Không chỉ Lý Ngọc, ngay cả Hoàng hậu nghe xong cũng sững sờ.
Hoằng Lịch chậm rãi nhặt lên thẻ bài có ghi tên Thuần phi, thản nhiên nói: "Hai nàng ngồi chung một chỗ. Tại sao chỉ có Hoàng hậu gặp chuyện bất hạnh, mà không phải là nàng?"
Lại nhặt lên một thẻ bài khác, là Tuệ quý phi: "Trong hậu cung này, thường người nào hống hách nhất lại làm ra vẻ ngoài ý muốn, tám đến chín phần là người đó động tay. Trước đây, trẫm còn có thể tha cho nàng, nhưng nếu lần này thủ phạm là nàng, trẫm quyết không tha thứ."
Cuối cùng nhấc lên thẻ bài của Nhàn phi. Kiểu người này người ta gọi là vừa hiền đức vừa nhân ái, nhưng hắn cũng không tha, lãnh đạm nói: "Hoàng hậu gặp chuyện không may, mọi người đều hoài nghi Tuệ quý phi, nhưng sao không ai hoài nghi nàng? Phải biết rằng, người hưởng lợi cuối cùng chính là nàng."
Ném trả thẻ bài vào hộp gây một tiếng giòn vang, Hoằng Lịch tựa lưng vào ghế, chống tay che một bên mắt, cười 'ha ha' không ngừng: "Ngoại trừ Hoàng hậu, nữ nhân trong hậu cung này, từng người một đều không thể tin…"
"Hoàng thượng…" Thấy hắn lẻ loi đơn độc, trái tim Hoàng hậu không chịu nỗi, bước tới vươn tay ôm hắn.
"Có đôi khi, trẫm muốn làm một bạo quân." Hoằng Lịch lẩm bẩm nói, "Gϊếŧ hết những người không vừa mắt, những người không thể giúp nàng ấy, không thể chữa bệnh cho nàng ấy, vọng tưởng thay thế nàng ấy. Một người cũng không được bỏ sót…"
"Người không làm được đâu." Dù biết hắn không nghe thấy, nhưng Hoàng hậu vẫn nhịn không được an ủi ôn nhu: "Thần thϊếp biết rõ, người là minh quân, người không thể lạm sát kẻ vô tội."
"Trẫm không phải là một Hoàng thượng tốt." Giọng nói Hoằng Lịch dần trở nên trầm khàn, "Lại nảy ra ý nghĩ này."
"Không phải lỗi của người." Khóe mắt Hoàng hậu dần trào dâng nước mắt, "Chỉ là người quá mệt nên mới có ý nghĩ này, nhưng người vĩnh viễn cũng sẽ không làm vậy."
"Trẫm… cũng không phải là trượng phu tốt." Một tay Hoằng Lịch che kín mắt, thanh âm mang theo tia nghẹn ngào, "Ra ngoài!"
Lý Ngọc vội dẫn đám thái giám thối lui.
Không còn người nào khác, lúc này Hoằng Lịch mới cho phép nước mắt mình rơi xuống.
"Hoàng hậu…" Hắn rơi lệ nói, "Thực xin lỗi…"
"Hoàng thượng." Hoàng hậu ôm hắn từ phía sau, nhẹ nhàng nói, "Thần thϊếp chưa từng trách người."
Từ khi ngồi lên vị trí Đế Hậu, ta trên vạn người, đa phần là do thân bất do kỷ (*).
(*) con người nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn
Không thể lớn tiếng khóc, không thể lớn tiếng cười, ngay cả một câu 'thực xin lỗi' cũng không thể nói thẳng, nặng trịch như từng đạo gông xiềng. Đeo những thứ gông xiềng này đi về phía trước, Hoàng hậu thường xuyên thở không nổi, nhưng vẫn dằn lòng nhẫn nhịn. Nàng dùng cánh tay trong suốt, thương tiếc ôm chầm l*иg ngực nam nhân, nói với hắn: "Đừng khóc, đừng khổ sở, thần thϊếp theo hầu hạ người, vĩnh viễn vĩnh viễn hầu hạ người…"
Từ nhỏ, nàng đã bầu bạn bên cạnh Hoằng Lịch.
Cùng hắn đọc sách, cùng hắn viết chữ, cùng hắn nhíu mày, cùng hắn cười vui. Hoàng hậu cũng đã quen bộ dáng vô hình như bây giờ, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt.
Vốn dĩ nàng không mong gì nhiều, chỉ cần dừng lại bên người nàng là đủ. Những địa vị quyền thế kia, phảng phất như cát chảy ngón tay.
Đến khi một giọng nói vang lên bên tai nàng.
Như xa như gần, đứt quãng. Hoàng hậu nhịn không được lắng tai nghe, nghe hắn nức nở nói: "… Tỷ có nghe đệ nói gì không? Tỷ tỷ!"
Là giọng của Phó Hằng!
Hoàng hậu ngẩn người, nhìn lại Hoằng Lịch, lại ngước mắt trông về phương hướng Trường Xuân cung.
"Tỷ tỷ! Ngạch nương vì bệnh của tỷ, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, bây giờ một mắt trở nên mù lòa. A mã cả ngày than ngắn thở dài, không màng công vụ. Còn có Ngụy Anh Lạc…" Phó Hằng cực buồn bã nói, "Tỷ sủng ái Ngụy Anh Lạc nhất…"
"Anh Lạc…" Hoàng hậu sững sờ, "Anh Lạc xảy ra chuyện gì?"
"Cô ấy vì tỷ đi báo thù." Phó Hằng nức nở nói, "Vì tỷ đi gϊếŧ người. Hiện giờ cô ấy rơi vào cảnh nguy khốn, tỷ không thể tỉnh lại giúp đỡ cô ấy sao?"
Hoàng hậu thật lâu không nói gì.
Ly hồn một giấc chiêm bao, mộng này kéo dài quá lâu, cũng quá mức ngọt ngào. Nàng ở trong mộng chỉ là thê tử của Hoằng Lịch, nhưng lại quên mất, nàng cũng là nữ nhi của Phú Sát gia, là tỷ tỷ của Phó Hằng, là người nương tựa duy nhất… của Anh Lạc.
"Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, hãy tỉnh lại, hãy tỉnh lại đi! Chỉ có tỷ mới giúp được cô ấy, chỉ có tỷ mới cứu được cô ấy…"
"Ngài muốn cứu Ngụy Anh Lạc?" Lần này là giọng nói của Nhĩ Tình. Cô ta cười, cười đến mức không có chút ý tốt, "Nương nương vẫn chưa tỉnh, thời gian không còn kịp nữa. Ngài muốn cứu Ngụy Anh Lạc, chỉ có một cách… Cách này rất đơn giản, ta sẽ nói cho ngài biết."
Hoàng hậu trầm mặc nửa ngày, bỗng nhiên hướng cửa vội bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua đại môn, vừa thấy Ngụy Anh Lạc đang bị người áp giải vào. Hai người gặp thoáng qua, Hoàng hậu nói với nàng: "Chịu đựng, Anh Lạc."
Sau đó, nàng gấp gáp chạy đi.
Từ khi trở thành Hoàng hậu, nàng chưa từng chạy điên cuồng như thế, vứt bỏ tất cả lễ nghi, tất cả phong thái. Mồ hôi tuôn như mưa, tư thế chạy khó coi, chỉ để cứu một người, hoặc có thể nói vận mệnh của nhiều người…
"Mình không quan trọng sao?" Nàng thầm nghĩ, "Không, mình rất quan trọng. Nếu mình sống, Hoàng thượng sẽ không rơi lệ hàng đêm. Nếu mình sống, Phó Hằng cũng không quyết định sai lầm như vậy. Nếu mình sống… Anh Lạc mới có thể sống…"
Không phải nàng không thể.
Nàng không phải là Xuân Nương, bất kỳ ai cũng không thể thay thế nàng. Dù nàng ngủ thϊếp đi, cũng sống trong lòng mỗi người như trước. Có người vì nàng mà sống, có người vì nàng mà chết, đừng lo bản thân không có nơi sống yên ổn.
"Ta không thể ngủ nữa." Hoàng hậu xông vào Trường Xuân cung, nhìn cơ thể mình đang nằm ngủ trên giường, không do dự nữa, lập tức chui vào, "Ta phải tỉnh lại!"
Tia sáng rọi khắp bầu trời đêm, ánh ban mai lấp ló đường chân trời, quét hết khói mù.
Bịch ——
Bên trong tẩm điện Trường Xuân cung, một bóng người cố công leo xuống giường, nhưng vì bản thân đã nằm liệt giường quá lâu, cho nên tứ chi bủn rủn vô lực, thoáng cái té ngã trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng động, Minh Ngọc cầm nến trong tay, đẩy cửa vào, vẻ mặt thoáng chốc sững sờ, liền kinh hỉ hô: "Nương nương!"
Minh Ngọc vội xông tới đỡ đối phương, lại gấp gáp kêu người truyền thái y.
"Không!" Hoàng hậu gắng sức nắm chặt tay Minh Ngọc, dốc hết toàn lực nói, "Gọi Phó Hằng, ta muốn gặp Phó Hằng!"