Không biết tại sao, Mục Hoan Hoan cảm thấy dáng vẻ kia của Đào Nhiên thật sự rất khả ái. Nàng nhìn Đào Nhiên một chút, nghĩ đến sắp phải tới trường học, xoay người đi tìm xe đạp.
Chốc lát sau, trong viện truyền ra một tiếng hét thảm. Đào Nhiên cầm cái túi đi ra, liền thấy Mục Hoan Hoan vẻ mặt đưa đám đứng bên cạnh chiếc xe yêu, "Xe tôi sao lại biến thành như vậy?"
Đào Nhiên đưa túi cho nàng, nói: "Đó là bởi vì ngày đó xe cô thay cô đập đầu tự tử trên tường."
Mục Hoan Hoan: "..."
"Ngồi xe buýt đi." Đào Nhiên nói.
Mục Hoan Hoan xách túi nói: "Bên trong là cái gì?"
Đào Nhiên: "Cơm trưa."
Mục Hoan Hoan tức thì mặt mày hớn hở lên, hôm nay cuối cùng không cần đối mặt cháo bát bảo lạnh như băng. Mục Hoan Hoan xách túi ra khỏi nhà, Đào Nhiên vừa mới xoay người chuẩn bị vào nhà, Mục Hoan Hoan liền chạy vào nói: "Xế chiều hôm nay tôi trở lại, cậu giúp tôi chuyển đồ đi."
Đào Nhiên có chút kỳ quái, "Chuyển cái gì?"
Mục Hoan Hoan trợn to hai mắt, "Không phải cậu nói để cho tôi dọn tới chỗ cậu sao?"
Kỳ thực Đào Nhiên thật hâm mộ Mục Hoan Hoan, hâm mộ nàng trẻ tuổi. Trẻ tuổi đúng là tốt, ngày hôm qua còn muốn sống muốn chết, hôm nay đã có thể vui sướиɠ.
Lão Lang cách vách cũng đem hỗ động của hai người nhìn ở trong mắt, sau khi Mục Hoan Hoan đi hắn tới nói: "Đại ca đúng là có bản lãnh, hai ngày trước vẫn còn đang gây gổ, hiện tại đã bắt đầu ở chung."
Đào Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, Lão Lang không để ý chút nào, đi tới đưa tay đắp bả vai Đào Nhiên nói: "Đi, ăn điểm tâm đi."
Triệu Tín cuối cùng vẫn tìm được Tô Mạt, thời điểm tìm được nàng, Tô Mạt chính đang ở trạm xe. Hắn không để ý ánh mắt người chung quanh, hung hăng đem Tô Mạt ôm vào lòng, hơn nữa bảo Tô Mạt vĩnh viễn đừng rời khỏi bản thân.
Tô Mạt bị Triệu Tín ôm vào trong ngực, người này là nam nhân duy nhất nàng từng yêu trong đời, trong ba năm rời khỏi nàng không lúc nào không nghĩ tới Triệu Tín. Hiện tại tuy rằng nàng trở lại rồi, tuy rằng Triệu Tín vẫn như cũ rất yêu nàng, nhưng mà tình huống cũng không có thay đổi, mẹ của Triệu Tín vẫn ghét nàng.
Nàng còn nhớ ngày đó nhận được điện thoại của mẹ Triệu Tín, mẹ hắn ở trong điện thoại vô cùng ra sức nhục nhã bản thân. Từ gia thế đến trình độ học vấn, đến cả đoạn ký ức đối mình mà nói chính là ác mộng kia.
"Triệu Tín." Tô Mạt khàn giọng nói: "Anh tìm em thì có ích lợi gì? Mẹ anh sẽ không đồng ý chúng ta cùng một chỗ."
Triệu Tín cũng đỏ hốc mắt, hắn nói: "Em đừng lo, mẹ sớm muộn sẽ đồng ý. Chỉ cần anh luôn luôn không kết hôn, một năm năm năm mười năm, mẹ sớm muộn sẽ đồng ý chúng ta."
Tô Mạt muốn nói là, anh bức bách mẹ mình như vậy, cho dù cuối cùng thành công, bà ấy cũng sẽ càng ghét bản thân hơn. Nhưng mà nàng không nói ra, nàng không đành lòng để cho nam nhân mình yêu thống khổ sâu đậm.
Triệu Tín ôm Tô Mạt nói: "Hôm nay anh đã đuổi nữ nhân Mục Hoan Hoan kia đi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta có thể quang minh chính đại cùng một chỗ."
Tô Mạt chỉ ôm Triệu Tín rơi lệ, nàng thề, cho dù về sau chật vật mấy đi nữa, nàng cũng sẽ không lại dễ dàng rời đi Triệu Tín.
Sắp đến thi cuối kỳ, Mục Hoan Hoan bây giờ trừ lên lớp ra, cũng hết sức cố gắng lưu ít thời gian cho học sinh ôn tập. Vừa vặn hai ngày này nàng có chút không thoải mái, loại tình huống này cũng không thích hợp giảng bài, vì vậy nàng liền ngồi trên bục giảng để cho học sinh ôn tập.
Trong phòng học an tĩnh một mảnh, trừ tiếng lật sách chính là tiếng viết chữ. Gần đây học sinh của nàng thật giống như trúng tà tập thể, đi học cũng không trốn tiết, tự học cũng không nói chuyện. Từng người ở bên dưới tập trung tinh thần đọc sách, Mục Hoan Hoan rõ ràng nhìn thấy có mấy học sinh ngày thường rất lì lợm giờ phút này đang mặt mày ủ dột nhìn sách, dáng vẻ như muốn liều chết với quyển sách vậy.
Vậy thì tốt a, nàng có thể đỡ lo hơn nhiều.
Mục Hoan Hoan vui vẻ nghĩ, phòng làm việc cứ mãi nói học sinh lớp ba khó quản lý nhất. Nhưng mà nàng lại cảm thấy rất tốt, nhất định nguyên nhân là vì những lão sư kia không dùng đúng phương pháp, phương pháp đúng học sinh đều có thể rất ngoan.
Buổi trưa các giáo viên ăn cơm nghỉ ngơi, Mục Hoan Hoan từ trong túi lấy ra hai hộp giữ nhiệt.
Tại sao là hai cái?
Mục Hoan Hoan mở nhìn, một hộp chứa thức ăn, một hộp khác chứa canh cá màu ngà.
Mục Hoan Hoan khóe miệng không ức chế được nhếch lên, lão sư bên cạnh nhìn thấy, liền nói: "Canh này thật thơm a, đây là cô tự làm sao?"
Canh cá ở trong hộp giữ nhiệt lâu như vậy vẫn còn có chút nóng, Mục Hoan Hoan uống một hớp nhỏ, quả thực hạnh phúc đến sắp bay lên. Nàng cười nói: "Không phải a, tôi không biết nấu ăn."
Lão sư kia liền nói: "Là tên tiểu tử lần trước làm?"
"Ừ." Mục Hoan Hoan gật đầu một cái.
Lão sư kia liền có chút mất tự nhiên nói: "Hắn lại không phải bạn trai cô, cứ mãi để người ta nấu cơm, thích hợp sao?"
Mục Hoan Hoan bình tĩnh uống canh, nói: "Hắn nguyện ý làm cho tôi ăn, tôi có biện pháp gì."
Lão sư kia thoắt cái nghẹn, nói sang chuyện khác: "Sao gần đây không thấy cô đến căn tin ăn cơm? Trường học không phải có phát thẻ cơm sao?"
Mục Hoan Hoan nói: "À, là vầy. Lần trước tôi ở căn tin ăn ra một con sâu lớn, từ đó về sau tôi không đến căn tin ăn cơm nữa. Chị biết đó, tôi rất kén ăn, không thích ăn sâu."
Lão sư kia tức thì xanh mặt, bởi vì nàng vừa ở căn tin ăn cơm xong trở lại...
Mục Hoan Hoan ăn uống ngon miệng, còn đốp chát với bà tám nhiều chuyện kia, tâm tình tốt đến một độ cao mới. Nàng liền nghĩ không có Triệu Tín mình vẫn có thể sống rất tốt mà, lúc trước vì Triệu Tín muốn sống muốn chết quả thực cứ như thiểu năng trí tuệ.
Nghĩ tới đây Mục Hoan Hoan lấy điện thoại ra gửi WeChat cho Đào Nhiên, "Buổi tối ăn gì?"
Đào Nhiên đang ngồi trước máy vi tính phấn đấu, gần đây có nhà xuất bản liên lạc hắn dự định xuất bản tiểu thuyết của hắn, hắn cũng không dám lơ là. Điện thoại di động nhắc nhở tin nhắn tới, Đào Nhiên móc ra nhìn, sau đó tức giận đáp: "Ăn cái rắm."
Mục Hoan Hoan mặt ghét bỏ, trả lời: "Cậu có thể đừng thô tục đáng ghét như vậy hay không?"
Đào Nhiên rep lại nàng: "Muốn ăn gì liền nói, tôi bây giờ đang bận lắm, cô có thể tử tế đừng phiền tôi được không?"
Mục Hoan Hoan nổi đóa, hắn lại dùng giọng điệu này nói chuyện với mình.
Trong cơn tức giận nàng bắt đầu cuồng ấn phím, tốc độ ngón tay nhanh đến cái bóng cũng sắp không nhìn thấy.
Thấy Mục Hoan Hoan thật lâu không trả lời, Đào Nhiên cho rằng nàng ngoan ngoãn nghe lời không phiền mình nữa. Ngay lúc hắn đang viết đến chỗ mấu chốt, điện thoại di động rinh một tiếng.
Đào Nhiên cầm lên nhìn, sau đó liền không nhịn được bóp quả đấm răng rắc. Đây là vì sao? Bởi vì Mục Hoan Hoan gửi cho hắn một cái tin thật dài, phía trên đều là đủ loại tên món ăn, thức ăn nhiều đến mức Đào Nhiên nghĩ muốn lập tức tới trường học cạy óc Mục Hoan Hoan ra, nhìn xem bên trong có phải là chứa một thùng cơm bằng vàng không.
Mục Hoan Hoan hướng về điện thoại di động cười đắc ý, sau đó lại tăng thêm một cái, "Là cậu nói đó, tôi muốn ăn gì liền nói."
Đào Nhiên: "..." Bà cô phiền người này.
Buổi tối Mục Hoan Hoan trở lại, mới vừa vào viện, liền bị một trận mùi thơm xông cho thiếu chút nữa phi thăng. Nàng đi vào nhìn, liền thấy trên bàn cơm phòng khách bày mười mấy đĩa thức ăn. Phòng bếp còn có thanh âm xào thức ăn truyền tới, nàng vội vàng đi vào nhìn, liền thấy Đào Nhiên đang xào đồ ăn với tư thế thấy chết không sờn, chung quanh còn bày không ít thức ăn đã ngâm tẩm còn chưa kịp nấu.
Mục Hoan Hoan cả kinh thất sắc nói: "Cậu đây là muốn mở tiệc mời ai?"
"Cô a." Đào Nhiên liếc mắt nhìn nàng, "Đây không phải đều là món cô gọi sao."
Mục Hoan Hoan: "..."
Mục Hoan Hoan đưa tay đỡ khung cửa, nàng xoắn xuýt nói: "Tôi bảo cậu làm cậu liền thật làm nhiều như vậy sao? Làm sao ăn hết a?"
"Yên tâm, ăn hết." Đào Nhiên khẽ mỉm cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày cô chỉ có thể ăn đồ thừa, đồ thừa ăn không hết, cô cũng đừng nghĩ ăn đến thức ăn mới."
Mục Hoan Hoan: "..." Đây chính là đem đá đập chân mình trong truyền thuyết sao?
Mục Hoan Hoan đi tới túm vạt áo Đào Nhiên, đáng thương rưng rưng nói: "Đừng làm nữa, tôi không muốn ăn đồ thừa."
Đào Nhiên không để ý tới nàng, tiếp tục múa xẻng.
"Tôi biết lỗi rồi, tôi không nên cố tình gây sự." Mục Hoan Hoan trợn cặp mắt long lanh nước nhìn Đào Nhiên, "Còn lại lưu trữ để ngày mai làm đi."
Đào Nhiên: "Không được, chuyện tôi đáp ứng liền nhất định sẽ làm được."
Mục Hoan Hoan khóc không ra nước mắt, đưa tay ôm eo Đào Nhiên lắc một trận, "Không được, tôi thật biết lỗi rồi, tôi thật không muốn ngày ngày ăn đồ thừa à..."
Đào Nhiên thiếu chút nữa bị nàng lắc ra bệnh động kinh, hắn vịn tường ổn định thân thể, nói: "Cô lắc một cái nữa thử xem? Tôi ngày ngày nấu mì gói cho mà ăn."
Mì gói...
Nghe được tên món ăn để cho người kinh hồn táng đảm này, Mục Hoan Hoan lập tức trung thực lên, nàng tình nguyện ngày ngày ăn đồ thừa cũng không nguyện ý ăn mì gói. Sau đó nàng liền phát hiện, bản thân vậy mà lại từ phía sau ôm eo Đào Nhiên, hơn nữa còn dán mặt vào trên lưng hắn.
Mẹ ôi! Sao ta lại làm ra loại chuyện này?
Mục Hoan Hoan nhanh như chớp thoát ra khỏi phòng bếp, ngồi ở trước bàn đầy thức ăn tim đập như trống. Sao mình lại động thủ? Hắn là cỏ non so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi a...
Ngày đó ở trong sân, lời của Đào Nhiên giống như kim cô chú ở bên tai lải nhải không ngừng.
Cô là trâu già cô là trâu già cô là trâu già cô là trâu già cô là trâu già trâu già trâu già trâu già trâu già già già già...
Đào Nhiên đặt món ăn ở trước mặt nàng, "Ăn cơm a, nghĩ gì vậy?"
Mục Hoan Hoan mãnh liệt phục hồi tinh thần lại, nhìn Đào Nhiên gần trong gang tấc, lòng nàng hoảng hốt, cúi đầu chạy trối chết vào phòng bếp. Đào Nhiên nhìn cửa phòng bếp suy nghĩ, Mục Hoan Hoan vừa rồi có gì đó không đúng, nàng không phải còn nghĩ đến Triệu Tín chứ?
Nghĩ vậy hắn liền bắt đầu kêu gào hệ thống, "Tiểu Mỹ Tiểu Mỹ, tình huống Mục Hoan Hoan bây giờ như thế nào? Sẽ hắc hóa sao?"
Tiểu Mỹ dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Đào Nhiên nói: "Không có, nàng hiện tại rất tốt, ngươi hắc hóa nàng cũng sẽ không hắc hóa."
"Vậy sao?" Đào Nhiên nhướn lông mày lên nói: "Ngươi đây là ánh mắt gì?"
Tiểu Mỹ: "Ánh mắt quan ngại thiểu năng trí tuệ."
Đào Nhiên thiếu chút nữa nổ tại chỗ, "Ngươi nói gì?"
Tiểu Mỹ lắc đầu nói: "Ngươi là ký chủ khó khăn nhất ta từng mang, cũng là kẻ trì độn nhất."
Ánh mắt Đào Nhiên nhìn về phía Tiểu Mỹ vô cùng bất thiện, mình sao mà khó khăn? Sao mà trì độn? Trì độn còn có thể hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy sao? Tiểu Mỹ nhất định là bị hỏng, nhất định là như vậy không sai.
Mục Hoan Hoan bưng hai chén cơm đi ra, sau đó liền bắt đầu ăn cơm một tiếng không vang. Để cho Đào Nhiên cảm thấy kỳ quái chính là, Mục Hoan Hoan cứ ăn hai ngụm liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu ăn cơm. Đào Nhiên nói: "Ăn ngon không?"
Mục Hoan Hoan gật đầu như gà con mổ thóc.
Đào Nhiên nói: "Xem ra tôi thật sự là dáng dấp rất tuấn tú."
Mục Hoan Hoan ngẩng đầu, trong mắt viết đầy không hiểu.
Đào Nhiên chỉ thức ăn trên bàn chưa hề đυ.ng tới, nói: "Chỉ nhìn tôi là có thể ăn cơm, có phải tôi đúng thật là tú sắc khả xan* hay không?"
Mục Hoan Hoan: "..." Tại sao có thể có người miệng thiếu đánh như vậy?
(*) tú sắc khả san: sắc đẹp có thể ăn được
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴