Viên Xuân Vọng là cẩu nô tài trung thành nhất của Hoàng hậu, cũng là kẻ hiển hách nhất hậu cung.
Hắn đẩy cửa bước vào, nhíu mày.
Trong phòng xuất hiện thêm một rương hòm.
Cao cỡ nửa người, chế tạo bằng gỗ mộc, trên nắp có khắc đóa hoa sen chạm nổi. Viên Xuân Vọng nhìn chằm chằm cái rương đó một lát, thản nhiên nói: “Bước ra đi.”
Chiếc rương kia liền mở ra.
Một thiếu nữ trẻ tuổi trên thân mặc váy xanh như hoa sen mới nở từ trong rương đứng lên, ngước ánh mắt rụt rè nhìn về phía Viên Xuân Vọng.
“Ai cho ngươi vào đây?” Sắc mặt Viên Xuân Vọng trầm xuống.
Thiếu nữ nhanh chóng cụp mắt xuống, dường như hơi hơi sợ hắn, lắp bắp nói: “Nô tỳ… Nô tỳ… Là Lưu quản sự sai nô tỳ đến hầu hạ Viên tổng quản…”
Lời còn chưa dứt, một đầu ngón tay liền đặt dưới cằm nàng.
Đầu ngón tay kia chậm rãi nâng cằm nàng lên, đôi mắt phượng đối diện ngắm nhìn nàng chăm chú.
“Nhìn qua cũng giống đến năm phần.” Đôi mắt phượng nheo lại càng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, “Sao vậy? Ngươi sợ ta sao?”
Nói xong, hắn lập tức áp môi tiến đến gần, hô hấp gần trong gang tấc, như muốn hôn nàng.
Cũng không biết là hoảng sợ hay ngượng ngùng, thiếu nữ đó đột nhiên nhắm mắt lại.
Chát!
Thiếu nữ lăn xuống mặt đất, một tay bụm mặt, kinh hãi nhìn đối phương: “Viên, Viên tổng quản…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Ngoài cửa có người nghe thấy được, cũng không dám tiến vào ngăn cản.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thanh âm liền im bặt, cửa phòng ‘soạt’ một tiếng mở ra, Viên Xuân Vọng từ bên trong bước ra, thản nhiên nói: “Vào thu dọn đi. Đúng rồi, thuận tiện nói với Lưu quản sự, lễ vật này của hắn… ta rất hài lòng.”
“Vâng!” Hai tiểu thái giám vội vàng đáp.
Cho đến khi Viên Xuân Vọng đã đi xa, hai người bọn họ mới nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn vào bên trong.
Trên mặt đất có một thi thể nữ đang nằm, thân thể thướt tha ẩn dưới váy áo xanh, xa xa nhìn giống như đóa hoa sen giữa ao xuân thủy, chỉ có điều trên cổ bị quấn một dải lụa trắng, uốn lượn cong cong giống như con bạch xà đã lấy mạng của nàng.
Hai tiểu thái giám tuy rằng sợ hãi nhưng không dám cãi lệnh Viên Xuân Vọng, lập tức một người nâng tay một người nhấc chân chôn thiếu nữ trong sân.
Một tên vừa vung cuốc vừa hỏi người bên cạnh: “Nếu Viên tổng quản hài lòng thì vì sao còn muốn gϊếŧ cô ta?”
Tên nọ liếc hắn một cái: “Ngươi không thấy cô ta rất giống một người sao?”
Đối phương nghe xong, cẩn thận nhìn lại thiếu nữ bên trong hố đất, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch: “Lệnh… Lệnh phi nương nương…”
Nếu nhìn sơ qua, thiếu nữ này có năm phần giống Lệnh phi.
Đây là lý do giải thích vì sao lúc nào Viên Xuân Vọng kiểm tra phường thêu cũng nhìn cô ta nhiều hơn những người khác.
Nhưng không ngờ nhất cử nhất động của hắn đều đã rơi vào trong mắt một người. Vì muốn nịnh nọt hắn, Lưu quản sự của phường thêu đã đợi không được, ngay ngày hôm sau liền sai người nhốt thiếu nữ vào trong rương đưa tới.
“Hoàng hậu nương nương.” Sau khi sửa sang lại tâm tình cho thật tốt, Viên Xuân Vọng tiến vào lầu các Thừa Càn điện, tiếp nhận chiếc lược từ tay tiểu cung nữ chải suối tóc dài đen nhánh cho Kế hậu, “Nô tài có chuyện muốn bẩm báo.”
“Chuyện gì?” Kế hậu trong gương nở nụ cười, mang theo tia giễu cợt, “Nếu là chuyện nữ nhân trong phòng ngươi thì ngươi tự mình xử lý đi.”
Chuyện gì cũng không thể qua mắt được Kế hậu. Nàng là nữ tử thông minh nhất Tử Cấm Thành, cũng là nữ tử độc ác nhất Tử Cấm Thành.
“Là chuyện liên quan đến Thái hậu.” Viên Xuân Vọng nói, “Thái hậu mang theo Lệnh phi chuyển vào Viên Minh Viên. Hoàng thượng đã đi qua mấy lần đều không thấy người đâu. Nương nương, người nói Hoàng thượng có hay không…”
“Sợ cái gì?” Kế hậu cười nhạt một tiếng, “Lá thư đó do Ôn Thục phu nhân để lại, Dụ thái phi giấu kín, Hòa Thân Vương phát hiện. Từ đầu tới cuối liên quan gì đến bản cung?”
Viên Xuân Vọng cụp mắt nói: “Nương nương, không nhổ cỏ tận gốc, chỉ sợ có họa lớn.”
Kế hậu nhíu mày, nhìn lại hắn qua gương: “Sao bản cung cảm thấy ngươi còn căm hận Lệnh phi hơn bản cung nữa thế?”
Viên Xuân Vọng chỉ cười, không nói lời nào.
Nụ cười của hắn thật sự rất đẹp như hoa nở ngày xuân, chỉ nhìn một cái đã khiến lòng người tĩnh lại.
Ngụy Anh Lạc cũng thật vô dụng, một người vừa cười đẹp như hoa lại vừa có thủ đoạn xuất chúng như vậy lại không biết lôi kéo, để hắn đầu quân cho mình… Kế hậu nâng búi tóc của mình lên ngắm nghía, tay nghề chải đầu của Viên Xuân Vọng vô cùng tốt, kiểu tóc mà hắn làm cho nàng khiến nàng thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi.
“Biết Thái hậu đến Viên Minh Viên dưỡng bệnh, Hoàng thượng đã lập tức phái số lượng lớn nô tài đi theo hộ tống, có thể thấy được lòng dạ Hoàng thượng lúc này đang rất khẩn trương. Nếu ra tay vào thời điểm này, chẳng lẽ ngươi muốn rước họa vào thân sao?” Kế hậu cười nói, “Huống hồ, hiện giờ bản cung đã mang thai. Dù Lệnh phi có đi theo Thái hậu thì cũng chỉ lấy được lòng của lão hồ ly đó, chứ thực tế cô ta đã mất đi cơ hội tranh sủng. Cho dù cô ta có quay trở về Tử Cấm Thành thì thời thế cũng đã thay đổi rồi!”
Xuân tới ngắm hoa, sang hạ hái sen, thu chuyển đón phong, đông về thưởng tuyết. So với Tử Cấm Thành, cuộc sống trôi qua ở Viên Minh Viên vừa tiêu dao vừa khoái hoạt.
Rời khỏi Tử Cấm Thành, Ngụy Anh Lạc ngược lại trở thành thiếu nữ khuê các trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 , mỗi ngày luyện chữ chôn hoa, không màng thế sự.
Chỉ có điều, vào cuối mỗi tháng, nàng bị Thái hậu ép buộc viết một lá thư gửi cho Hoằng Lịch, từng bức gia thư vãn hồi tâm hắn.
Ban đầu, Ngụy Anh Lạc viết thư trong tâm trạng khó chịu, Hoằng Lịch cũng chẳng hồi đáp trong vui vẻ. Ba bốn tháng sau, vì nể mặt Thái hậu, hắn mới miễn cưỡng đáp lại một hai chữ, ví dụ như “đã xem”, ví dụ như “đã biết”.
Nhưng Ngụy Anh Lạc rất chăm chỉ tả lại cảnh hoa mẫu đơn nở đẹp thế nào ở Viên Minh Viên, ghi lại tình trạng sức khỏe của Thái hậu gần đây vẫn mệt rã rời, kể lại chi tiết từng chuyện lặt vặt thêm đôi dòng bình luận lải nhải, bất tri bất giác đã viết một bức gia thư dài mấy trang giấy.
Hắn vẫn hồi âm như cũ, mới đầu chỉ đáp một hai chữ, về sau số lượng từ dần dần nhiều lên. Hắn đáp nhiều hơn một chữ đã khiến Ngụy Anh Lạc vui vẻ thật lâu, lúc phục hồi lại tinh thần lại cảm thấy mình vừa buồn cười vừa đáng thương, tự thề với lòng sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu ngốc này nữa, kết quả thư nàng viết vẫn dài mấy trang giấy.
Mong chờ thư tự mây xanh. Nhạn về là lúc trăng thanh đầy lầu. (*)
(*) Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Hải. Nguyên văn: “Vân trung thùy ký cẩm thư lai, nhạn tự hồi thì, nguyệt mãn tây lâu”, trích từ bài thơ “Nhất tiễn mai” của Lý Thanh Chiếu. Bài này thể hiện nỗi tương tư của tác giả đối với người chồng đang phải đi công cán nơi xa, ít được sống gần nhau (thivien.net)
“Tình này chẳng thể nguôi ngoai. Vừa dâng khóe mắt tâm tư cuộn trào. (**)” Nhìn mình trong lúc vô tình lại đọc bức thư trên tay, Ngụy Anh Lạc thở dài, vò nát giấy viết thư.
(**) Nguyên văn: “Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu”, trích từ bài thơ “Nhất tiễn mai” của Lý Thanh Chiếu. Bài này thể hiện nỗi tương tư của tác giả đối với người chồng đang phải đi công cán nơi xa, ít được sống gần nhau (thivien.net)
Tử Cấm Thành.
“Hoàng thượng.” Lý Ngọc dâng thư lên, “Gia thư của Thái hậu.”
“Để xuống đi.” Hoằng Lịch nhìn như vô tình nói.
Lý Ngọc đặt thư xuống, chân trước còn chưa ra khỏi cửa lớn Dưỡng Tâm điện đã nghe thấy Hoằng Lịch ở bên trong gọi hắn: “Lý Ngọc!”
“Có nô tài.” Lý Ngọc vội vàng quay trở về.
Thư đã được mở ra. Nhìn như không thèm để ý, nhưng kỳ thật phụ cận không ai không biết hắn đã vội vã mở ra xem.
Vừa mới cầm thư trên tay, Hoằng Lịch cảm thấy có gì đó không đúng.
—— quá nhẹ.
So với mấy bức thư dài nhiều trang trước đây, lá thư này quá nhẹ. Mở ra đọc, quả nhiên chỉ có một tờ.
Trên giấy cũng chỉ có một chữ —— An.
Chữ viết lạ lẫm, không phải là nét bút của Ngụy Anh Lạc. Hoằng Lịch nhíu mày nhìn chằm chằm nửa ngày, sau đó mới ngẩng đầu phân phó Lý Ngọc: “Đi dò la xem bên Viên Minh Viên đã xảy ra chuyện gì.”
Thấy hắn thần sắc ngưng trọng, Lý Ngọc cũng trở nên khẩn trương, vội vàng cáo lui ra ngoài, không lâu sau đã quay trở về bẩm báo: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, thời gian trước Thái hậu bị nhiễm phong hàn, nằm trên giường ba ngày, cũng may có Thái y khám và chữa bệnh kịp thời, chăm sóc thoả đáng nên bây giờ đã khỏi rồi.”
Hoằng Lịch ngẩn người: “Thái hậu bị bệnh?”
Lý Ngọc: “Lệnh phi nương nương ở bên hầu hạ cũng ngã bệnh.”
Sắc mặt Hoằng Lịch đại biến, bất ngờ đứng dậy: “Nàng cũng ngã bệnh?”
Lý Ngọc: “Hoàng thượng đừng vội, lúc nô tài nghe ngóng đã nghe được bệnh tình của Lệnh phi nương nương đã dần khởi sắc, hôm qua có thể xuống giường được rồi. Bức thư này là nhờ cung nữ viết thay…”
Hoằng Lịch thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy có chút lúng túng.
Hắn luôn miệng nói không quan tâm nàng, nhưng vừa nghe thấy nàng đổ bệnh đã lập tức thay đổi sắc mặt, tay chân luống cuống, còn nói không quan tâm? Lời này đến chính hắn còn không thể tự lừa được chính mình…
Đúng lúc Hải Lan Sát tiến đến, không để sự lúng túng của hắn kéo dài lâu.
“Hoàng thượng!” Nét mặt Hải Lan Sát vô cùng mừng rỡ, “Trận chiến A Nhĩ quân ta đại thắng. Thủ lĩnh bộ tộc Hoắc Lan chỉ dẫn ba trăm người hoảng sợ chạy khỏi núi Ba Đạt Khắc, cuối cùng đã bị truy binh bắt được. Vài ngày nữa đại quân sẽ khải hoàn hồi triều!”
Gương mặt Hoằng Lịch lộ vẻ kinh hỉ, vừa vui vì đại quân toàn thắng, vừa vui vì đối phương tới báo tin kịp thời không để hắn tiếp tục lúng túng: “Tốt! Lập tức phân phó xuống dưới chuẩn bị việc đón tướng sĩ khải hoàn về kinh. Trẫm muốn tự mình mở tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ!”
Hải Lan Sát: “Hoàng thượng, Triệu Huệ tướng quân còn nói sẽ mang về một lễ vật.”
Hoằng Lịch sững sờ: “Lễ vật?”
Không biết cảm giác của hắn có vấn đề hay không mà hắn cảm thấy biểu hiện của Hải Lan Sát hiện giờ có chút kỳ quái.
“Vâng…” Ánh mắt Hải Lan Sát phức tạp nói, “Đồ Nhĩ Đô Thai Cát muốn dâng cho Hoàng đế bệ hạ Đại Thanh một… lễ vật xinh đẹp.”
P.s: Mọi người hãy xuống phần bình luận nhấn vào link youtube trong cmt của mình để nghe lại phần 1 cuốn truyện này nhé ^^ Cảm ơn mọi người nhiều nhiều :’>