Chu Bảo Châu vội vàng đến cao ốc Diệp thị, dọc đường đi người nhìn thấy nàng đều hướng nàng hỏi thăm sức khỏe. Nàng là mẫu thân của tổng tài Diệp thị, nàng rất hưởng thụ loại cảm giác này. Đặc biệt là thời điểm con trai nàng mới vừa lên làm tổng tài, nàng hận không thể ngày ngày chạy đến Diệp thị. Nhưng mà hôm nay nàng tới, lại không rảnh nghĩ mấy thứ này.
Diệp Nam Thiên đang xem văn kiện, bí thư tiến vào nói: "Diệp tổng, Chu nữ sĩ tới rồi, muốn gặp ngài."
Diệp Nam Thiên nhức đầu liếc mắt khinh bỉ, mẫu thân mình là hạng người gì hắn còn không rõ sao. Ngày thường nàng ở trong công ty diễu võ dương oai bản thân đã đủ nhẫn nhịn nàng rồi, hiện tại còn muốn tới quấy rầy mình làm việc sao?
Mặc dù có chút phiền, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, Diệp Nam Thiên nói: "Để bà ấy vào đi."
Chu Bảo Châu tiến vào xong liền để cho bí thư ra ngoài, Diệp Nam Thiên nói: "Tại sao lại tới đây?"
Chu Bảo Châu thần sắc có chút kinh hoảng đến gần nói: "Diệp Ngạo Thiên trở lại rồi."
Diệp Nam Thiên liền biến sắc, nói: "Làm sao mẹ biết?"
"Ngày hôm qua cái đồ ăn cây táo rào cây sung Thôi Xán kia âm thầm liên lạc một ít đổng sự của công ty, vừa vặn hắn tìm Lý đổng sự, Lý đổng sự nói với mẹ, mẹ biết được liền vội tới đây."
"Mẹ không phải nói mẹ và Lý đổng không có quan hệ gì sao, hắn biết Diệp Ngạo Thiên trở lại tại sao đầu tiên liền thông báo mẹ?" Diệp Nam Thiên nói.
Sắc mặt Chu Bảo Châu chợt cứng lên, sau đó nói: "Đã lúc nào rồi còn quản cái này, con dự định làm sao đối phó Diệp Ngạo Thiên? Nghe nói nàng lần này đến có chuẩn bị."
Diệp Nam Thiên xoay người lại, nhìn chiếc bàn công tác đã thuộc về mình mấy tháng nay, hắn nói: "Nên làm cái gì cứ làm như vậy, chuyện này mẹ đừng để ý nữa."
Diệp Ngạo Thiên gần đây luôn nằm mộng, lúc tỉnh dậy lại quên mất rốt cuộc nằm mơ thấy gì, chỉ là cảm giác trong lòng trống rỗng, thật giống như mất đi thứ gì vậy.
Hôm nay lúc nàng ngồi dậy trên giường, trời bên ngoài còn chưa sáng. Nàng thức dậy rót cho mình một ly nước, vào lúc này ở một quốc gia khác hẳn đang là buổi tối. Tưởng tượng như vậy nàng liền không ngủ được nữa, sau khi rửa mặt thì ra ngoài. Nước Cộng Hòa không thể so với Thần Quốc, nơi này khả năng có người nhận ra nàng rất lớn.
Bất quá may mà bây giờ khí trời đã lạnh, Diệp Ngạo Thiên mang khẩu trang cùng kính đen cũng không kỳ quái lắm.
Xuyên qua hai con phố chính là một phố ăn vặt, mặc dù bây giờ còn sớm, nhưng mà khắp nơi trên đường đều đã đầy mùi thơm thức ăn. Diệp Ngạo Thiên tìm một quán cháo đi vào, gọi một bát cháo loãng. Lão bản tới hỏi nàng muốn dùng thức ăn gì, Diệp Ngạo Thiên gọi hai món.
Lão bản liền cười nói: "Tiểu thư, khẩu vị của cô thật giống với một tiểu tử, hắn mỗi ngày tới cũng đều gọi hai món này."
Diệp Ngạo Thiên không để ý cười một tiếng, lão bản nói: "Có điều hắn là người ngoại quốc, người ngoại quốc cũng thích ăn cháo loãng kèm đồ ăn, cô nói xem có kỳ quái không?"
Trong lòng Diệp Ngạo Thiên có một cảm giác rất kỳ quái, nàng không nhịn được nhớ tới Đào Nhiên. Có phải là hắn...
Sẽ không, Diệp Ngạo Thiên lắc đầu một cái, cho dù hắn cũng theo tới nước Cộng Hòa đi nữa, hắn không thể nào biết mình ở đâu.
Mang cảm giác kỳ quái này Diệp Ngạo Thiên ăn đồ xong đi trở về, nàng thầm nghĩ mình nhất định là quá mệt mỏi, gần đây luôn luôn quan sát mấy vị đổng sự trong công ty, tinh thần quá mệt mỏi. Nàng đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ diệu. Nàng không nhịn được nhìn kỹ phòng khách, cái gì cũng không có.
Nhất định là bởi vì quá mệt mỏi, Diệp Ngạo Thiên đi lên lầu, dự định tiếp tục ngủ một hồi. Song thời điểm đi lên cầu thang cái loại cảm giác đó lại càng thêm mãnh liệt, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên trên giường, để cho người liếc mắt nhìn liền muốn nằm một hồi.
Diệp Ngạo Thiên thầm nghĩ, lúc ra ngoài hình như mình đâu có kéo màn cửa sổ ra?
Loại ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy. Nếu như mình không kéo màn cửa ra, có phải nghĩa là sau khi mình ra ngoài có người đi tới kéo rèm cửa sổ ra? Vậy thì người kia hiện tại có còn ở trong gian phòng này không?
Diệp Ngạo Thiên đứng tại chỗ một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: "Thức ăn thật mặn quá, đi uống ly nước ngủ tiếp thôi."
Nàng xoay người xuống dưới lầu, từng bậc từng bậc thang, mỗi một bước đi nhịp tim nàng liền tăng tốc một ít. Cuối cùng nàng đi xuống lầu, đưa tay cầm một cái ly trên bàn, nàng đi về phía phòng bếp, sau đó thời điểm đến gần cửa bỗng nhiên kéo cửa chạy ra ngoài.
Trên lầu vang lên một tiếng động, Diệp Ngạo Thiên không dám quay đầu, liều mạng chạy ra bên ngoài.
Sáng sớm tiểu khu tĩnh lặng, ngay cả người tập thể dục buổi sáng còn chưa đi ra.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền tới, Diệp Ngạo Thiên sợ trong tay hắn có súng không dám đi đường thẳng, vẫn luôn chạy hai bước lại đổi vị trí. Nàng thật nhanh xuyên qua một con đường, trốn vào bên trong một căn nhà cũ. Phiến tiểu khu này thời gian đã lâu, tường nhà đều mọc ra những thứ màu xanh lá nhìn như rêu. Diệp Ngạo Thiên núp ở một khúc quanh, phía trên có người làm một tấm bạt che mưa, bên cạnh là thùng rác, không đặc biệt chú ý căn bản sẽ không phát hiện nơi này có người.
Diệp Ngạo Thiên ngồi chồm hổm dưới đất, cố gắng bình phục hô hấp. Trong lòng vẫn đang nghĩ tại sao mình lại bại lộ, nơi này không thể ở nữa, nàng phải mau thông báo Thôi Xán.
Diệp Ngạo Thiên điều chỉnh điện thoại di động thành chế độ im lặng, sau đó bắt đầu gửi tin nhắn cho Thôi Xán.
Mới vừa gửi tin nhắn, liền có một tiếng bước chân rất nhẹ truyền tới. Từng tiếng một cách nhau vô cùng đều, người bình thường đi đường sẽ không phát ra loại thanh âm này, nghe giống như có người đang từng bước từng bước đi đường rất nhẹ.
Diệp Ngạo Thiên tựa đầu sát vào tường, sau đó liền nghe thấy một người nam nhân nói: "Đi ra đi."
Diệp Ngạo Thiên không nhúc nhích, nam nhân kia lại nói: "Nếu như chờ ta tìm ra ngươi, ta sẽ không khách khí đâu nga, ta ghét nhất người đùa bỡn ta."
Diệp Ngạo Thiên không nhúc nhích, lúc này rối loạn trận cước mới là ngu xuẩn nhất.
Người kia không chờ được gì, cười một tiếng nói: "Bọn ta hành nghề này đều mang theo tuyệt học, quên nói cho ngươi, lỗ mũi ta rất nhạy."
Nói xong tiếng bước chân chợt chuyển, lại đi về phía phương hướng của Diệp Ngạo Thiên.
Diệp Ngạo Thiên trợn to hai mắt, bắt đầu nghĩ đối sách. Nếu như đối phương không có súng, bản thân nói không chừng còn có thể liều một phen. Tay nàng nắm sít sao điện thoại di động, chuẩn bị vào lúc người kia tới cho hắn một phát.
Tiếng bước chân đến địa phương rất gần thì ngưng, trên lưng Diệp Ngạo Thiên tất cả đều là mồ hôi lạnh. Tại sao hắn không đi? Tại sao dừng lại?
Ngồi chồm hổm dưới đất Diệp Ngạo Thiên chậm rãi ngẩng đầu, sau đó liền nhìn thấy ở phía trên thùng rác bên trái, có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm.
"Hì hì, tìm được ngươi rồi."
Diệp Ngạo Thiên thoắt cái bùng nổ, ném điện thoại di động ra ngoài. Người toàn thân đồ đen kia vừa đưa tay tiếp xúc, liền tiếp được điện thoại di động, sau đó hất cánh tay một cái, điện thoại di động liền đập trở lại.
Lập tức cảm giác trán đau xót, Diệp Ngạo Thiên choáng váng đầu. Điện thoại di động đập vào đầu nàng, nàng lui về phía sau muốn chạy trốn, kết quả váng đầu không đứng vững té ngã trên đất.
Người áo đen đứng ở trước mặt nàng, đưa tay nâng súng lên, "Tính ra đây vẫn là lần đầu tiên ta gϊếŧ nữ nhân trẻ đẹp như ngươi, nếu không phải đối phương nhất định muốn ngươi chết, nói không chừng ta sẽ còn lưu ngươi mấy ngày."
Máu tươi từ trán chảy tới mắt, Diệp Ngạo Thiên nói: "Là Diệp Nam Thiên phái ngươi tới?"
"Ta không biết."
Họng súng đen nhánh hướng về bản thân, Diệp Ngạo Thiên một trận tuyệt vọng.
Người áo đen tựa hồ rất hưởng thụ loại biểu tình tuyệt vọng này của đối phương, đang chuẩn bị nổ súng, một cái tay từ phía sau đưa tới, nắm được tay cầm súng kia của hắn.
"Nghe nói lỗ mũi ngươi còn thính hơn chó?"
Một giọng nam khàn khàn sát sau lưng vang lên.
Diệp Ngạo Thiên ngây ngẩn nhìn về phía sau lưng người áo đen, con ngươi người áo đen co rúc mãnh liệt, hắn làm thế nào đến gần mình? Tại sao một chút cảm giác cũng không có?
Ngay lúc hắn chuẩn bị động, một thanh đao hình dáng kỳ lạ từ sau lưng xuyên ngực mà qua.
Người áo đen nhận biết cây đao này, ở thế giới này chỉ cần lên con đường sát thủ liền không có ai không nhận thức cây đao này. Nghe nói người tận mắt thấy cây đao này đều chết hết, không biết có phải thật không.
Diệp Ngạo Thiên nhìn người áo đen ngã xuống bên cạnh mình, nàng lệch trên đất nhìn Đào Nhiên.
Đào Nhiên cũng nhìn Diệp Ngạo Thiên, nghĩ một chút, Đào Nhiên xoay người chuẩn bị đi.
"Đợi đã." Diệp Ngạo Thiên nói.
Đào Nhiên: "Chuyện gì?"
"Tại sao ngươi cứu ta?"
Đào Nhiên: "Vừa vặn đi ngang qua."
"Ngươi tưởng ta ngốc sao?" Diệp Ngạo Thiên che trán nói: "Một lần hai lần đều là đi ngang qua, ngươi lừa gạt ai đó?"
Đào Nhiên nói: "Nói đi ngang qua thì chính là đi ngang qua, tin hay không tùy cô."
"Ngươi... đừng đi." Diệp Ngạo Thiên chìa ra một tay máu nói: "Đỡ ta một phen đi."
Đào Nhiên xoay người đem Diệp Ngạo Thiên từ dưới đất kéo lên, Diệp Ngạo Thiên nắm bàn tay đeo bao tay kia của Đào Nhiên nói: "Ngươi theo ta tới nước Cộng Hòa? Tại sao ngươi lại làm vậy?"
Đào Nhiên: "Nói một lần cuối cùng, ta là đi ngang qua."
"Cho dù muốn gạt ta, cũng mời ngươi biên một cái lý do nghe lọt một chút được không?" Diệp Ngạo Thiên xoắn xuýt nhức đầu, "Nói thật đi, trước đó ta xin ngươi giúp ngươi không giúp, tại sao bây giờ đi theo ta?"
Đào Nhiên bị nàng hỏi nghẹn, vì vậy quyết định bỏ nàng lại trở về ăn cơm, sáng sớm hôm nay ở quán cháo đυ.ng phải Diệp Ngạo Thiên, làm hại mình không kịp ăn bát cháo ngon. Hắn mới vừa buông tay ra, Diệp Ngạo Thiên liền dị thường nhanh chóng bắt lại tay hắn, hơn nữa hung tợn nói: "Không nói rõ ràng đừng hòng đi."
Đào Nhiên quay đầu nhìn Diệp Ngạo Thiên, đôi mắt màu đen tỏ ra dị thường lãnh khốc, sau đó hắn hướng về Diệp Ngạo Thiên chìa ra cái tay còn lại.
Nhìn bàn tay kia dần dần đến gần, tâm tình Diệp Ngạo Thiên đặc biệt phức tạp, hắn đây là muốn làm gì? Hắn sẽ không phải muốn bẻ gãy cổ chứ? Hắn tại sao phải đi theo bên cạnh mình, chẳng lẽ là để bảo vệ mình? Hắn không phải là thích mình chứ?
Tay Đào Nhiên sắp chạm vào vết thương trên trán Diệp Ngạo Thiên thì ngừng lại, Diệp Ngạo Thiên lại bắt đầu nghĩ loạn, chẳng lẽ hắn muốn ôn nhu sờ một cái sao?
Sau đó Đào Nhiên liền cong ngón tay, búng mạnh lên trán nàng,
"Oa nga!"
Diệp Ngạo Thiên trong nháy mắt rút tay về che đầu, Đào Nhiên thừa cơ hội này vèo một cái đã không thấy tăm hơi. Diệp Ngạo Thiên đau đến nước mắt lưng tròng đứng yên tại chỗ, cái trò gây thương tích lần thứ hai lên vết thương của người khác, ghét nhất.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴