Thọ yến của Thái hậu cách Ngụy Anh Lạc rất xa, nhưng vì mừng thọ mà sản sinh người số khổ, lại cách nàng rất gần.
"Đó là ai?" Trên đường đẩy xe chở phân trở về, Ngụy Anh Lạc dừng bước chân, nhìn qua thiếu niên đứng cạnh bức tường đang khóc thút thít cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Xem cách ăn mặc của thằng bé, không giống chủ tử cũng không giống nô tài, giống như dân chúng bình thường hơn. Nhưng nơi này là đâu nào? Là Tử Cấm Thành tường đỏ ngói xanh, không phải là nơi dân chúng bình thường có thể vào được.
Viên Xuân Vọng liếc nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Để tổ chức thọ yến cho Thái hậu, Quý phi đã tìm kiếm nghệ nhân ngoài cung, nghe nói là biểu diễn tuyệt kỹ gì đó…"
"Vạn Tử Thiên Hồng."
Hai người quay đầu lại, gặp một ông lão còng lưng đi đến, trong tay đang cầm bánh màn thầu trắng.
"Gia gia!" Thiếu niên đứng góc tường nhào vào lòng ông ấy, khóc càng thêm dữ dội.
Lúc này Ngụy Anh Lạc mới phát hiện, đứa nhỏ này bị thương rất nặng, dưới tay áo lộ ra mảng da phỏng lớn do nước thép gây ra.
"Cái gọi là Vạn Tử Thiên Hồng, là dùng nước thép nóng chảy giội vào tường gạch, tựa như ngàn vạn đóa hoa nở rộ, kỳ diệu vô cùng. Việc này bị Thiên Tân Tổng binh Cao Hằng biết được, thế là hắn lấy danh nghĩa chúc thọ, bắt nhốt chúng ta trong cung. Hắn còn bức bách vài dân làng khác cùng học tuyệt kỹ với cháu ta." Ông lão thở dài, bẻ màn thầu thành miếng nhỏ, đút từng chút cho cháu trai ăn, "Nhưng biểu diễn yêu cầu lực cánh tay, nó chỉ là con nít, làm sao không bị thương cho được?"
Có lẽ thấy hai người họ đẩy xe phân, trên người lại khoác y phục cung nhân cấp thấp, nên ông lão mới chuyện trò thêm vài câu với họ, đến khi một cung nhân ăn mặc hơi hoa lệ chỉnh tề đi ngang qua, ông ấy ngay lập tức ngậm miệng, lôi kéo cháu trai rời đi.
Ông ấy đi rồi, hai người tiếp tục phụ đẩy xe phân quay về Vĩnh Hạng."Phận nô tài chính là như vậy." Viên Xuân Vọng bỗng nhiên mở miệng nói, "Đừng nói đến tuyệt kỹ Vạn Tử Thiên Hồng, cho dù là đám tú nương ở phường thêu, ở ngoài dân gian có thể làm việc thật vui vẻ, nhưng một khi vào cung, phải đẩy nhanh tiến độ cả ngày lẫn đêm, loay hoay bù đầu bù cổ không ngẩng lên nổi. Biết bao nhiêu người chưa tới ba mươi đã mắt mù tay run, trở thành tàn phế? Nô tài là vậy, quyền quý là thế."
Ngụy Anh Lạc nhìn hắn muốn phản bác, nhưng lại không thốt nên lời.
"… Đây là Tử Cấm Thành." Viên Xuân Vọng nhìn thẳng mắt nàng không chớp, giống như dặn dò cũng giống như cảnh cáo, "Trừ phi cô leo lên được địa vị cao, mới có thể nắm giữ vận mệnh người khác; nếu không, hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn gì cả!"
Bên trong Ngự cảnh đình, khắp nơi xuất hiện bóng cây thù du. Các cung nữ như mây trôi nước chảy, bên hông đeo túi thêu hình hoa cúc, trên tay cầm một bình rượu hoa cúc, đặt lên bàn đá từng dĩa từng dĩa bánh ngọt Trùng Dương.
Thái hậu và Hoàng hậu ngồi chung một chỗ. Thái hậu vỗ vỗ tay đối phương, lời nói bộc lộ tình cảm ân cần: "Hoàng hậu, Ngự Cảnh đình phải leo cao bất tiện, chẳng phải ta đã bảo con ở Trường Xuân cung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi sao? Sao con vẫn tới thế này?"
Hoàng hậu cười nói: "Thái hậu khó có được nhã hứng, thần thϊếp nên ở bên hầu hạ mới phải. Huống hồ, thần thϊếp hoàn toàn khoẻ mạnh, nhưng vì mang thai mà bị Hoàng thượng cưỡng chế, ra lệnh mỗi ngày nằm nghỉ ở Trường Xuân cung, thật sự là nằm không nổi nữa. Hôm nay mới có thể nhân dịp tiểu yến Trùng Dương ra ngoài hít thở khí trời, thần thϊếp coi đây như là ân điển của Thái hậu!"
Thái hậu cũng cười: "Con nha, vẫn nên cẩn trọng bảo vệ thân thể, đừng lúc nào cũng cậy mạnh."
Hoàng hậu nhu thuận đáp ứng. Thừa dịp đối phương lúc này có tâm tình tốt, sớm đem lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn biểu đạt thành lời: "Việc trong cung nhiều không kể xiết, thần thϊếp quả thật lực bất tòng tâm. Hy vọng Thái hậu khai ân, cho phép thần thϊếp dỡ chút gánh nặng trên vai, để an tâm dưỡng thai."
Thái hậu trầm ngâm một lát: "Hoàng hậu chủ ý muốn ai tiếp quản cung vụ?"
Động tĩnh trong đình không gạt được người xung quanh. Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn miệng Hoàng hậu, mong mỏi đôi môi ấy phát ra tên mình.
"Thần thϊếp cho rằng, Thuần phi cẩn trọng thỏa đáng, chu đáo mọi việc; Nhàn phi phẩm hạnh quý trọng, lục cung kính nể." Hoàng hậu mở miệng nói, "Nếu hai người tề tâm hiệp lực, nhất định có thể quản lý hậu cung ngay ngắn thứ tự, không phiền Hoàng thượng ngày đêm sầu lo."
"Hai người Hoàng hậu tiến cử, ta cũng hoàn toàn đồng ý. Thuần phi, Nhàn phi ——" Thái hậu dời mắt nhìn sang hai người, "Kể từ hôm nay, hai người các ngươi cùng nhau giải quyết cung vụ, không nên phụ sự kỳ vọng của Hoàng hậu."
Hai người liếc nhau, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Thần thϊếp nhất định cố gắng hết sức, thay Hoàng hậu san sẻ ưu phiền."
Thái hậu hài lòng cười nói: "Ngồi xuống đi. Hôm nay là gia yến, không cần câu nệ như thế."
Sau khi hai người ngồi xuống, mọi người xung quanh nhao nhao chúc mừng, nhưng không phải ai cũng đều nâng ly chung vui.
Thí dụ như Tuệ quý phi. Cô ta chỉ ngồi im trên ghế, dù bận vẫn ung dung lúc lắc ly rượu trong tay.
Đến khi Ngự Trà Thiện phòng dâng nồi lẩu nóng, kèm theo đồ ăn đưa lên từng bàn, món cuối cùng chính là tiết hươu.
Bàn tay dao động ly rượu bỗng nhiên dừng lại, Tuệ quý phi tựa một bên tay vịn, Nạp Lan Thuần Tuyết đứng sau lưng cô ta, khom lưng thủ thỉ bên tai: "Nương nương, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa."
Khóe môi Tuệ quý phi nhẹ nhếch lên.
"Ọe ——" Phía bên kia, Hoàng hậu thấy một nồi tiết hươu, bỗng nhiên biến sắc, dùng tay áo che miệng lại, phát ra âm thanh nôn thốc nôn tháo.
Minh Ngọc biến sắc: "Tuy tiết hươu đại bổ, nhưng vẫn là máu của vật sống, hiện giờ Hoàng hậu nương nương không dùng được đâu!"
Thái hậu vội nói: "Nhanh bưng xuống đi!"
Các cung nữ vội vàng xông lên, một người trong số đó đi đến một nửa, bỗng nhiên "Ối" một tiếng, thân thể ngã nhào về trước, không biết xui xẻo thế nào, vừa vặn va phải nồi tiết hươu bàn bên, cả bàn lay động, nguyên nồi tiết hươu đổ hết ra ngoài, nhuộm ướt mặt đất đỏ tươi tanh rình.
Chưởng sự Đại cung nữ vội nói: "Tay chân kiểu gì thế hả? Còn không mau dọn dẹp sạch sẽ, đừng làm mất hứng chủ tử!"
Các cung nữ lập tức tiến lên lau chùi, nhưng tiết hươu cực tanh, nhất thời không thể dọn dẹp nhanh chóng, chỉ chốc lát sau, toàn bộ Ngự Cảnh đình hôi không chịu nổi.
"… Ồ?" Nhàn phi bỗng nhiên bật thốt một tiếng, "Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?"
Hoàng hậu: "Tiếng động?"
Phành phạch, giống như tiếng chim vỗ cánh bay, càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần.
"Nhìn kìa!" Nhàn phi bỗng nhiên quay đầu, thanh âm mang theo tia hoảng sợ, "Đó là gì thế?"
Chỉ thấy dưới Tú Sơn bên trái thành cung, rừng cây kịch liệt lay động, sau một lát, vô số dơi đen từ lá cây chui ra, phủ kín bầu trời trong khoảnh khắc, bay vào Ngự Cảnh đình.
Nhàn phi kinh hô một tiếng, chạy về phía Thái hậu: "Thái hậu cẩn thận!"
Nhàn phi phủ phục Thái hậu trên mặt đất, nhanh tay giật xuống kỳ phục trên người, che ngay trên đầu Thái hậu, cản trở đàn dơi đang không ngừng bay tới, lạnh lùng nghiêm nghị quát: "Hoảng cái gì, ngươi —— "
Nhàn phi chỉ vào một cung nữ, nói: "Ngươi mau gọi thị vệ tới, còn những người khác lại đây bảo vệ Thái hậu với ta. Ai dám chạy loạn kêu loạn, tất cả xử phạt theo cung quy!"
Đám thái giám cung nữ tuy hoang mang lo sợ, nhưng thực chất bên trong nô tính (bản tính nô ɭệ) vẫn còn, bây giờ đã có chủ tử phân phó, rối rít phục hồi tinh thần, bao quanh che chở Thái hậu ở giữa, cởi ngoại bào đập đàn dơi. Thái hậu nhìn qua Nhàn phi điềm tĩnh như thường, nhất thời bình tĩnh trở lại.
Nhàn phi lanh tay lẹ mắt, liên tiếp xử lý chuẩn xác giống như sớm có chuẩn bị. Những người khác lại không nhanh như Nhàn phi.
Hoàng hậu ngơ ngác nhìn đỉnh đầu, cảm giác mực lỏng ập vào mặt, chớp mắt một cái, toàn bộ thế giới nhuộm thành màu đen, giơ tay không thấy năm ngón, chỉ nghe âm thanh hỗn độn vang lên, chốc chốc là tiếng đèn cung đình rơi xuống đất, chốc nữa là tiếng bàn chén va đập đánh lật, nhưng thêm nữa giống như tiếng người kinh hô cầu cứu, cùng với tiếng bước chân loạn thành một bầy.
"Tránh ra, tránh ra!" Giọng nói Minh Ngọc vang lên bên tai, kèm theo tiếng cánh tay vung vẫy, "Nương nương, cẩn thận!"
Cẩn thận cái gì? Là dơi hay người?
Từng con dơi đen nhào xuống tiết hươu trên mặt đất, vô số cánh của chúng va quẹt gương mặt Hoàng hậu. Cũng không rõ bao nhiêu người xô đẩy xung quanh nàng, nhất thời trở nên kẹt cứng không lối thoát, cuốn nàng tiến về phía trước, bất tri bất giác đã đến bên mép Ngự Cảnh đình.
"Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương!" Tiếng gọi của Minh Ngọc vang lên sau lưng nàng, càng lúc càng gấp, càng lúc càng xa, "Người ở đâu?"
"Bản cung ở đây!" Hoàng hậu vừa hô một tiếng, cảm thấy sau lưng chợt có một đôi tay, đẩy mạnh người nàng.
Dưới chân Hoàng hậu vừa trượt, nếu nàng không kịp thời nắm lan can bên đường thì hiện giờ đã lăn xuống dưới rồi.
"Cẩn thận." Bên cạnh chợt duỗi ra một bàn tay, đỡ cơ thể nàng lung lay sắp rơi.
Hoàng hậu quay đầu đang muốn cám ơn, chờ khi nhìn rõ mặt mũi đối phương, lời lẽ cảm tạ ngưng tại đầu lưỡi.
Tuệ quý phi cười nói thản nhiên với Hoàng hậu, đôi môi đỏ thắm yêu nghiệt như mẫu đơn nhuốm máu, chợt hô to một tiếng: "Hoàng hậu cẩn thận!"
Nói xong, cô ta đột nhiên buông lỏng tay!
Hoàng hậu tựa như diều đứt dây, ngón tay nàng chới với, dọc theo lan can một đường lăn xuống.
Tuệ quý phi từ trên cao nhìn xuống thưởng thức màn này, giống như khán giả hay bắt bẻ xoi mói, xem đoạn hí khúc vô cùng vừa ý, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười mãn nguyện.
Nụ cười này như là đóa mẫu đơn nở rộ đẹp nhất, thoáng qua tức thì. Cô ta chợt thu hồi dáng vẻ tươi cười, gào thét hô lớn: "Tay của ta đau quá! Người đâu, mau tới đây! Hoàng hậu nương nương té lầu rồi!"
Mọi người đều kinh hãi. Sau một hồi, Minh Ngọc gạt ra đám người, giống như nổi điên lao đến bên này, cuối cùng cơ hồ té ngã lộn nhào rơi xuống đường trèo, bổ nhào lên người Hoàng hậu.
"Hoàng hậu, tỉnh dậy Hoàng hậu!" Nàng vừa gọi vừa khóc nức nở, tê tâm liệt phế gào to, "Cứu mạng! Mau cứu Hoàng hậu nương nương! Người đâu, mau tới cứu nương nương!"
Bên dưới Ngự Cảnh đình, nhiều thị vệ tay giơ bó đuốc vội vàng đi đến. Từng cây bó đuốc tụ tập quanh người Minh Ngọc, ánh sáng ngọn lửa chiếu rõ Hoàng hậu hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, cũng chiếu rõ… phía dưới làn váy tuôn ra mảng lớn máu tươi.