Người bổn đại vương phục nhất trên đời này, chính là chủ nhân Yêu Nguyệt của bổn đại vương.
Khi bổn đại vương gặp chủ nhân còn chưa hiểu ngôn ngữ loài người, sau đó từ từ bổn đại vương mới học.
Dĩ nhiên, nhân loại ngu xuẩn sao có thể biết, trừ chủ nhân Yêu Nguyệt ra.
Ngoài ta, Yêu Nguyệt còn nuôi một sủng vật nữa tên là Liên Tinh.
Sủng vật này trông rất giống người, cũng biết nói tiếng người, nhưng một khi ở trước mặt Yêu Nguyệt, nó mới bộc lộ ra bản tính sủng vật.
Theo như ta quan sát, bản thể của Liên Tinh chính là một con chó.
Cái người mà nàng gọi là Tử Kinh thì giống như người huấn luyện đại cẩu vậy. Nàng thường xuyên nhào vào lòng Yêu Nguyệt, liếʍ ngài, ngửi ngài, lần nào Yêu Nguyệt gọi tên nàng, nàng sẽ nhanh chóng phi tới, cười ngây ngô với Yêu Nguyệt.
Lúc Yêu Nguyệt không muốn ăn, con chó bự này sẽ kêu la om sòm rồi âm thầm đút cho Yêu Nguyệt.
Có những khi Yêu Nguyệt nổi giận, ném đồ lung tung, song dù có ném thế nào, Liên Tinh cũng sẽ chạy như bay tiếp từng món, sau đó lại chân chó quay lại, tiếp tục dỗ dành cơn thịnh nộ của chủ nhân.
Mà dưới sự dỗ dành ấy, thường thì chủ nhân cũng sẽ chậm rãi lắng cơn lửa giận xuống.
Chủ nhân thích đánh nhau với Liên Tinh.
Trong vườn hoa, trong phòng tắm, trong thư phòng, trên nóc nhà, trên ngọn cây...
Chiến trường của bọn họ trải rộng ở những nơi mà mắt của ta có thể đến được.
Tiếc thay, chủ nhân ta anh minh thần vũ như vậy, thế mà đại đa số đều không đánh lại được con chó tinh ngu ngốc kia.
Những khi như vậy chủ nhân lại có hai biện pháp xử lý.
Một là đột nhiên che bụng, nhẹ nhàng hừ một tiếng, Liên Tinh sẽ lập tức sốt sắng, truy hỏi là có đau hay không. Mỗi lúc thế này, chủ nhân sẽ cố ý thở ra hơi lạnh, sau đó kiên quyết đáp "không". Mà ngài càng nói là không, thì Liên Tinh lại càng cho là có, thế là hai người đổi ngược lại thành Yêu Nguyệt đánh Liên Tinh, Liên Tinh sẽ giả bộ cầu xin tha thứ, nhưng giọng điệu của nàng chẳng thành khẩn chút nào, ngay cả ta không phải con người cũng có thể cảm nhận nàng đang qua loa lấy lệ, song chủ nhân vẫn luôn rất vui vẻ, sẽ vừa đánh Liên Tinh, vừa để Liên Tinh gọi ngài là tỷ tỷ. Ta nghe đồn trên cõi đời này có những người yêu sủng vật đến chết đi sống lại, thậm chí còn coi chúng như người nhà, chủ nhân ta cũng là người như vậy đấy, mặc dù thoạt trông nàng chẳng giống chút nào.
Phương pháp còn lại của chủ nhân, đó là bất thình lình lục lại những chuyện xưa của nhiều năm về trước, mà mấy câu chuyện ấy cứ quanh đi quẩn lại thôi, ta cũng thuộc làu rồi: "Vạn Xuân Lưu, Giang Phong, thư để lại, kẻ mày, Tô Anh."
Giang Phong không phải là một đề tài an toàn, sẽ dễ để cho Liên Tinh phản kích. Tô Anh thì trước kia là đề tài tốt, Liên Tinh luôn thỏa hiệp, song từ sau khi Tô Anh rời đi, lập tức lại đảo ngược lại, chỉ cần Yêu Nguyệt nhắc đến thì Liên Tinh sẽ rất tức giận. Theo như ta quan sát, Tô Anh ranh ma quỷ quái như Liên Tinh vậy, chắc là một con mèo tinh, Liên Tinh còn có một đứa con trai tiểu cẩu tinh tên là Vô Khuyết, Liên Tinh muốn Vô Khuyết cưới Tô Anh, cho nên Yêu Nguyệt đuổi Tô Anh đi làm Liên Tinh tức giận. Ta thực sự thấy chủ nhân quá nuông chiều Liên Tinh rồi, thân là sủng vật, áp đảo chủ nhân không nói, lại còn dám bực bội với chủ nhân, nếu là ta, chỉ cần chủ nhân chịu thân cận với ta một chút đã làm ta vui như muốn bay lên mây mất mấy ngày.
Hình như chủ nhân phát hiện ra một bí mật gì đấy của Liên Tinh, năm ta tám tuổi, nàng bắt đầu huấn luyện ta, dạy ta nhận diện sách vở và hình vẽ.
Cho nên không phải đã bảo ta chính là thủ lĩnh đám sủng vậy trong cung Di Hoa hay sao?
Nhiều sủng vậy như vậy, thế mà chỉ có ta mới có thể phân biệt sự khác nhau giữa hình vẽ và chữ viết!
Chủ nhân hay phái ta đi lấy đồ trong thư phòng.
Nàng thích những quyển có hình vẽ, nếu mang về đúng thì nàng sẽ thưởng ta rất nhiều món ngon, còn cầm nhầm thì nàng sẽ nhốt ta ra bên ngoài, cho ta ăn thịt sống T_T
Hồi mới đầu, ta thường xuyên cầm nhầm, sau đó ta phát hiện ra một quy luật: Chủ nhân chỉ thích những hình vẽ có hai nữ nhân.
Thế là ta không mắc lỗi nữa.
Chủ nhân cũng càng ngày càng thích ta.
Liên Tinh cảm giác được địa vị của mình đang bị uy hϊếp, thế là thường xuyên qua chỗ chủ nhân chê bai ta.
Có điều chủ nhân anh minh không để tâm.
Thậm chí chủ nhân còn nói với nàng như thế này: "Ta định phong nó làm hộ pháp, không ai được phép làm khó nó hết."
Sau đó nàng thực sự phong ta làm đại hộ pháp của cung Di Hoa, rồi Đại trưởng lão, sau khi ta già rồi, chủ nhân lại bắt một con chồn về, huấn luyện nó làm việc.
Có điều nó không làm tốt bằng ta. Chủ nhân bắt rất nhiều chồn về, còn chó, mèo, chim, bọn chúng chẳng ai làm tốt bằng ta.
Lúc ta chết, chủ nhân đích thân ôm ta, ta biết nàng xây cho ta một ngôi mộ, còn tự tay khắc tên.
"Chồn vương thân yêu của nhị đại cung chủ Yêu Nguyệt cung Di Hoa - Hoa Sở Sở." Ngài thì thầm với tờ giấy trắng kia.
Ngài mãi mãi xinh đẹp giống như lần đầu tiên ta trông thấy ngài. Thanh âm ấy cũng mãi mãi dễ nghe như ngày đầu tiên ta gặp ngài vậy.
Ta và ngài sớm chiều bên nhau cũng đã mười sáu năm, giây phút cuối đời lại có thể thấy nàng rơi lệ một lần, cảm giác rất thỏa mãn.
Liên Tinh, sau này chủ nhân phải dựa vào ngươi rồi, người chớ có bắt nạt ngài nữa.
Một cô nương dịu dàng, hiền lành, đơn thuần như vậy, ngươi không được phép bắt nạt nàng.
Liên Tinh bày tỏ sự vô tội của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Liên Tinh à, một cô lương dịu dàng hiền lành đơn thuần như vậy, ngươi đừng có mà áp nàng mãi ==
Thật ra viết tới đoạn này tớ lại khóc, khả năng chống chịu thấp như vậy thì sau này muốn viết ngược phải làm sao... Mệt mỏi quá, ghét...