Thái y tề tụ trong Diên Hi cung.
Kết quả… không như ý muốn.
Cuối cùng, đến cả Diệp Thiên Sĩ cũng tỏ vẻ thúc thủ vô sách, lực bất tòng tâm. Hoằng Lịch rơi vào đường cùng, đành phải đem hy vọng ký thác lên người Phó Hằng đang ở Miến Điện xa xôi, không ngừng giục hỏi Lý Ngọc: “Phó Hằng hồi âm chưa? Có tin tức gì mới về chuyện tìm thuốc giải độc trùng không?”
Lý Ngọc: “Hoàng thượng, chưa có tin tức gì cả…”
Hoằng Lịch: “Cút!”
Ra lệnh tất cả mọi người lui xuống, Hoằng Lịch ngồi ở bên giường, cầm tay Ngụy Anh Lạc.
“Hoàng thượng.” Ngụy Anh Lạc nghiêng đầu, khuôn mặt trắng bệch cười khẽ, “Tay của người vẫn luôn run nãy giờ.”
Hoằng Lịch mạnh miệng nói: “Trẫm không có.”
“Đừng sợ.” Ngụy Anh Lạc ôn nhu an ủi, “Thần thϊếp không sao hết, không có nghiêm trọng như lời bọn họ nói đâu…”
“Trẫm sợ gì chứ?” Hoằng Lịch cũng không thể mạnh miệng nổi nữa, giọng nói trở nên mềm mại hơn, “Nàng bây giờ khỏe mạnh thì về sau cũng phải khỏe mạnh đấy, trẫm cũng không yêu cầu nàng làm một nữ nhân hiền lương thục đức, coi như là tai họa đi, tai họa mới có thể lưu lại nghìn năm…”
“Hoàng thượng.” Mặc dù Lý Ngọc không tình nguyện, nhưng tình thế bắt buộc nên lại xen vào lần nữa, “Miến Điện có quân tình khẩn cấp.”
Hoằng Lịch vốn định quát lớn bảo hắn cút ra ngoài, nghe xong lời này lại mâu thuẫn đứng lên.
“Hoàng thượng, người hãy đi đi.” Ngụy Anh Lạc nhắm mắt lại, thần sắc tự nhiên nói, “Thần thϊếp ở đây nằm ngủ một lát, chờ người trở về.”
Hoằng Lịch quyến luyến mà nhìn nàng một cái: “Đợi trẫm trở về.”
Ngụy Anh Lạc nhắm mắt lắng nghe tiếng bước chân của hắn, chờ hắn đi xa rồi mới chịu đựng nhổ ra một ngụm máu đen.
“Nương nương!” Tiểu Toàn Tử và Trân Châu lập tức vây quanh.
“Đừng khóc.” Ngụy Anh Lạc mạnh mẽ chống đỡ, lộ ra dáng vẻ tươi cười, “Tiểu Toàn Tử, về sau ba vị cách cách a ca nếu có hỏi ta đi đâu, ngươi hãy nói ta đã đi du sơn ngoạn thủy rồi, không muốn dẫn chúng nó theo, chỉ tổ rước mệt vào người. Nghe có hiểu không?”
Thấy nàng lại bắt đầu nói di ngôn, Tiểu Toàn Tử nhịn khóc mà nói: “Nô tài ngu dốt, nô tài không hiểu, nô tài đi gọi Diệp đại phu đây!”
Hắn lao ra tìm Diệp Thiên Sĩ, nhưng Ngụy Anh Lạc lại không chờ được, thϊếp đi trong tiếng khóc của Trân Châu.
Thật là một giấc mộng đẹp.
Trong mộng vô ưu vô lo, tràn đầy tiếng hoan hỉ nói cười .
Người cười là nàng. Người chọc nàng cười… chính là Phó Hằng.
Trong mơ hắn biến thành bộ dáng khi còn trẻ, một quý công tử ôn nhuận như ngọc, tuy trời sinh có ngoại hình đào hoa, nhưng lại không có bao nhiêu kinh nghiệm chung đυ.ng với nữ nhân, luôn bị nàng trêu đùa xoay quanh, nay trái lại lại chủ động trêu đùa nàng.
“Phó Hằng.” Nàng đột nhiên hỏi, “Ngài định đi đâu?”
Hắn chợt bỏ nàng mà đi, sau đó bỗng nhiên đứng lại, quay đầu nhìn nàng giữa đám đông rất lâu, như muốn khắc sâu hình dáng của nàng dưới đáy lòng, ngay cả sau khi uống canh Mạnh Bà (*) rồi vẫn sẽ nhớ mãi không quên.
(*) Tương truyền rằng, con người sau khi chết thường sẽ uống một chén canh Mạnh Bà, khiến người ta có thể quên hết tất cả mọi thứ ở tiền kiếp, tiếp tục đầu thai ở kiếp khác
“Phó Hằng đại nhân!”
Ngụy Anh Lạc bị tiếng thét này làm bừng tỉnh, ngắm nhìn bốn phía, bên trong tẩm điện hoặc đứng hoặc ngồi, tụ họp đầy người, có Tiểu Toàn Tử, Trân Châu, còn có Hải Lan Sát.
Vừa nãy là ai đã hô? Vì sao lại hô tên Phó Hằng?
“Lệnh quý phi.” Hải Lan Sát muốn nói lại thôi.
Ngụy Anh Lạc nhìn hắn. Hắn không phải là cung nhân trong cung mà là ngoại thần bên ngoài, nếu không có chuyện quan trọng sẽ tuyệt đối không dám cũng không thể đặt chân bước vào hậu cung, nên nàng vội vàng mượn tay Trân Châu nâng người dậy: “Không phải ngài đi theo Phó Hằng đi Miến Điện tác chiến sao? Sao giờ lại…”
Hải Lan Sát bình tĩnh nói: “Quân Miến Điện giao chiến nhiều lần thất bại trước Đại quân nên đã sai người cầu hoà, thần đem tấu chương đưa về Tử Cấm Thành.”
Nếu nói hắn bình tĩnh thì hai chữ “chết lặng” càng đúng hơn, Ngụy Anh Lạc tim đập như trống hỏi: “Thắng rồi sao… Phó Hằng đâu? Hắn trở về rồi à?”
Hải Lan Sát trầm mặc không nói, nhưng Trân Châu lại vui sướиɠ nói: “Đó là đương nhiên! Nương nương, Sách Luân đại nhân mang về Giải độc đan, nếu không người cũng sẽ không thanh tỉnh như vậy!”
Ngụy Anh Lạc: “Giải độc đan?”
Hải Lan Sát chậm rãi giải thích: “Đây là Thần đan được chế tác từ Thánh tâm thảo ở Miến Điện. Thánh tâm thảo sinh trưởng ở nơi đầm lầy chứa nhiều chướng khí, có thể giải độc Thi trùng, bảo vệ dung nhan không đổi, thanh xuân vĩnh viễn dừng lại, vì vậy còn gọi là Định Nhan Châu.”
Trân Châu vui đến phát khóc: “Nương nương, người đúng là trong họa có phúc!”
So với Trân Châu, biểu lộ Hải Lan Sát có thể nói là lãnh đạm. Trong lòng Ngụy Anh Lạc dần dần sinh ra dự cảm xấu, nàng hỏi: “Phó Hằng đang ở đâu?”
Nhiều lần bị giục hỏi, Hải Lan Sát rốt cuộc không biết làm thế nào, đành nói thật: “Hắn vì muốn hái Thánh tâm thảo mà người nhiễm chướng khí, bị bệnh nhưng vẫn kiên trì chỉ huy, không chịu rời xa chiến trường. Thần đã khuyên can nhiều lần nhưng tên này rất cố chấp…”
Nói đến đây, thanh âm của hắn dần dần nghẹn ngào: “… Thi thể của hắn hiện đã được chở về Tử Cấm Thành.”
Ngụy Anh Lạc sững sờ trên giường, không nói lời nào.
Trên đời lại có người ngốc đến vậy?
Đúng, trên thế giới này luôn có một kẻ ngốc sẽ vì nàng mà không màng thân thể đi hái thuốc, sẽ vì Hoằng Lịch mà không để ý chuyện sinh tử để đạt được thắng lợi cuối cùng.
Người đó, gọi là Phú Sát Phó Hằng.
Hải Lan Sát nghẹn ngào một lát, hít sâu một hơi, liều lĩnh nói: “Lệnh quý phi, có một câu, Phó Hằng nhờ thần đến hỏi người.”
Ngụy Anh Lạc khô khốc nói: “Ngài nói đi.”
“Ngụy Anh Lạc.” Hải Lan Sát nghiêm túc nhìn nàng, giống như Phó Hằng đang ngồi ngay bên cạnh, mượn miệng của hắn nói với nàng, “Cả đời này ta bảo vệ nàng đã đủ rồi, kiếp sau đổi lại nàng bảo vệ ta có được không?”
Trân Châu bị những lời này dọa sợ tới mức mặt không còn chút máu. Ngụy Anh Lạc nghe xong lại giống như không nghe thấy, ngồi ở trên giường thất thần.
Đợi đã lâu nhưng vẫn không nghe được câu trả lời thuyết phục từ nàng, Hải Lan Sát thất vọng nói: “Nô tài đường đột, nguyện Lệnh quý phi sớm ngày hồi phục. Nô tài —— cáo lui.”
Hắn đứng dậy rời đi, đến cửa điện lại chậm chạp không chịu bước nốt bước cuối cùng, cuối cùng vẫn quay đầu lại hỏi: “Lệnh quý phi, thần biết rõ người là ái phi được Hoàng thượng sủng ái nhất, cũng là nữ nhân quyền thế nhất Tử Cấm Thành, nhưng người —— không thể cho hắn một chút hy vọng nào sao?”
Hắn nhìn Ngụy Anh Lạc tràn ngập hy vọng, mà hy vọng từng chút từng chút nhạt dần trong đôi mắt hắn.
Cuối cùng, hắn rời đi.
“Trân Châu.” Đến giờ phút này, Ngụy Anh Lạc mới mở miệng nói, “Ta muốn ở một mình trong chốc lát, ngươi hãy lui xuống trước đi.”
Trân Châu cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Nàng nằm tựa trên gối, nhìn đại điện không một bóng người, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được, ta đồng ý với ngài.”
Khải hoàn hồi triều, tang lễ, trợ cấp, bận rộn làm việc mất một thời gian dài. Trong mấy ngày này, Hoằng Lịch loay hoay chân không chạm đất, vội vàng đến thăm nàng lại vội vàng rời đi, mỗi lần rời đi sắc mặt lại tốt hơn một chút, điều này có nghĩa là bệnh Ngụy Anh Lạc đã có tiến triển tích cực.
Hôm nay, nàng rốt cuộc cũng có thể bước xuống giường được rồi.
“Đi.” Ngụy Anh Lạc vịn tay Trân Châu, “Đến Thừa Càn điện.”
Thừa Càn điện vẫn là nơi ở của Kế hậu như trước, chỉ là không còn được xem là tẩm cung của Hoàng hậu. Hoằng Lịch cho rút hết cung nhân của nàng, lấy đi sách bảo, trừ việc vẫn giữ tôn hiệu Hoàng hậu thì chẳng còn lưu lại vật gì, chỉ chừa cho nàng một tòa cung điện vắng vẻ, giống như một l*иg chim to lớn.
Kế hậu đã xuống tóc. Lúc Ngụy Anh Lạc đến, nàng đang quỳ gối trên bồ đoàn gõ mõ.
“Lệnh quý phi.” Âm thanh gõ mõ dừng lại, Kế hậu trợn mắt nhìn nàng, tựa hồ đã sớm đợi nàng, tựa hồ đã sớm muốn hỏi câu hỏi này, “Có phải ngươi đã biết từ trước chuyện Viên Xuân Vọng muốn động thủ phải không?”
Ngụy Anh Lạc trầm mặc không nói.
“Những ngày này, ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi dung túng hắn hành động từng bước một, mục đích chỉ có một —— dẫn dụ Hòa Thân Vương.” Kế hậu nở nụ cười, “Lệnh quý phi, hai mươi tư năm, tròn hai mươi tư năm, ngươi chưa bao giờ quên cái chết của tỷ tỷ ngươi! Ngươi vẫn luôn muốn mạng của Hoằng Trú!”
Bây giờ rốt cuộc nàng đã đạt được ước nguyện. Hoằng Lịch dù có niệm tình huynh đệ thì cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho một tên mưu phản.
Sau khi kết thúc chuyến Nam tuần không bao lâu, Hoằng Trú bị giam trong vương phủ, qua không lâu sau liền đã “Chết vì bệnh” rồi.
Nhưng Ngụy Anh Lạc làm sao thừa nhận đây? Nàng chỉ cười nói: “Hoàng hậu, người nghĩ nhiều rồi.”
Nhưng nụ cười của nàng lại nói rõ hết thảy, Kế hậu liếc mắt nhìn nàng thật sâu, thở dài nói: “Quả thật như thế, ngươi vẫn còn mang thù. Có việc ngoài ý muốn duy nhất, ước chừng chính là Viên Xuân Vọng muốn kéo ngươi cùng xuống địa ngục, đáng tiếc, hắn cũng đã thất bại.”
Từ Thừa Càn điện bước ra, Ngụy Anh Lạc lại đi một chuyến đến Vĩnh Hạng, đi xem Viên Xuân Vọng.
Hắn thật sự đã điên rồi.
Trong cung nâng cao đạp thấp quá nhiều, bô chất đầy phòng cũng chỉ có một mình hắn chà rửa.
“Giả dối, hắc hắc, ngươi là giả dối, ngươi cũng là giả dối.” Viên Xuân Vọng vừa chà rửa bô, vừa lẩm bẩm nói, “Ta mới là thật đấy…”
“Điên nặng như thế, nhưng Thái hậu lại không cho người gϊếŧ hắn, cũng không biết tại sao.” Trân Châu nhỏ giọng nói, “Hắn một mực nói mình là thiên hoàng quý trụ (hậu duệ hoàng tộc), nương nương, đây là lời nói thật sao?”
“Là thật hay giả đã không còn quan trọng.” Ngụy Anh Lạc mỉm cười, quay người rời khỏi Vĩnh Hạng, “Tới từ đâu thì lại về chỗ đó, không phải tốt sao?”
Trân Châu đi theo sau lưng nàng, lúc ra khỏi ngõ Vĩnh Hạng lại quay đầu nhìn thoáng qua.
Vĩnh Hạng giống như là sợi ranh giới khổng lồ, phân cách lẫn nhau.
Viên Xuân Vọng ở bên trong cùng bô làm bạn, mà Ngụy Anh Lạc từng bước trở về Diên Hi cung. Trong nội cung, Lý Ngọc sớm đã chờ nàng, hướng nàng truyền đạt một tin vui.
Chờ nàng thay xong phục trang mới bước ra, một đám Tần phi hướng nàng hành lễ: “Thần thϊếp thỉnh an Hoàng quý phi, chúc Hoàng quý phi vạn phúc kim an!”
“Xem nàng kìa.” Chờ chúng phi tần lui xuống dưới, Hoằng Lịch đi tới nói, “Nhanh như vậy đã đắc ý đầy mặt.”
Ngụy Anh Lạc liếc hắn một cái, cười càng thêm đắc ý.
“Sao vậy?” Hoằng Lịch hỏi, “Đối với nam nhân đã cho nàng vinh quang này, nàng cũng không có lời gì muốn nói sao?”
Ngụy Anh Lạc vẫn cúi đầu dò xét vòng ngọc trên tay mình: “Không có.”
Hoằng Lịch chau mày: “Nàng cái đồ không có lương tâm này!”
Nếu hắn tức giận, vô luận là thật là giả, các phi tử khác sẽ ngay lập tức thu hồi tính khí, trở nên cẩn thận từng li từng tí, nhưng Ngụy Anh Lạc thì không. Nàng liếc mắt hỏi: “Hoàng thượng, thần thϊếp không có lương tâm, sao người vẫn còn sủng ái thần thϊếp vậy?”
Hoằng Lịch: “Trẫm là không biết nên làm thế nào.”
Ngụy Anh Lạc ngược lại cười rộ lên, không chút lưu tình chọc thủng tâm tư của hắn: “Thừa nhận đi, vì Hoàng thượng lãng phí thời gian trên người thần thϊếp quá nhiều, không muốn không thu hoạch được gì nên mới càng lún càng sâu.”
Hoằng Lịch lạnh mặt nói: “Dù lúc nàng mắc bệnh nặng nhưng trẫm vẫn lấy chính vụ làm đầu, bởi vì trẫm là Đế vương, không hiểu tình ái là gì, nên nàng đừng tự mình đa tình nữa!”
Ngụy Anh Lạc: “Xem ra chúng ta đều giống nhau!”
Sắc mặt Hoằng Lịch trầm xuống, tay vòng qua eo Ngụy Anh Lạc: “Mau trả lời trẫm vấn đề này, còn dám nói hươu nói vượn, trẫm chém đầu nàng!”
Ngụy Anh Lạc: “Người đem giang sơn đặt ở vị trí đầu tiên, nhưng lại yêu cầu thần thϊếp phải yêu người nhất, thật là bá đạo!”
Hoằng Lịch: “Ngụy Anh Lạc!”
Ngụy Anh Lạc thấy hắn sắp nổi lửa giận, liền nhẹ nhàng cười, ánh mắt động lòng người: “Vấn đề người mới vừa hỏi, hiện giờ không có đáp án. Nhưng mà, thần thϊếp sẽ dùng cả đời này để trả lời người, người chuẩn bị tốt để nghe nhé?”
Hai người đối mặt nhìn nhau một lát, hiểu rõ tâm ý của nhau, lại đồng thời cười vui vẻ.
Có người cao, có người thấp; có người đi, có người ở; có người sống, có người chết. Trong hậu cung này, một mặt tàn khốc như thế, nhưng vẫn có một mặt dịu dàng thắm thiết.
“Được rồi, đừng có hí hoáy đống đồ vật đó trên người nàng nữa.” Hoằng Lịch ra vẻ không chịu nổi, vươn tay, “Tới đây.”
Ngụy Anh Lạc lại không để ý tới hắn, tiếp tục mân mê phục sức Hoàng quý phi trên người mình, cuối cùng vẫn là Hoằng Lịch tự mình đi tới, nâng mặt của nàng hướng sang một bên: “Nàng có gì đẹp mà ngắm, ngắm hoa đi kìa.”
Hắn lại cho người cấy ghép thành mấy cây hoa Chi tử hiếm lạ đưa vào Diên Hi cung, cũng không biết là khí hậu nơi này đặc biệt tốt hay thế nào mà tất cả hoa Chi tử cứ đến chỗ nàng đều đặc biệt khoe sắc thắm.
Ngụy Anh Lạc ra vẻ tức giận quay mặt lại chất vấn: “Thần thϊếp đẹp mắt hay là hoa đẹp mắt?”
Hoằng Lịch cười nói: “Hoa đẹp mắt.”
Ngụy Anh Lạc tức giận muốn đi, lại bị hắn kéo về ôm trong ngực, ha hả cười nói: “Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên người giống nhau. Anh Lạc, vào ngày này năm sau trẫm vẫn cùng nàng ngắm hoa như cũ.”
“Còn năm sau nữa thì sao?”
“Năm sau nữa cũng như thế.” Hoa Chi tử nở đầy viện, nhưng Hoằng Lịch lại chỉ cúi đầu ngắm nhìn nàng, “Đời này kiếp này, cùng ở bên nàng ngắm hoa.”