Một Cây Hoa Đào

Chương 90: Bất ngờ ngoài dự đoán

Hôm nay là ngày tới Lâm phủ thẳng thắn.

Từ sáng sớm thức dậy, Lâm Lam đã rất do dự, nhìn Phan Đào bên cạnh sắc mặt trấn định, còn đang sửa sang lại trang phục, trong lòng mơ hồ cảm thấy một trận bất an. Bởi vì bản thân là thê tử kết tóc của hắn, tự nhiên sẽ không để ý những vấn đề này, nhưng mà, nếu là phụ thân mẫu thân biết rồi, chỉ sợ là sẽ diễn biến thành một tràng tai nạn không lớn không nhỏ a.

Lời tuy nói như vậy, nhưng mà cuối cùng vẫn đến cửa Lâm phủ, Lâm Lam không khống chế được hít một hơi thật sâu, bên cạnh Phan Đào rõ ràng mới là trung tâm sự kiện lần này, lại vẫn sắc mặt bình tĩnh an ủi sờ đầu Lâm Lam một chút, hai người nắm tay, liền bước vào cửa lớn Lâm phủ.

Trong đại sảnh Lâm phủ, ở trong phòng bốn phía tràn ngập trầm mặc quỷ dị. Ngồi ở bên dưới Lâm Lam cùng Phan Đào nắm chặt tay, sau khi kể xong chuyện muốn thẳng thắn, vẫn luôn cúi đầu không nói một lời chờ Lâm viên ngoại cùng Lâm phu nhân lên tiếng.

Mà ngồi ở vị trí trên Lâm viên ngoại đã không biết nên nói cái gì, hắn còn đang đắm chìm trong tin tức bùng nổ vừa rồi, thật lâu không phục hồi được tinh thần. Ngồi ở một bên Lâm phu nhân thì luôn dùng một loại ánh mắt không thể tin, không ngừng quét nhìn hai người ngồi bên dưới, tựa hồ thập phần nghĩ muốn xác nhận, vừa rồi có phải là lỗ tai mình nghe lầm.

Rõ ràng là một ngày mặt trời rực rỡ hiếm có, ngoài nhà ánh nắng tươi sáng, nhưng mà mấy người ngồi ngay ngắn bên trong nhà không có ánh mặt trời soi, bị bóng mờ bao phủ, giống như lâm vào một bãi đầm sâu không tên, bầu không khí áp ức nặng nề không ngừng lan tràn.

Rất lâu, uống liên tiếp ba bốn ly trà, Lâm viên ngoại mới có chút nhận mệnh buông xuống ly trà trên tay mình, cuối cùng coi như đón nhận sự thực ngoài ý muốn này, nhưng mà bộ dáng như đột nhiên trong nháy mắt già đi mười tuổi, yên lặng thở dài một cái.

Cho tới nay đối Lâm Lam đều không có sắc mặt tốt, Lâm phu nhân lần này, lại bất ngờ hòa hoãn lại, một loại tâm tình phức tạp rắc rối lan tràn trong lòng, lần đầu tiên trong đời, an ủi Lâm Lam mấy câu.

Tuy rằng đã nghe Phan Đào cùng Lâm Lam bọn họ nói, chuyện bọn họ đã ăn thảo dược, nhưng mà Lâm viên ngoại vẫn không yên lòng, cố ý kêu thầy thuốc trong phủ tới, muốn cẩn thận giúp bọn họ kiểm tra một chút, nếu còn có gì không ổn, cũng không cần lo lắng sẽ truyền đến bên ngoài.

Đối với một màn phát sinh ngoài ý muốn này, Phan Đào ngược lại trong lòng không hiểu sao lộp bộp một chút, vốn muốn ngăn lại, nhưng mà Lâm viên ngoại luôn luôn kiên trì không chịu, cuối cùng cũng chỉ đành buông trôi bỏ mặc. Nhưng mà, Phan Đào thân thể nguyên bản cũng không có vấn đề, chỉ là bởi vì người yêu khác biệt, nên mới không thể không trì hoãn, chỉ sợ kiểm tra, cũng sẽ không kiểm tra ra chuyện gì.

Vừa nghĩ tới bản thân lát nữa làm sao điều đình, Phan Đào vừa nhìn đại phu trước giúp Lâm Lam chẩn mạch.

Nhưng mà còn không chờ đến phiên mình, một chuyện ngoài ý muốn, lại xuất hiện. Đại phu kia, lại kết luận Lâm Lam căn cơ không vững, có cung hàn, rất khó mang thai?!

Lần này, không chỉ Lâm Lam kinh ngạc, ngay cả Phan Đào bên cạnh đang suy nghĩ làm sao điều đình, cùng với Lâm viên ngoại cùng Lâm phu nhân ngồi ở ghế trên nôn nóng chờ đợi kết quả, cũng đối với sự thực bất ngờ cảm thấy chấn kinh.

Thật vất vả, mới từ vị đại phu tuổi đã gần năm mươi chẩn đoán hiểu được, nguyên lai trước đó ở thời điểm Lâm Lam bởi vì bệnh dời đến biệt viện, thân thể không hiểu sao đã có chút hư nhược, hơn nữa sau đó rơi xuống nước, đã mơ hồ bệnh căn không dứt. Khoảng thời gian này tới nay, bởi vì Phan Đào ngoài sáng trong tối uy dưỡng, thân thể tuy dường như thư hoãn không ít, nhưng mà dựa vào thân thể hiện tại của Lâm Lam, muốn có thể ngay lập tức có thai, vẫn là hết sức khó khăn.

Lâm Lam bị chẩn đoán bất ngờ này đánh vào thật lâu không thể hoàn hồn, đại phu đang chuẩn bị giúp Phan Đào chẩn mạch, bị Phan Đào khéo léo từ chối, nói mình trước đó đã kiểm tra qua rồi, lại có chút nôn nóng hỏi đại phu có toa thuốc có thể trị liệu không.

Nếu là trước đó biết tin tức này, Phan Đào nhất định sẽ trước giúp Lâm Lam nhìn thật kỹ, có thể lập tức chữa khỏi, tự nhiên là tốt.

Nhưng bây giờ bởi vì hiệu quả của tử khương thảo, pháp thuật thi thoảng nửa đường mất linh, để cho hắn mơ hồ có chút lực bất tòng tâm. Nhưng nếu đi nhờ sơn thần bọn họ, Phan Đào lại không tiện mở miệng, trước đó đã để cho bọn họ giúp mình làm rất nhiều chuyện, hơn nữa A Lương còn hãm trong hôn mê, bọn họ mỗi ngày cũng cần độ rất nhiều linh lực, giúp duy trì yêu đan của hắn, bản thân sao có thể không biết ngượng lại đi phiền toái bọn họ.

Yên lặng ở trong lòng thở dài, Phan Đào có chút ảo não gãi đầu một cái, nhưng mà Lâm Lam bên cạnh xem ra, lại hoàn toàn không phải ý nghĩ kia. Đột nhiên biết tin tức này, Lâm Lam đúng là rất khó tiếp nhận, nhưng mà sau khi nghe được đại phu cặn kẽ giảng giải căn bệnh, Lâm Lam trong lòng cũng đối kết quả này tin mười phần mười.

Sau khi đón nhận sự thật này, nhìn lại Phan Đào bên cạnh, Lâm Lam trong lòng dần dần có hoài nghi.'Chẳng lẽ... phu quân, đã sớm biết chuyện bản thân khó có thai, cho nên, vì không để cho mình có nhiều áp lực trong lòng, nên mới, ôm đồm đem nguyên nhân khó mang thai, toàn bộ đều, kéo vào trên đầu hắn sao?'

Không biết ý tưởng trong lòng Lâm Lam, Phan Đào vừa kỹ lưỡng nhìn đại phu liệt kê đơn thuốc, vừa nghiêm túc hỏi han chuyện về sau cần chú ý.

Đến lúc trước khi ra khỏi Lâm phủ, Lâm Lam đã không khống chế được khóc thành cả người đẫm lệ, cho dù lúc đi ra cửa lớn, đã đem nước mắt lau đi hết, chỉ còn dư lại hốc mắt ửng đỏ, nhưng mà chốc lát lên xe ngựa, lại vẫn đứt quãng thút thít. Phan Đào vừa giúp đỡ lau nước mắt nhỏ giọng an ủi, trong lòng cũng vừa đối với sự thực không hiểu sao đột nhiên nhảy ra này, thở dài một hơi.

Lâm Lam được ôn nhu an ủi như vậy, ủy khuất cùng chua xót dưới đáy lòng ngược lại dần dần tràn đi ra, từ từ mông lung tầm mắt, cuối cùng không khống chế được, nhào thẳng vào trong ngực Phan Đào, vừa cắn chặt môi dưới không tiếng động nức nở, vừa gắt gao níu chặt y phục trên bả vai Phan Đào.

Trên đường về nhà, trên xe ngựa lảo đảo lắc lư, không tiếng động khóc một trận thống khoái.

Hiện tại cũng đã gần đến cuối năm, vừa rồi ở trong Lâm phủ, đã đem ý tưởng của mình thương lượng qua với nhạc gia. Bao gồm cả việc sau Tết âm, liền chuẩn bị thượng kinh đi thi cùng với chuyện nghĩ muốn dẫn theo Lâm Lam cùng nhau, thậm chí nói thẳng, nếu như lần này có thứ hạng, bản thân hẳn cũng sẽ không về lại trấn Thanh Viễn.

Đối với quyết định của Phan Đào, Lâm viên ngoại cũng mang thái độ ủng hộ đồng ý. Trước đó trong lòng mình, khó tránh khỏi có điểm bất an, dẫu sao, Từ Tử An so với Phan Đào còn nhỏ hơn một tuổi, bây giờ đã là cha hai đứa bé, cho nên đối với Lâm Lam chậm chạp không có tin tức, vẫn có chút lo lắng. Vô tử, phạm vào thất xuất, lúc sau nếu là có người cầm ra phê phán, đến lúc đó biến thành thê tử bị bỏ, cũng không phải chuyện không thể nào.

Cho nên, ban đầu khi biết là vấn đề của Phan Đào, cho dù biết không nên, nhưng mà hắn lại cũng vụиɠ ŧяộʍ vì Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà bây giờ, tuy rằng không cần lo lắng, nhưng lại cũng để cho người không vui. Cư nhiên lại là, cả hai vợ chồng đều có vấn đề, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì a.

Xe ngựa trở lại Phan trạch, Phan Đào đau lòng sờ sờ Lâm Lam trong ngực, ôn nhu nói: "Lam Lam, chúng ta về nhà rồi."

Nhưng mà Lâm Lam vẫn đem thân mình chôn thật sâu, tựa hồ làm sao cũng không muốn, cứ như vậy ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Lam động tác không được tự nhiên, Phan Đào mơ hồ phát giác ý nghĩ của nàng. Nghĩ tới hẳn là, bởi vì vừa rồi nhất thời khóc quá mức thống khoái, cho nên quên mất mặt còn đang trang điểm đi.

Vừa đau lòng đồng thời lại nghĩ đến lời đồn đãi trước đó Lâm Lam ở trong phủ nghe được, Phan Đào lập tức sắc mặt nghiêm túc u ám, nếu như, để cho mình bắt được là ai, ở sau lưng tung tin vịt...

Khoảng cách từ lần trở lại Lâm phủ, đã qua ba ngày, mấy ngày nay Phan Đào giả vờ bộ dáng ôn tập như cũ, nhưng mà lại đang vụиɠ ŧяộʍ điều tra nguồn phát ra lời đồn đãi trước đó. Thuốc đã tìm tới dựa theo đại phu dặn dò, Lâm Lam cũng là mỗi ngày uống ba lần, một lần không sót, chỉ là tinh thần không có tốt như trước đó, thậm chí ngay cả thèm ăn đều bắt đầu từ từ giảm xuống, trước đó vẫn còn lẩm bẩm, làm sao không gầy được, hiện tại lại là đem thịt trước đó thật vất vả nuôi ra, lập tức toàn bộ rớt sạch sẽ.

Phan Đào nhìn Lâm Lam mặt ủ mày chau như vậy, đau trong mắt, gấp trong lòng. Vì không để cho chuyện hiện tại đột nhiên bắt đầu uống thuốc hợp với chuyện lần trước đột nhiên đi Lâm phủ, để cho người hầu trong phủ lại sau lưng nói lời đồn đãi gì không tốt, mấy ngày nay sắc thuốc, đều là cấm để cho người tiến vào nhà chính, sau đó để cho Tiểu Nguyệt giúp sắc xong, lại xử lý chuyện vụn thuốc.

Rõ ràng là nhà của mình, nhưng không ngờ lại sinh hoạt bực bội như vậy, Phan Đào trong lòng một cỗ lửa, từ từ đốt.

Lâm Lam nói, lần trước vào lúc đi lang thang trong hậu hoa viên, ở phía sau núi giả, nghe được đoạn đối thoại kia. Nhưng bây giờ nhớ tới, lại mơ hồ cảm thấy kỳ quái, bởi vì thanh âm kia, ở trong phủ, tựa hồ trước nay đều chưa từng nghe qua, chẳng lẽ, còn là người bên ngoài?!

Lăn qua lộn lại nói không thông, chuyện lại hết lần này tới lần khác xảy ra ngay trong phủ, cho dù là Phan Đào luôn luôn sắc mặt trấn định, bị chuyện này làm cho nôn nóng, cư nhiên cũng bất ngờ bị nhiệt miệng.

Hướng về phía gương, cẩn thận đảo môi dưới, nhìn hột nhiệt không hiểu sao nhô ra, Phan Đào cũng không khỏi cười khổ, bản thân quả nhiên là càng ngày càng giống người, nếu là trước đó, xưa nay đều là vô bệnh vô tai a.

Nhìn mấy cái 'bất ngờ' nhô ra này, Phan Đào cũng dần dần bình tĩnh lại. Mình nôn nóng nghĩ như vậy, ngược lại không bằng, cẩn thận nghĩ nghĩ, lời đồn đãi truyền từ nơi nào có khả năng nhất, hay là ai có khả năng làm loại chuyện khua môi múa mép này nhất.

Dẫu sao, người hầu trong nhà, từng người đều là ký tử khế, thường ngày, cũng rất ít có cơ hội ra phủ, sao lại làm ra chuyện bôi nhọ chủ nhân như vậy, truyền cho toàn phủ đều biết?