Mắt thấy hai người đã chạy rồi, Hiên Viên Nghiễn trong lòng có chút đặc biệt khó chịu. Nàng đưa tay sờ môi mình một cái, vừa rồi hôn lâu như vậy, hiện tại cảm giác lại một chút, hình như cũng không có cảm giác gì. Cảm thấy trong lòng có chút trống trải, đi ra ngoài một chuyến hôn Cố Ảnh Liên một cái, liền ném mất tiểu thϊếp mình sủng ái nhất.
Hiên Viên Nghiễn xoay người nhìn về phía ngoài cửa, người hầu Vương phủ ngoài cửa tròn mắt nhìn nàng, chờ nàng phân phó.
Hiên Viên Nghiễn có chút nghĩ mà bực, nhưng mà cũng không biết phát giận từ đâu, nàng vẫy vẫy tay áo nói: "Trở về phủ đi."
Cố Ảnh Liên xông ra ngoài, Đào Nhiên theo ở phía sau co cẳng đuổi theo. Cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước như Cố Ảnh Liên chạy làm sao qua được Đào Nhiên, rất nhanh liền bị Đào Nhiên đuổi kịp. Đào Nhiên lôi kéo cánh tay hắn nói: "Đừng chạy nữa."
Cố Ảnh Liên lệ rơi đầy mặt xoay người, ôm lấy Đào Nhiên, khóc lóc nói: "Dạ Đàm, thanh bạch của ta mất rồi."
Đào Nhiên vỗ bả vai hắn nói: "Thanh bạch của ngươi vẫn còn đây, không phải hôn một cái sao, ngươi không nói ta không nói ai mà biết?"
Cố Ảnh Liên đem đầu từ trong ngực Đào Nhiên nâng lên, nói: "Ngộ nhỡ Hiên Viên Nghiễn nói ra?"
"Vậy ngươi liền không thừa nhận, đánh chết cũng không thừa nhận, một mình nàng nói tính cái gì?" Đào Nhiên ôn hòa cười nói: "Ngươi là người tốt, ngươi sẽ có được hạnh phúc."
Cố Ảnh Liên miễn cưỡng cười một tiếng, kéo tay Đào Nhiên nói: "Cuối cùng cứu được ngươi ra."
Đào Nhiên liền cười cười, lúc này nếu nói ngươi cứu thật uổng phí, đoán chừng Cố Ảnh Liên sẽ hối hận đến nhảy sông.
Cố Ảnh Liên mang Đào Nhiên trở về trong phủ Kinh Triệu Doãn, cha hắn nghe nói con trai bảo bối mang theo người trở lại, lập tức tới nhìn. Vừa nhìn thấy Đào Nhiên hắn liền mặt biến sắc, kéo tay Cố Ảnh Liên nói: "Con ta, con không thể loại người bậy bạ nào cũng đều mang về nhà a."
Cố Ảnh Liên nhíu mày nói: "Dạ Đàm sao có thể là người bậy bạ được? Hắn là hảo huynh đệ của con ở trong thiên lao, vốn tưởng rằng hắn bị Hiên Viên Nghiễn hại, không nghĩ tới còn có thể gặp mặt."
"Vậy hắn không phải là người của Việt Vương điện hạ sao? Người không thanh không bạch như vậy, sao có thể vào Cố gia chúng ta?"
Cố Ảnh Liên vừa tức vừa gấp, đối với cha mình lại không thể nói gì, hắn gấp đến mặt nhỏ đỏ bừng nói: "Ai ya cha, cha làm sao có thể nói như vậy? Dạ Đàm là hảo nam tử, nhi tử rất thích hắn."
Cố cha biết rõ không thể hạ công phu trên người con trai mình, hắn dự định tìm một cơ hội vụиɠ ŧяộʍ đem Dạ Đàm giải quyết, đến lúc đó Cố Ảnh Liên bên này lừa gạt một chút là được. Đã quyết định chủ ý, Cố cha liền nói: "Ảnh Liên, qua mấy ngày nữa con phải vào cung rồi, đã chuẩn bị xong chưa?"
Cố Ảnh Liên cúi đầu xấu hổ nói: "Cha, con có cái gì để chuẩn bị đâu?"
"Lễ nghi trong cung đều phải chuẩn bị, con trước nay chưa từng vào cung, cha sợ con không làm tốt."
Cố Ảnh Liên nói: "Không phải đã mời tiên sinh dạy sao, nhi tử chăm chỉ học là được."
Buổi tối hôm đó Cố Ảnh Liên cứ muốn cùng Đào Nhiên ngủ chung, nói thật, Đào Nhiên sống lâu như vậy đã làm nữ nhân cũng đã làm nam nhân, đây lại vẫn là lần đầu tiên cùng nam nhân ngủ, nghĩ nghĩ trong lòng đều không được tự nhiên. Cố Ảnh Liên nằm ở bên cạnh Đào Nhiên, mang mơ ước trên mặt nói: "Ngươi nói xem bệ hạ là hạng người gì?"
Đào Nhiên mệt đến sắp không mở mắt ra được, hắn thở yếu ớt nói: "Người tốt..."
"Ừ, đây là khẳng định, bằng không bệ hạ sao có thể cứu ta." Cố Ảnh Liên nói: "Ta gặp qua bệ hạ hai lần, một lần là ở trên đường gặp phải, khi đó ta còn không biết nàng chính là bệ hạ, chỉ cảm thấy nàng vừa anh tuấn lại nho nhã lễ độ. Sau đó ở một lần khánh điển, ta nhìn thấy nàng cao cao tại thượng, nàng chói mắt cực kỳ..."
Đào Nhiên: "zzzzZ "
"Ngươi nói xem bệ hạ có thích ta hay không?" Cố Ảnh Liên mỉm cười chờ Đào Nhiên cho hắn một đáp án hài lòng, kết quả đợi nửa ngày đều không nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn lại Đào Nhiên đã sớm ngủ say. Cố Ảnh Liên đưa tay đẩy Đào Nhiên, "Dạ Đàm Dạ Đàm, ngươi mau tỉnh lại a, ngươi tỉnh lại đi mà, trả lời vấn đề của ta đi."
Đào Nhiên che mặt: "Hu hu hu hu..."
Nửa tháng sau, vào một ngày lành trời trong mây trắng, Cố Ảnh Liên đi theo nhóm tú nam được đưa tới từ khắp cả nước cùng nhau vào cung. Đào Nhiên lấy thân phận hầu nam của Cố Ảnh Liên vào cung theo hắn, ngày đó thời tiết cực tốt, Đào Nhiên đi theo xe ngựa một đoạn đường, trên người liền hơi chảy mồ hôi, trong tiểu thuyết cũng không có đoạn này. Trong sách Cố Ảnh Liên được hoàng đế cứu ra, còn chưa kịp tuyển tú liền bị Hiên Viên Nghiễn dây dưa, sau đó Hiên Viên Mặc tự mình xuất thủ trực tiếp đem Cố Ảnh Liên nhận vào trong cung.
Đào Nhiên thầm nghĩ sau khi biết Cố Ảnh Liên vào cung, cũng không biết Hiên Viên Nghiễn tức đến cái dạng gì. Hiên Viên Mặc đã sớm thích Cố Ảnh Liên, Cố Ảnh Liên bị giữ lại trong cung là chuyện không thể nghi ngờ.
Buổi chiều tin tức truyền đến phủ Việt Vương, Cố Ảnh Liên con của Kinh Triệu Doãn vào cung được phong làm tài nhân.
Thời điểm Hiên Viên Nghiễn nghe được tin tức này, cả người đều ngây ngốc rồi, sau đó không nói hai lời liền trực tiếp vào cung gặp Hiên Viên Mặc.
Hiên Viên Mặc nghe nói nàng tới, cố ý để cho ngự thiện phòng chuẩn bị tiệc rượu, Hiên Viên Nghiễn cũng không cùng Hiên Viên Mặc vòng vo, nàng nói thẳng: "Hoàng tỷ, thần muội muốn cầu tỷ một người."
Hiên Viên Mặc trong lòng đã biết trước, nhưng vẫn nói: "Người có thể để cho hoàng muội quan tâm như vậy, không biết là ai?"
"Chính là tài nhân hoàng tỷ mới phong hôm nay, Cố Ảnh Liên con của Kinh Triệu Doãn." Hiên Viên Nghiễn nói: "Hoàng tỷ, thần muội thật sự thích hắn, tỷ có nhiều mỹ nhân như vậy, tỷ liền đem hắn nhường cho ta đi."
Hiên Viên Mặc bưng ly rượu, ánh mắt trầm trầm nhìn Hiên Viên Nghiễn nói: "Ngươi là Vương gia, muốn mỹ nhân loại nào không có, vì sao cứ phải tranh phi tử với trẫm?"
"Không phải là tranh với hoàng tỷ." Hiên Viên Nghiễn nói: "Trước đây không lâu thần muội đã cùng Cố Ảnh Liên kia có da thịt gần gũi, hắn thật sự là không xứng với hoàng tỷ a."
Hiên Viên Mặc trong lòng chấn động một cái, ly rượu trên tay suýt nữa đều cầm không vững. Hiên Viên Nghiễn nói: "Hoàng tỷ?"
"Ngươi im miệng." Hiên Viên Mặc quay người đi nói: "Ngươi có biết ngươi vừa rồi đang nói gì?"
"Đương nhiên biết." Hiên Viên Nghiễn nói: "Hôm đó ở trong nhã gian Bách Vị Lâu, thần muội đã sớm hôn lên phương nhan, hoàng tỷ, đem hắn đưa cho ta đi."
Hiên Viên Mặc cảm giác ngực thật giống như có vật gì chặn lại, nàng đưa lưng về phía Hiên Viên Nghiễn nói: "Ngươi đi đi."
Hiên Viên Nghiễn: "Hoàng tỷ?"
"Đi!" Hiên Viên Mặc nói: "Trẫm... thân thể không thoải mái, ngươi lui ra đi."
Sau khi Hiên Viên Nghiễn đi, trong lòng Hiên Viên Mặc tất cả đều là câu nói nghe được trước đó, thần muội và hắn đã có gần gũi da thịt...
"Phụt..." Hiên Viên Mặc mất thăng bằng thân thể lệch một chút, khạc ra một búng máu.
Nàng đưa tay lau sạch vết máu khóe miệng, ngây ngẩn nhìn thẳng phía trước.
Đại cung nữ của kính sự phòng tiến vào nói: "Bệ hạ, sắc trời không còn sớm, nên lật thẻ rồi. Nhóm tiểu chủ mới vừa vào cung hôm nay đều ở chỗ này, bệ hạ ngài nhìn xem lật thẻ ai?"
Hiên Viên Mặc xoay người lại, thẻ Cố Ảnh Liên bất ngờ ở trong hàng, nàng nhìn chằm chằm tấm thẻ kia. Đưa tay muốn đi lật, cuối cùng vẫn lật thẻ một người khác, "Liền hắn đi."
Cố Ảnh Liên ngây người ở thiên điện Phúc Hỉ Cung, Phúc Hỉ Cung chỉ có một mình hắn ở, cũng không có chủ cung nương nương, hắn coi như vẫn sống quen. Hắn ăn mặc đẹp đẽ chờ ở trong cung, nghĩ đến hôm nay thấy bộ dáng hoàng đế, bệ hạ cười với hắn. Bệ hạ hướng về ai cũng không cười, hết lần này tới lần khác cười với hắn, có phải là chứng minh bệ hạ cũng thích hắn không?
Hắn chờ Hiên Viên Mặc, hôm nay là ngày thứ nhất vào cung, nếu bệ hạ lật thẻ hắn, hôm nay chính là đêm tân hôn của hắn.
Tiểu cung nữ được phái tới phục vụ hắn vội vàng chạy vào, nói: "Tiểu chủ, đừng đợi nữa, bệ hạ lật thẻ Lý quý nhân."
"À... Vậy à." Trên mặt Cố Ảnh Liên khó mà che giấu thất vọng, Đào Nhiên ngồi ở sau lưng hắn, trong lòng cũng rất kỳ quái.
Hiên Viên Mặc rõ ràng ở ngoài cung đã thích Cố Ảnh Liên, tại sao ở ngày đầu tiên Cố Ảnh Liên vào cung lại vắng vẻ hắn?
Hiên Viên Nghiễn những ngày qua đều không tốt lắm, trong lòng vừa còn băn khoăn Cố Ảnh Liên, mỗi tối lúc ngủ lại nghĩ Dạ Đàm, kể từ sau mấy lần cùng Dạ Đàm ngủ, đến lúc sủng hạnh nam sủng khác, nàng luôn cảm thấy khó chịu. Những nam sủng kia không ra sức cũng không kéo dài, ở trên giường còn không dám động, giống như người gỗ.
Lúc này nàng đã hối hận, ban đầu vì một cái hôn liền đem Dạ Đàm đưa ra ngoài, thật sự là lỗ lớn.
Đào Nhiên đi theo Cố Ảnh Liên ở trong cung hai tháng, trong thời gian đó Hiên Viên Mặc không gặp mặt Cố Ảnh Liên dù chỉ một lần, giống như đã quên mất có người này vậy. Trong nháy mắt thời tiết trở lạnh, tết trung thu sắp đến. Cố Ảnh Liên phí thời gian lâu như vậy, liền nghĩ có phải có thể thấy được Hiên Viên Mặc một lần, hắn nghĩ muốn nói cho Hiên Viên Mặc mình tâm duyệt nàng.
Đào Nhiên nhớ trong tiểu thuyết có viết Hiên Viên Mặc thích hoa quế, hắn giúp Cố Ảnh Liên ra một chủ ý, mặc vào một thân y phục xinh đẹp chờ ở trong vườn hoa quế. Hiên Viên Mặc thích hoa quế liền nhất định sẽ đi ngắm hoa, đến lúc đó nhìn thấy Cố Ảnh Liên, còn có thể không nhớ hắn sao?
Một tài nhân chưa được sủng hạnh là không thể đi tham gia yến hội trung thu, Đào Nhiên và Cố Ảnh Liên đã sớm chờ ở vườn hoa quế. Đào Nhiên là thân phận hầu nam, đương nhiên là mặc sao cho ấm áp thì cứ mặc, Cố Ảnh Liên mặc một tầng vải thật mỏng, ở dưới ánh trăng cóng đến run lẩy bẩy.
Hiên Viên Nghiễn ở trong dạ tiệc uống mấy ly rượu, gần đây tâm tình không tốt cũng không muốn cùng các tỷ muội nói chuyện. Mượn thời gian thay quần áo liền đi đến ngự hoa viên, nàng từ nhỏ đã thích hoa quế, điểm này ngược lại giống với Hiên Viên Mặc, cho nên các nàng từ nhỏ quan hệ thân thiết hơn chút.
Đào Nhiên mơ hồ nghe được có tiếng bước chân người tới, hắn nói với Cố Ảnh Liên: "Ngươi chờ ở chỗ này, ta đi xem xem có phải là bệ hạ."
Cố Ảnh Liên khẩn trương gật đầu, "Ừ ừ."
Đào Nhiên cong lưng đi qua, xa xa nhìn thấy một nữ nhân mặc cẩm bào đi tới. Hắn cẩn thận nhìn một chút, người nọ chính là Hiên Viên Nghiễn. Sao nàng lại tới đây? Đào Nhiên thầm nghĩ tuyệt đối không thể để cho nàng nhìn thấy Cố Ảnh Liên, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn vụиɠ ŧяộʍ đi tới, vòng qua sau lưng Hiên Viên Nghiễn, bắt lại cổ áo Hiên Viên Nghiễn. Hiên Viên Nghiễn bị hắn túm ngã về sau một cái, cả kinh thất sắc nói: "Ai?"
Đào Nhiên không nói lời nào, túm nàng kéo chạy. Hiên Viên Nghiễn bị kéo chạy một khoảng cách, xoay mình một cái tránh thoát tay Đào Nhiên từ dưới đất bò dậy, sau đó hai tay giật lại liền muốn chế trụ người đánh lén mình kia.
Ôm vào trong ngực mới cảm thấy không đúng, "Dạ Đàm?"
Đào Nhiên bất động, Hiên Viên Nghiễn nói: "Ngươi làm sao ở chỗ này? Ngươi và Cố Ảnh Liên cùng một chỗ?"
Đào Nhiên xoay người, đưa tay đẩy một cái đem Hiên Viên Nghiễn đẩy tới trên cây, cười nói: "Đã lâu không gặp, Vương gia nhớ ta không?"
Hiên Viên Nghiễn: "Ngươi..." Nàng nhìn thấy Đào Nhiên, trong lòng có một cỗ cảm giác rất kỳ quái dâng lên, không kịp suy tư, liền tiến tới ôm Đào Nhiên hôn lên.
Kỹ thuật của Đào Nhiên tốt hơn Hiên Viên Nghiễn, trong chốc lát lại biến bị động thành chủ động, đem Hiên Viên Nghiễn đè ở dưới bóng cây ngự hoa viên thi triển làm càn. Hiên Viên Nghiễn đã thật lâu không hưởng thụ qua loại cực nhạc này, toàn thân đầu nhập đi vào, đem cái gì Cố Ảnh Liên cái gì hoàng đế tất cả đều ném ra ngoài chín tầng mây.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴