Chỉ sau một đêm, toàn bộ buồng sưởi Điêu Lan Ngọc Thế liền hóa thành tro tàn. Một làn khói đen từ đống hoang tàn đổ nát ấy bay lên, rất nhanh bị tạt nước dập tắt.
Hôm qua Trường Xuân cung còn giăng đèn kết hoa, hôm nay ngập tràn cảnh thê lương.
"Tránh ra!" Hoàng hậu gắt gao ôm bọc khăn trong ngực, điên cuồng cầm gối đầu, chăn mền lộn xộn ném vào đám người thái y và cung nữ, "Không cho phép tới đây. Thất a ca vẫn ổn. Nó vẫn ổn!"
Hoằng Lịch đang định đi qua thì bị Trương Viện Phán ngăn lại: "Hoàng thượng, Hoàng hậu thương tâm quá độ nên thần trí không ổn định, không được tới gần!"
Đẩy Trương Viện Phán sang một bên, Hoằng Lịch bước nhanh đến trước mặt Hoàng hậu, nói: "Hoàng hậu, Vĩnh Tông đã không còn. Trước tiên nàng hãy buông con ra, để thái y xem vết thương trên người nàng, được không?"
Hoàng hậu giống như thú mẹ hoảng sợ ôm chặt lấy bọc khăn núp trong góc tường, hướng ánh mắt cảnh giác dõi theo hắn. Vết bỏng trên người Hoàng hậu sau một đêm trông càng thê thảm dữ tợn, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương.
Tiếp tục như vậy không phải là cách hay. Hoằng Lịch cắn răng một cái, bỗng nhiên tiến lên vài bước, dùng sức ôm lấy Hoàng hậu, sau đó lạnh lùng nói: "Bế a ca đi!"
"Không!" Bọc khăn trong lòng bị mấy cung nhân cướp đi, hai tay hai chân lại bị Hoằng Lịch kiềm hãm, Hoàng hậu không thể động đậy, chỉ có thể gào thét tê tâm liệt phế, "Trả Vĩnh Tông lại cho ta, trả lại cho ta!"
Hoằng Lịch ra hiệu cho đám cung nhân ôm bọc khăn ra khỏi Trường Xuân cung. Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, đáy mắt Hoàng hậu dâng lên nỗi tuyệt vọng, chợt quay đầu nhìn về phía Hoằng Lịch quát lên: "Là người, là người cướp đi Vĩnh Tông! Tại sao người muốn đoạt con của thần thϊếp?"
Hoằng Lịch đau lòng khôn nguôi, nhưng vẫn phải an ủi nàng: "Bởi vì con đã chết. Hoàng hậu, Vĩnh Tông đã chết rồi! Nàng tỉnh táo lại đi, đừng trở nên thất thố như vậy, càng đừng quên bản thân nàng là ai!"
Hoàng hậu nhìn lại hắn, thốt ra từng chữ: "Thần thϊếp là ai? Hoàng thượng, người nói xem thϊếp là ai?"
Hoằng Lịch nghiêm túc: "Nàng là thê tử của trẫm, là Hoàng hậu Đại Thanh mẫu nghi thiên hạ!"
"Đúng vậy, thϊếp là Hoàng hậu Đại Thanh! Từ ngày được sắc phong, thϊếp luôn phụng dưỡng Thái hậu, kính trọng Hoàng thượng, đối xử tử tế với phi tần, hành sự cẩn thận. Thϊếp sợ bản thân đi sai một bước, bị người đời chỉ trích; sợ chưa đủ hiền đức, bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ! Không ghen, không oán, không hận, thϊếp thay Hoàng thượng bảo vệ phi tần, thậm chí xem con của các nàng như con ruột của mình. Nhưng thϊếp nhận lại được gì? Đêm trừ tịch mang ý nghĩa cả nhà đoàn viên, nhưng trời cao lại muốn ngày này thϊếp mất đi Vĩnh Tông! Thϊếp dùng tính mạng của mình để đổi lấy Vĩnh Tông, là người thϊếp trân quý nhất trên đời!" Hoàng hậu nở một nụ cười, bàn tay đầy rẫy vết thương nắm chặt cánh tay Hoằng Lịch, thê lương chất vấn, "Hoàng thượng, người nói cho thϊếp biết đi, Phú Sát Dung Âm chưa từng làm chuyện xấu, tại sao lại rơi vào kết cục như vậy? Tại sao trời cao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao? Tại sao?"
Hoằng Lịch cầm ngược lại tay Hoàng hậu lạnh như băng, đáy mắt mơ hồ lấp lánh giọt lệ, thanh âm khàn khàn nói: "Hoàng hậu, nàng mệt rồi."
"Không, thϊếp không mệt." Hoàng hậu bỗng nhiên đẩy tay của hắn ra, "Thϊếp phải đi tìm Vĩnh Tông. Thϊếp phải đi tìm con."
Hoằng Lịch duỗi tay ngăn cản lần nữa, đã thấy ánh mắt Hoàng hậu khắc nghiệt, cầm lấy cánh tay Hoằng Lịch hung hăng cắn mạnh, hàm răng ngập sâu vào da thịt Hoằng Lịch, máu tanh lập tức tràn ra khoang miệng.
Xưa này Hoàng hậu ôn nhu hiền lành, mọi người chưa từng chứng kiến Hoàng hậu có dáng vẻ điên cuồng như thế nên lập tức sợ ngây người, chỉ riêng Hoằng Lịch sau vài giây nhíu mày ngắn ngủi thì hét lớn một tiếng: "Hoàng hậu mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Các ngươi đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau qua đây hầu hạ Hoàng hậu ngủ nghỉ?"
Bấy giờ mọi người mới hồi phục tinh thần, ba chân bốn cẳng chạy tới đây hỗ trợ, nhưng Hoàng hậu lại giãy giụa điên cuồng. Mỗi lần bọn họ lôi kéo Hoàng hậu, nếu không phải mặt bị cào cấu thì cũng là bị cắn gây thương tích; đồng thời đối phương là Hoàng hậu, họ cũng không dám quá mức mạo phạm, thế là mang tâm lý "ném chuột sợ vỡ bình" (*), cuối cùng không một ai dám lại gần Hoàng hậu.
(*) ý nói muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây thành những cái hại lớn
"Thϊếp không muốn làm Hoàng hậu nữa." Hoàng hậu lảo đảo đứng lên, cả người đều dính đầy máu —— máu của mình lẫn máu của người khác, lẩm bẩm trong miệng, "Thϊếp muốn làm Phú Sát Dung Âm, thϊếp muốn làm mẫu thân của Vĩnh Tông. Thϊếp không muốn gì nữa, không muốn gì nữa hết! Trả Vĩnh Tông lại cho thϊếp, trả con lại cho thϊếp!"
Hoằng Lịch nắm cánh tay bị thương, thống khổ nhắm hai mắt lại, cắn răng nói: "Đem dây thừng đến!"
Minh Ngọc khϊếp sợ nhìn hắn: "Hoàng thượng?"
"Bảo các ngươi đem dây thừng đến!" Hoằng Lịch nghiêm nghị.
"Vâng, vâng!" Bọn thái giám vừa lăn vừa bò chạy đi, rất nhanh đã mang trở lại một sợi dây thừng. Hoằng Lịch hít sâu vài cái, giữa lúc mọi người đang thốt lên kinh ngạc thì hắn đã nhào lên phía trước, dùng dây thừng trong tay trói Hoàng hậu lại.
Bị dây thừng quấn nhiều vòng trên người, Hoàng hậu điên cuồng la hét giãy giụa: "Hoằng Lịch, người thả thϊếp ra! Người thả thϊếp ra!"
Hoằng Lịch cũng không muốn trói nàng như trói trâu buộc ngựa, nhưng càng không muốn nhìn nàng hại người hại mình. Kiềm chế ngăn dòng nước mắt đang chực chờ lăn xuống, hắn khàn giọng nói: "Phú Sát Dung Âm, nàng là Hoàng hậu của trẫm, là thê tử kết tóc của Ái Tân Giác La Hoằng Lịch. Nàng không có quyền ngang ngược tùy hứng, càng không có khả năng rút lui giữa chừng! Trẫm mặc kệ nàng bị bệnh hay là nổi điên, nhưng phải luôn nhớ kỹ trách nhiệm trên vai nàng!"
Hoàng hậu luôn là người giỏi nhẫn nại. Nếu như ngày thường, chỉ cần hai chữ "trách nhiệm" đè lên vai, chuyện gì nàng cũng có thể nhịn xuống. Nhưng chung quy nàng vẫn là con người, không tài nào chịu đựng nổi đêm hôm đó…
"Vĩnh Tông!" Hoàng hậu bỗng nhiên bật khóc thật to, từ l*иg ngực đến cổ họng phát ra tiếng khóc bi thương nhất đời, "Vĩnh Tông!"
Tiếng khóc vang vọng trong Trường Xuân cung, thật lâu cũng không ai đáp lại.
Hài tử sẽ giữa lúc pháo nổ mà nâng đôi tay bé nhỏ che tai mình; hài tử sẽ giữa lúc mẫu thân gọi tên mình mà đáp lại ê ê a a, tất cả đã không còn nữa rồi.
Từ trong tẩm điện đi ra, Hoằng Lịch nâng tay lau nước mắt: "Minh Ngọc."
"Có nô tỳ." Ánh mắt Minh Ngọc cũng đỏ bừng.
"Từ giờ trở đi, ngươi phải luôn canh chừng Hoàng hậu, nghe rõ chưa?" Hoằng Lịch dặn dò.
"Vâng." Minh Ngọc trả lời.
Hoằng Lịch gật gật đầu, lại quay đầu nhìn tẩm điện một cái, sau đó mới thở dài bước đi. Rời đi chưa được hai bước, bỗng nhiên dưới chân lảo đảo suýt ngã nhào, Lý Ngọc liền vội vươn tay tới đỡ, nhưng Hoằng Lịch lại gạt tay đối phương, chậm rãi đứng thẳng lưng, trầm giọng nói: "Truyền chỉ, trẫm muốn đích thân lo việc tang lễ cho Thất a ca."
Lý Ngọc khϊếp sợ nhìn Hoằng Lịch: "Hoàng thượng, như thế không hợp quy củ!"
Vệt nước mắt trên mặt Hoằng Lịch chưa khô. Hắn lạnh lùng nói: "Lời nói của trẫm chính là quy củ!"
Lý Ngọc do dự nói: "Vậy chỗ Thái hậu, có cần nô tài phái người đi bẩm báo…"
Hoằng Lịch phất phất tay: "Thái hậu cực kỳ yêu thích Vĩnh Tông. Chuyện này, chỉ có thể tự trẫm nói cho người biết!"
Lý Ngọc: "Vâng."
"Đi thôi." Hoằng Lịch lại thở dài, trong nháy mắt như già đi rất nhiều, "Trẫm muốn nhìn Thất a ca lần nữa."
Nhưng vào lúc này, một tên thái giám nhanh chóng chạy tới bẩm báo: "Hoàng thượng, cấp báo tám trăm dặm. Tổng đốc Trương Quảng Tứ ở Xuyên Thiểm bẩm tấu quân tình khẩn cấp, Sa La Bôn của Đại Kim Xuyên Thổ Ti cùng Công Minh Chính Thổ Ti mưu đồ chiếm đoạt nhiều vùng biên giới!"
Trôi qua một lúc lâu, Hoằng Lịch cũng không mở miệng nói chuyện.
Lý Ngọc thấp giọng trách cứ: "Ngươi không có mắt à? Thất a ca mới qua đời, Hoàng thượng làm gì còn tâm trạng nữa. Mau cút xuống dưới!"
Hoằng Lịch lạnh lùng cắt ngang hắn: "Triệu Hòa Thân Vương thu xếp tang sự cho Vĩnh Tông. Triệu quân cơ đại thần tới Dưỡng Tâm điện nghị sự!"
Lý Ngọc khẽ giật mình, đột nhiên hiểu ra: "Vâng!"
Hoằng Lịch nhìn thoáng qua Trường Xuân cung lần cuối, áy náy trong mắt khẽ lóe lên, không chút do dự xoay người rời đi.
Ngoài dặm chỉ vẹn vẹn một cánh cửa ngăn cách. Mọi động tĩnh bên ngoài, kỳ thật không thể gạt được người bên trong.
Hoàng hậu bị trói bằng dây thừng nằm trên giường không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn trần nhà chằm chằm, cứ duy trì tư thế ấy cả buổi, nếu không phải còn hô hấp thì thật giống người chết.