Dung Âm Công Lược

Chương 30: Cao - hậu couple

Cao Ninh Hinh nhìn cẩu Hoàng đế trên đại điện nắm tay Dung Âm, ánh mắt còn chan chứa tình cảm. Chỉ hận không thể lao tới tát vào mặt hắn ta.

"Nương nương…" Chi Lan đứng bên cạnh nhìn chủ tử sắp phát hỏa. Nhẹ nhàng thì thầm nhắc nhở.

"Nương nương cái tỷ tỷ ngươi." Cao Ninh Hinh nghiến răng nói. Sau đó nhìn thời gian, bấm đốt ngón tay cũng đã qua hai canh giờ rồi.

Cẩu Hoàng đế đang yên đang lành liền muốn mở tiệc trà gặp mặt thăm hỏi các thê tử. Thăm thăm cái rắm! Bà đây vừa nhìn thấy ngươi đã chán ghét, không muốn nhiều lời.

"Xem ra Cao Ninh Hinh ngươi đang rất đau lòng phải không?"

Thuần phi ngồi bên cạnh nhẹ nhàng châm chọc.

"Tô Tịnh Hảo, ngươi ngứa miệng thì tự mình gãi đi, ai rảnh mà gãi cùng ngươi." Cao Ninh Hinh xéo sắc lườm một cái. Sau đó giả đò mệt mỏi đứng dậy. "Hoàng thượng, thần thϊếp hôm nay không khỏe… Cho nên thần thϊếp xin phép về sớm một chút."

Hoàng thượng nhìn dáng vẻ yêu kiều của nàng, tâm cũng có chút rung động. Đành gật đầu: "Quý phi nếu mệt thì cứ về sớm, hảo hảo dưỡng bệnh cho thật tốt. Trẫm sẽ tới thăm nàng sau."

Thăm cái áo trong áo ngoài. Đừng tưởng lão bà đây không biết cẩu Hoàng đế ngươi mỗi lần 'tới thăm' là định làm gì. Thiên địa a, ai có mắt mau bắt lão đi giúp con với. Trả lại Dung Âm cho con…

Phú Sát Dung Âm ngồi trên phượng kỷ, nhìn dáng vẻ thập phần tức giận của Cao Ninh Hinh, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an.

***

"Quý phi nương nương người đừng giận nữa. Không phải Hoàng thượng đã nói sẽ tới thăm người rồi sao?"

Thư tần thấy vị Cao Quý phi này từ lúc quay về tới giờ không có lấy một tia vui vẻ, khiến cho chính mình cũng hoảng sợ theo.

"Ngươi nói xem, bây giờ Hoàng thượng đang làm gì ở Trường Xuân cung?" Cao Ninh Hinh bỏ một quả lệ chi vào miệng, chống cằm hờ hững nhìn về một phía. Thật là tức giận, tức giận quá. Cứ nghĩ tới người mình yêu đang bị nam nhân đó hành cho không xuống được giường là lại tức giận.

"Quý phi nương nương… Hoàng thượng ở Trường Xuân cung…" Thư tần nuốt khan một cái.

Rầm…

Cao Ninh Hinh tức giận đập bàn: "Giờ này ở Trường Xuân cung chỉ có thị tẩm thôi."

"…"

"Đi đi, cút về ngay đi. Bổn cung nhìn ngươi đã thấy chán ghét, không muốn nhiều lời." Cao Ninh Hinh xua tay.

"Vâng…" Thư tần mặc dù trong lòng không cam. Song vẫn phải cắn răng rời khỏi Trữ Tú cung.

"Chi Lan." Cao Ninh Hinh lên tiếng gọi.

"Có nô tỳ." Chi Lan từ bên ngoài nhanh chóng tiến vào.

"Tới Trường Xuân cung loan tin Cao Quý phi hiện tại đột nhiên trúng phong hàn. Rất mệt mỏi." Cao Ninh Hinh thầm nghĩ tên tra nam chết tiệt. Ta nhất định không thể để ngươi đυ.ng vào Dung Âm.

***

Cùng lúc đó, tại Trường Xuân cung…

Phú Sát Dung Âm vừa mới tắm xong. Trên người còn vương mùi hoa nhài. Nàng mỉm cười khom người hầu Hoàng thượng thay triều phục.

"Những việc này để nô tỳ làm là được rồi." Hoàng thượng nắm nhẹ cổ tay mảnh khảnh của nàng, sau đó cưng chiều vuốt ve mái tóc dài đến thắt lưng.

"Vốn phải do thê tử làm." Phú Sát Dung Âm ngước đôi mắt sáng trong lên nhìn. Gả cho người đã lâu như vậy, những việc này nàng vốn làm đã thành quen.

"Tay nàng là tay ngọc tay vàng. Trẫm… không nỡ." Hoàng thượng vươn tay kéo nàng vào trong ngực, tham lam hít hà mùi hương trên người nàng.

"Hoàng thượng…" Phú Sát Dung Âm dịu giọng, thực tình trong lòng cảm thấy không muốn làm chuyện sắp tới.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương…"

Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Ngụy Anh Lạc.

Hoàng thượng có chút mất hứng đáp: "Chuyện gì?"

Ngụy Anh Lạc đứng trước cửa hắng giọng bẩm báo: "Bên Trữ Tú cung vừa truyền tin tới nói Quý phi nương nương bị trúng phong hàn. Hoàng thượng, hiện tại Quý phi rất muốn gặp người."

Phú Sát Dung Âm giống như người chết đuối vớ được cọc. Lập tức giả bộ lo lắng, nói: "Hoàng thượng, chi bằng người nên qua Trữ Tú cung thăm Cao Quý phi xem…"

"Hoàng hậu, nàng là đang đuổi trẫm sao?"

Phú Sát Dung Âm chột dạ: "Thần thϊếp không dám… Chỉ là… chỉ là thần thϊếp cảm thấy Hoàng thượng vẫn nên tới thăm Cao Quý phi một chút."

Hoàng thượng hừ nhẹ trong cổ họng. Sau đó luyến tiếc vuốt nhẹ mái tóc nàng: "Vậy nàng nghỉ ngơi sớm. Trẫm tới Trữ Tú cung."

"Thần thϊếp cung tiễn Hoàng thượng." Phú Sát Dung Âm giống như trút được gánh nặng, khẽ nhún người hành lễ.

***

Sớm hôm sau, Cao Ninh Hinh đã đứng trước tiền điện Trường Xuân cung, khoanh tay cười nhạt.

"Quý phi nương nương… Hoàng hậu nương nương vẫn chưa thức dậy."

Nhĩ Tình có chút khó xử thông báo. Nghe nói Cao Quý phi vừa bị cảm, thế nào sáng ra đã có mặt ở đây rồi? Không phải lại muốn tới trêu chọc Hoàng hậu nương nương đấy chứ?

"Vậy… bổn cung tự vào chờ cũng không sao." Cao Ninh Hinh phe phẩy chiếc quạt quý trong tay. Tiếu phi tiếu muốn bước vào trong điện.

"Quý phi nương nương thỉnh dừng bước."

Cao Ninh Hinh nghe thấy giọng nói này liền muốn nghiến răng nghiến lợi.

"Ngụy Anh Lạc, ngươi dựa vào đâu mà ngăn cản bổn cung?"

"Nô tỳ không dám." Ngụy Anh Lạc khom người. "Chỉ là Hoàng hậu nương nương tới rạng sáng nay mới có thể ngủ."

"Vì sao lại ngủ muộn như vậy?" Cao Ninh Hinh nhướn mày.

"Chính là vì khó ngủ nên không thể ngủ." Ngụy Anh Lạc hờ hững đáp.

"Bổn cung sẽ không gây tiếng ồn đâu." Cao Ninh Hinh đâu dễ từ bỏ như vậy? Chừng nào chưa gặp được Dung Âm, tận mắt trông thấy nàng vẫn còn nguyên vẹn, Ninh Hinh nàng nhất định lòng sẽ không yên.

Ngụy Anh Lạc há miệng muốn ngăn cản. Thế nhưng Chi Lan đã nhanh chóng chặn lại.

***

Cao Ninh Hinh vén rèm bước vào. Dung Âm của nàng vẫn còn đang ngủ.

Phú Sát Dung Âm vốn ngủ không sâu. Đột nhiên cảm thấy bên cạnh ấm lên, sau đó là mùi hương vô cùng nồng.

Nàng giật mình mở mắt, sau đó sửng sốt khi thấy khuôn mặt bỡn cợt kia.

"Cao Quý phi, ngươi vì sao lại ở đây?"

"Thần thϊếp chính là vì nhớ Hoàng hậu nương nương." Cao Ninh Hinh càn rỡ ôm chặt lấy nàng, đem da thịt trơn nhẵn kia dính vào cơ thể mình.

Thật là thơm…

"Đừng làm bừa." Phú Sát Dung Âm hơi nhíu mày. "Bổn cung nghe nói ngươi bị nhiễm phong hàn. Còn không ở lại Trữ Tú cung dưỡng bệnh ư?"

"Ngươi tin ta bị bệnh?" Cao Ninh Hinh híp mắt, đem khuôn mặt còn đang ngơ ngác kia nháo thành đủ hình dạng. "Còn không phải Hoàng thượng đang đêm mò tới Trường Xuân cung, khiến ta phải hao tâm tổn trí cứu ngươi sao?"

Phú Sát Dung Âm càng nghe càng không hiểu.

"Dung Âm. Ngươi vì sao lại ngốc nghếch tới vậy?"

Cao Ninh Hinh lật người, trực tiếp đem Phú Sát Dung Âm nhét xuống dưới thân. Hảo hảo hôn nàng một cái.

Môi cũng mềm ghê.

"Ưm…" Phú Sát Dung Âm cau mày giãy giụa. "Cao Quý phi, đừng làm bừa."

"Làm bừa? Ta đây là đang đòi nợ nàng đấy." Cao Ninh Hinh trườn xuống hai khỏa đầy đặn sau lớp trung y, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Đừng… ngộ nhỡ có người vào…" Phú Sát Dung Âm thực giống như chú mèo nhỏ, chỉ biết vô lực thì thầm.

"Dung Âm, ngoan, sẽ không kẻ nào dám vào đâu." Cao Ninh Hinh âu yếm gặm nhấm đôi môi anh đào mềm mại. Dung Âm lâu lắm mới ngoan ngoãn như vậy a…

Lời vừa dứt, bên ngoài lại vang lên giọng nói của Ngụy Anh Lạc: "Hoàng hậu nương nương, Thuần phi nương nương tới thỉnh an người."

"Vào đi." Phú Sát Dung Âm nhanh chóng nói vọng ra. Sau đó thừa cơ hội Cao Ninh Hinh không để ý, trực tiếp đẩy nàng sang một bên.

"Dung Âm…" Cao Ninh Hinh gằn giọng quát.

Vì sao? Vì sao mỗi lần chuẩn bị thành công là lại có một đám bình phong chạy tới ngăn cản? Biết bao giờ mới có thể danh chính ngôn thuận đè nàng xuống dưới đây?