Diên Hy Công Lược

Chương 120: Phản bội

"Ca…" Ngụy Anh Lạc muốn nói lại thôi.

Viên Xuân Vọng bước nhanh tới, hai tay đè chặt bả vai nàng, chất vấn: "Rõ ràng muội đã hứa với ta sẽ ở lại Viên Minh Viên cùng ta cả đời, nhưng hôm nay lại muốn bỏ rơi ta, đi làm nữ nhân của Hoàng thượng!"

"Ca, không phải huynh luôn muốn leo cao hơn người khác sao?" Sau nửa ngày trầm mặc, Ngụy Anh Lạc miễn cưỡng cười với hắn, "Từ nay về sau, chúng ta không cần chịu khổ chịu tội ở Viên Minh Viên nữa, trở lại Tử Cấm Thành làm quý nhân, làm người đứng trên cao, không tốt sao? Huống chi, muội vốn chỉ muốn lấy lòng Thái hậu, chưa từng nghĩ tới làm nữ nhân của Hoàng thượng. Đó chỉ là ngoài ý muốn!"

Viên Xuân Vọng cười lạnh một tiếng: "Muội lừa được người trong thiên hạ, nhưng không thể gạt được ta! Hoàng thượng hiểu lầm muội chồng chồng lớp lớp, nhận định muội lòng dạ khó lường. Hắn sẽ cho phép muội ở bên cạnh Thái hậu sao? Nhưng muội lại có được niềm vui của Thái hậu. Từ trước đến nay, Hoàng thượng nổi tiếng trọng hiếu nên không muốn làm Thái hậu cụt hứng, vậy cách danh chính ngôn thuận nhất để ngăn cản, chính là giữ muội bên mình! Ngụy Anh Lạc, căn bản muội đã sớm tính toán hết rồi!"

Dưới gầm trời này, có lẽ hiểu rõ nàng nhất chính là người trước mặt này.

Dù là Phó Hằng thì hắn cũng chỉ yêu nàng chứ không thật sự hiểu nàng. Nếu không, hắn đã chẳng làm ra chuyện cưới Nhĩ Tình làm vợ, dẫn đến hai người tình đoạn nghĩa tuyệt, từ đó trở thành người dưng nước lã.

"Ban đầu, muội thật sự có ý định lấy lòng Thái hậu…" Ngụy Anh Lạc lẩm bẩm nói, chỉ là sau này suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ ý nghĩ này. Tuy rằng Thái hậu có thể làm chỗ dựa, nhưng chỉ có thể bảo vệ nàng bình an, không thể giúp nàng báo thù. Vì trong mắt Thái hậu, nữ tử hậu cung đều là người của Hoàng đế, vì hắn sinh con dưỡng cái kéo dài giang sơn, bản chất không có gì khác biệt, sẽ không bởi vì yêu thích Ngụy Anh Lạc mà thiên vị nàng, giúp nàng đối phó nữ nhân khác của Hoàng đế… nhất là một nữ nhân đã có hài tử.

Vì vậy, lựa chọn của nàng chỉ có thể là Hoàng đế, chỉ có thể là Hoằng Lịch!

"Bất kể muội muốn gả cho ai, ta sẽ không có ý kiến. Không những thế, ta còn sẽ đích thân tiễn muội đi. Chỉ riêng Ái Tân Giác La Hoằng Lịch là không thể!" Viên Xuân Vọng nắm chặt cánh tay Ngụy Anh Lạc, vành mắt hơi đỏ lên, "Chỉ có hắn là không thể!"

Giống như Viên Xuân Vọng là người hiểu Ngụy Anh Lạc nhất, Ngụy Anh Lạc cũng là người hiểu hắn nhất trên thế giới này.

"Hai người là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Hắn cái gì cũng có, còn huynh lại hai bàn tay trắng." Ngụy Anh Lạc nhìn hắn, lòng chua xót mà thầm nghĩ, "Hôm nay ngay cả ta cũng muốn bỏ huynh mà đi…"

Nếu ngay cả Ngụy Anh Lạc cũng muốn bỏ hắn mà đi, Viên Xuân Vọng trên đời này, thật sự chỉ có hai bàn tay trắng.

"Cùng ta rời đi." Trong mắt Viên Xuân Vọng thậm chí ánh lên tia khẩn cầu, "Rạng sáng mỗi ngày, xe chở nước từ núi Ngọc Tuyền đều ra vào Viên Minh Viên. Chỉ cần an bài tỉ mỉ, chúng ta có thể cao chạy xa bay, vĩnh viễn rời xa nơi đây! Ta không muốn gì nữa cả. Chúng ta cùng đi, được không? "

Ngụy Anh Lạc đấu tranh kịch liệt trong lòng. Trong chốc lát là giọng nói và dáng điệu của Hoàng hậu, trong chốc lát là hình ảnh hắn ôn nhu đút thuốc cho mình, trong chốc lát là bóng hình Hoàng hậu từ trên vọng lâu nhảy xuống tự vẫn, trong chốc lát là bóng dáng hắn cầm ô dù giấy dầu che cho nàng giữa tuyết trời trắng xóa.

Đời này cách nào vẹn đôi đường, không phụ Như Lai chẳng phụ người? (*).

(*) Nguyên văn "Thế gian an đắc song toàn pháp/ Bất phụ Như Lai bất phụ khanh", trích từ một bài thơ của thi nhân lãng mạn nổi tiếng trong lịch sử Tây Tạng, Đạt Lai Lạt Ma thứ 6 Thương Ương Gia Thố

"… Thực xin lỗi." Ngụy Anh Lạc thống khổ nhắm mắt lại, lệ tuôn ướt đầy mặt, "Ca, thực xin lỗi…"

Viên Xuân Vọng từng chút từng chút buông lỏng tay. Dưỡng phụ (cha nuôi) bỏ hắn và dưỡng mẫu (mẹ nuôi) rời đi, Bát thúc dắt hắn đưa vào phòng tịnh thân, thân phụ (cha ruột) đối với hắn làm như không thấy, để đệ đệ xem hắn là ngựa mà cưỡi… Từng con người ấy, từng sự việc đã qua ấy, lần lượt hiện lên trước mắt hắn. Ánh mắt hắn chỉ hoảng hốt chốc lát, cuối cùng cố định trên mặt Ngụy Anh Lạc.

Nét bi thương và tuyệt vọng đồng loạt biến mất, gương mặt hắn cô đơn giống như chỉ còn lưu lại cỏ cây màu xám tro. Viên Xuân Vọng đờ đẫn nói: "Ngụy Anh Lạc… đến muội cũng phản bội ta."

"Ca ca!" Nhìn bóng lưng hắn kiên quyết rời đi, Ngụy Anh Lạc rưng rung nước mắt, vội vàng đuổi theo vài bước, cuối cùng nhắm mắt lại, bóng người lẻ loi hiu quạnh đứng khóc tại chỗ.

Con đường này do chính nàng lựa chọn, nàng chỉ có thể tự cất bước đi đến điểm cuối cùng.

Nếu có thể đi đến cuối con đường, nàng sẽ quay trở lại tìm hắn, nói xin lỗi hắn. Một lần không được sẽ nói hai lần, hai lần không được sẽ nói hai trăm lần… Nàng sẽ kiên trì đến khi nào hắn tha thứ mới thôi.

Nếu như không thể đến điểm cuối… Một mình nàng độc hành trên con đường hoàng tuyền, không cần ai đưa tiễn!

Ban đêm, bên trong Trường Xuân tiên quán.

Không chỉ có mình Ngụy Anh Lạc lẻ loi hiu quạnh, Hoằng Lịch cũng không ngủ được. Hắn đơn độc đứng trong tiên quán, lẳng lặng nhìn tượng thờ Hoàng hậu trước mắt. Đến khi màn đêm buông xuống, Lý Ngọc cầm đèn đi đến, ánh lửa xua tan bóng tối bao quanh người hắn.

"Lý Ngọc." Hoằng Lịch chậm rãi nhắm mắt lại, "Gọi Hải Lan Sát đến đây."

Hải Lan Sát lập tức chạy tới, quỳ trên mặt đất.

"Nói đi." Hoằng Lịch đứng chắp tay, đưa lưng về phía hắn nói, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn vốn cho rằng mình còn phải đe dọa một phen, nhưng không ngờ vừa mở miệng, Hải Lan Sát đã đáp lại một tiếng: "Vâng."

Hoằng Lịch nhanh chóng xoay người, có chút kinh ngạc mà nhìn hắn: "… Ngươi chịu nói?"

"Vâng." Hải Lan Sát đáp lại cực kỳ thẳng thắn, "Hoàng thượng, Anh Lạc cô nương vốn cũng không muốn giấu giếm. Cô ấy nói, Hoàng thượng tuệ nhãn như đuốc, nhìn rõ mọi việc, nhất định sẽ đoán được chân tướng. Do đó nếu là Hoàng thượng hỏi, cứ để nô tài bẩm báo chi tiết."

Hoằng Lịch cười lạnh một tiếng: "Đừng nói lời tâng bốc trẫm nữa. Nói đi, có thể huấn luyện chim, còn cá được huấn luyện như thế nào?"

Hải Lan Sát dựa theo lời nói lúc trước của Ngụy Anh Lạc mà trả lời chi tiết: "Anh Lạc cô nương nhờ nô tài giúp, chuẩn bị đầy đủ bốn mươi túi vải bố đựng mồi cá, mỗi một túi đều có mắt lưới nhỏ, tất cả buộc trên cây gậy tre được cắm xuống khe đá dưới mặt nước. Chờ một thời gian dài, trùng cá sẽ từ trong túi bơi ra ngoài, cá chép sẽ bị hấp dẫn đến kiếm ăn, vừa vặn xếp thành một hàng dài, miệng cá hơi mở, thuận theo nước gợn, nhìn như là đang dập đầu…"

Hoằng Lịch nghe xong, hung dữ nói: "Tâm tư thật giảo hoạt!"

Cẩn thận liếc hắn một cái, Hải Lan Sát như hữu ý vô tình biện giải thay Ngụy Anh Lạc: "Anh Lạc cô nương nói, Hoàng thượng chuẩn bị lễ vạn thọ tỉ mỉ vì muốn khiến Thái hậu vui vẻ, mục đích của cô ấy cũng giống vậy. Chỉ cần Thái hậu cao hứng thì làm gì cũng đều đáng giá!"

Hoằng Lịch trầm mặc.

Khi nãy hắn nói câu nói ấy, cũng không phải thật muốn trách tội nàng.

Cách thức thì khéo léo, thực hiện lại rườm rà, trong đám phi tần hậu cung, có mấy ai thật sự nguyện ý dày công chuẩn bị từ đầu đến cuối như thế? Hơn nữa, cứ coi như là đã biết cách, cũng sẽ sai bảo cấp dưới đi làm.

"Lui xuống đi." Sau nửa ngày trầm mặc, Hoằng Lịch bỗng nhiên cụt hứng ra lệnh.

"Vâng." Hải Lan Sát lui ra ngoài, đang định đóng cửa phòng, Hoằng Lịch bỗng nhiên mở miệng lần nữa: "Từ nay trở đi, ngươi phải nhớ kỹ, nàng là Ngụy quý nhân của trẫm, đừng có gọi sai nữa!"

Hải Lan Sát ngây ra một lúc, sau đó mới cúi đầu xuống thấp: "Vâng."

Ra khỏi cửa, nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu cong như lưỡi liềm, Hải Lan Sát nhịn không được thì thào một tiếng trong lòng: "Phó Hằng, rốt cuộc chuyện ta làm là đúng hay sai… Ta thành toàn bọn họ, nhưng còn ngươi thì sao?"

Trong phòng, Hoằng Lịch vẫn không hề nhúc nhích, đứng im như cũ trước tượng thờ, trong nội tâm thì thào một tiếng: "Hoàng hậu, Ngụy Anh Lạc đến cùng là trung hay là gian… Cứ để trẫm thay nàng nhìn cho rõ."

Sau nửa canh giờ, cửa phòng chỗ ở cung nữ bị người đẩy ra. Nữ trang châu báu trên giường mới xếp được một nửa, Ngụy Anh Lạc cùng Minh Ngọc quay đầu thấy người tới, vội vàng khom mình hành lễ: "Bái kiến Lý tổng quản."

Lý Ngọc tay nâng phất trần, cười tủm tỉm nói với Ngụy Anh Lạc: "Ngụy quý nhân, tối nay Hoàng thượng muốn gọi người thị tẩm. Phúc khí to lớn, người hãy chuẩn bị cho tốt!"