Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 142: Gái ế thất hôn ④

Cảnh Minh trước khi vào cửa vẫn còn đang dặn dò, "Hôm nay người mẹ anh muốn mời là Tư Thiều, anh nhất quyết muốn dẫn em theo mẹ mới đáp ứng, chờ lát nữa em không được..."

Mạnh Bách Trân cười nói: "Em biết, em sẽ không để anh khó xử."

"Ừ, cảm ơn em." Cảnh Minh hướng về Mạnh Bách Trân cười nói.

Sau khi đẩy cửa đi vào, đầu tiên nghe được chính là tiếng cười của Cảnh mẫu. Cho dù Mạnh Bách Trân tự nói với mình không cần để ý, nhưng vẫn không nhịn được bực mình, đối với mình thì xỉa xói vô lý, đối với tiện nhân Tư Thiều kia lại có thể cười thành như vậy.

Cảnh Minh kéo tay Mạnh Bách Trân nói: "Mẹ, con mang Bách Trân tới rồi."

Cảnh mẫu tức thì thu liễm nụ cười, nàng nhìn hai người dắt tay một chỗ nói: "Ngươi đây là không muốn để cho mẹ làm người nữa phải không?"

Cảnh Minh lập tức buông tay Mạnh Bách Trân ra, Tư Thiều ngây ngẩn nhìn hai bọn họ, trong đầu đều là bộ dáng hai người bọn họ dắt tay ban nãy, hình ảnh kia thật là nhức mắt.

Mạnh Bách Trân cùng Tư Thiều đối mặt, nàng bỗng nhiên cười đắc ý, dù ngươi có biết lấy lòng người thì thế nào? Cảnh Minh không thích ngươi, hắn không thể nào cưới ngươi.

Tư Thiều giận đến siết chặt tay, nhưng lại hết cách, nàng trước đó làm nhiều như vậy đều không thể làm gì Mạnh Bách Trân. Có thể thấy Mạnh Bách Trân nếu không phải quá có tâm kế, thì chính là vận khí quá tốt, hết lần này tới lần khác nàng sợ nhất đối phó thứ người như vậy.

Đào Nhiên rót ly trà cho Tư Thiều nói: "Chị dâu, uống trà."

Mạnh Bách Trân hướng Cảnh mẫu chào hỏi, sau đó ngồi xuống nói: "Tiểu Dự cũng rót cho chị một ly đi."

"À." Đào Nhiên đáp một tiếng liền chuẩn bị châm trà cho Mạnh Bách Trân.

Tư Thiều bắt lại tay Đào Nhiên nói: "Đừng động đậy."

Đào Nhiên lập tức đỏ mặt đến cần cổ, "Chị dâu..."

Tư Thiều: "..." Tư Thiều ngươi đang làm gì nha, sao ngươi lại có thể sờ tay hắn?

Cảnh Minh nhìn Tư Thiều có chút không vui, Đào Nhiên lại gật đầu nói: "Ừ, chị dâu không cho em làm thì không làm."

Cảnh Minh nói: "Tiểu Dự, anh ngươi còn chưa kết hôn mà, gọi chị dâu cái gì?"

Tư Thiều tay ở dưới nắm quyền, chính đang thời điểm buồn bã thương tâm thất ý, liền thấy người thiếu niên kia mặt đầy mong đợi nhìn bản thân nói: "Vậy em có thể gọi chị là Thiều Thiều không?"

Vì vậy Tư Thiều lập tức không có bất kỳ do dự nào nói: "Không thể."

Đào Nhiên ủy khuất nhìn Tư Thiều, mặt mờ mịt luống cuống, trên mặt tựa như viết ta làm gì sai sao, tại sao lại hung dữ với ta...

Tư Thiều lòng tràn đầy thương tâm thất ý lập tức biến thành nồng nặc thốn, nàng cố nén xung động muốn che mặt nói: "Cậu có thể kêu tỷ."

Đào Nhiên lập tức ngọt ngào nói: "Tỷ ~ "

Nội tâm Tư Thiều: Chòi má! Tại sao phải kéo dài âm đuôi như vậy? Tại sao phải cười ngọt như vậy?

Mạnh Bách Trân ở một bên giận đến đau dạ dày, tại sao một người hai người đều đối tốt với Tư Thiều như vậy? Các ngươi biết bộ mặt thật của Tư Thiều sao? Các ngươi biết nội tâm Tư Thiều kinh tởm bao nhiêu sao?

Bọn họ dĩ nhiên không biết, vì vậy bọn họ và Tư Thiều rất vui vẻ cùng nhau dùng bữa trưa, hơn nữa còn mời Tư Thiều tham gia nướng buổi tối.

Tư Thiều thật sự là không chịu nổi hành hạ như vậy, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi, sau đó trở về dùng đầu húc ra một cái lỗ trên tường. Vì vậy nàng cự tuyệt nói: "Nhưng hôm nay trong nhà có chút chuyện, nếu trở về quá muộn..."

Đào Nhiên tiến tới bên tai Tư Thiều nhỏ giọng nói: "Nếu chị đi, nữ nhân kia liền sẽ ngủ lại nhà tôi, nàng sẽ cùng ca ca ngủ trên một cái giường làm chuyện chúng ta đã làm qua."

Chòi má cái này còn có thể nhẫn?!

Tư Thiều lập tức nói: "Hoàn toàn không thành vấn đề, nướng đúng không? Con cũng thường xuyên nướng, tay nghề con cũng rất tốt!"

Cảnh mẫu khϊếp sợ nhìn Tư Thiều bỗng nhiên thái độ đại biến, nàng nói: "Tiểu Thiều con không phải nói trong nhà có chuyện sao?"

Tư Thiều nói: "Không quan trọng, có chuyện có thể chậm chút làm sau, nhưng mà cùng a di nướng thịt không phải lúc nào cũng đều có cơ hội."

Cảnh mẫu liền cười a, đem Mạnh Bách Trân bên cạnh giận đến hận không thể níu tóc.

Nếu mọi người đã đều không định đi, vậy thì buổi chiều dĩ nhiên là phải ở chung một chỗ. Cảnh Minh không muốn để Mạnh Bách Trân không vui, liền mang theo nàng đến hậu viện ngắm hoa. Cảnh mẫu nói: "Lần trước con tới còn chưa đến xem giàn mộc hương phía sau, hay là bây giờ đi xem một chút đi."

Tư Thiều cảm giác rất thất vọng, Cảnh Minh ngay trước mặt bản thân quang minh chính đại cùng Mạnh Bách Trân cùng một chỗ như vậy, hắn thật sự không quan tâm chút nào đến tình cảm trước kia với mình sao?

Đang tự thương lấy mình, Đào Nhiên liền từ một bên lại gần nói: "Tỷ tỷ, chúng ta đi chơi xích đu đi."

Vì vậy ý tưởng trong đầu Tư Thiều nháy mắt liền bị thay đổi thành, chòi má, hắn muốn chơi xích đu? Một tên con trai muốn chơi xích đu?

Tư Thiều ánh mắt phức tạp nhìn Đào Nhiên nói: "Tại sao cậu muốn chơi xích đu?"

Đào Nhiên dao động ánh mắt nói: "Chính là muốn a, chị không muốn sao?"

Tuy rằng hắn không nhìn vào mắt Tư Thiều, nhưng mà lỗ tai ửng đỏ của hắn đã bán đứng hắn. Hắn nhất định là sợ mình nhàm chán thương tâm, cho nên mới nghĩ muốn dẫn mình đi chơi xích đu. Tư Thiều lòng nói một người thiếu niên tốt biết bao a, sao mà lại gặp phải độc thủ của mình?

Trong lòng nàng cảm động, liền không tiện cự tuyệt Đào Nhiên nữa, nàng nói: "Ừm, tôi cũng muốn chơi xích đu."

Vì vậy lúc xế chiều, Cảnh Minh và Mạnh Bách Trân thì ở hậu viện ngắm hoa, Đào Nhiên và Tư Thiều thì ở tiền viện chơi xích đu.

Hai người ngồi trên xích đu, vừa nhẹ nhàng lay động vừa uống nước trái cây.

Đào Nhiên lúc nào cũng nhìn Tư Thiều cười, sau mấy lần Tư Thiều liền nói: "Cậu cứ mãi nhìn tôi làm gì?"

Nàng nhìn thấy thiếu niên hơi cúi đầu nói: "Tỷ tỷ chị thật xinh đẹp."

Tư Thiều không nhịn được trái tim nhỏ lại nhảy, nàng quay đầu sang chỗ khác nói: "Tại sao cậu lại nói chuyện như vậy?"

Đào Nhiên mở đôi mắt to thuần khiết nói: "Tôi nói có chỗ nào không đúng sao?"

Giờ thì Tư Thiều thật đúng là khó tiếp lời, nếu bảo hắn nói không đúng, không phải là nói bản thân khó coi sao. Nhưng nàng lại không muốn thừa nhận Đào Nhiên nói đúng, trong lòng phiền não quấn quít một hồi, Tư Thiều buồn bực nói: "Cậu từng nói qua lời như vậy với những cô gái khác sao?"

"Không có a." Đào Nhiên cười vẻ mặt thành thật nói: "Các cô gái khác đều không đẹp như tỷ tỷ."

Vì vậy trong một buổi chiều trời xanh nắng ấm như vậy, Tư Thiều ở trước mặt một thiếu niên nhỏ hơn nàng mấy tuổi đỏ mặt.

Đào Nhiên đưa tay đυ.ng mặt Tư Thiều một cái, Tư Thiều sợ hết hồn, tránh ra nói: "Cậu làm gì?"

Đào Nhiên nói: "Tỷ tỷ đỏ mặt, tôi nghĩ sờ một cái xem nhiệt độ có cao lắm không."

Tư Thiều sờ mặt mình trừng hắn nói: "Cậu có biết con trai là không thể tùy tiện sờ mặt con gái hay không?"

"Vậy sao?" Đào Nhiên nhìn có vẻ như rất nghi hoặc: "Nhưng mà bạn nữ trong lớp nói rất thích tôi sờ mặt nàng a."

"Hả?" Tư Thiều trong nháy mắt biểu hiện ra trực giác dã thú, "Cậu sờ mặt bạn nữ?"

"Tôi không phải cố ý." Đào Nhiên mặt khổ não nói: "Tôi nói xin lỗi nàng, nàng nói không sao, nói nàng rất thích. Hóa ra nàng là vì an ủi tôi mới nói như vậy sao, con người nàng thật tốt."

Đứa nhỏ ngốc, nàng không phải là thật tốt, nàng là muốn tán tỉnh ngươi a!

Tư Thiều nắm vững trái tim mẹ già nói: "Về sau ngàn vạn lần không được tùy tiện tiếp xúc thân mật với nữ hài tử có biết không? Trừ phi... Trừ phi cậu rất thích cô bé kia."

Đào Nhiên nhìn Tư Thiều, rất chăm chú hỏi: "Thích giống như thích tỷ tỷ như vậy sao?"

Không tốt, nhịp tim lại gia tốc!

Tư Thiều lập tức che giấu phe phẩy xích đu, đong đưa thêm một hồi, nàng nói: "Tôi có cái gì đáng thích?"

"Thích là thích thôi." Đào Nhiên nói: "Tỷ tỷ tại sao thích ca ca?"

Cái vấn đề này Tư Thiều hình như còn chưa từng nghĩ đến, nàng phát hiện luận gia thế tuy rằng Cảnh Minh ưu tú nhưng cũng không phải tốt nhất, luận năng lực hắn tuy rằng mạnh nhưng cũng không phải không ai bằng hắn, luận tướng mạo tuy rằng rất anh tuấn nhưng cũng không phải anh tuấn nhất nàng từng gặp. Nhưng mà Tư Thiều chính là thích hắn, từ lúc nhìn thấy hắn lần đầu tiên đã bắt đầu thích, về sau liền bắt đầu dùng mọi thủ đoạn cũng muốn có được hắn.

Tư Thiều ngây ngẩn suy nghĩ một hồi, nói: "Khả năng bởi vì hắn tướng mạo anh tuấn, người cũng ôn nhu đi." Thời điểm Cảnh Minh đối tốt với bản thân, đúng là rất ôn nhu.

Đào Nhiên nói: "Tôi cảm thấy tôi cũng rất anh tuấn, tôi cũng rất ôn nhu a, tại sao tỷ tỷ không thử thích tôi?"

"Cậu?" Tư Thiều sợ hết hồn, "Cậu chớ nói bậy bạ, tôi sao có thể thích cậu được, cậu là em trai của Cảnh Minh."

Đào Nhiên từ xích đu đứng lên, đi tới trước mặt Tư Thiều, hai tay nắm hai sợi dây thừng của chiếc xích đu Tư Thiều đang ngồi. Hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn Tư Thiều, cái tư thế này giống như đem cả người Tư Thiều vòng vào trong ngực vậy. Hắn nói: "Tôi là em trai Cảnh Minh, cũng không phải em trai chị, chỉ cần chị không thích Cảnh Minh, tại sao không thể thích tôi?"

Tư Thiều bị Đào Nhiên đột nhiên cường thế làm kinh hãi, nàng sợ hết hồn, thân thể lui về phía sau ngã xuống. Đào Nhiên liền đưa tay chụp tới, đem Tư Thiều kéo vào người. Tư Thiều dựa vào trong ngực Đào Nhiên, mặt dán bả vai Đào Nhiên, tựa như ngửi thấy mùi thơm dễ ngửi trên người thiếu niên.

Trong nháy mắt đó nàng cũng không biết bản thân nghĩ tới điều gì, trong lòng hoảng hốt, đưa tay đi đẩy Đào Nhiên. Đào Nhiên trầm giọng nói: "Đừng lộn xộn, sẽ ngã xuống."

Tư Thiều hoảng hốt gấp bội, cũng không biết sao đầu não chợt rút, dùng sức đẩy Đào Nhiên một cái. Đào Nhiên lui về phía sau hai bước, nhất thời không đứng vững té ngồi trên mặt đất, hắn cứ như vậy ngồi ở trên cỏ, ngửa đầu nhìn Tư Thiều.

Tư Thiều nhìn hắn, ánh mắt hắn thâm trầm lại ủy khuất.

Tư Thiều xoay người trốn, Đào Nhiên ngồi dưới đất nói: "Ta có phải hơi quá đáng? Quả nhiên ta không có thiên phú tán gái sao, nhiều thế giới như vậy ta vẫn không thể làm thật hoàn mỹ."

Tiểu Mỹ cầm khăn giấy đắp lên mặt mình nói: "Ký chủ ngươi không được nói lời như vậy, nếu không hệ thống Tiểu Mỹ của ngươi sẽ muốn đánh ngươi."

Đào Nhiên: "Tại sao ngươi che mặt?"

Tiểu Mỹ: "Mặt trào máu a trào máu!"

Tư Thiều một đường chạy như điên vào trong nhà, Cảnh mẫu chính đang chuẩn bị trong phòng bếp, thấy Tư Thiều tiến vào liền nói: "Hoa đẹp không?"

Trong đầu Tư Thiều vẫn là mùi vị của Đào Nhiên, mùi vị đó quả thực vẫy không đi.

Cảnh mẫu nói: "Tiểu Thiều?"

Tư Thiều: "A?"

"Sao con mất hồn mất vía vậy?" Cảnh mẫu nói: "Dì đang hỏi con hoa nhìn đẹp không."

"Đẹp mắt." Tư Thiều nói: "... Thật rất đẹp mắt, cũng rất thơm..."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴