Diên Hy Công Lược

Chương 171: Tiên nữ

“Nữ tử Đại Thanh mười lăm cập kê. Nữ nhân hai mươi bảy tuổi sớm đã con cháu đầy đàn. Một mỹ nhân có tuổi tác như vậy lại là nữ nhân được thánh thượng Đại Thanh sủng ái nhất. Ngụy Anh Lạc, muội thật không lo lắng sao?” Kế hậu đáp thay nàng, “Nếu muội không sợ thì đã không quay về Tử Cấm Thành rồi! Cuộc sống trong Tử Cấm Thành vĩnh viễn chỉ có lợi ích chứ không có kẻ thù vĩnh viễn. Chỉ có ta và muội hợp tác mới có thể đối phó được Dung tần. Nếu không, cuối cùng muội vẫn phải quay lại Viên Minh Viên thôi! Suy nghĩ cho thật kỹ đi, bản cung chờ câu trả lời thuyết phục từ muội!”

Sau nửa ngày trầm mặc, Ngụy Anh Lạc nhấc chân rời đi.

Thấy mình nói nhiều như vậy mà Ngụy Anh Lạc vẫn quyết định bỏ đi, Hoàng hậu nhíu mày ném hoa tử đằng xuống đất, thanh âm lãnh đạm: “Viên Xuân Vọng, có thật Lệnh phi sẽ đồng ý hợp tác với bản cung chứ?”

Kế hậu thân là thợ săn nhẫn nại nhất Tử Cấm Thành nhưng trong lời nói lại hiện ra chút phập phồng không yên, có thể thấy được đối thủ mạnh đến dường nào, hơn xa tưởng tượng của Ngụy Anh Lạc nhiều.

“Sẽ.” Viên Xuân Vọng bình tĩnh dõi theo bóng dáng Ngụy Anh Lạc rời đi, “Tai nghe không bằng mắt thấy. Chỉ cần Lệnh phi nhìn thấy Trầm Bích rồi sẽ ngoan ngoãn đến van xin người thôi.”

Ngụy Anh Lạc mang tâm sự nặng nề quay về Diên Hi cung. Trên đường đi, Minh Ngọc nhìn nàng mấy lần, muốn nói lại thôi. Hai người không nói một lời đang bước đi trên đường, bỗng Ngụy Anh Lạc dừng lại, a một tiếng: “Vẫn là chạm mặt rồi.”

Không phải Viên Xuân Vọng mời nàng đến dự tiệc, mà là hắn muốn nàng tận mắt thấy một người.

Vì vậy bữa tiệc của Kế hậu mới sắp xếp ở Ngự hoa viên, bởi vì Hoằng Lịch cùng một người nào đó cũng đang ở trong Ngự hoa viên.

Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, một nhóm cung nữ thái giám vây quanh trước một cây đại thụ, Hoằng Lịch đang ngẩng đầu nhìn trên cây hô to: “Lập tức xuống ngay!”

Cành cây lắc lư một cái, tất cả mọi người phía dưới giơ hai tay chờ sẵn, tạo cảnh tượng vừa khôi hài vừa trang nghiêm, giống như ngàn vạn người đang chuẩn bị nghênh đón một vị tiên nữ giáng trần.

Chợt nghe một hồi tiếng chuông thanh thúy. Trong nháy mắt, một nữ tử bạch y có buộc một chuông bạc trên mắt cá chân từ trên trời nhảy xuống, mờ ảo như trăng trong mây, kỳ diệu như núi tuyết.

Giống như từ trên trời giáng xuống một nàng tiên, vững vàng lọt thỏm vào trong ngực Hoằng Lịch.

Hoằng Lịch tiếp được nàng, sau đó trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Cô cung nữ bên cạnh giải thích trong lo lắng bất an: “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc Dung tần nương nương đi ngang qua đây phát hiện một con chim non từ trên cây rơi xuống, liền nghĩ muốn trả nó về lại tổ chim.”

Hoằng Lịch: “Trầm Bích!”

“Hoàng thượng đừng nóng giận.” Trầm Bích mở miệng, thanh âm cực kỳ dễ nghe, nói ra từng chữ mà giống như đang hát, “Thần thϊếp biết sai rồi. Người đã dặn thϊếp nhiều lần không được tự làm theo ý mình. Nếu lần sau gặp chuyện tương tự, nhất định thần thϊếp sẽ phân phó bọn họ đi làm, sẽ không khiến người lo lắng nữa, được không?”

Nghe đồn Tây Phương có loài chim Diệu Âm, hay còn gọi là Kalavinka, tương truyền nó dùng tiếng hót êm ái thanh nhã của mình để hầu hạ Đức Phật. Thanh âm của nàng lảnh lót giống như loài chim này, ngay cả Phật Tổ còn có thể lấy lòng huống chi là Hoằng Lịch. Hoằng Lịch thở dài lấy khăn ra, tự mình lau bụi bặm trên mặt nàng.

Trầm Bích khẽ nở nụ cười như chim Diệu Âm nhẹ nhàng cất tiếng hót, đang cười đến một nửa chợt quay đầu nhìn về phía Ngụy Anh Lạc, đôi mắt đen láy ánh lên nét ngây thơ cùng hiếu kỳ.

Toàn thân Ngụy Anh Lạc cứng đờ. Khi thấy được dung mạo thật của đối phương thì trong nháy mắt đầu óc nàng trở nên trống rỗng, không tìm ra được bất cứ ngôn từ nào để diễn tả hết vẻ đẹp của nàng ta, ngược lại chỉ cảm thấy tự ti cùng mặc cảm.

“Sao thế?” Hoằng Lịch thuận theo ánh mắt nàng nhìn lại. Trống rỗng. Phía trước không thấy bất cứ ai.

“Vừa có người mới đứng ở chỗ đó.” Trầm Bích cười nói, “Đang nhìn chúng ta. Người quay đầu đã dọa cô ấy chạy mất.”

Hoằng Lịch liếc về phía Lý Ngọc, Lý Ngọc trả lời: “Hoàng thượng, là Lệnh phi nương nương.”

Nghe thấy tên này, sắc mặt Hoằng Lịch lập tức trầm xuống, lôi kéo Trầm Bích đi sang hướng khác: “Đi thôi, trẫm dẫn nàng đến vọng lâu ngắm mặt trời lặn.”

Cảnh mặt trời to lớn dần lặn xuống Tử Cấm Thành thật hùng vĩ như thêu hoa trên gấm, trải bóng xế tà thật dài loang khắp mặt đất, nhưng Ngụy Anh Lạc lại không có tâm trạng thưởng thức.

Minh Ngọc: “Anh Lạc, cô thật sự muốn hợp tác với Hoàng hậu sao?”

Ngụy Anh Lạc: “Tại sao không?”

Minh Ngọc: “Nhưng ta không hiểu, vốn cô đã từ chối rồi, nhưng chỉ mới nhìn mặt Dung tần đã lập tức đổi ý. Cô ta thật sự đặc biệt vậy sao?”

Hai người đã về tới Diên Hi cung. Trời chiều từ ngoài cửa sổ chiếu vào nhuộm hồng cả khuôn mặt Ngụy Anh Lạc đang ngồi trước gương. Nàng chỉ tay vào bóng mình trong gương: “Cô nhìn gương mặt này đi.”

Minh Ngọc thuận theo ánh mắt Anh Lạc nhìn lại, ngạc nhiên nói: “Có vấn đề gì sao?”

Trong gương, ngón tay Ngụy Anh Lạc chậm rãi di chuyển lướt qua bờ môi, chiếc mũi, cuối cùng là đôi mắt chính mình: “Gương mặt này chẳng có gì đáng yêu, ánh mắt vừa chớp đã thấy có ý đồ xấu xa rồi.”

Minh Ngọc ‘phốc’ một tiếng phì cười: “Nào có ai lại tự nói mình như vậy? Thế gương mặt Dung tần thì có gì khác biệt?”

Nhớ lại dung nhan mới thoáng nhìn đã khiến người khác hổ thẹn kia, đột nhiên Ngụy Anh Lạc đã có chút hiểu được vì sao Hoằng Lịch lại quên nàng, quên cả hồi âm.

Giữa đám nữ tử bình thường, chợt có một người như tiên nữ hội tụ hết tất cả vẻ đẹp của thế gian xuất hiện bên người mình như thế, thì liệu còn ai có thể để ý đến những người bình thường khác được đây?

“Gương mặt Dung tần chính là thứ ta muốn nhất.” Ngụy Anh Lạc ngẩn người ngắm bản thân trong gương, không tự chủ được so sánh gương mặt mình với người đó, “… Thanh thuần ngây thơ, ôn nhu dễ mến, khiến người khác vừa gặp đã yêu.”

Minh Ngọc nhịn không được cười nói: “Vậy lý do cô quyết định hợp tác với Hoàng hậu là vì khuôn mặt sao?”

Ngụy Anh Lạc lắc đầu: “Không chỉ tướng mạo, còn vì điệu bộ kia.”

Minh Ngọc mờ mịt.

“Vì một chú chim nhỏ mà leo cây… Đặt lên người người khác thì trở nên buồn cười, nhưng đặt trên người nàng ta lại gọi là thơ ngây.” Ngụy Anh Lạc nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi thở dài, “Nữ nhân ngây thơ không nhiễm bụi trần là đáng sợ nhất, vì nàng ta sẽ dễ dàng giành được trái tim nam nhân nhất, đặc biệt là nam nhân phức tạp như Hoàng thượng…”

Nàng thật sự rất muốn có một gương mặt như Dung tần.

Nếu nàng cũng được sinh ra với dáng vẻ ngây thơ vô hại khiến người gặp người thích như vậy thì con đường nàng chọn trước kia sẽ dễ đi hơn nhiều, không đến mức phải tiến cung, bị nhiều người sỉ nhục, bị Hoằng Lịch nghi kỵ, phải lao tâm khổ tứ trải qua khoảng thời gian dài mới thay đổi được cái nhìn của hắn với nàng.

“Cũng đúng.” Minh Ngọc thấy nàng tâm tình không tốt vội vàng ngắt lời qua quýt, “Nếu cô cũng có khuôn mặt như thế thì dễ dàng quyến rũ được Hoàng thượng, làm ít được nhiều!”

Nàng có nói như vậy sao? Ngụy Anh Lạc lập tức quên hết uể oải liếc nhìn Minh Ngọc thẳng thừng, tức giận nói: “Sai! Có khuôn mặt như thế thì tiện làm việc xấu mới đúng!”

“Nhưng hiện giờ Hoàng thượng yêu thích Dung tần như vậy…” Minh Ngọc do dự một lát, cẩn trọng đề nghị, “Hay là, cô học hỏi Dung tần đi?”

“Ta không học được, cũng không muốn học.” Sau nửa ngày trầm mặc, cuối cùng Ngụy Anh Lạc cười nói: “Ngụy Anh Lạc chính là Ngụy Anh Lạc, tại sao phải biến thành người khác? Nếu ta muốn có được một người thì ta sẽ dùng cách của riêng mình. Được rồi, nhờ cô lại đi một chuyến đến chỗ Hoàng hậu truyền tin giúp ta, nói là…”