Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 154: Gái ế thất hôn ⑯

Phần lớn người ở thời điểm làm một ít chuyện xấu, đều sẽ có một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tuy rằng Đào Nhiên cũng không tính là làm chuyện xấu, nhưng mà hắn đến nhà Tư Thiều lừa ba mẹ nàng rồi lại đánh đệ đệ nàng, sau đó ở trước mặt cả nhà nàng cùng nàng thông đồng làm bậy, cảm giác này quả thực quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hắn rất thích loại cảm giác này, làm cho linh hồn đang dần dần trở nên chậm lụt của hắn có cảm giác như vẫn còn sống.

Đào Nhiên trở lại ký túc xá, đang chuẩn bị tắm một cái rồi ngủ thì Cảnh mẫu gọi điện thoại tới.

"A lô, con trai."

Đào Nhiên một tay từ trong ngăn kéo lấy y phục, một tay khác cầm điện thoại nói: "Chuyện gì a mẹ."

Cảnh mẫu tựa như rất bình thường nói: "Vừa rồi đang làm gì nha?"

Tuy rằng cái vấn đề này rất không tốt, nhưng mà rất nhiều ma ma trên đời đều sẽ hỏi như vậy, vì vậy Đào Nhiên cũng không để ý nói: "Vừa rồi xem ti vi, hiện tại đang chuẩn bị tắm."

"À." Cảnh mẫu dừng một chút, sau đó nói: "Ngày mai có rảnh rỗi không a, muốn trở về nhà một chuyến không."

Đào Nhiên cầm khăn lông nói: "Làm sao vậy? Trong nhà có chuyện sao?"

"Không có, mẹ nhớ con." Cảnh mẫu nói: "Về mẹ làm cánh gà cho con ăn."

Đào Nhiên nhìn thời khóa biểu trên tường một cái, lớp ngày mai rất kín, nhưng mà trưa ngày mốt không có lớp chuyên ngành, tối mai hắn vẫn có thể trở về. Vì vậy hắn nói: "Tối mai đi, con..."

Nói tới đây hắn nhớ ra buổi tối còn phải đến nhà Tư Thiều tàn phá Tư Kỳ, hắn suy nghĩ một chút nói: "Ngày mai khả năng sẽ trở về tương đối trễ, con phải đến sau chín giờ tối mới có thời gian trống."

"Không sao, mẹ chờ con." Cảnh mẫu nói: "Gần đây có chuyện gì muốn cùng mẹ nói hay không a?"

"Không có a." Đào Nhiên nói.

"Không có sao? Anh con lúc lớn bằng con đã yêu đương mấy lần, con có thích nữ hài tử nào hay không a?"

Thích nữ hài tử thì không có, thích tiểu tỷ tỷ ngược lại có một, Đào Nhiên cười một chút nói: "Tạm thời còn chưa có, chờ có con nói cho mẹ."

Sau khi cúp điện thoại, Đào Nhiên còn cảm thấy Cảnh mẫu thật rất quan tâm con mình. Hắn đang chuẩn bị vào phòng tắm, Trương mồm to nói: "Mẹ ngươi tìm ngươi có chuyện gì à?"

Đào Nhiên nhìn hắn, cảm thấy kỳ quái, bởi vì ngày thường các bạn cùng phòng căn bản sẽ không quan tâm hắn cùng người trong nhà gọi điện thoại nói cái gì. Đào Nhiên kỳ quái nhìn hắn, Trương mồm to liền nói: "Sau khi ngươi trở lại a di gọi điện thoại cho ta, còn hỏi ta ngươi có ở nhà trọ hay không, gần đây cùng người nào cùng một chỗ. Thật kỳ quái, a di tại sao không trực tiếp gọi điện thoại cho ngươi?"

Đào Nhiên lòng nói bản thân đã bại lộ, Cảnh mẫu biết hắn không có ở nhà trọ, mà bản thân nói với nàng vẫn luôn đang xem ti vi. Cái này nói lên Cảnh mẫu đã biết gì đó, sở dĩ gọi điện thoại chỉ là để cho có, bởi vì nàng cảm thấy mình có thể sẽ lừa gạt nàng, nàng không tin mình.

Nhưng nếu như chuyện mình và Tư Thiều đã hoàn toàn bại lộ, Cảnh mẫu sẽ không quanh co thăm dò tình huống bản thân như vậy. Rất có thể nàng chỉ là hoài nghi, nhưng mà còn chưa xác định.

Đào Nhiên cũng không quá lo lắng, ít nhất đối với người Cảnh gia hắn không lo lắng. Thứ nhất mình không phải quá lệ thuộc vào bọn họ, thứ hai chính là hắn không phải nguyên chủ Cảnh Dự, cho nên thông thường dưới mọi tình huống hắn đều sẽ không thỏa hiệp vì người nhà Cảnh gia. Hắn hiện tại sở dĩ không công bố quan hệ với Tư Thiều, chẳng qua là bởi vì Tư Thiều quan tâm mà thôi, hắn không muốn để Tư Thiều khó xử.

Đào Nhiên tắm xong leo lên giường, bắt đầu gửi tin cho Tư Thiều.

"Đã ngủ chưa?"

Tư Thiều từ sớm đã đang chờ tin hắn, lập tức trả lời tin nhắn nói: "Anh hôm nay thật là gan to bằng trời, nếu như bị ba mẹ em phát hiện làm sao bây giờ?"

Đào Nhiên nói: "Kỳ thực tôi thật hy vọng bị phát hiện."

Tư Thiều: "Thật là..."

"Nói chính sự." Đào Nhiên nói: "Chuyện chúng ta, mẹ tôi hình như có điểm phát hiện rồi, nàng bảo tôi ngày mai về nhà."

Nằm ở trên giường Tư Thiều đầu óc chợt nổ, sau đó trái tim bắt đầu nhảy bình bịch, nàng nói: "Làm sao đây nha, a di nói thế nào?"

"Nàng còn chưa nói, có thể là nghĩ chờ trở về nói tận mặt." Đào Nhiên nói: "Tôi cảm thấy nàng có thể nghe nói cái gì đó, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng quan hệ của chúng ta. Cho nên ngày mai trở về tôi có hai lựa chọn, một là thẳng thắn quan hệ chúng ta, hai là tiếp tục gạt."

Tư Thiều khẩn trương trên người toát mồ hôi, nàng nói: "Anh muốn làm sao?"

Đào Nhiên nói: "Cái này thì tùy em, em hy vọng tôi làm gì? Có hy vọng công khai quan hệ chúng ta không?"

Tư Thiều dĩ nhiên muốn, nhưng mà nàng còn có nhiều băn khoăn. Nàng sợ người nhà không đồng ý, càng sợ hơn là người nhà Cảnh Dự không đồng ý. Cảnh Dự hiện tại vẫn chỉ là sinh viên, hắn còn chưa độc lập, hắn lúc này không thể xích mích với người trong nhà.

Tư Thiều do dự nói: "Hay là trước gạt đi, quan hệ của chúng ta... ít nhất cũng phải đến sau khi anh tốt nghiệp."

Đào Nhiên có chút thất vọng, hắn cảm thấy Tư Thiều lá gan rất nhỏ, càng cảm thấy Tư Thiều không phải quá quan tâm bản thân. So với người nhà nàng, bản thân chỉ có thể xếp hàng phía sau. Phải biết rằng trên thế giới này bản thân nguyện ý vì Tư Thiều bỏ qua tất cả, Tư Thiều có lẽ chỉ yêu bản thân với điều kiện tiên quyết là duy trì cuộc sống hiện tại của nàng.

Đào Nhiên cảm giác rất phiền não, hắn gần đây thường có loại cảm giác này, là cái loại cảm giác đặc biệt trống rỗng đó. Thường xuyên vào ban đêm lúc đã tắt đèn, hắn nằm ở trên giường, nghe động tĩnh của người khác, lại cảm thấy hết thảy những thứ này đều không liên quan bản thân. Hết thảy thế giới này đều không có quan hệ gì với mình, không có người hiểu mình, không có ai biết mình, bọn họ thậm chí không biết mình vốn dĩ tên là gì.

Tất cả mọi người nhìn bản thân, đều là đang nhìn một người khác bên ngoài.

Tiểu Mỹ bò đến bên cạnh gối Đào Nhiên nói: "Ký chủ, tư tưởng hiện tại của ngươi rất nguy hiểm a."

Đào Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.

Tiểu Mỹ nói: "Rất nhiều ký chủ ở giai đoạn sau của nhiệm vụ đều sẽ sinh ra đủ loại đủ dạng vấn đề tâm lý, cái này rất thường gặp, ngươi không cần tránh. Có Tiểu Mỹ đáng yêu ở chỗ này, Tiểu Mỹ sẽ giúp ngươi."

Đào Nhiên cũng cảm thấy bản thân có vấn đề, hắn nói: "Ngươi nghĩ giúp ta thế nào?"

"Thanh tẩy tình cảm đi." Tiểu Mỹ nói: "Ngươi hiện tại hết thảy không thoải mái, hết thảy tâm tình đều là tình cảm, thứ hệ thống có thể thanh tẩy không chỉ là cảm giác của ngươi đối một nhân vật trong thế giới, còn có mặt trái tâm tình của ngươi nữa."

Đào Nhiên ngây ngẩn nhìn Tiểu Mỹ, trước nay chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày hắn thanh tẩy tình cảm trong lúc tiến hành nhiệm vụ được một nửa. Tiểu Mỹ cho rằng hắn đang lo lắng chuyện khác, liền nói: "Yên tâm đi ký chủ, việc này cũng sẽ không ảnh hưởng nhiệm vụ của ngươi, đây chỉ là thanh tẩy tình cảm mà thôi, trí nhớ cũng sẽ không giảm bớt."

Đào Nhiên sửng sốt rất lâu, bắt đầu nghĩ đến hết thảy những gì phát sinh từ sau khi mình đến thế giới này. Cảnh mẫu vẫn quan tâm mình, Tư Thiều tuy không chịu công khai quan hệ, nhưng vẫn yêu mình, hắn có thể cảm giác được. Đào Nhiên lật người, sau đó nói: "Chờ một chút đã, chờ đến khi ta cần ta sẽ nói với ngươi."

Năm giờ chiều ngày tiếp theo, Đào Nhiên kết thúc chương trình học của một ngày, mắt thấy đã sắp tới thi cuối kỳ, Trương mồm to bọn họ cũng không dám lãng cả ngày. Sau khi tan lớp liền mời hắn ăn cơm sau đó cùng đi thư viện, Đào Nhiên cự tuyệt, trở về nhà trọ cầm bài thi của Tư Kỳ đi đến nhà Tư Thiều.

Tư Kỳ vừa nghĩ tới đến buổi tối gã dạy kèm kịch sĩ cuồng bạo lực kia liền sẽ đi qua, hắn khó chịu nuốt không trôi cơm. Tư Kỳ mang bộ mặt không bị tin tưởng thống khổ nói: "Mẹ, hắn thật sự đánh con."

Tư ma ma rất bình tĩnh nói: "Nhưng mà chị con nói không có."

Tư Kỳ cả giận nói: "Tỷ tỷ đang nói láo."

"Lý do?" Bậc phụ huynh tiến bộ Tư ma ma nói: "Xin hỏi chị con không giúp em trai ruột, ngược lại giúp một người dạy kèm lần đầu tiên gặp mặt bắt nạt em trai ruột là có lý do gì?"

"Chị ấy thấy sắc quên nghĩa!" Tư Kỳ chỉ Tư Thiều nói: "Chị ấy coi trọng mỹ mạo của tên dạy kèm, muốn lấy lòng hắn."

Tư ma ma: "..."

Tư ba ba buông tờ báo xuống nói: "Bảo ngươi tử tế đi học không nghe, hình dung nam nhân sao có thể dùng mỹ mạo, hẳn là nên dùng anh tuấn đẹp trai đại loại vậy."

Tư Thiều ngồi trên ghế sa lon, trong đầu hiện lên mặt mũi Đào Nhiên, đột nhiên cảm giác cách dùng chữ của Tư Kỳ vẫn là rất tiêu chuẩn, Cảnh Dự hắn đích xác có thể gọi là mỹ mạo.

Lúc này chuông cửa reo, Tư ba ba nói: "Nhất định là Tiểu Cảnh tới rồi, Tư Kỳ đi mở cửa."

Tư Kỳ lắc đầu một cái, "Tuyệt không!"

Tư Thiều quả thực sắp không che giấu được vui sướиɠ, nàng đứng lên chạy đến cửa nói: "Con ra mở cửa."

Đứng phía sau cửa quả nhiên là Đào Nhiên, Tư Thiều nhìn hắn, trong mắt ánh sáng lưu chuyển, ngoài miệng lại nói: "Cảnh tiên sinh anh tới rồi a."

"Ừ." Đào Nhiên nói: "Chào Tư tiểu thư."

Tư Kỳ căm hận nhìn Đào Nhiên, lòng nói hai người các ngươi rõ ràng thông đồng làm bậy, hiện tại còn giả bộ tiên sinh tiểu thư, thật là quá vô sỉ.

Đào Nhiên mỉm cười đi vào, lấy ra bài thi của Tư Kỳ nói: "Bài thi của cậu tôi đều sửa lại rồi, không tốt lắm a."

Tư ba ba cầm lấy bài thi nhìn, chỉ thấy phía trên tất cả đều là dấu gạch chéo đỏ nhìn mà giật mình, giận đến ngã ngửa, hắn nổi giận nói: "Có thể làm sai nhiều như vậy thật không phải người bình thường có thể làm được a."

Tư Kỳ sợ hãi lui về phía sau một bước, Đào Nhiên xông tới một bước dài, ngăn ở trước người Tư Kỳ nói: "Thúc thúc không nên như vậy, đây chính là mục đích ngài mời tôi tới không phải sao? Cậu ấy hiện tại thành tích không tốt không sao, chỉ cần cậu ấy chịu cố gắng, tình huống nhất định sẽ có chuyển biến tốt."

Tư ba ba vén tay áo nói: "Nó sẽ cố gắng? Quả thực chính là kể chuyện cười."

Đào Nhiên quay đầu nhìn Tư Kỳ nói: "Cậu sẽ cố gắng đúng không?"

Tư Kỳ nhìn Đào Nhiên, chỉ cảm thấy ánh mắt cùng ngữ khí của hắn thập phần âm u, để cho người nhìn hắn liền không nhịn được nhớ tới chiến trường Tu La. Tư Kỳ run run một cái, còn nghĩ mạnh miệng, sau đó hắn liền nhìn thấy Tư ba ba đã vén tay áo chuẩn bị xông lại đánh bể đầu chó hắn, vì vậy lập tức nói: "Phải! Ta sẽ cố gắng!"

Đào Nhiên vui vẻ yên tâm nói: "Được, vậy thì đem sáu bài thi hôm nay cậu làm lấy tới cho tôi xem một chút đi."

Tư Kỳ: "..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴