Chúng ta yên lặng ăn cơm tối, vốn đã không thích nói chuyện Tô Nguyệt hôm nay càng lộ ra trầm mặc. Đối với chuyện sau khi ta đi, thái hậu nương thân rốt cuộc cùng Tô Nguyệt cùng nhau làm những gì, ta vô cùng tò mò. Nhưng mà, bất luận ta làm sao hỏi Tô Nguyệt, Tô Nguyệt chính là không nói, ta càng hỏi nàng, nàng liền đối với ta càng lãnh đạm, cuối cùng thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn ta một cái, ta mới chịu ngừng. Aiz, tò mò hại chết mèo a!
Ta như thường lệ, tắm gội xong liền mặc áo ngủ ngồi ở bàn uống trà, thuận tiện lật bản dã sử cầm trên tay nhìn. Trong lúc bất tri bất giác, bọn hạ nhân đều lui xuống, trong phòng cũng chỉ còn lại một mình ta ở nơi đó ngồi, Tô Nguyệt vẫn còn trong phòng tắm. Ý, hình như hôm nay thời gian Tô Nguyệt tắm gội có hơi lâu a.
Lúc ta mới vừa từ trong sách nhìn được một chút thú vị, liền bị một trận tiếng bước chân nhè nhẹ kinh động, ta biết là Tô Nguyệt tắm xong đi ra. Đối với người đã dần dần đối loại tình cảnh này tạo thành kháng thể như ta mà nói, cái này đã không đủ gây sợ hãi nữa, ta hoàn toàn có thể ung dung đi đối mặt. Ta nhàn nhã nhấp một hớp trà, sau đó đem sách từ từ gấp lại đặt trên mặt bàn, giương mắt nhìn xem Tô Nguyệt.
"Phụt!" Ta thật sự là không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía trước, đem trà trong miệng tất cả phun ra ngoài.
Tô Nguyệt cứ như không có chuyện gì cả, từ từ đi tới, ngồi ở cạnh bàn, ưu nhã tự rót cho mình ly trà, thanh thanh đạm đạm uống.
Ta mặt đờ đẫn nhìn nàng, hồi lâu mới tìm trở về được thanh âm, kinh sợ không chắc hỏi: "Tô... Tô... Tô Nguyệt, bộ quần áo này của nàng từ nơi nào ra a?"
Tô Nguyệt dửng dưng cầm lên ly trà, từ từ nhấp một miếng, mắt nhìn chằm chằm dọc theo mép ly trà, nhẹ nhàng nói: "Mẫu hậu đưa."
Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, tiếp tục ngơ ngác hỏi: "Nếu là mặc hư mất hoặc là không thấy, thì nên làm sao a?" Trong đầu ta bắt đầu nghĩ cách làm sao chế tạo một chút "ngoài ý muốn" cho bộ quần áo này, để cho nó biến mất.
Tô Nguyệt cử chỉ ưu nhã vuốt vuốt vải vóc giữa đầu gối, thanh lãnh nói: "Không sợ, mẫu hậu cho ta mười món y phục như này, nói nếu không đủ nàng đưa thêm tới." Phụt, ta một ngụm lão huyết phun ra ngoài, thái hậu nương thân a, ngài thật ác độc!
"Ách, cái đó, mùa đông, nàng mặc y phục như thế, không lạnh sao?" Ta dè dặt cẩn thận nhìn Tô Nguyệt nói.
"Trong phòng đốt lò sưởi, rất ấm áp, ta không cảm thấy lạnh." Tô Nguyệt lành lạnh liếc ta một cái, như cũ bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm.
Ai nha má ơi! Ta chảy máu mũi, mấy ngày nay mới vừa tạo thành kháng thể a, thoắt cái đã bị dọa cho không còn, ta hoàn toàn không bình tĩnh được. Thái hậu nương thân! Ngài đây là muốn nháo dạng nào a! Còn có, Tô Nguyệt, bộ dáng ung dung ổn định, lành lạnh băng lãnh này của nàng, phối hợp mặc bộ quần áo này thật sự tốt sao?!
Chỉ thấy Tô Nguyệt mặc một bộ xiêm áo lụa mỏng tơ vàng đan thành, bộ vị trọng điểm thêu đóa hoa điểm xuyết phía trên, cả bộ đồ hơn nửa phần trạng thái gần trong suốt, hết lần này tới lần khác kiểu dáng lại là cái loại quy củ nghiêm túc, cái loại muốn lộ lại không lộ, muốn nói lại còn ngừng này, đơn giản là muốn mệnh a! Lại phối hợp với tư thái lạnh lùng thanh lãnh, đoan trang ưu nhã này của Tô Nguyệt, thật là! Một cỗ khí tức cấm dục cùng phóng túng nồng nặc đan xen lẫn nhau đánh vào thần kinh ta, loại mỹ cảm mâu thuẫn này, hiệu quả còn đáng sợ hơn cả dụ hoặc.
Lần này là thật muốn chảy máu mũi, thân thể cũng không tự chủ bắt đầu nóng lên, ta vội vàng ngước đầu, lấy tay nắm lỗ mũi, phòng ngừa máu mũi chảy ra. Nếu thật ở trước mặt Tô Nguyệt chảy máu mũi, vậy thì thật đúng là ôi thôi!
Tô Nguyệt quay đầu nghi hoặc nhìn về phía ta, dịu dàng hỏi: "Vương gia đây là thế nào? Thân thể có cái gì khó chịu?"
"A?! Không... Không có việc gì." Ta ngước đầu, vội vàng điều tức trạng thái bản thân. Không có việc gì, chỉ là máu hơi nhiều, không phải là cái loại mỗi tháng một lần kia nữa, hiện tại là thẳng hướng trào đi lên.
"Vậy vì sao lại làm động tác này?" Tô Nguyệt như cũ nhàn nhạt hỏi.
"Ách, ta... Ta... Ta..." Ta nói gì mới tốt đây, gấp chết ta nha! Chẳng lẽ cùng nàng nói ta thú huyết sôi trào?! Ta não teo mới nói như vậy! Ta nên nói như thế nào nha, đang online chờ, gấp, cầu giúp đỡ a! Ta úp úp mở mở nửa ngày, mồ hôi gấp rút chảy hết ra, người thì càng nóng. Được! Lần này phí công tắm rồi! Ta cuối cùng quýnh lên, bật thốt: "Ta thấy hoa văn trên xà nhà rất đẹp, liền nghĩ muốn nhìn nhiều một hồi." Aiz, ta tận lực...
Đợi hồi lâu cũng không nghe được tiếng động gì, vừa nghĩ cúi đầu nhìn tình huống một chút, liền nghe Tô Nguyệt nói: "Vậy chàng từ từ xem đi, ta lên giường đi ngủ trước." Tiếp đó một trận bước chân nhẹ nhàng từ gần đến xa vang lên.
Ta đợi bước chân ngừng lại, mới dám vụиɠ ŧяộʍ nắm lỗ mũi cúi đầu nhìn một cái, phát hiện Tô Nguyệt thật đi ngủ mới yên tâm, thở phào một cái. Thân thể vạn ác! Phản ứng sinh lý vạn ác! Tô Nguyệt, nàng sao có thể nghe thái hậu nương thân, loạn hồ nháo như vậy! Người thanh nhã đạm dật, quyến rũ lên một cái thật không phải người bình thường có thể chịu được a!
Ta bình phục một hồi lâu, mới từ từ đi hướng giường, ta nhẹ nhàng bò lên, chui vào chăn, cùng Tô Nguyệt duy trì khoảng cách nhất định, cả người cứng ngắc nằm ngửa bên cạnh nàng. Ta ngơ ngác nhìn nóc giường, mắt nhìn thẳng, ngay cả hô hấp đều biến thành dè dặt cẩn thận, sợ phát ra âm thanh quấy rầy người bên cạnh. Nhưng hết lần này tới lần khác ở buổi đêm yên tĩnh này, ta mỗi lần nuốt nước miếng thanh âm lại dị thường rõ ràng. Chúng ta cứ như vậy song song nằm ngửa trên giường rất lâu, cho đến khi Tô Nguyệt từ từ xoay người, đưa lưng về phía ta, nhẹ nhàng nói một câu: "Ngủ đi." Ta nghe rõ ràng, trong đêm khuya yên tĩnh, một tiếng thở dài nhè nhẹ, vang ở bên tai, thật lâu chưa từng tiêu tán.
Ta suy nghĩ một chút, xoay người, từ từ lại gần, nhẹ nhàng đưa tay tới, từ phía sau ôm Tô Nguyệt. Ta ôn nhu hôn lên tóc Tô Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon." Liền lộ ra mỉm cười thỏa mãn, nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp. Tô Nguyệt, xin đừng bởi vì người khác, mà ủy khuất bản thân, nàng, không phải như vậy, xin cho ta một chút thời gian... Có nàng, thật tốt!
Đoạn thời gian tiếp theo, thái hậu nương thân ban cho rất nhiều đồ bổ, đều là những thứ cổ quái hiếm lạ, còn đặc biệt phái cái ma ma tới giám sát ta uống. Ta cũng thật là say, mỗi lần đều uống đến máu mũi tung tóe, các nàng cũng không sợ ta máu tẫn nhân vong a. Đối việc này, Tô Nguyệt bao giờ cũng thái độ lãnh đạm lạnh lùng, một bộ dáng cao cao tại thượng chuyện không liên quan nàng. Sau đó buổi tối lúc ngủ, lại mang gương mặt vân đạm phong khinh thay nhau đổi những thứ y phục trêu ghẹo mà thái hậu nương thân đưa cho nàng. Ta là dùng nghị lực bao lớn, mới có thể ngăn cản được những thứ phản ứng sinh lý kỳ quái a, may mà Tô Nguyệt không tiến một bước hành động, nếu không... Mấy ngày nay, ta rốt cuộc đem toàn bộ những y phục mà thái hậu nương thân đưa cho nàng nhìn hết một lượt, cũng không khỏi bội phục thái hậu nương thân cường hãn. Nàng đi đâu làm những thứ này a! Chẳng lẽ nàng trước kia chính là như vậy đối phó hoàng đế lão cha đã chết kia của ta?! Đã nói là đại gia khuê tú đoan trang hiền thục đâu? Hóa ra đều là lừa gạt trẻ em a! Ngài trả Tô Nguyệt cao lãnh ôn nhu thể thϊếp, đối ta quan tâm chu toàn lại cho ta đây! Ta không khỏi có chút như đưa đám.
Thời gian bình thản mà phong phú trôi qua thật nhanh, đảo mắt liền cách giao thừa yến chỉ còn mấy ngày. Thần quốc, cũng vào ngày này nghênh đón trận tuyết đầu mùa.
Nhìn thấy bông tuyết đầy trời tùy ý phiêu sái trên mặt đất, trang điểm cho đại địa một kiện áo mới màu bạc, Tô Nguyệt tỏ ra dị thường vui vẻ, cuối cùng phá vỡ vẻ lạnh lùng thanh lãnh trước sau như một trên mặt nàng gần đây, lộ ra chút tung tăng. Tuyết rơi rất lớn, chỉ chốc lát sau liền chất đống một tầng thật dày trên đất. Trái ớt cay đã sớm chạy tới, la hét muốn chúng ta bồi nàng cùng nhau đắp người tuyết chơi.
Ta nhất thời hứng thú nổi lên, liền ở trên đất tùy tiện nắm một nắm tuyết, tạo thành tuyết cầu ném về phía trái ớt cay, kết quả một trận "tuyết cầu đại chiến" kiểu mới liền mở màn, cuốn sạch tất cả nha hoàn gia đinh trong viện, ngay cả Tô Nguyệt cũng bất hạnh trúng chiêu. Ta vừa công kích trái ớt cay, vừa bảo vệ Tô Nguyệt, trên người bị tiểu nha đầu kia ném trúng mấy phát, may mà y phục trên người ăn mặc nhiều không cảm thấy đau, nếu không ta coi như thảm. Tô Nguyệt cũng dần lộ ra nụ cười rực rỡ, tuyết trắng phản chiếu, cả người đều tản ra ánh sáng nhàn nhạt, mỹ hảo mà thánh khiết. Đã lâu không gặp, nụ cười xán lạn của Tô Nguyệt.
Dần dần Tô Nguyệt cũng sẽ núp phía sau ta, thỉnh thoảng ném ra một hai quả tuyết cầu công kích, nhưng với cái lực đạo kia của nàng, còn chưa tới mục tiêu, cũng đã rơi xuống. Bất quá, vui là chính mà. Nhìn trong viện tuyết trắng trắng ngần, nghe tiếng cười nói tràn đầy cả viện, nắm thật chặt bàn tay ấm áp của người bên cạnh, trong lòng ta không khỏi dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Sinh hoạt mà ta hướng đến, không chính là cái bộ dáng này sao?
Cùng các nàng điên một hồi, ta và Tô Nguyệt mệt mỏi ngồi ở hiên nhà, thở hổn hển. Trái ớt cay một bộ hình ảnh nữ bá vương, đứng ở trong tuyết chống nạnh, chỉ chúng ta ra sức cười nhạo, nói chúng ta cái tiểu thân bản này, nếu là lên chiến trường, ngay cả tư cách nhét kẽ răng cho người ta cũng không có, ta không khỏi đảo cặp mắt trắng dã. Xì! Nói cứ như ngươi thân thể bao lớn không bằng, còn ở đó chém gió. Ta An Nhạc Vương gia đang yên đang lành không làm, sao phải ra chiến trường cùng đám đại lão thô liều mạng! Ta ngốc a ta?!
Trái ớt cay thấy chúng ta không phản ứng nàng, liền cũng cảm thấy không thú vị, tự mình đi đắp người tuyết. Đến khi nàng đắp xong rồi, còn vẫn ở đó đắc ý khoe khoang nàng đắp bao xinh đẹp gì đó. Ta nhìn, chói má nó chứ! Liền hai đống tuyết chất ở một chỗ, phía trên cắm hai cành cây, còn ở đó đắc ý. Ta nếu đắp một cái đi ra, bảo đảm hù chết ngươi!
Vì vậy ta hất hàm đứng lên, nghiêm túc đắp người tuyết bản hiện đại, Tô Nguyệt cũng không khỏi đứng dậy kỹ lưỡng nhìn ta đắp. Ta gọi người hầu đưa tới đạo cụ dùng để đắp người tuyết, nghiêm túc khắc họa hình ảnh trong lòng, muốn đem nó biểu đạt ra ngoài. Có người nói qua, người nghiêm túc là đẹp nhất, thời điểm ta nghiêm túc ta có đẹp hay không ta không biết, ta chỉ biết thời điểm ta đắp người tuyết bốn phía tĩnh lặng, thật giống như mọi người đều bị động tác của ta hấp dẫn, sợ quấy rối đến ta vậy. Cho đến khi ta sắp đắp xong, ta quan sát một hồi hai người tuyết dựa sát nhau trước mắt, cho chúng nó phủ thêm y phục của ta và Tô Nguyệt coi như làm xong. Bốn phía tức thì vang lên một trận hít hà.
"Người tuyết thật là đẹp a! Hàn Thanh ngươi làm sao đắp được ra nha!" Trái ớt cay ở một bên tung tăng, khẩn cấp gấp gáp hỏi.
"Ngươi vừa rồi không phải nhìn ta đắp sao." Ta đắc ý nói.
"Ta... Ta... Ta quên mất, nếu không thì, ngươi lại đắp một lần ta nhìn xem?" Trái ớt cay hiện lên mắt to long lanh, đáng thương hề hề nhìn ta. Đờ mờ, nữ bá vương nhà ngươi, ta nếu như bị bộ dáng này lừa, ta cũng không cần ra đường nữa! Ngươi chút chiêu thức nhỏ kia, chúng ta biết thừa!
"Ta cũng quên mất rồi." Ta mặt không đỏ tim không đập nói.
"Ngươi!" Trái ớt cay tức thì nổi giận.
"Phu quân, hai người tuyết này là đắp theo chúng ta?" Tô Nguyệt một đôi mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh, chăm chú nhìn chằm chằm hai người tuyết kia, tựa như rất sợ chớp mắt một cái, chúng nó sẽ biến mất.
"Ừ, thích không?" Ta ôn nhu nhìn Tô Nguyệt nói.
"Ừ, ta rất thích." Tô Nguyệt quay đầu nhìn ta, nghiêm túc nói, ánh sáng trong mắt tựa như muốn đem bông tuyết đầy trời này hòa tan vậy.
Chúng ta cứ như vậy lẳng lặng đối mặt, tựa như có một loại tình cảm không tên, ở trong mắt chúng ta lưu chuyển, tình cảnh chính là ấm áp tốt đẹp như vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác có vài người ánh mắt không tốt cứ muốn phá bầu không khí tốt đẹp này, chỉ thấy trái ớt cay chống nạnh hét: "Ta không quan tâm! Ta nhất định phải bắt ngươi dạy ta, hơn nữa ta còn muốn đi ra sông băng ngoài thành đắp một cái, để cho tất cả mọi người xem một chút người tuyết xinh đẹp như vậy!" Đại tỷ! Ngươi đã hỏi qua liệu ta có đồng ý hay không chưa?!