Tuy tiếp nhận Nhĩ Tình lần nữa, nhưng Hoàng hậu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, không thân thiết cũng không xa lánh.
Điều này chẳng thể trách được Hoàng hậu. Ai kêu lúc Hoàng hậu cần người bên cạnh nhất, Nhĩ Tình không chút do dự xuất cung lấy chồng, đi cũng không hề quay đầu. Hiện giờ cô ta cần giúp đỡ mới trở về lần nữa, bảo sao Hoàng hậu có thể đối xử với cô ta như lúc ban đầu?
"Làm sao bây giờ?" Nhĩ Tình vừa chải tóc cho Hoàng hậu, vừa nghĩ thầm trong bụng, "Phải làm thế nào để Hoàng hậu tín nhiệm mình, ỷ lại mình một lần nữa đây?"
"Nương nương!" Minh Ngọc chợt từ bên ngoài xông vào, bộ dạng hớt ha hớt hải trước sau như một như thế, "Thuần phi sinh rồi. Lục a ca vầng trán đầy đặn, mi thanh mắt tú. Thái hậu vừa nhìn đã thích lắm, đích thân ban tên là Vĩnh Dung."
Hoàng hậu ngây người, cười nói: "Vĩnh Dung, xung dung (*), phối với bội ngọc. Thái hậu nhất định rất thích đứa bé này."
(*) Tiếng những viên ngọc đeo trên người chạm vào nhau khi bước đi
"Nương nương!" Minh Ngọc lại nổi nóng, "Trước kia Thuần phi rất hay đến Trường Xuân cung, nhưng từ khi người ngã bệnh đến nay, cô ta cũng không đặt chân tới nữa! Hôm nay tin lớn như vậy mà Trường Xuân cung lại biết được cuối cùng. Người này quả nhiên là…"
Hoàng hậu chau mày: "Minh Ngọc, ăn nói cẩn thận."
Minh Ngọc còn muốn phát tác, Ngụy Anh Lạc lại kéo nàng một cái: "Thuần phi đến rồi!"
Hoàn bội đinh đang, tiếng như ngọc vỡ, Thuần phi vịn tay Ngọc Hồ đi vào Trường Xuân cung. Có thể vì mới sinh con nên trông cơ thể cô ta hơi đẫy đà, còn chưa khôi phục dáng người thon thả. Tuy mất chút vẻ thanh thuần của thiếu nữ, nhưng lại điểm thêm nét đẹp thành thục của thiếu phụ, như một quả đào chín mọng khiến cô ta càng thêm mê người.
Đơn giản hành lễ với Hoàng hậu một cái, Thuần phi nói: "Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng hậu thánh an."
Hoàng hậu cũng không so đo hiềm khích trước đây. Rõ ràng lúc bản thân sinh bệnh, Thuần phi khỏe mạnh lại ít ghé thăm, hiện giờ nhìn thấy đối phương, nàng lại vui sướиɠ từ đáy lòng, chống chân tàn phế còn chưa lưu loát, tự mình đi tới đỡ Thuần phi: "Đứng lên đi, muội mới vừa sinh hài tử, không cần đa lễ, ngồi xuống đi."
Thuần phi cười cười, ngồi xuống không chút khước từ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ôn nhu yếu ớt nói: "Được nương nương quan tâm, thần thϊếp vô cùng cảm kích, nhưng không thể vì nương nương khoan dung mà thất lễ càn rỡ. Nương nương là chủ lục cung, thần thϊếp có tin mừng mang thai, vốn dĩ phải sớm bẩm báo với nương nương…"
Cô ta vừa dứt lời, Ngọc Hồ bên cạnh phụ họa thêm: "Hoàng hậu nương nương, chuyện này không trách được chủ tử của nô tỳ. Chủ tử đột nhiên ngất xỉu, truyền thái y tới bắt mạch mới biết người mang long tự, vốn muốn thông báo cho Hoàng hậu ngay lập tức, nhưng sức khỏe chủ tử không tốt, phải nằm trên giường hồi lâu, lăn qua lộn lại, liền lỡ mất thời gian…"
Nghe xong lời này, Hoàng hậu còn chưa phản ứng gì, trong miệng Minh Ngọc đã cười khẩy một tiếng.
Ngay cả Ngụy Anh Lạc cũng nghe không nổi nữa. Mang thai mười tháng, chẳng lẽ cô ta nằm trên giường suốt mười tháng hay sao? Phải biết rằng từ lúc mang thai đến khi chuyển dạ, Thuần phi chưa từng đặt chân qua Trường Xuân cung một bước.
Ngược lại, Hoàng hậu luôn quan tâm cô ta, lúc nào cũng phái người nghe ngóng tin tức. Kết quả, hôm nay truyền tin cô ta và Hoàng thượng du ngoạn trên hồ, sáng mai truyền tin cô ta và Hoàng thượng đánh đàn trong Ngự hoa viên, cuộc sống trôi qua tiêu dao khoái hoạt; còn muốn mời cô ta ghé thăm Trường Xuân cung một lần thôi, cô ta lập tức mắc bệnh đau đầu nhức óc.
Dù giao tình có lâu, cảm tình có sâu đi nữa, cũng không thể chịu được nhiều lần lằng nhằng như vậy.
Mắt thấy Minh Ngọc lại muốn mở miệng phản bác, Hoàng hậu vội dùng ánh mắt ngăn lại, sau đó vuốt tay Thuần phi nói: "Thuần phi, giữa ta và muội không cần như thế, bản cung luôn hiểu tâm ý của muội. Thể chất muội suy nhược yếu kém nên bớt ghé qua Trường Xuân cung, thay vào đó chăm lo Vĩnh Dung nhiều hơn mới phải…"
Hai người tán gẫu một hồi, Thuần phi lấy lý do phải về cung chăm sóc Vĩnh Dung, cáo từ rời đi.
Hoàng hậu sai Minh Ngọc và Anh Lạc đi theo tiễn Thuần phi. Tiễn đưa cô ta ra khỏi cung xong, Minh Ngọc xì một tiếng khinh miệt với bóng lưng đang dần đi xa: "Biết nương nương mất a ca thương tâm khổ sở, cô ta còn cố tình tới đây khoe khoang, chẳng biết cô ta có tâm hay không nữa!"
Ngụy Anh Lạc cũng có chút không vui, nhưng nàng không để Minh Ngọc nói tiếp nữa. Trong cung có nhiều tai mắt, lời nói từ miệng Minh Ngọc sẽ bị người ngoài cho là ý tứ của Hoàng hậu.
Nếu vốn Thuần phi trở mặt vô tình với Hoàng hậu, nghe đồn đại càng nhiều, sợ càng muốn thành kẻ thù.
"Minh Ngọc, đừng nói nữa! Hoàng hậu nương nương xưa nay đều chiếu cố Thuần phi, cũng thật lòng vui mừng cho cô ta, cô hà tất nhắc đến chuyện không vui khiến nương nương ưu sầu?" Ngụy Anh Lạc trấn an nói, "Hơn nữa, nương nương còn trẻ, nếu điều dưỡng tốt thân thể thì vẫn có thể sinh hạ đích tử."
Trong lòng lại thở dài não ruột, với sức khỏe của nương nương hiện giờ, muốn kéo dài con nối dõi, nói dễ vậy sao…
Lần này Thuần phi đi cũng không hề quay lại. Mặc dù cô ta không đến, nhưng tin tức về cô ta lại không ngừng truyền đến.
"Nương nương, người nghe tin gì chưa?"
Trong tẩm điện Trường Xuân cung, Nhĩ Tình vừa chải tóc cho Hoàng hậu, vừa giống như vô tâm nói: "Hoàng thượng hạ chỉ, sắc phong chủ vị Chung Túy cung là Thuần quý phi."
Khuôn mặt phản chiếu trong gương lập tức trở nên buồn bã. Hoàng hậu nở nụ cười mất mát: "Bản cung vẫn luôn đóng cửa dưỡng bệnh, không hề hay biết trong cung xảy ra chuyện gì. Chuyện lớn như vậy, nếu không phải ngươi nhắc nhở, ta cũng không biết để chúc mừng."
Nhìn ra sự cô đơn trên khuôn mặt Hoàng hậu, tâm tư Nhĩ Tình khẽ động, nói: "Một năm nay, tuy Tuệ quý phi đã mất, nhưng lại có Thuần quý phi tiếp nối thành người đắc sủng nhất lục cung, bây giờ còn sinh hạ lục a ca, danh tiếng càng như diều gặp gió. Hoàng hậu nương nương, người vẫn phải dưỡng tốt sức khỏe, sớm ngày sinh hạ đích tử mới tốt!"
Hoàng hậu khẽ giật mình: "Đích tử? Nói dễ vậy sao?"
Nhĩ Tình: "Nô tỳ biết, thân thể của người bị tổn hại nghiêm trọng, hoài thai không dễ, nên đã đặc biệt đi xin phương thuốc sinh con, nương nương không ngại thử xem?"
Nói xong, cô ta bỏ lược sừng trâu xuống, từ trong người móc ra một hộp gấm đã cất giấu từ lâu.
"Cái này vốn chuẩn bị cho bản thân, chỉ là… Phó Hằng… đã thật lâu không đến phòng mình rồi." Gương mặt Nhĩ Tình hiện lên tia ảm đạm, lần nữa bình tĩnh che giấu khốn cảnh (hoàn cảnh khốn quẫn) trước mặt Hoàng hậu, sau đó miễn cưỡng cười nói, "Nương nương không thể do dự nữa. Con cháu trong cung ít ỏi, tuy ngoài miệng Thái hậu không nói gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ oán trách, Hoàng thượng cũng sẽ rất thất vọng. Mọi người ở Phú Sát tộc đều đang tha thiết ngóng trông nương nương sớm ngày sinh hạ đích tử!"
Nhĩ Tình biết rõ Hoàng hậu sẽ không cự tuyệt. Cô ta ngây ngô ở bên Hoàng hậu nhiều năm như vậy, hiểu rõ nội tâm Hoàng hậu muốn gì nhất.
Quả nhiên, sau khi Hoàng hậu lưỡng lự một chút, cuối cùng chậm rãi duỗi tay về phía trước.
Mắt thấy bàn tay kia sắp chạm phải hộp gấm, Minh Ngọc nhanh như chớp vươn tay đoạt lấy hộp gấm.
Minh Ngọc nghiêng đầu liếc Nhĩ Tình, có lẽ vì gần đây gặp chuyện phiền lòng quá nhiều, nên cũng học được cách hoài nghi người khác: "Nương nương, đây dù sao cũng là vật ngoài cung. Để nô tỳ mang qua chỗ Trương Viện Phán, sau khi kiểm nghiệm xong xuôi rồi hẵng uống!"
Nhĩ Tình cũng không sợ cô ấy nghi ngờ, vì bài thuốc sinh con bí truyền này đích xác là cô ta chuẩn bị cho mình, bất chấp tiêu phí bao nhiêu nhân lực và vật lực cũng quý trọng như mạng, chỉ là có muốn cũng không dùng được rồi, cho nên mới cam lòng lấy ra: "Sức khỏe Hoàng hậu nương nương quan trọng hơn, nhưng đây cũng là chuyện phải làm đấy. Có điều việc này là bí mật, chỉ có ba người chúng ta biết thôi, cô đừng để lộ ra bên ngoài đấy!"
Minh Ngọc do dự: "Cũng không nói với Ngụy Anh Lạc sao?"
Người Nhĩ Tình đề phòng đúng là Ngụy Anh Lạc, sao chịu để nữ nhân này đến phân mỏng ân sủng, lập tức bác bỏ nói: "Ngụy Anh Lạc vẫn luôn dè dặt, lo lắng sức khỏe nương nương quá mức. Cô ấy cũng không nghĩ tới, nếu không có đích tử, sau này nương nương sẽ thế nào? Phú Sát gia sẽ thế nào? Nếu nói cho cô ấy biết, chẳng phải làm hỏng chuyện sao?"
Minh Ngọc: "Thế nhưng…"
"Được rồi." Hoàng hậu mở miệng cắt ngang cãi vã của hai người, ánh mắt như keo dán chặt một mình hộp gấm kia, thì thào lẩm bẩm, "Để bản cung suy nghĩ, để bản cung suy nghĩ…"