu lấy bản thân một lòng muốn chết. Tại sao, ngay cả chết đều không được tác thành? Thế gian này còn có gì đáng giá lưu luyến? Ngụy Anh Lạc ngươi dựa vào cái gì mà quản ta?!
Hồi ức giống như nước chảy quay trở lại đầu não, phẫn nộ tràn ngập trong lòng, không được giải phóng, nơi cổ họng dâng lên một cỗ tanh ngọt, hơi mở miệng, máu tươi liền từ trong chảy ra. Ngực đau đớn, cuối cùng khiến cho người vốn hơi đứng không vững té ngã trên đất, bàn ghế bên cạnh lật chao đảo, phát ra tiếng vang lớn.
"Nương nương!"
Trân Châu nghe bên trong điện truyền ra thanh vang, không kịp ngẫm nghĩ liền gấp rút đẩy cửa vào, thấy người nọ té ngã trên đất, trên mặt còn mang tí ti vết máu. Hốt hoảng vọt tới. Đỡ nàng trở về giường.
"Nương nương, nô tài lập tức đi mời thái y."
Trân Châu hướng về phía người đã không còn ý thức nói xong, mới vội vã rời Trường Xuân Cung
Vĩnh Thọ Cung
"Quả nhiên, chỉ có Lệnh phi hiểu ai gia nhất, ha ha!"
Bên trong Vĩnh Thọ Cung truyền tới tiếng cười vui thích của Thái hậu. Ngụy Anh Lạc nghe Thái hậu khen ngợi, chỉ khẽ gật đầu.
"Thái hậu quá khen, thần thϊếp cũng chỉ là múa rìu trước mắt Lỗ ban mà thôi."
"Lệnh Phi, ngươi cũng không cần khiêm nhường."
Ngụy Anh Lạc hướng về người trước mắt khẽ mỉm cười.
"Vâng."
Hoằng Lịch nhìn hai người, trong bụng cũng vô cùng hài lòng.
"Thái hậu, Hoàng thượng, thần thϊếp hôm nay còn chút chuyện phải làm, xin cáo lui trước.
Ngụy Anh Lạc thấy tâm tình hai người đều không tệ lắm, cẩn thận mở miệng.
"Đi đi đi đi. Nhớ tới Vĩnh Thọ Cung nhiều một chút bồi lão bà ta."
Hoằng Lịch không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nhìn Ngụy Anh Lạc vừa được đồng ý liền lật đật ra ngoài. Trong lòng nghi hoặc: Người này rốt cuộc đang gấp gáp cái gì?.
Trở về Diên Hy Cung, liền thấy Trân Châu vốn nên ở Trường Xuân Cung giờ phút này lại đứng ở trong sân.
"Trân Châu, chuyện gì xảy ra?"
Ngụy Anh Lạc sắc mặt ngưng trọng mở miệng.
"Nương nương, ngài cuối cùng trở lại rồi!"
Trân Châu treo nước mắt trên gò má, lật đật đến gần.
"Từ từ nói."
"Nương nương nàng, sau khi ngài đi, không biết tại sao ói máu, giờ phút này lại hôn mê bất tỉnh."
Ngụy Anh Lạc nghe xong lời của Trân Châu, chân mày nhíu chặt, tuy rằng Phú Sát Dung Âm tức giận đều nằm trong dự kiến của nàng, nhưng mà nàng không ngờ sẽ nghiêm trọng như vậy.
Không nhìn Trân Châu nữa, khẩn cấp đi đến thái y viện. Kéo Diệp Thiên Sĩ mặt không hiểu ra sao chạy đến Trường Xuân Cung.
Chẩn mạch, suy tư chốc lát, Diệp Thiên Sĩ mới chậm rãi nói
"Lệnh Phi nương nương, Hoàng hậu mới vừa tỉnh lại, không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, nàng hiện tại thân thể suy yếu, tốt nhất là phải dưỡng thân thể cho tốt mới được."
Có ý ám chỉ nguyên nhân với người bên cạnh, Ngụy Anh Lạc thưởng hắn một cái liếc mắt xem thường. Hắn cho rằng bản thân nguyện ý đi chọc giận nương nương sao? Nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra, nương nương ghi nhớ trong lòng đã thành kiêng kỵ rồi. Nhìn thấy bản thân, liền sẽ nhớ tới chuyện một năm trước, bản thân cũng đâu có cách nào.
"Bổn cung biết rồi"
"Vậy thần đi trước viết cho nương nương vài toa thuốc điều chỉnh thân thể?"
"Đi đi. Phải rồi, trừ Hoàng thượng cùng Thái hậu, ngươi hiện tại không cần phải đi chẩn mạch cho bất kỳ người nào trong cung, nương nương hiện tại liền giao cho ngươi."
Hung hăng trừng hắn một cái, mới thương tiếc đi về phía mép giường.
"Vậy vi thần cáo lui trước."
Ngụy Anh Lạc phất phất tay, tỏ ý hắn đi xuống. Diệp Thiên Sĩ giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thối lui ra khỏi điện.
Ngụy Anh Lạc có chút khó chịu dắt lấy tay người nọ, để trong lòng bàn tay, cảm thụ nhiệt độ đối phương mang lại.
"Nương nương, Anh Lạc biết người tức giận, cũng biết người hiện tại không muốn gặp Anh Lạc. Anh Lạc có thể chờ, chờ đến ngày người tha thứ Anh Lạc, nhưng mà bây giờ, Anh Lạc chỉ hy vọng nương nương có thể mau chóng khỏe lại, đừng bởi vì ta mà làm bị thương thân thể."
Nước mắt, không tiếng động tuột xuống, người trên giường lại vẫn không nhúc nhích.
"Nương nương, Anh Lạc xin lỗi ngài, Anh Lạc không thể bảo vệ tốt Minh Ngọc, Minh Ngọc nàng...
Nói tới chỗ này, Ngụy Anh Lạc khó chịu úp sấp bên mép giường, nước mắt ấn ướt đệm.
Chầm chậm hòa hoãn tâm tình, mới từ mép giường ngẩng đầu lên.
"Minh Ngọc nàng, ở bên kia, sẽ không còn ốm đau, lại càng không có người bắt nạt nàng nữa... Nương nương, Anh Lạc vô dụng, là Anh Lạc vô dụng, người dậy đi, dậy giáo huấn Anh Lạc có được không!?
Trả lời nàng, trừ căn phòng yên tĩnh, không còn gì khác.
Hô hấp dần trầm ổn, giương mắt, luyến tiếc nhìn người phía trước vẫn như cũ không nhúc nhích, ngẩn người không có động tác nào nữa. Không biết qua bao lâu, cửa điện bên ngoài bị người nhẹ nhàng đẩy ra, là Trân Châu.
"Lệnh Phi nương nương."
Nhỏ giọng mở miệng, Trân Châu thấy Ngụy Anh Lạc không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp.
"Chuyện gì?"
"Ngài đã một ngày không ăn gì, đổi nô tài tới chăm sóc Hoàng hậu nương nương cho, ngài đi ăn chút gì đi."
Ngụy Anh Lạc giờ mới nhận ra, bản thân đã ở chỗ này lâu như vậy sao? Chống lên thân thể có chút tê dại, tha thiết liếc nhìn người hôn mê không tỉnh, mới mở miệng nói:
"Trân Châu, nương nương bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ tỉnh, ngươi phải trông nom nửa bước không rời. Nếu nàng tỉnh, tới báo cho bổn cung biết."
"Vâng."
Nói xong, Ngụy Anh Lạc không lưu luyến nữa, vì để bảo vệ tốt đối phương, mình không thể uể oải mất tinh thần như vậy. Bước ra ngoài điện, tự phấn chấn bản thân, rời khỏi Trường Xuân Cung.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴