Hiên Viên Nghiễn đứng ở mép giường, nhìn thái y nhắm mắt cẩn thận bắt mạch, có chút nóng nảy nói: "Mau cho thuốc a, vốn dĩ còn êm đẹp, đột nhiên nóng thành như vậy, sẽ không nóng hỏng đầu chứ?"
Hai vị thái y đều chẩn mạch cho Đào Nhiên, nghe Hiên Viên Nghiễn nói, hai người hai mắt nhìn nhau một cái, sau đó một thái y trong đó nói: "Nếu là phong hàn bình thường nóng lên, lão phu sớm đã bốc thuốc cho vị công tử này uống, chỉ là triệu chứng của công tử này không phải là bệnh a."
"Không phải là bệnh?" Hiên Viên Nghiễn ngẩn ra, "Đó là cái gì?"
"Vương gia ngài có từng nghe nói tiền triều trong cung truyền lưu một loại thuốc bổ, kêu là Hồi Xuân Hoàn. Người bệnh đã lâu dùng vào thì có thể dần dần hết bệnh, người bình thường dùng thì cường thân kiện thể. Có điều thuốc này có một đặc tính, đó chính là mỗi hai tháng thì nhất định phải dùng một lần, nếu không sẽ độc phát sốt cao mà chết."
Hiên Viên Nghiễn liếc nhìn Đào Nhiên, nói: "Cái đó rốt cuộc là thuốc bổ hay độc dược?"
"Là thuốc ba phần độc, thuốc này công hiệu mạnh, độc tính càng mạnh hơn." Thái y lắc đầu nói: "Triệu chứng vị công tử này chính là Hồi Xuân Hoàn độc phát, trừ bỏ trong vòng hai ngày ăn vào thêm một viên Hồi Xuân Hoàn, nếu không dù có là đại la thần tiên tới cũng không cứu lại được."
Thái y được quản gia đưa ra ngoài, Hiên Viên Nghiễn ngơ ngác ngồi ở mép giường Đào Nhiên. Thái y cho rằng nàng đối với chất độc này không biết gì cả, kỳ thực không phải, từ sớm mười mấy năm trước nàng đã biết đến chất độc này.
Năm đó nàng mới chín tuổi, bởi vì phụ phi rất được mẫu hoàng yêu thích, cộng thêm bản thân cũng không có chí lớn gì, cho nên ở trong cung trôi qua rất vui vẻ. Hoàng nữ có phụ thân thân phận thấp sợ nàng, hoàng nữ xuất thân tốt lại không sung sướиɠ bằng nàng, cho nên tỷ muội huynh đệ cùng nàng chơi thân rất ít, Hiên Viên Mặc chính là một người trong số đó.
Hiên Viên Mặc lớn hơn nàng năm tuổi từ nhỏ đã rất trầm ổn, đối với muội muội vừa hoạt bát lại không có uy hϊếp như Hiên Viên Nghiễn rất là yêu thích, vào thời gian rảnh lúc không phải học hành thường xuyên cùng Hiên Viên Nghiễn chơi với nhau.
Khi đó trùng hợp đúng lúc phiếu kỵ tướng quân đánh bộ tộc thảo nguyên đại bại, Hô Duyên khả hãn sợ rụng rời tim gan, nguyện ý tiến cống một trăm ngàn thớt ngựa và trăm vị mỹ nam thảo nguyên cho hoàng đế bệ hạ.
Trong một trăm mỹ nhân này, mẫu hoàng chỉ yêu thích một người trong đó, chính là Hô Duyên vương tử Tạp Kim Tạp. Tin đồn hắn đẹp đến mức người vừa liếc mắt nhìn liền không nhịn được hồn khiên mộng nhiễu, chính là nam tử đẹp nhất trên đời. Hiên Viên Nghiễn chín tuổi lòng hiếu kỳ vô cùng nặng, liền kéo Hiên Viên Mặc lặng lẽ lẻn vào Y Lan Điện chỗ ở của Tạp Kim Tạp, nghĩ muốn kiến thức một chút mỹ nhân tuyệt thế trong truyền thuyết này.
Ban đêm hôm đó, mới vừa vào Y Lan Điện, bên ngoài liền hạ xuống mưa to, hai tỷ muội lặng lẽ tìm tới tẩm điện của Tạp Kim Tạp. Vừa tìm được, liền biết mẫu hoàng cũng tới.
Bên trong Y Lan Điện ánh đèn lờ mờ, một bóng lưng vừa nhìn đã để cho người suy tưởng miên man quỳ dưới đất khóc thút thít, thanh âm giống như quỷ mỵ.
Các nàng nhìn thấy mẫu hoàng ngồi ngay ngắn trên một bên ghế, dùng một loại ánh mắt lãnh mạc lại không chút động dung nhìn người quỳ dưới đất kia. Nàng lấy ra một viên thuốc nói: "Ăn đi, trẫm sẽ sủng ngươi rất lâu."
Người trên đất ngưng khóc thút thít nói: "Tạp Kim Tạp ta là chim trên thảo nguyên, tình nguyện tự do chết đi cũng không muốn cẩu thả sống. Ngươi lừa ta ăn Hồi Xuân Hoàn, chẳng qua là bởi vì ngươi tham sắc đẹp ta lại không dám tùy tiện tin tưởng ta, vậy ta không bằng chết đi, một người chết ngươi chung quy là yên tâm."
Sau đó thân thể Tạp Kim Tạp từ từ nằm rạp dưới đất, dần dần không có tiếng thở. Từ đầu tới đuôi, Hiên Viên Nghiễn cũng chưa từng nhìn thấy mặt hắn. Nàng cùng Hiên Viên Mặc núp ở phía sau bình phong gắt gao che miệng, nhìn mẫu hoàng tay cầm Hồi Xuân Hoàn lạnh lùng nhìn nam tử phong hoa tuyệt đại kia chết đi.
Một khắc đó, mẫu hoàng hiền hòa cùng đáng tin trước kia toàn bộ đi xa, Hiên Viên Nghiễn tuổi bé lần đầu tiên thấy được cái gì gọi là đế vương lãnh khốc. Nàng không hiểu, nếu như mẫu hoàng thật yêu thích Hô Duyên vương tử này, tại sao phải cho hắn ăn độc dược tuyệt mệnh như vậy.
Giống như nàng không hiểu, Hiên Viên Mặc tại sao phải bỏ thuốc Dạ Đàm, sau đó lại phái hắn đến bên cạnh mình.
Bản thân vô tâm quyền thế, chơi bời lêu lổng nhiều năm, một Vương gia như vậy còn có gì có thể làm người không yên tâm? Hiên Viên Nghiễn suy nghĩ bay tán loạn, cuối cùng nhìn Đào Nhiên trên giường sốt cao cháy đỏ mặt kia một cái. Nàng đứng lên, đẩy cửa phòng ra đứng ở cửa.
Tuyết rơi, đều đã mùa xuân rồi, lại vẫn có tuyết rơi.
Quản gia tới nói: "Vương gia, ngài không mặc áo choàng đi ra, trời lạnh không bình thường nga."
Hiên Viên Nghiễn nói: "Triều phục của ta đâu?"
Quản gia: "Đã cất rồi Vương gia, hôm nay còn chưa đến ngày vào triều."
"Lấy ra." Hiên Viên Nghiễn nói: "Bổn vương muốn vào cung gặp vua."
Cố Ảnh Liên bụng lớn đi đến ngự thư phòng, mấy ngày này Hiên Viên Mặc bao giờ cũng mượn cớ có chuyện không tới Phúc Hỉ Cung tìm mình, nàng không biết đứa nhỏ sẽ nhớ mẫu thân sao?
Lúc hắn đi tới ngự thư phòng, thỉnh thoảng có người vội vàng tới, vội vàng đi.
Đây là thế nào?
Một người quỳ xuống Hiên Viên Mặc trước mặt nói: "Bẩm bệ hạ, Việt Vương điện hạ đi vào trong cung rồi."
Hiên Viên Mặc: "Có mang theo người nào?"
"Chỉ một mình điện hạ."
Hiên Viên Mặc: "Có mang theo binh khí gì?"
"Điện hạ nàng hai tay trống trơn."
Hiên Viên Mặc trầm mặc một hồi, nói: "Lui ra đi, trên người nàng có bất kỳ không ổn nào, liền đem nàng đưa vào Tông Nhân Phủ."
"Dạ!"
Hiên Viên Nghiễn xuống xe ngựa, sau đó một thân một mình từng bước từng bước vào trong cung.
Hôm nay tới không chỉ là vì Dạ Đàm, cũng là vì bản thân. Người được một quân vương chú ý như vậy, đều là sớm trở về bụi đất. Nàng tới đây chính là nghĩ hỏi cho rõ, bản thân đến tột cùng làm sai nơi nào, nàng lại đối với bản thân như vậy, đến mức làm hại Dạ Đàm như vậy.
Cố Ảnh Liên nhìn thấy Hiên Viên Nghiễn mặc triều phục đen như mực, vẻ mặt nghiêm túc vào ngự thư phòng. Trước nay gặp được Hiên Viên Nghiễn đều là bộ dáng háo sắc lưu manh, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Hiên Viên Nghiễn như vậy.
Lòng hiếu kỳ áp cũng không áp được, Cố Ảnh Liên không nhịn được đến gần.
Hiên Viên Mặc ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mắt thấy muội muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên kia từng bước một đi về phía mình, sau đó quỳ xuống trước mặt, cung cung kính kính hành lễ.
"Vi thần bái kiến ngô hoàng, ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
Hiên Viên Mặc biểu tình không thay đổi, chuỗi bạch ngọc rủ xuống mũ miện nhẹ nhàng rung động, che lại biểu tình của nàng.
"Bình thân."
Hiên Viên Nghiễn thẳng người, như cũ quỳ dưới đất nói: "Thần không dám đứng lên."
"Vì sao?"
"Thần tự biết làm sai chuyện chọc giận bệ hạ tội không thể tha, trước khi bệ hạ phạt thần, thần không dám đứng lên."
Hiên Viên Mặc như cũ mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi phạm vào tội gì không thể tha?"
"Thần không biết." Hiên Viên Nghiễn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng hai mắt Hiên Viên Mặc, "Thần tự biết phạm vào tội không thể tha, nguyện ý nhận tội chịu phạt, hôm nay thần tới gặp bệ hạ, chính là muốn hỏi bệ hạ, thần rốt cuộc phạm vào tội gì."
Hiên Viên Mặc nói: "Nếu ngươi đã không biết, lại vì sao tới nhận tội?"
Hiên Viên Nghiễn nói: "Hôm nay ái thϊếp thần Dạ Đàm bỗng nhiên bệnh nặng không dậy nổi, thái y nói hắn trúng độc Hồi Xuân Hoàn. Loại độc này có dược tính gì, ở nơi nào, chắc hẳn bệ hạ so với thần rõ ràng hơn. Thần nhiều năm như vậy chỉ yêu mến một ái thϊếp này, bình thường đều là đánh không nỡ mắng không đành bưng trong lòng bàn tay, nếu bởi vì thần mà hại hắn như vậy, trong lòng thần khó an. Xin bệ hạ công khai, thần rốt cuộc làm sai chuyện gì."
Hiên Viên Mặc luôn luôn lẳng lặng nghe, thẳng đến lúc này nàng mới bỗng nhiên cảm khái nói: "Ngươi trái một câu bệ hạ phải một câu thần, lại không chịu kêu trẫm một câu hoàng tỷ sao?"
Hiên Viên Nghiễn nội tâm xúc động, nhớ lại trước kia tỷ muội tình thâm, nhưng nàng rất nhanh liền thanh tỉnh lại, ngữ khí không chút gợn sóng nói: "Không dám ở trước mặt bệ hạ làm càn."
Vì vậy Hiên Viên Mặc vừa rồi còn có chút xúc động cũng lạnh ánh mắt, khôi phục thành bộ dáng đế vương lạnh như băng.
Cố Ảnh Liên đi tới cửa ngự thư phòng, tiểu cung nữ thủ ở cửa nói: "Liên phi chủ tử, bệ hạ đang cùng Vương gia nói chuyện."
Cố Ảnh Liên nói: "Trước đó bệ hạ gặp Vương gia khác cũng không tránh né ta, hôm nay lại không được sao? Để cho ta đi vào."
Tiểu cung nữ cái gì cũng không biết, nghĩ đến Liên phi quán sủng lục cung, trước kia bệ hạ cũng đã nói chỉ cần Liên phi muốn, là có thể tùy thời gặp nàng. Tiểu cung nữ chỉ do dự trong chớp mắt, liền thả Cố Ảnh Liên đi vào.
Cố Ảnh Liên mới vừa đến ngoại điện ngự thư phòng, liền nghe thấy Hiên Viên Mặc nói: "Vậy còn Cố Ảnh Liên? Ngươi cùng Cố Ảnh Liên là quan hệ như thế nào?"
Cố Ảnh Liên toàn thân chấn động một cái, liền đứng lại tại chỗ.
Hiên Viên Nghiễn nói: "Thần và Liên phi có thể có quan hệ gì? Chẳng lẽ bởi vì ban đầu từng muốn đề thân với Liên phi lúc còn chưa xuất giá, bệ hạ liền đối thần như vậy? Chuyện này muốn trách cũng chỉ có thể trách bệ hạ không sớm nói rõ tâm tư với Liên phi, thần yêu thích một nam tử vô chủ, tính là sai lầm gì?"
"Được." Hiên Viên Mặc nói: "Trẫm hỏi ngươi, ngày đó ngươi nói ngươi cùng Liên phi có gần gũi da thịt là chuyện gì xảy ra?"
Hiên Viên Nghiễn nói: "Liên phi liệu có là tấm thân xử nam vào cung hay không, bệ hạ rõ hơn ai hết, ngày đó thần sở dĩ nói như vậy, là bởi vì ngày đó ở trong nhã gian Bách Vị Lâu..."
Hiên Viên Nghiễn nói ra chuyện xảy ra ngày đó, sau đó nói: "Thần vẫn là câu nói kia, lúc ấy Cố Ảnh Liên cũng không phải là Liên phi, hơn nữa bệ hạ cũng chưa từng biểu lộ qua tâm tư, thần cũng chỉ có thể coi như người không biết vô tội."
Hiên Viên Mặc nhắm mắt một cái, sau đó nói: "Vậy dạ yến đêm ba mươi ngày đó? Ngươi vì sao phải cự tuyệt gả, lại vì sao nhìn Ảnh Liên, lúc sau ra ngoài cùng Liên phi đi nơi nào nói cái gì?"
Hiên Viên Nghiễn nhìn về phía ánh mắt Hiên Viên Mặc, hơi cảm thấy không tưởng tượng nổi, hôm nay hoàng tỷ ngay cả một chút bóng dáng khi còn bé cũng không có. Hiên Viên Nghiễn nói: "Thần cự tuyệt gả, là sợ có chính phi trong nhà ái thϊếp sẽ bị ủy khuất, thần cũng không có nhìn Liên phi, thần nhìn chính là Dạ Đàm bên cạnh Liên phi. Về phần chuyện sau đó ra ngoài cùng Liên phi gặp mặt đơn thuần là không có thật, thần hôm đó trừ ở trên yến hội, căn bản không có gặp Cố Ảnh Liên."
Cố Ảnh Liên thân thể mất thăng bằng, đưa tay đỡ cây cột bên cạnh. Hóa ra người bên gối muôn vàn sủng ái bản thân, trong lòng đối bản thân lại tồn nhiều hiểu lầm như vậy. Đủ loại ngọt ngào đủ loại trông đợi, chẳng lẽ đều là ảo ảnh sao?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴