Từ đêm đó trở đi, Ngụy Anh Lạc không được chuyên sủng nữa.
Hôm nay Hoằng Lịch ngồi cung này một chút, ngày mai lại đến một cung khác, tựa như hắn đã hết hứng thú với sự mới mẻ của người nào đó, bắt đầu ban đều sủng hạnh một lần nữa.
Ngày hôm đó hắn lại tới Trữ Tú cung, chỉ là hào hứng không cao, uống mãi một chén rượu suốt hai canh giờ vẫn không hết. Mắt thấy đã đến giờ đi ngủ, nhưng hắn lại đứng lên nói: "Trẫm nhớ ra còn có tấu chương quan trọng chưa xử lý xong. Trẫm về trước."
"Thần thϊếp đưa tiễn Hoàng thượng." Tiểu Gia tần rũ mi mắt, chợt ngẩng đầu cười một tiếng, kéo Hoằng Lịch ra tẩm điện, nhưng lại cố ý dẫn hắn đi một đoạn đường xa, đèn l*иg trong tay chiếu sáng cả vườn hoa chi tử phía trước, "Hoàng thượng, thần thϊếp sẽ định xây một cái đình mới ở đây, tên là Ngọc Kinh đình. Người cảm thấy thế nào?"
"Hoa đất Thục đã tàn, đào Việt hiện chớm nở. Sắc cây ngỡ như ngọc, thoảng hương từ ngọc kinh. (*)" Hoằng Lịch nhìn vườn hoa chi tử trước mặt, cười nói, "Không tồi. Vườn hoa chi tử này nở thật đẹp."
(*) nguyên văn "Thục quốc hoa dĩ tận, Việt đào kim dĩ khai. Sắc nghi quỳnh thụ ỷ, hương tự ngọc kinh lai.", trích từ bài thơ "Hoạ Lệnh Hồ tướng công vịnh chi tử hoa • Hoạ thơ Lệnh Hồ tướng công vịnh hoa dành dành" của Lưu Vũ Tích. Ngọc kinh là hoa chi tử (hoa dành dành) trong ca ngâm
Thâm tâm lại cảm thấy buồn cười. Lần trước học theo Ngụy Anh Lạc giả bộ bệnh, lần này còn học nàng ấy trồng hoa chi tử trong vườn. Việc gì phải tự làm khổ mình như vậy? Dù có bắt chước nàng ấy thế nào đi nữa thì Ngụy Anh Lạc vẫn là Ngụy Anh Lạc, độc nhất vô nhị.
"Có điều, hoa chi tử đẹp nhất lại không có ở chỗ thần thϊếp…" Tiểu Gia tần kéo dài giọng.
"Ừ, ừ…" Hoằng Lịch nghĩ thầm trong bụng, đương nhiên là không ở chỗ nàng rồi. Hoa chi tử đẹp nhất phải ở chỗ Ngụy Anh Lạc cơ.
Có người nào trong cung mà không biết, Ngụy Anh Lạc thích hoa chi tử nhất.
Để khiến nàng vui vẻ, Hoằng Lịch đã lệnh người thu thập rất nhiều hoa chi tử tuyệt đẹp, sau đó chuyển đến làm chật kín cả Diên Hi cung. Dần dà, người bên dưới liền đùa vui, gọi nàng là chủ Chi Tử ©υиɠ chứ không phải là chủ Diên Hi cung nữa.
"… Mà ở Phú Sát phủ." Tiểu Gia tần bổ sung nốt câu nói của mình.
Hoằng Lịch nghe vậy sững sờ.
"Thần thϊếp nghe nói, Phú Sát đại nhân đã sai thủ hạ đi khắp nơi thu thập các loại hoa chi tử nổi tiếng, chắc là rất yêu thích loài hoa này." Tiểu Gia tần mỉm cười nói, "Ngay cả vườn hoa nơi ngài ấy ở cũng đổi tên thành Ngọc kinh viên."
Đột nhiên Hoằng Lịch quay đầu nhìn nàng ta chằm chằm.
Sắc mặt hắn thực sự quá mức âm trầm, khiến tiểu Gia tần không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có chút run sợ hỏi: "Hoàng thượng, thần thϊếp nói sai gì sao?"
"Nàng thật xem trẫm là kẻ ngu?" Hoằng Lịch lạnh lùng nói, "Giữa những hàng chữ đều nói bóng nói gió, ngấm ngầm vấy bẩn Lệnh tần!"
Tâm tư bị hắn nói toạc ra, tiểu Gia tần dứt khoát bất chấp tất cả, bổ nhào vào l*иg ngực hắn nức nở nói: "Hoàng thượng, người thật lòng yêu người thì người không muốn, còn những kẻ ái mộ hư vinh thì người luôn nhớ đến. Dù hôm nay người có gϊếŧ thần thϊếp, thần thϊếp cũng phải nói một câu này: Lệnh tần có lỗi với người!"
Hoằng Lịch đẩy nàng ta ngã ra đất, cũng không quay đầu xoay người rời đi.
"Nương nương, sao người phải khổ vậy chứ?" Lan Nhi tới gần nâng nàng ta dậy, "Gϊếŧ một ngàn quân địch, tự tổn tám trăm quân mình."
Tiểu Gia tần hừ lạnh một tiếng, vịn tay thị nữ đứng lên, cười nói độc ác: "Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng, phi tần sủng ái nhất lại dính líu với thần tử, còn mặt mũi nào để nhìn người khác chứ? Chút mạo hiểm ấy thì sao nào? Ta muốn ả hồ ly tinh kia không thể trở mình được!"
Lời đồn như đàn chim bay che khuất bầu trời, truyền vào tai mỗi người khắp lục cung.
Cuối cùng cũng truyền đến tai Hoằng Lịch.
Ngày đó Kế hậu đang dùng trà, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn, quay đầu lại thấy Hoằng Lịch nổi giận đùng đùng tiến vào. Không chờ nàng đứng dậy hành lễ, hắn phất tay một cái nói: "Hoàng hậu, gần đây trong cung rộ lên lời đồn, nàng có nghe thấy chưa?"
"Lời đồn?" Kế hậu sững sờ, "Chẳng lẽ về chuyện Lệnh tần và Phú Sát đại nhân…"
Sắc mặt Hoằng Lịch trầm xuống: "Đến nàng cũng biết, cho thấy mọi người trong hậu cung đều đã nghe hết rồi phải không?"
Kế hậu thở dài: "Gần đây Hoàng thượng luôn sủng ái Lệnh tần, dẫn đến lục cung đố kỵ, thổi lên tin đồn cũng là chuyện khó tránh. Người yên tâm, thần thϊếp nhất định sẽ tra rõ việc này, trả lại công bằng cho Lệnh tần."
Hoằng Lịch: "Nói như vậy, nàng tin nàng ấy trong sạch sao?"
Kế hậu mỉm cười: "Hoàng thượng, Phú Sát đại nhân quanh năm xuất chinh bên ngoài, Lệnh tần lại ở trong thâm cung, nếu họ tình cờ gặp gỡ thì cũng nói chuyện dăm ba câu thôi, không thể coi đó là quá phận được. Dù sao Lệnh tần cũng từng là cung nữ tâm phúc của tiên Hoàng hậu, vốn dĩ tình cảm của bọn họ cũng khác so với người ngoài."
Bàn tay trên đầu gối Hoằng Lịch bỗng nhiên nắm thành quyền: "… Tình cảm?"
Khóe mắt Kế hậu liếc qua nắm tay siết chặt của hắn, lặng lẽ nói: "Hoàng thượng, người hiểu sai ý thần thϊếp rồi. Thần thϊếp muốn nói, những chuyện đó đều đã là quá khứ. Từ khi tiên Hoàng hậu qua đời, Lệnh tần sống ở Viên Minh Viên chưa từng gặp lại Phú Sát đại nhân. Hiện giờ đã thành phi tần của Hoàng thượng, lại tuân thủ quy tắc, cẩn thận khắp nơi, có gì đáng trách đâu chứ? Hoàng thượng khoan hồng độ lượng, trước giờ cũng đâu để những việc nhỏ thế này ở trong lòng…"
Nhưng lòng người khó đoán. Có đôi khi, càng dặn lòng không được để ý thì người mình càng bứt rứt khó chịu.
Hoằng Lịch chợt ngẩng đầu, gằn từng chữ: "Bắt đầu từ hôm nay, nếu còn ai dám bàn tán chuyện này, lập tức đánh chết!"
"Hoàng thượng…" Kế hậu vì mệnh lệnh này mà sửng sốt. Hắn rời đi rồi mà nàng vẫn còn thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn.
Trân Nhi đi tới: "Nương nương, người xem chuyện này…"
"Xưa giờ bản cung chưa từng thấy Hoàng thượng vì một nữ nhân nào mà bị ảnh hưởng lớn đến thế. Rốt cuộc Ngụy Anh Lạc này đã dùng thủ đoạn gì…" Kế hậu cười lạnh một tiếng, "Xem ra, Thuần quý phi gặp phải đối thủ thật rồi!"
Mệnh lệnh truyền xuống rất nhanh nhưng không có hiệu quả. Đám cung nhân ngoài mặt biểu hiện giữ kín như bưng, nhưng sau lưng vẫn còn lén nghị luận.
"Ta đã nghe ngóng được." Bên trong Diên Hi cung, Minh Ngọc lo lắng sốt ruột, gần nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa chải xong tóc, lược sừng trâu bị tay nàng siết chặt run bần bật, "Gần đây trong cung đồn đại nhiều chuyện về cô và Phú Sát đại nhân. Có người nói hai người sớm đã định tình ở Trường Xuân cung; có người nói Phú Sát đại nhân vì muốn thăng chức mà không tiếc rẻ dâng người trong lòng cho Hoàng thượng; có người còn nói hai người cho tới nay vẫn dây dưa không rõ… Hoàng thượng cũng bởi vì những tin đồn này mới không tới Diên Hi cung nữa."
Đúng vậy. Hoằng Lịch đã một tháng không tới Diên Hi cung rồi.