Xin chào~ Mình trở lại rồi đây, các bạn có nhớ mình không?
Đọc chương này nhớ nghe thêm bài hát ở đầu cho tăng cảm xúc, đọc xong vào xem vid luôn, thấy đúng mạch lắm 😊😊😊
Chúc mọi người vui vẻ!
______Vào chính văn nào______
Anh Lạc xách tay nải rời khỏi Tử cấm thành, trước khi đi vẫn không quên qua chỗ Dung Âm đòi nụ hôn chia tay từ nàng. Khi cô bước ra khỏi nơi thành cao bí bách ấy, trong lòng vừa có chút thoải mái, vừa thoáng chút bất an khó tả. Quay đầu nhìn lại cũng vừa đúng lúc đóng cổng thành, cánh cửa nặng nề màu đỏ chói mắt khép chặt như muốn cắt đứt mọi liên hệ với con người đang đứng bên ngoài này... Anh Lạc khẽ lắc đầu, thầm nghĩ có lẽ do bản thân luôn lo lắng suy nghĩ quá nhiều về người kia nên mới nảy sinh cảm giác bất an thôi. Cô quay lưng lại nhanh chóng rời đi...
Ngày cuối năm không khí nhộn nhịp. Trường Xuân cung vốn vắng lặng cũng trở nên đông đúc ồn ào hơn bình thường. Thế nhưng thiếu đi Anh Lạc vẫn khiến Dung Âm cảm thấy trống vắng, cảm giác không quen thuộc... Như lúc chiều nàng đang chơi với Vĩnh Tông, bỗng hắn bật ra một tiếng nói, cũng không hẳn là tiếng nói nhưng cũng gần giống như vậy. Việc này khiến Dung Âm vô cùng vui mừng, tươi cười quay sang bên cạnh gọi
- Anh Lạc!
Thế nhưng đáp lại nàng chỉ có khuôn mặt đầy bất mãn của Minh Ngọc
- Nương nương, người thực sự thiên vị quá rồi, có chuyện gì cũng là gọi Anh Lạc đầu tiên...
Dung Âm gượng cười quay đi. Anh Lạc của nàng giờ này chắc đã về đến Ngụy phủ, đợi cô trở lại nàng sẽ khoe với cô, Vĩnh Tông của hai người biết nói rồi. Lúc đó hẳn sẽ rất hạnh phúc...
Thế nhưng không ai ngờ được, ngay tối hôm ấy đã có một chuyện không may xảy ra...
Vĩnh Tông đã sớm được nhũ nương bế về điện để ngủ. Dung Âm ở trong tẩm điện đang được Minh Ngọc giúp tháo bớt trâm cài, trang sức. Bình thường những chuyện này luôn là Anh Lạc làm cho nàng... Nàng lại nhớ sói con của mình rồi... Dung Âm có chút thất thần tự hỏi không biết giờ này cô đang làm gì, có nhớ đến nàng hay không...
Từ bên ngoài bỗng có tiếng ồn ào vọng tới chen vào dòng suy nghĩ của nàng. Tiếng một cung nữ nào đó hét lên đầy sợ hãi
- Phòng sưởi cháy rồi! Mau chữa cháy!
Minh Ngọc nghe vậy quay sang nàng gấp gáp
- Nương nương, để nô tỳ ra ngoài xem có chuyện gì!
Minh Ngọc nói xong lập tức chạy đi. Dung Âm nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Nàng vừa nghe thấy tiếng cung nữ hô lên là phòng sưởi cháy rồi... Phòng sưởi... Cháy rồi... Cháy rồi! Vĩnh Tông, Vĩnh Tông của nàng đang ở đó! Dung Âm sợ hãi gấp gáp chạy ra...
Ở bên ngoài, không khí càng vạn phần náo loạn. Hôm nay là trừ tịch, hoàng hậu nương nương lương thiện nhân hậu, từ sớm đã cho cung nhân lui xuống nghỉ ngơi vậy nên sân điện vắng vẻ không một bóng người. Chỉ đến khi đám cháy bùng lên dữ dội, rực sáng như một ngọn đuốc giữa đêm đen mới được mọi người phát hiện ra. Hơn nữa, vại nước của Trường Xuân cung vốn dĩ phải luôn được giữ ấm để không bị đóng băng, hôm nay không hiểu tại sao lại đông cứng không thể sử dụng. Quả thực phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Đám cháy quá lớn, nước để dập lửa lại không có. Tuy ai cũng biết thất a ca vẫn còn ở trong điện nhưng không ai dám liều mình lao vào biển lửa để cứu a ca. Đó chính là tự mình tìm chết...
Đúng lúc này, Dung Âm chạy đến nơi. Mắt thấy biển lửa đang dần nuốt trọn cả điện, nguy hiểm thế nào nàng không còn đủ thần trí để quan tâm nữa. Vĩnh Tông của nàng, hài tử bé bỏng của nàng vẫn đang ở trong đó. Tình mẫu tử thôi thúc nàng, nàng phải vào đó, nàng phải cứu được Vĩnh Tông, nàng phải bảo vệ được hài tử duy nhất còn lại của nàng! Dung Âm nàng không thể nhẫn tâm đứng đây, một lần nữa nhìn hài tử của mình ra đi mà không làm gì! Nàng không thể, nhất định không thể mất Vĩnh Tông! Thế nhưng ngay giây phút nàng muốn lao vào trong liền bị Minh Ngọc cùng một vài cung nữ khác ngăn cản. Tiếng Minh Ngọc hét lên
- Nương nương! Người không thể vào đó!
- Buông ra, các ngươi buông bổn cung ra! Vĩnh Tông vẫn còn trong đó!
- Nương nương! Xin người bình tĩnh!
- Buông ra! Buông ta ra!
- Nương nương!
- Buông ra!
Giữa lúc hai bên đang giằng co, Hải Lan Sát cùng một đám thị vệ chạy đến để chữa cháy. Minh Ngọc nhìn Hải Lan Sát cầu cứu, cậu lập tức hiểu ý, tiến đến bên đánh ngất nàng. Đó là cách duy nhất lúc này... Minh Ngọc hai tay đỡ nàng nhưng vẫn hướng phía cậu gấp gáp nói
- Thất a ca vẫn còn bên trong!
Hải Lan Sát nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Thế lửa mỗi lúc một lớn, dập không thể tắt. Nếu không nhanh chóng chỉ e... Vơ vội tấm chăn vốn vẫn phủ trên vại nước, kêu người tạt nước, chạy thật nhanh về phía điện đang bốc cháy rừng rực. Thế nhưng... Hải Lan Sát còn chưa kịp chạy vào, những cột chống bị lửa thiêu bắt đầu đổ xuống, tạo thành một bức tường lửa chặn ngay lối vào. Giữa lúc chưa nghĩ ra cách tiếp cận bên trong, tất cả mọi người lại bàng hoàng nghe thấy những tiếng ầm ầm, phần trần mái thiếu đi vật chống đỡ lại thêm lửa quá lớn khiến toàn bộ cũng đang từng mảng đổ xuống... Hy vọng cứu được tiểu a ca...
Sáng hôm sau...
Hoằng Lịch đứng trong sân Trường Xuân cung, trước đống đổ nát tàn tích của vụ cháy đêm qua. Khuôn mặt cố nén đau thương tra hỏi nguyên nhân sự việc. Hải Lan Sát bắt đầu báo cáo lại mọi việc. Nguyên nhân gây cháy là lò sưởi trong phòng, than sử dụng là than hoa cúc, loại than dễ nổ tàn, có lẽ quản sự đã đóng nắp lưới không chặt nên mới khiến tàn than đỏ bắn ra gây hỏa hoạn. Vại nước Trường Xuân cung đóng băng, có lẽ cũng vì sự tắc trách như vậy... Hoằng Lịch càng nghe, khuôn mặt càng lạnh dần, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói
- Tất cả những kẻ liên quan đến sự việc lần này, nhận bổng lộc nhưng không tận trách nhiệm, tử hình!
Nói rồi mặc kệ những tiếng kêu than, những tiếng cầu xin tha mạng, đi vào trong tẩm điện của hoàng hậu.
Trong tẩm điện...
Dung Âm từ sớm đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra, khuôn mặt hoảng sợ tột độ nhìn sang Minh Ngọc bên cạnh
- Vĩnh Tông đâu? Vĩnh Tông đâu rồi?
Minh Ngọc mắt mũi đỏ ửng
- Nương nương, thất a ca... Thất a ca...
- Nó đâu!?
Dung Âm hét lên, khuôn mặt hiếm khi bộc lộ sự tức giận đến dọa người như vậy. Từ trên trán nổi lên những đường gân xanh, trong đôi mắt vừa như có hỏa khí muốn gϊếŧ người vừa như ẩn chứa sự tuyệt vọng lạnh lẽo ghê người... Minh Ngọc nhìn nàng kích động như vậy, sợ hãi quỳ xuống
- Nương nương, xin người bình tĩnh lại... Thất a ca... Thất a ca... đã... đã đi rồi... Nương nương... Xin người... Xin người đừng quá đau buồn...
Dung Âm cảm thấy bản thân như vừa chết đi một khắc... Nàng đang nghe cái gì thế này? Hài tử duy nhất của nàng... Hài tử bé bỏng của nàng... Vĩnh Tông của nàng... đã... đã không còn nữa... Không! Đây không phải sự thật! Sao có thể là thật! Không thể nào! Dung Âm nắm chặt lấy vai Minh Ngọc mà hét lên
- Không thể nào! Ngươi nói dối!
- Nương nương... Xin người bình tĩnh lại!
- Bình tĩnh... Ngươi bảo ta bình tĩnh...
Dung Âm gần như quỳ xuống đất, nàng không đứng vững nổi nữa rồi. Từ trong ánh mắt, từ trong giọng nói, tất cả đều toát lên sự tuyệt vọng đến cùng cực... Khó khăn cất lên tiếng nói
- Vĩnh Tông đâu? Hiện tại nó đang ở đâu...
Minh Ngọc khóc đến sưng đỏ cả mắt, giọng nói nghẹn ngào đáp lại nàng
- Nương nương... Thất a ca... Hiện tại thất a ca... Lúc đó... Lúc đó lửa cháy quá lớn... Hải Lan Sát thị vệ... Chạy vào... Chạy vào cứu thất a ca... Nhưng không... Không kịp... Phía trên điện... Đổ xuống... Thất a ca còn quá nhỏ... Hiện tại... Vẫn chưa... Chưa tìm thấy xác...
Một đoạn thông tin, không quá dài nhưng Minh Ngọc cảm thấy như mình đã phải dùng thời gian một đời người để nói hết. Nói đến không còn chút hơi sức nào nữa... Dung Âm yên lặng tiếp nhận ngần ấy thông tin. Không biết nàng đã suy nghĩ những gì, chỉ cảm nhận được màu tuyệt vọng bao quanh nàng ngày càng lan rộng, màu sắc u ám lạnh lẽo mà người bình thường không thể xuyên thủng. Giờ phút này, dường như không một ai có thể tiếp cận nàng, có thể chạm đến nàng nữa...
Đúng lúc này, Hoằng Lịch đi vào...
Hắn bước tới gần nàng, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng. Nàng như một con thú nhỏ bị thương, bị người khác chạm vào liền sinh phản kháng mạnh mẽ. Thế nhưng nhìn thấy hắn liền có chút dịu lại. Hắn ôm lấy nàng, vỗ về như muốn xoa dịu, thế nhưng từ trong lời nói lại như đâm sâu thêm vào nỗi đau của nàng
- Hoàng hậu, Vĩnh Tông không còn nữa, nàng phải vững vàng lên.
Dung Âm dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra, đôi mắt mê loạn, hành động mất kiểm soát
- Hoàng thượng! Người nói dối! Vĩnh Tông, vừa mới đây thôi, chỉ vừa mới đây thϊếp vẫn còn bế nó, chỉ vừa mới đây, nó vẫn cười với thần thϊếp... Nó sao có thể... Sao có thể...
- Hoàng hậu! Nàng phải chấp nhận! Nàng phải vững vàng lên!
- Không... Không... Không thể nào... Không...
Dung Âm liên tục lắc đầu, cả người không ngừng run rẩy, Hoằng Lịch muốn đưa tay chạm vào nàng nhưng nàng lập tức tránh ra, trong cơn mê loạn nàng bắt đầu chạy ra khỏi cửa, vừa chạy vừa hét
- Thϊếp không tin! Thϊếp muốn tự mình đi tìm Vĩnh Tông!
Hoằng Lịch đuổi theo nàng. Dung Âm vấp ngã, hắn nhanh chóng đến bên cạnh đỡ nàng lên nhưng bị nàng đẩy ra. Dung Âm hoảng loạn tột cùng
- Buông thϊếp ra! Để thϊếp đi tìm Vĩnh Tông! Hoàng thượng, người buông thϊếp ra!
- Hoàng hậu! Vĩnh Tông không còn, nàng vững vàng lên đi. Đừng để mất thân phận, cũng không được quên bản thân nàng là ai!Dung Âm trong một giây ngừng náo động, ánh mắt ánh lên một tia căm phẫn chưa từng có nhìn sang Hoằng Lịch, giọng nói mang theo sự đau khổ như đã dồn nén cả một kiếp người
- Thϊếp là ai? Hoàng thượng! Người nói đi, thϊếp là ai?
- Nàng là thê tử của trẫm, là hoàng hậu Đại Thanh, mẫu nghi thiên hạ.
Nghe những lời đó, khuôn mặt nàng xuất hiện chút cảm xúc, chỉ có điều, không rõ đó là nụ cười hay nước mắt, là tự giễu hay là thê lương?
- Phải rồi, thϊếp là hoàng hậu của Đại Thanh. Từ ngày được sắc phong, thϊếp luôn phụng dưỡng thái hậu, tôn trọng hoàng thượng, đối đãi tốt với phi tần, xử sự cẩn thận, thϊếp sợ hành xử sai xót, sợ bị thiên hạ chỉ trích. Thϊếp hiền lương thục đức, sợ hoàng thượng ghét bỏ. Thϊếp không oán thán. Thϊếp không đố kỵ. Thϊếp cũng không hận. Thϊếp thay hoàng thượng bảo vệ phi tần. Thϊếp thậm chí còn coi con của họ như con đẻ của chính mình... Nhưng hoàng thượng, thϊếp có được gì? Hôm qua, trong đêm trừ tịch, cả nhà đoàn viên, nhưng chính ngày này, thϊếp lại mất đi Vĩnh Tông. Thϊếp đã dùng cả sinh mệnh để sinh ra đứa trẻ đó. Nó là người thϊếp trân ái nhất thế gian này... Tại sao? Tại sao chứ? Dung Âm thϊếp, cả đời chưa từng làm chuyện xấu. Tại sao lại rơi vào hoàn cảnh thế này? Tại sao, hoàng thượng?
Hoằng Lịch đưa tay muốn chạm vào nàng nhưng lại bị nàng đẩy ra. Giằng co qua lại một lúc, hắn thành công chế ngự nàng
- Hoàng hậu, nàng mệt rồi.
Câu nói mang tính xoa dịu của hắn đổi lại thái độ không rõ là cười hay khóc của nàng...- Hoàng thượng, ngay cả người cũng không thể cho thϊếp đáp án sao? Người không có đáp án, đúng không?
Đáp lại nàng là khuôn mặt ngày càng lạnh của Hoằng Lịch. Dung Âm khuôn mặt cũng dần không còn chút cảm xúc nào nữa. Nàng nhẹ nhàng buông ra một câu
- Vậy người để thϊếp đi đi...
Nàng vừa nói vừa tiến ra cửa nhưng đã bị Hoằng Lịch nhanh chóng bắt lại
- Nàng muốn đi đâu?
- Người để thϊếp đi!
- Nàng cần nghỉ ngơi!
- Để thϊếp đi...
- Nàng cần nghỉ, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
- Thϊếp phải đi tìm Vĩnh Tông, thϊếp muốn đi tìm con của thϊếp!
- Nàng bình tĩnh lại đi!
- Thϊếp không làm hoàng hậu nữa, người buông thϊếp ra!
- Dung Âm!
- Thϊếp muốn đi tìm con trai của thϊếp. Hoàng thượng, người buông thϊếp ra đi, thϊếp cầu xin người! Thϊếp không cần gì nữa hết.
- Dung Âm! Dung Âm!
- Buông thϊếp ra đi, thϊếp xin người!
- Mau mang dây lại đây! Nhanh lên!
Một lát sau... Dung Âm nằm trên giường, bị trói chặt bởi chính người mà nàng gọi là phu quân. Hắn đứng trước mặt nàng, khuôn mặt lạnh lẽo đến run người
- Hoàng hậu, nàng phải nhớ, nàng là thê tử của trẫm, là hoàng hậu của Đại Thanh. Nàng không có quyền ngang ngược tùy hứng, càng không được giữa chừng rút lui. Trẫm mặc kệ nàng bị bệnh hay là đã hóa điên, nhưng nàng nhất định không được phép quên đi trách nhiệm trên vai nàng.
- Trách nhiệm? Cả đời này của thϊếp, thứ còn lại chỉ là trách nhiệm...Hơn một ngày sau đó, nàng luôn chỉ nằm trên giường, khuôn mặt vô hồn không chút biểu cảm, không thiết ăn uống bất kỳ cái gì. Minh Ngọc ở bên hầu hạ nàng, vừa thương xót, vừa lo lắng, cứ đến bữa lại cầu xin nàng hãy ăn chút gì đó, không thì chỉ uống chút canh thôi cũng được. Thế nhưng ngay cả chút phản kháng, nàng cũng không có...
Chiều hôm đó, Nhĩ Tình đến thăm nàng. Ả ta khóc lóc kể lên với nàng rằng ngạch nương ở nhà nghe tin vô cùng đau lòng, ngày nào bà cũng khóc. Dung Âm khẽ thở dài, nàng quả là đứa con bất hiếu, lại để ngạch nương phải lo lắng cho mình... Dặn dò Nhĩ Tình cùng người bầu bạn, đừng để người khóc quá nhiều mà hại mắt. Ả ta vâng dạ xong vẫn không chịu đi ra, tiếp tục quỳ ở đó khóc lóc. Dung Âm bản tính lương thiện, cuối cùng cũng phải quay lại nhìn ả ta
- Sao vậy? Lại phải chịu ấm ức gì sao...
- Nương nương... Thật sự muội... Có chuyện muốn nói với người...
- Có chuyện gì?
- Kỳ thực... Vào ngày giỗ của nhị a ca, khi hoàng thượng uống say đến Trường Xuân cung... Muội muốn cầu xin người nói giúp mấy câu, dẫu sao mối hôn sự với Phó Hằng cũng do hoàng thượng ban cho... Thế nhưng, khi muội vừa bước vào Đông Trắc điện, hoàng thượng uống say không kiểm soát... Hoàng thượng... Hoàng thượng đã... Sủng hạnh muội... Hiện giờ muội đang mang thai...
- Ngươi nói cái gì?
Dung Âm từ trên giường ngồi dậy, nàng không tin vào tai mình nữa... Nàng đang nghe cái gì vậy chứ...
- Muội đã mang thai long chủng...
Bốp!
Lần đầu tiên trong đời, Dung Âm tức giận đến mức đánh người. Hoàng thượng có thể sủng ái bất kì ai, đó là điều nàng đã sớm chấp nhận. Nhưng Nhĩ Tình, ả ta trước là tỳ nữ thϊếp thân của nàng, nàng đối với ả chưa từng bạc đãi. Ả bây giờ còn là thê tử của đệ đệ nàng. Vậy mà... Vậy mà tại sao... Tại sao ả có thể? Sao ả có thể bò lên giường của hoàng thượng khi nàng đang mang thai... Tại sao?
Nhĩ Tình nước mắt ngắn dài nói với nàng
- Muội sẽ về thỉnh tội với ngạch nương, hoàng hậu nương nương, xin người cứ yên tâm...
Ả nói xong liền hành lễ muốn đi ra.
- Đứng lại - Dung Âm khó khăn thốt lên - Chuyện này... Ngoài hai chúng ta ở đây, tuyệt đối không được phép có người thứ ba biết được, đặc biệt là ngạch nương... Ngươi... Từ nay về sau cũng không được phép nhập cung nữa. Ngươi đã nghe rõ chưa?
Thế nhưng đáp lại nàng chỉ là cái liếc mắt của ả. Ả không nói gì nữa, trực tiếp ra ngoài...Tối hôm ấy...
Dung Âm nằm trên giường từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn vô hồn như vậy, cả khuôn mặt vẫn là không có lấy một chút cảm xúc. Nàng nằm yên lặng suy nghĩ rất lâu rồi cất tiếng gọi Minh Ngọc
- Minh Ngọc, bổn cung đói rồi, muốn ăn chút gì đó...
Minh Ngọc nghe vậy mừng rỡ vô cùng, vội đáp như sợ nàng đổi ý
- Nương nương đợi một chút, nô tỳ sẽ đi căn dặn trù phòng chuẩn bị ngay.
- Ta muốn ăn bánh gạo nếp ngươi làm.
- Nương nương, nếu bây giờ mới làm thì phải một lát nữa mới xong, người cả ngày đến một giọt nước cũng không uống, hay cứ để trù phòng nấu cháo trước?
- Không sao, ta có thể đợi được.
- Vậy nô tỳ sẽ nhanh chóng chuẩn bị ngay. Nương nương, người nghỉ ngơi đi ạ.
Minh Ngọc hành lễ lui ra nhưng chưa đi được mấy bước đã bị nàng gọi lại hỏi
- Anh Lạc đã về chưa?
- Nương nương, vẫn chưa, nhưng cô ấy cũng sắp về rồi.
- Ta biết rồi...
Minh Ngọc lui ra chuẩn bị bánh gạo nếp cho nàng. Cuối cùng trên khuôn mặt tinh xảo của nàng cũng xuất hiện chút cảm xúc. Thế nhưng cũng không ai đoán biết được cảm xúc ấy là gì, một giọt nước mắt khẽ rơi... Dung Âm từ trên giường ngồi dậy, nàng lẳng lặng ngồi đó suy nghĩ rất lâu... Có lẽ đã nghĩ kĩ, nàng đứng lên bước xuống đất, một thân bạch y, chân trần bước ra khỏi Trường Xuân cung...Nàng từng bước đi đến những bậc thang dẫn đến nơi cao nhất của Tử cấm thành, từng bước bước lên cao giống như đang đi qua cuộc đời nàng một lần nữa...
Nàng bắt đầu ngẫm lại tất cả những gì đã qua...
Cuộc đời này của ta phạm vô số sai lầm. Sinh ra trong Phú Sát gia, bản tính yêu thích tự do nhưng vẫn gả vào nhà đế vương, trở thành hoàng hậu của Đại Thanh, là một sai lầm. Trở thành gương mẫu lục cung, phải tuân theo thể thống quy tắc nhưng vẫn lưu luyện quá khứ, trở thành cơn mộng mị kéo dài không dứt, đó cũng là một sai lầm. Đánh mất con người thật của mình, trở thành một con rối để kẻ khác tùy ý điều khiển, đó là một sai lầm nữa. Sinh hạ Vĩnh Liễn, Vĩnh Tông nhưng căn bản không có khả năng bảo vệ, cứ thế đau đớn mất con, thật uổng cho tiếng làm mẹ, đây lại là một sai lầm. Thiên hạ vốn vô tình, lễ giáo nghiêm ngặt không thể vượt qua, không mảy may nghi ngờ lòng người hiểm ác, thiên đạo tàn nhẫn, để bị phản bội hết lần này tới lần khác. Một bước sai, ngàn bước sai, từng bước sai, tất cả đều sai... Hoàng thượng, người nói đúng, thϊếp không phải là hoàng hậu tốt!
Từng bước chân chậm rãi, nàng đã đến được nơi cao nhất của Tử cấm thành, bốn bề xung quanh vắng lặng tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng vằng vặc trên cao là nguồn sáng duy nhất soi rọi nơi hậu cung tối tăm này. Dung Âm đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật nơi nàng đã gắn bó suốt những năm tháng qua... Lạnh... Thật sự lạnh lẽo...
Anh Lạc, chỉ có duy nhất Anh Lạc là ánh sáng của nàng nơi hậu cung thâm hiểm này. Cô cho nàng tình yêu, cho nàng ấm áp, cho nàng cảm nhận bản thân mình được trân trọng, cho nàng cả hy vọng nhân sinh...
Anh Lạc, xin lỗi! Ta đã nói sẽ đợi ngươi trở về nhưng có lẽ ta không thể giữ lời nữa rồi... Ta biết, chỉ cần nhìn thấy ngươi thì có lẽ một lần dũng khí để ta bước lên đây cũng sẽ không còn... Anh Lạc, thật cảm ơn ngươi đã xuất hiện, đã cho ta chân chính cảm nhận thế nào là tình yêu. Không thể cùng ngươi đi hết kiếp này, là lỗi của ta. Thế nhưng Anh Lạc, ngươi hãy vui vẻ cho ta vì từ giờ ta không còn là hoàng hậu nữa, chỉ còn là Phú Sát Dung Âm, chỉ là Phú Sát Dung Âm mà thôi. Nếu như chúng ta có kiếp sau, nếu như kiếp sau ngươi vẫn bằng lòng cùng ta tương phùng, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, sẽ không lãng phí chút thời gian nào để yêu ngươi. Phú Sát Dung Âm đời này chỉ yêu Ngụy Anh Lạc, và đời sau vẫn sẽ là như vậy... Anh Lạc, tạm biệt!
Dung Âm dang hai tay, không chút do dự từ nơi thành cao nhảy xuống...Điều mà tất cả mọi người mong đợi?
Ps: Mình trở lại, mọi người có vui không? 😊😊😊 Mà mình phát hiện cái này có vẻ hay này, trong phim, Dung Âm nhảy lầu ở tập 40, trong fic này cũng vừa đến chap 40 thì bảo bối đi nhảy bungee 😌😌😌