Bờ sông đêm khuya, gió thổi cho tất cả mọi người đầu bù tóc rối. Lão Lang mang các huynh đệ từ thượng lưu đi tới hạ lưu, căn bản không phát hiện bóng dáng Đào Nhiên. Quạ Đen vuốt mái tóc dài của mình một phen, nói: "Nếu không thì mướn chiếc thuyền ở trên sông mò xem?"
Nếu quả thật không tìm được người, vậy nghĩa là nhất định phải mò. Chỉ có điều mò đi lên thì không phải đại ca nữa, mà là thi thể của đại ca.
"Má nó." Lão Lang phiền não xoay tại chỗ, bọn họ hiển nhiên đã tìm đúng người, nhưng mà cũng đã chậm một bước. Đánh chết đám cháu trai kia cũng không đổi lại được đại ca nha, giờ thì thật sự là khó rồi, ai có thể ngờ được đều đã hơn ba năm trôi qua, thằng cháu trai kia còn muốn trả thù đây.
Đào Nhiên ở trên ghế dài nghỉ ngơi một lúc lâu, trước đó chỉ nghĩ giữ mạng còn không cảm thấy gì, ngồi như vậy một hồi, hắn cảm giác bả vai đau chân cũng đau đầu càng đau. Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ ngươi bị thương rồi, đùi phải có gãy xương nhẹ, trên bả vai cũng thương tổn tới gân, còn có một chút chấn động não, cần phải đi bệnh viện trị liệu."
"Đã gãy xương còn muốn ta tự đi bệnh viện sao?" Đào Nhiên thò tay vào trong túi, điện thoại di động vui vẻ nhỏ nước. Hắn thở dài, khập khễnh bước tới ven đường, vẫn là đến bệnh viện gọi điện thoại đi, dẫu sao xem bệnh cũng cần tiền không phải sao.
Mục Hoan Hoan vừa khóc lại vừa cuống cuồng, một mạch chờ đến đêm khuya cuối cùng không nhịn được, lại gọi điện thoại cho Lão Lang.
Lão Lang đang cùng các anh em lái thuyền trên sông, nhận điện thoại của Mục Hoan Hoan liền nói: "Đã biết là ai bắt đại ca rồi, vừa mới đánh xong."
Mục Hoan Hoan nói: "Chung Hiểu đâu? Hắn thế nào rồi?"
Lão Lang trầm mặc một chút, sau đó nói: "Đang mò."
Mục Hoan Hoan: "Cái gì?"
"Đại ca bị bọn họ dìm xuống sông rồi." Lão Lang nói: "Chúng ta đang tranh thủ mò người trong đêm, nếu không đại ca khả năng bị cá ăn không hoàn chỉnh nữa."
Cạch, điện thoại di động rơi xuống đất.
Lão Lang vẫn còn nói: "Chị dâu a cũng đừng quá thương tâm, chị còn trẻ, lại có nghề nghiệp đứng đắn, nhanh tìm một người khác đi..."
Mục Hoan Hoan mờ mịt lắc đầu, vừa quay người liền đẩy ngã cái ghế, đem máy vi tính trên bàn quét xuống đất. Nàng nhặt lên điện thoại di động từ dưới đất nhưng không biết gọi cho ai, mở màn ảnh ra, liền nhìn thấy mặt Chung Hiểu.
"Hu..."
Mục Tuấn Tuấn ở bên ngoài gõ cửa, "Muội muội, ngươi làm sao vậy? Đừng một mình khóc trong phòng a, đi ra ca nhìn ngươi khóc!"
"Hu hu hu..." Mục Hoan Hoan khóc một lúc lâu, sau đó kéo Triệu Tín từ danh sách đen ra ngoài, gọi điện thoại cho hắn.
Triệu Tín đang ở cùng Tô Mạt, nhìn thấy điện thoại Mục Hoan Hoan liền có chút không muốn nhận. Tô Mạt nói: "Sao khẩn trương như vậy, ai điện thoại?"
"Nào có khẩn trương, là Mục Hoan Hoan." Triệu Tín đem biểu hiện điện báo cho nàng nhìn, "Anh không muốn nhận điện thoại cô ta."
"Anh tiếp đi, em tin tưởng anh." Tô Mạt cười nói: "Không sao."
"Vậy cũng được, để bày tỏ thanh bạch, anh mở loa."
Triệu Tín mở loa nói: "Chuyện gì?"
"Ngươi cái đồ hung thủ gϊếŧ người!" Từ trong điện thoại di động truyền tới thanh âm tê tâm liệt phế của Mục Hoan Hoan, "Ngươi gϊếŧ Chung Hiểu, ta sẽ không tha cho ngươi!"
Sắc mặt Tô Mạt trong nháy mắt trắng bệch.
Triệu Tín trầm mặt nói: "Cô chớ nói bậy bạ, tôi căn bản không biết Chung Hiểu cái gì cả."
"Triệu Tín, sao ta trước kia không phát hiện ngươi dối trá như vậy? Ngươi đem tài liệu Chung Hiểu gửi cho ca ta, bức ta về nhà. Ngươi còn tìm người đem Chung Hiểu dìm sông, ngươi hiện tại lại nói với ta ngươi không nhận thức Chung Hiểu? Ngươi còn là người sao?"
Nếu ở đây chỉ có một mình hắn, Triệu Tín thừa nhận cũng được thôi, nhưng mà ngặt nỗi Tô Mạt ở chỗ này, hắn còn mở loa. Triệu Tín hốt hoảng nhìn Tô Mạt, "Tô Mạt em đừng nghe kẻ điên này nói quàng."
"Ta không có nói quàng!" Mục Hoan Hoan biết Tô Mạt ở bên kia, nàng hét: "Tô Mạt ngươi nghe cho kỹ! Ta căn bản không tin Chung Hiểu sẽ làm loại chuyện đó với ngươi, hắn bị nhốt ba năm, hiện tại lại bị ngươi hại chết, ngươi vui vẻ chưa? Ngươi hài lòng chưa? Ngươi không phải là người, ngươi quả thực là súc sinh!"
Triệu Tín hướng về điện thoại di động hét: "Im miệng!"
Gào xong lập tức cúp điện thoại, Tô Mạt nhìn Triệu Tín nói: "Anh thật gϊếŧ Chung Hiểu?"
"Anh không... em..." Triệu Tín nắm cánh tay Tô Mạt nói: "Hắn hại em, hắn đây là bị trừng phạt đúng tội, Mạt Mạt em đừng như vậy."
Tô Mạt hai tay bụm lỗ tai, phát ra một tiếng gào thét: "A a a a!!!"
"Mạt Mạt em đừng như vậy..." Triệu Tín muốn ôm Tô Mạt.
Tô Mạt đột nhiên như phát điên đẩy Triệu Tín, "Anh đi anh đi đi! Anh đi đi a!"
Triệu Tín bị nhốt ngoài cửa, hắn xoay người dùng sức gõ cửa, "Mạt Mạt em mở cửa a, Mạt Mạt em đừng dọa anh..."
Tô Mạt hai chân mềm nhũn té xuống đất, nàng trợn tròn mắt nhìn về phía trước.
Buổi tối ba năm trước nàng cũng nằm trên đất giống như vậy, cách đó không xa Chung Hiểu cũng nằm trên đất. Người thiếu niên kia nàng nhận biết, mỗi sáng sớm đi ngang qua ngõ hẻm bản thân đều có thể nhìn thấy đối phương. Có một lần mình bị cậu đánh hắn còn giúp mình, nàng nằm trên đất không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, ngay sau đó có người phá cửa mà vào.
Nữ cảnh sát lấy y phục bọc lại thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của bản thân, bọn họ hỏi nàng, có phải là Chung Hiểu cưỡиɠ ɧϊếp nàng. Không biết nàng suy nghĩ gì, có thể là ánh mắt uy hϊếp kia, hoặc có lẽ vì để bảo vệ chút tôn nghiêm còn sót lại của mình, nàng gật đầu.
Sau đó nàng nhìn thấy thiếu niên kia vừa thanh tỉnh lại đã mặt mày u mê bị mang đi...
Bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại, Tô Mạt đi tới phòng bếp cầm lên một con dao gọt trái cây. Nàng để con dao nơi cổ tay, thoáng dùng sức da liền bị cứa, máu tươi rỉ rỉ chảy xuống. Thanh âm thống khổ của Triệu Tín truyền vào, "Mạt Mạt em mở cửa a! Cầu xin em để cho anh vào đi!"
"Rầm!"
Dao gọt trái cây rơi xuống đất, Tô Mạt ngồi chồm hổm dưới đất khóc. Nàng quả nhiên hèn yếu, ba năm trước không chết, ba năm sau làm sao có thể hạ được quyết tâm?
Đào Nhiên đến bệnh viện mượn điện thoại bệnh viện, mới nhớ ra mình căn bản không nhớ số của bất kỳ người nào. Đều do danh bạ điện thoại di động, làm bản thân đánh mất năng lực nhớ dãy số. Hắn nhìn y tá trước mặt nói: "Có thể giúp tôi trị trước không?"
Y tá mỉm cười lắc đầu nói: "Đăng ký cũng cần chứng minh thư, cậu có mang chứng minh thư không?"
Không có...
May mà đầu óc Đào Nhiên không có bị đánh hư, hắn mượn điện thoại di động của y tá, đem thẻ sim của mình bỏ vào, lúc này mới gọi điện thoại được cho Lão Lang.
Mò cả nửa đêm, Lão Lang và các anh em đều rất mệt mỏi. Quạ Đen ngồi ở trên thuyền khóc nói: "Trước khi đi đại ca còn làm cơm, đây chính là bữa ăn tối cuối cùng sao?"
"Đừng nói bậy bạ, rõ ràng là bữa trưa."
Lão Lang tự đốt điếu thuốc cho mình, sau đó đem khói cắm ở khe hở trong boong thuyền. Miệng nói: "Đại ca, đi đường bình an a."
Quạ Đen lại khóc, "Hu hu hu... Đại ca đã cai thuốc..."
Gió trên mặt sông thật lớn, thổi toàn bộ đầu tóc Quạ Đen tới trên mặt. Xa xa nhìn lại liền sẽ thấy một người vừa như nam vừa như nữ mặt đều bị tóc đắp lại đang thống khổ, khóc một hồi hít lỗ mũi một cái, khóc một hồi hít lỗ mũi một cái.
Lão Lang hiếm có không đánh hắn, lúc này điện thoại di động reo. Lão Lang nhấn mở điện thoại di động, liền thấy biểu hiện điện tới là đại ca.
Lão Lang: "..."
Cạch! Điện thoại di động rơi xuống.
Lão Lang hoảng sợ thoắt cái nhích về phía sau, mọi người nghi hoặc nhìn hắn.
Lão Lang trợn to hai mắt nhìn mặt sông xung quanh, chỉ cảm thấy trận trận gió lạnh sát khí tứ phía. Hắn nuốt ngụm nước miếng nói: "Hay là, chúng ta lên bờ đi."
Quạ Đen: "Ngươi nói cái gì vậy? Thi thể đại ca còn chưa tìm được, ngươi nhẫn tâm nhìn đại ca làm mồi cho cá à?"
"Không phải." Lão Lang chỉ điện thoại di động nói: "Ngươi nhìn xem."
Quạ Đen nhìn điện thoại di động còn đang không ngừng lóe lên của Lão Lang.
"Mùa hè lặng lẽ trôi qua lưu lại bí mật nhỏ ~ áp dưới đáy lòng áp dưới đáy lòng..."
"Sao không nghe điện thoại?" Quạ Đen nhặt điện thoại di động lên nhìn, trong nháy mắt điện thoại di động rời khỏi tay, "Mẹ ôi, là đại ca..."
"Tùm!" Điện thoại di động rơi xuống sông.
Mọi người đều nhìn lại, "Làm sao vậy?"
"Đại ca gọi điện thoại tới!"
Một trận gió thổi qua, toàn bộ mọi người run lập cập.
"Không... Không thể nào..."
Lão Lang nói: "Nghe nói người bị dìm chết thì sẽ không vào âm phủ, bọn họ sẽ biến thành thủy quỷ ở trong sông tìm người chết thay."
Mọi người trầm mặc một mảnh, chỉ cảm thấy gió hôm nay lạnh thấu xương, có người ôm thân hình mập mạp, yếu ớt nói: "Chúng ta đều là huynh đệ của đại ca, chắc đại ca sẽ không hại chúng ta đâu."
"Đều đã thành thủy quỷ, ai biết đại ca có còn nhớ chúng ta hay không."
Quạ Đen bỗng nhiên nói: "Có thể đại ca còn chưa chết, hắn trốn ra được gọi điện thoại cho chúng ta?"
"Làm sao có thể? Hắn khẳng định bị dìm sông rồi." Lão Lang nghiêm túc nói: "Cho dù bị dìm sông hắn không sao, điện thoại di động cũng khẳng định không thể dùng. Đại ca mà các ngươi còn không biết sao? Hắn trước nay chẳng bao giờ nhớ được số điện thoại."
Nói rất có lý, vậy thì mọi người càng sợ.
"Nếu không thì về trước đi, chờ trưa mai thời điểm dương khí nhiều nhất tới mò người?"
"Cứ làm như vậy đi." Lão Lang vung cánh tay, "Mau lên bờ!"
Trong bệnh viện Đào Nhiên để điện thoại di động xuống, lúng túng hướng về y tá cười một cái, nói: "Hắn không nhận máy, hì hì, để tôi gọi người khác."
Mọi người lên bờ, Lão Lang hướng về mặt sông kêu: "Đại ca, không phải bọn em không muốn giúp anh a, thật sự là vì các huynh đệ còn phải báo thù cho anh a. Anh chờ đó, ngày mai bọn em liền đem đám cháu trai kia ném xuống, anh cứ tùy tiện chọn một tên làm kẻ chết thay!"
Càng nói càng thê lương, mọi người lại ươn ướt hốc mắt, không hẹn mà cùng móc ra thuốc lá đốt, sau đó cắm vào trong đất, dùng để truy điệu Đào Nhiên.
Quạ Đen bi thương nói: "Đại ca thật sự đã cai thuốc từ lâu..."
"Chân trời mênh mông là tình yêu của ta ~ dưới chân núi xanh miên man hoa chính đang khai nở..."
Cảm giác điện thoại di động trong túi reo, Quạ Đen móc điện thoại di động ra, nhìn biểu hiện điện thoại gọi tới. Lập tức đem điện thoại di động ném vào trong ngực Lão Lang, "Mẹ ôi, đến tìm ta!"
Lão Lang nhìn, hai chân như nhũn ra. Hắn ngước mắt nhìn mọi người, tất cả mọi người đồng loạt lui về phía sau hai bước, cách xa hắn.
Lão Lang nói: "Quạ Đen, tới nghe điện thoại. Hiện tại lên bờ rồi, không sợ đại ca."
"Dù sao cũng đã lên bờ, tại sao ngươi không nhận?" Quạ Đen khẩn trương nói: "Ngươi phải biết, lão đại là lái xe của ngươi xảy ra chuyện."
"Mẹ nó, chết thì chết luôn." Lão Lang nhấn nhận máy, thấy chết không sờn nói: "Đại ca anh muốn tìm thế thân sao? Anh nói một câu, Lão Lang ta lập tức nhảy xuống bồi đại ca."
"Nói linh tinh gì vậy." Đào Nhiên ở bệnh viện đau đến cả người bốc mồ hôi nói: "Nhanh đến bệnh viện, trên người ta không có tiền bọn họ không chịu chữa cho ta. Còn nữa, đem theo chứng minh thư cho ta, không có chứng minh thư không thể đăng ký."
"... Dạ." Lão Lang để điện thoại di dộng xuống.
Mọi người khẩn trương nói: "Thế nào, đại ca nói gì? Có phải là muốn tiền vàng mã?"
Lão Lang: "Đại ca nói mang theo tiền và chứng minh thư, đến bệnh viện giúp hắn đăng ký."
"..."
Đào Nhiên ngồi trên ghế bệnh viện uống nước sôi do tiểu y tá hữu tình cung cấp, đám người Lão Lang bọn họ cuối cùng hừng hực khí thế tới rồi. Một đám tráng hán hung thần ác sát cao lớn thô kệch người đầy hình xăm vây một vòng quanh Đào Nhiên và y tá, "Lão đại, anh không có chết à?"
Y tá hoảng sợ nhìn các tráng hán hung thần ác sát, lại nhìn Đào Nhiên cả người chật vật suy yếu ngồi phịch trên ghế, trong mắt nàng bỗng dưng chớp lóe ánh sáng.
Hu hu hu hu hu hu... Cho ta ra ngoài...
Đào Nhiên nhìn Lão Lang nói: "Điện thoại di động không mang à?"
Lão Lang trán toát mồ hôi, không dám nói hắn bởi vì sợ nên đem điện thoại di động ném xuống sông rồi. Hắn gật đầu nói: "Phải, điện thoại di động không mang."
Đào Nhiên nói: "Nhanh đi đăng ký điều trị gấp cho ta, chân ta gãy xương, lại đi cả một đường, cũng không biết thế nào rồi."
"À ờ ừ, em lập tức đi đăng ký cho anh."
Lão Lang đi đăng ký, Đào Nhiên cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn Quạ Đen nói: "Mục Hoan Hoan đâu?"
Quạ Đen còn nhớ bóng lưng tuyệt tình đoạt cửa mà đi kia của Mục Hoan Hoan, hắn hất đầu qua nói: "Cô nương kia nghe nói anh xảy ra chuyện liền chạy rồi, đại ca cũng đừng nghĩ đến nàng nữa, nếu anh thật muốn nữ nhân, em liền đem Kiều Kiều nhường cho anh."
Đào Nhiên suy yếu khoát tay, "Không xài nổi, ngươi tự hưởng dụng đi."
Lão Lang đăng ký xong, Đào Nhiên nói với y tá: "Bây giờ có thể chữa cho tôi được chưa?"
Y tá gật đầu liên tục, "Có thể."
Đào Nhiên: "Lúc nào quấn thạch cao?"
"Cái này còn sớm." Y tá nói: "Ít nhất cũng phải chụp cái phim trước, cậu nói bị chấn động não phải không? Khẳng định phải làm CT..."
Đào Nhiên: "Hu hu hu..."
Sau đó Đào Nhiên liền nằm viện, chân bị thương cánh tay bị thương chỉ là thứ yếu, trọng yếu nhất là não chấn động cần nằm viện quan sát. Còn có chính là sau khi bị thương đầu tiên ngủ dưới đất, sau lại đến bơi lội trong sông, hắn có điểm sưng phổi.
Lúc này Mục Hoan Hoan đã sắp muốn điên, nàng ở trong phòng một hồi khóc một hồi cười, còn một hồi cắn răng nghiến lợi. Cha mẹ Mục Hoan Hoan trở lại rồi, Mục Tuấn Tuấn cũng không dám đem tình huống Mục Hoan Hoan nói cho bọn họ. Chỉ nói Mục Hoan Hoan trở lại rồi, ăn rất nhiều khổ bên ngoài, hiện tại ở trong phòng nghỉ ngơi.
Mục thái thái thì rất thương tiếc Mục Hoan Hoan, nàng nói: "Triệu Tín kia đúng là đầu óc có bệnh, Hoan Hoan nhà chúng ta tốt như vậy hắn không thích, cứ phải thích một nữ nhân tác phong không tốt. Triệu thái thái nói, trừ phi nàng chết, bằng không tuyệt sẽ không để nữ nhân này vào cửa."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴