Diên Hy Công Lược

Chương 128: Trở về

Người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái. Sau khi đã làm sáng tỏ hiểu lầm trước kia với Ngụy Anh Lạc, Hoằng Lịch hớn hở ra mặt suốt mấy ngày liền. Biểu hiện ở chỗ, tiểu thái giám hầu cận sơ ý đổ nước trà lên người hắn, hắn không những không tức giận, trái lại còn vẻ mặt ôn hoà dặn Lý Ngọc đừng trách phạt hắn.

Không những thế, chuyện vui còn được nhân đôi. Ngày hôm đó, hắn đang xử lý chính vụ trong Dưỡng Tâm điện, chợt thấy Lý Ngọc hớt ha hớt hải từ bên ngoài xông vào.

"Hoàng thượng!" Lý Ngọc hành lễ nói, "Kim Xuyên đại thắng! Phú Sát tướng quân đích thân thống lĩnh, đánh hạ vô số tòa cứ điểm ở Kim Xuyên!"

Hoằng Lịch tức thì đứng lên, mặt lộ rõ vui mừng: "Thật sao? Kim Xuyên thắng rồi? Phó Hằng thắng rồi?"

Lý Ngọc: "Dạ thắng rồi. Quan thổ ty Sa La Bôn của Kim Xuyên chạy đến dâng thư xin hàng. Đại quân lập tức khải hoàn hồi triều!"

"Tốt! Tốt! Tốt" Hoằng Lịch khen không dứt miệng, "Ánh mắt trẫm nhìn không sai, quả nhiên Phó Hằng là tướng tài khó gặp! Truyền chỉ, lệnh Phó Hằng hồi kinh trước báo cáo!"

Trận chiến này kéo dài khoảng hai năm, nên lúc Phó Hằng hồi phủ, người Phú Sát phủ suýt nữa đã không nhận ra hắn. Nếu năm đó là một công tử có khuôn trăng đầy đặn cử chỉ nhanh nhẹn, thì hắn bây giờ chẳng những đen gầy mà dáng vẻ phong trần còn lộ ra mỏi mệt, so với trăng tròn thì càng giống như sa mạc mênh mông hơn.

"Phó Hằng, Phó Hằng!" Lão phu nhân với đôi mắt mờ đυ.c lao ra thật nhanh. Rõ ràng người đứng ngay trước mặt nhưng bà không nhìn thấy, cứ huơ tay không ngừng tìm kiếm khắp bốn phía, "Con ở đâu? Con ở đâu rồi?"

"Ngạch nương!" Phó Hằng vội vươn tay đỡ lấy bà.

Lão phu nhân nương theo tay hắn sờ hai má hắn, dần dần nhận ra dung nhan của nhi tử, đôi mắt chứa đầy giọt lệ nóng hổi: "Vừa đi đã đi liền ba năm, nay xem như con đã trở về. Con a, sao gầy thế này…"

"Trở về là tốt rồi." Trên người Nhĩ Tình mặc y phục lộng lẫy, vừa đi vừa nói cười thản nhiên, "Sau này đừng đi như thế nữa, tránh để ngạch nương và thϊếp đều nhớ nhung da diết."

Vừa thấy là nàng ta, sắc mặt Phó Hằng lập tức trầm xuống: "Sao cô lại ra đây?"

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng nghe ra được tâm tình hắn không vui, nên lão phu nhân hơi trách móc nói: "Con nói đi liền đi, vứt bỏ vợ con không ai lo. Thương nó một mình bụng mang dạ chửa, suýt nữa khó sinh mà chết. Nếu không phải ta cưỡng ép sai người phá vỡ cánh cửa kia, thì con đã hại ta mất đi cháu trai rồi!"

Phó Hằng không chút cảm động nói: "Bây giờ chẳng phải đã không sao rồi sao?"

Lão phu nhân không hiểu do đâu mà hắn có thái độ như vậy. Hắn đối với ai cũng tốt, chỉ riêng với Nhĩ Tình là giống như kẻ thù. Dù bà đã khuyên nhủ nhiều lần nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Tình cảm hai người tựa như gương vỡ, dù đã cố gắng ráp lại thì vết nứt vẫn còn, vĩnh viễn không thể lành lặn.

Hiện tại chỉ có thể trông chờ vào đứa bé này có thể làm hai người gương vỡ lại lành thôi. Lão phu nhân gọi: "Được rồi, mau gặp con của con đi. Phúc Khang An… Phúc Khang An…"

Đám người tách ra, một bé trai nho nhỏ bước tới gần bọn họ.

Ước chừng hai ba tuổi, mặc trên người y phục may bằng vải gấm hoa màu lam, trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ đính viên đông châu lấp lánh. Đứa nhỏ đi đến trước mặt Phó Hằng, nhút nhát rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn bằng đôi mắt to long lanh, xinh đẹp giống hệt ánh mắt của Hoằng Lịch lúc nhỏ trong trí nhớ hắn.

Phó Hằng cảm giác lòng mình như bị đâm một kim, nhanh chóng quay đầu đi: "Ngạch nương, nhi tử còn phải vào cung báo cáo, không thể ở nhà lâu được. Tối về con sẽ tìm ngạch nương nói chuyện, được không?"

Giữa hai lựa chọn quốc sự và gia sự, đối với người Phú Sát gia, dù sao quốc sự vẫn lớn hơn gia sự. Lão phu nhân chỉ có thể gật gật đầu đồng ý, trước khi hắn đi vẫn không quên dặn dò: "Con nhớ về sớm một chút, đừng quá chú tâm vào quốc gia đại sự, thỉnh thoảng cũng nên dành chút thời gian cho thê tử và con trai của mình."

Phó Hằng miễn cưỡng gật đầu, nhưng một chút cũng không muốn nhìn thấy mẹ con hai người đó, nên sau khi Lão phu nhân được dìu đi đã lập tức cất bước, giống như có mãnh thú hồng thủy hai đầu đang đuổi theo phía sau.

"Đứng lại." Một đầu của mãnh thú gọi hắn lại.

Thấy Phó Hằng vẫn đi về phía trước, đối phương dứt khoát chạy thật nhanh mới cản được bước chân Phó Hằng.

"Phó Hằng." Dù Nhĩ Tình đã trang điểm diễm lệ, thoa một lớp phấn và tô đậm son môi cũng không thể che lấp hết sự ác độc ẩn dưới nụ cười ấy, "Nó là con của chàng đấy, sao chàng không nhìn con một chút?"

Dứt lời, cô ta ở một bên đẩy Phúc Khang An lên phía trước.

Phó Hằng lại dời mắt lần nữa, hắn thật không muốn nhìn thấy đôi mắt quen thuộc đó.

"Chàng cũng biết thϊếp khó sinh xém bỏ mạng trên lầu." Nhĩ Tình cười nói, "Hôm nay chàng về rồi, chẳng lẽ đến một câu xin lỗi cũng không có sao?"

Phó Hằng cất giọng lạnh băng nói: "Có đại phu và bà đỡ trong phòng."

Bề ngoài hắn hận Nhĩ Tình, hận cô ta tính kế với Hoằng Lịch, thậm chí còn mang thai cấm kỵ, nhưng dù vậy, hắn vẫn không có ý định gϊếŧ người diệt khẩu. Cô ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp như trước, tất cả chi phí cũng không hề thua thiệt, chỉ một thứ duy nhất trên người cô ta bị lấy đi—— tự do.

Nhưng Nhĩ Tình chỉ biết hắn đã cướp đi tự do của mình, mà không nhớ hắn đã cho bản thân hết thảy.

Có lẽ trong mắt cô ta, Phó Hằng vẫn luôn mắc nợ cô ta, nên đương nhiên cô ta có thể hướng hắn báo thù, hướng hắn đòi hỏi đủ thứ.

"Nhưng thứ thϊếp cần là sự quan tâm của trượng phu." Nhĩ Tình tiến gần Phó Hằng thêm chút nữa, đòi hắn thứ mà bản thân khát vọng nhất—— tình yêu.

Nhưng Phó Hằng lại duỗi tay đẩy cô ta, cười nhạt một tiếng: "Từ khi cô làm ra loại chuyện kia, Phú Sát Phó Hằng đã không còn là trượng phu của cô."

Nhĩ Tình trầm mặc chớp mắt một cái, cười nói với hắn: "Phó Hằng, chàng không thể vô tình với thϊếp như vậy."

"Cô nghĩ ta giữ cô lại chính là có ý với cô sao?" Phó Hằng nhìn Nhĩ Tình bằng ánh mắt vô cảm, sau đó tầm mắt nhuộm vẻ phức tạp từ từ di chuyển tới người Phúc Khang An, "Chẳng qua chỉ vì đứa bé này mà thôi… Nếu cô đã sinh nó thì hãy làm một người mẹ tử tế đi. Từ nay về sau, đừng tự rước lấy nhục nữa."

Phúc Khang An thoáng chốc run rẩy, thân thể nho nhỏ chạy trốn sau lưng Nhĩ Tình, sau đó mới thò đầu nhìn hắn.

Phó Hằng cũng nhìn lại đứa bé này.

Hắn không có cách nào cho nó tình thương của cha, thậm chí không biết sau này nên dùng ánh mắt gì để đối đãi nó. Thầm thở dài trong lòng, Phó Hằng xoay người muốn đi, sau lưng Nhĩ Tình chợt cười lạnh một tiếng: "Phú Sát đại nhân, bây giờ vội vã vào cung là muốn gặp Ngụy Anh Lạc sao?"

Phó Hằng không để ý đến nàng ta.

"Ai nha, xem thϊếp lỡ lời rồi này!" Thanh âm Nhĩ Tình hơi khuếch đại, "Thϊếp đâu được gọi cô ta là Ngụy Anh Lạc nữa? Phải kính trọng gọi cô ta một tiếng Lệnh tần nương nương mới đúng!"

Phó Hằng chợt dừng bước, đột nhiên quay đầu: "Cô nói cái gì?"

Không vội đáp lại câu hỏi đó, Nhĩ Tình cúi người, ôm Phúc Khang An đang trốn trốn tránh tránh vào ngực, một lớn một nhỏ như mãnh thú hồng thủy hai đầu này cùng hướng ánh mắt thẳng tắp nhìn Phó Hằng, không lời nào tả hết sự khuất nhục, không cách nào nói hết sự lúng túng.

"Thϊếp cho chàng nhục nhã, cho chàng nỗi thống khổ mang tên Phúc Khang An, tựa hồ cộng lại đều không bằng một Ngụy Anh Lạc." Nhĩ Tình cười mỉm nói, "Chàng nhìn chàng xem, mặt trắng bệch thành bộ dáng gì rồi… Chẳng phải chàng muốn gặp cô ta lắm sao? Nhanh đi đi, đến Diên Hi cung tìm cô ta, quỳ trước mặt cô ta gọi một tiếng Lệnh tần nương nương."

Từng câu từng chữ như dao găm đâm sâu vào ngực Phó Hằng, làm hắn mất máu quá nhiều, mình đầy thương tích."Ta không tin." Hắn nhắm lại mắt, lại mở mắt nghiến răng nói, "Cô gạt ta!"

Hắn lảo đảo bước chân chạy trối chết, trở mình lên ngựa, ra roi thúc ngựa tiến vào cổng cung.

Trong cung không thể cưỡi ngựa. Hắn xuống ngựa, ném dây cương vào tay lính gác cổng, sau đó vội vã chạy đi, điểm đến không phải là Dưỡng Tâm điện.

"Phó Hằng!" Một bàn tay giữ chặt cánh tay hắn, "Huynh điên rồi phải không?"

Phó Hằng quay đầu nhìn đối phương: "Bỏ ra."

Dường như đã chạy một mạch tới đây, Hải Lan Sát thở hồng hộc, trán ướt đẫm mồ hôi, sau khi cảnh giác nhìn xung quanh mới hạ giọng nói: "Hoàng thượng vẫn còn ở Dưỡng Tâm điện chờ huynh, huynh lại chạy đến Diên Hi cung làm gì?"

Thân là ngoại thần lại lén lút xông vào nội cung, không khéo có thể biến thành tử tội.

Huống chi, Phó Hằng và Ngụy Anh Lạc lại từng có quá khứ như thế…

Phó Hằng tự biết không ổn, nhưng vẫn không khống chế nổi hai chân mình, chúng nó tựa hồ đã mất kiểm soát, chỉ biết liều mạng chạy đến Diên Hi cung tìm người ấy.

"Ta…" Phó Hằng lẩm bẩm nói, "Ta muốn hỏi nàng ấy một câu."

Những lời này, hắn đã giấu trong lòng lâu lắm rồi.

Ban đầu ý định trước khi ra chiến trường sẽ nói cho nàng nghe, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn hy sinh trên chiến trường, những lời này há chẳng phải sẽ thành gánh nặng của nàng sao? Thế nên ngày đó ở Viên Minh Viên, hắn chỉ đứng xa xa nhìn nàng một cái, nuốt xuống lời nói sắp sửa ra khỏi miệng, im lặng xoay người lao ra chiến trường.

Hắn tự nhủ với chính mình: "Ta giấu lời này trong lòng. Nếu ta chết trên chiến trường, lời này sẽ cùng ta chôn xuống mồ; nếu ta còn sống trở về, ta sẽ thổ lộ tâm nguyện của mình cho nàng nghe."

"… Đến rồi!" Hải Lan Sát bỗng nhiên kéo hắn một phát, "Nhanh cúi đầu!"

Phó Hằng lại không chịu cúi đầu, cố chấp nhìn chăm chú thái trượng trước mắt đang chậm rãi tới gần.

Cửu tử nhất sinh, để đổi lấy một cơ hội nói chuyện.

Lại không nghĩ đến, vất vả lắm mới sống sót trở về, cũng đã mất đi tư cách nói chuyện với nàng.

Tâm nguyện này không chết trên chiến trường, nhưng lại phải mục nát trong tim hắn…

Như cảm giác được gì đó, Ngụy Anh Lạc đang bên trong thái trượng bỗng nhiên quay đầu, viên minh nguyệt trên tai theo động tác quay đầu vụt một cái trong không trung, lóe lên hai luồng ánh sáng trắng. Ánh mắt nàng sáng rực hơn luồng sáng ấy cố định trên mặt Phó Hằng.