Bạn học béo biết Kha Viễn không thể nào chịu bảo vệ mình rồi, nàng lui mà cầu thứ yếu nói: "Lý Bạch đánh rừng đi, tớ gặp phải nguy hiểm cậu cũng có thể tới cứu viện tớ."
Kha Viễn không chút do dự cự tuyệt: "Không."
Đào Nhiên Trình Giảo Kim cầm lưỡi búa to đi theo bên cạnh Biển Thước xông về phía trước, nhìn thấy lính quèn phía trước liền xông lên làm. Trình Giảo Kim chém không ngừng, Biển Thước ở một bên đập chai thuốc loảng xoảng.
Vừa đập vừa nói: "Thuốc đắng dã tật! Thuốc đắng dã tật! Thuốc đắng dã tật…"
Đào Nhiên thầm nghĩ đây là lời thoại ma quỷ gì, đập chai gϊếŧ người ta còn thuốc đắng dã tật.
Đào Nhiên trước kia chính là một tay game nát, không nghĩ tới lãng qua nhiều thế giới như vậy hắn vẫn là một tay nát. Hắn còn nhớ lúc mình đi học lưu hành một trò chơi tên là Battle Ball, lúc đó hắn cũng chơi vô cùng khiến lòng người tắc nghẹn. Vốn dĩ ở nhà trọ hắn là người đầu tiên chơi trò chơi này, càng về sau bạn cùng phòng đều vượt qua hắn, hơn nữa còn không muốn cùng hắn hợp tác.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ở những phương diện khác hắn chỉ cần phải cố gắng, trên căn bản đều có thể làm không tệ. Lại duy chỉ có ở phương diện trò chơi này không được, khả năng là một loại thiếu sót ẩn sâu trong gien, theo hắn biết một vài thân thích có liên hệ máu mủ thân cận với hắn cũng đều không giỏi ở phương diện này.
May mà lần này có Hoàng Đào giúp hắn, lấy trình độ của Hoàng Đào hẳn có thể một người lãng, nhưng Hoàng Đào hiện tại lại lúc nào cũng chuyển quanh hắn.
Tiểu bạn học béo một mình cô linh linh đẩy tháp, bốn người khác thành đôi thành cặp, cuộc sống thực tế đã quá mức tàn khốc, không nghĩ tới chơi cái trò chơi cũng phải chịu đựng bị tàn phá. Người chơi phe địch khả năng cũng nhìn thấy Hậu Nghệ tiểu béo lạc đàn, nghĩ đến trái hồng nhặt mềm mà niết, vì vậy hai người đi qua vây đánh tiểu béo.
Tiểu béo làm sao chịu được trận này, vội vàng kêu cứu, "Các cậu mau tới cứu tớ a."
Kha Viễn và Từ Vân đang chơi vui vẻ, làm sao có thể chịu rời khỏi đi cứu tiểu béo, chưa kể với kỹ thuật của Từ Vân hắn cũng thật sự không dám rời đi. Vì vậy liền nói: "Hoàng Đào cậu đi giúp cậu ấy một chút đi."
Đào Nhiên nhìn Hoàng Đào một cái, Hoàng Đào vừa rồi trải qua tan vỡ ảo tưởng trong tình cảm với Kha Viễn, loại thời điểm này Kha Viễn nên tận lực giảm nói chuyện với nàng mới đúng. Nhưng mà nghĩ một chút, bằng vào đầu óc kia của Kha Viễn, lâu như vậy cũng không phát hiện Hoàng Đào thầm mến hắn, vậy thì làm sao có thể nghĩ đến chuyện này.
Đào Nhiên chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, Hoàng Đào nhất định phải nhịn được.
Hoàng Đào trong lòng nghĩ làm sao Đào Nhiên không biết, nhưng Hoàng Đào cũng quả thật không có nổi đóa, nàng chỉ là không để ý Kha Viễn, tiếp tục cùng Đào Nhiên ở một chỗ đẩy tháp chơi.
Sau đó thật bất hạnh, cũng trong dự liệu, Hậu Nghệ sập tiệm. Tiểu béo vẻ mặt phức tạp nói: "Các cậu đều không muốn cứu, hiện tại tớ chết các cậu còn không qua đây sao? Tháp thượng lộ không cần nữa?"
Hiện tại vấn đề chính là, thượng lộ mà tiểu béo canh giữ đã không người. Hai người phe địch đẩy tháp trên thượng lộ, như vậy trong bốn người Đào Nhiên bọn họ ít nhất phải có một người đi lên ngăn. Kha Viễn đầu tiên nói: "Tụi tôi không thể đi, đang ở bên này đấu hai người bọn họ."
Được rồi, nói như vậy thì Đào Nhiên và Hoàng Đào nhất định phải đi một người. Chỉ bằng trình độ của Đào Nhiên đi qua cũng là chịu chết, Hoàng Đào liền nói: "Cậu kiên trì một chút, Hậu Nghệ bên ta hồi sinh rồi tôi về lại."
Đào Nhiên nhìn anh hùng phe địch ở tháp đối diện, biểu tình kiên nghị gật đầu một cái.
Tình huống bốn người bọn họ tự bọn họ không cảm giác được, người khác lại có thể nhìn ra một chút. Tiểu béo cũng xem như là nhân sĩ bát quái lâu năm, trước kia ngồi ở phía sau Kha Duệ đã chú ý Kha Duệ không ít, hai ngày này Kha Viễn ngồi đến trước mặt nàng, nàng cũng không thiếu chú ý, sau đó nàng liền phát hiện một vài điểm không đúng.
Bởi vì trước kia Kha Duệ tuy rằng không quá thích để ý người khác, nhưng mà đối với Từ Vân ngồi cùng bàn là ngoại lệ. Chỉ cần Từ Vân nói chuyện hắn liền nhất định sẽ nghe, Từ Vân cần giúp đỡ ví dụ như cái đề nào không hiểu hắn cũng sẽ rất nghiêm túc trợ giúp Từ Vân. Thi thoảng liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn Từ Vân, còn dáng vẻ như không muốn để cho Từ Vân biết.
Tiểu béo đem những thứ này toàn bộ nhìn vào trong mắt ghi nhớ trong lòng, nàng không phải người miệng rộng, nhưng mà những thứ này để cho nàng có một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ như nhìn thấu bí mật nhỏ của người khác.
Chỉ là hôm nay tình huống có khác biệt lớn, trong quá trình năm người bọn họ ngồi chơi game với nhau, Kha Duệ lại không nhìn Từ Vân dù chỉ một lần. Không nhìn Từ Vân cũng được đi, ngược lại bầu không khí với Hoàng Đào rất là vi diệu, thi thoảng sẽ nhìn Hoàng Đào một chút. Nếu nói di tình biệt luyến cũng không giống, bởi vì ánh mắt hắn nhìn Hoàng Đào không giống ánh mắt trước kia nhìn Từ Vân.
Tiểu béo trong đầu tựa như vang lên nhạc nền kinh điển của phim Sherlock, Kha Viễn đầu óc không tốt Đào Nhiên Kha Duệ nói cái gì hắn tin cái đó, Từ Vân đơn thuần sẽ không nghĩ nhiều, nhưng mà tiểu béo không ngốc a. Trước đó thời điểm Hoàng Đào chạy ra ngoài Kha Duệ còn ở phía sau kêu nàng, nhìn tình huống kia Hoàng Đào căn bản không giống như bị bệnh.
Hơn nữa Hoàng Đào hiện tại êm đẹp, cho dù đi xem bệnh cũng không cần thời gian dài như vậy. Càng huống chi trên tay Hoàng Đào không có vết dán sau khi truyền nước ở bệnh viện, nói cách khác nàng không có truyền nước. Thời gian dài như vậy Hoàng Đào một mực cùng Kha Duệ ở chung một chỗ, sau khi trở lại hai người cùng nhau nói dối.
Thật giống như biết được bí mật gì hết sức ghê gớm, tiểu béo sôi trào máu chó.
Biển Thước lên thượng lộ, Hậu Nghệ vừa sống lại, Đào Nhiên liền nói: "Một người mau tới đây, tôi chết rồi."
Tiểu béo liền nói: "Vậy tớ đi hạ lộ cho."
Đào Nhiên chơi trò chơi bị gϊếŧ đã thành quen, hắn rất bình tĩnh chờ sống lại. Tiểu béo không đặt tâm tư ở trò chơi, suy nghĩ hồi lâu tìm một đề tài tự nhận là rất không có dấu vết nói: "Thầy chủ nhiệm ban sáng nổi giận."
Biểu tình Hoàng Đào không chút động đậy, nhìn thì có vẻ như vô cùng say mê trò chơi. Đào Nhiên liền nói: "Là vì chuyện tôi và Hoàng Đào cúp cua sao?"
"Đúng vậy." Kha Viễn nhìn có chút hả hê nói: "Anh không biết thầy chủ nhiệm phát hiện hai người cúp cua xong biểu tình xoắn xuýt bao nhiêu đâu, chậc chậc học sinh giỏi cũng sẽ cúp cua, anh nói xem thầy chủ nhiệm liệu có đem ba mẹ kêu tới trường học hay không?"
Hoàng Đào tay run một cái, Đào Nhiên không chú ý tới, hắn nói: "Chắc sẽ không, không phải chỉ một buổi sáng sao."
Học sinh trường học và nhân sĩ xã hội khác nhau chính là, học sinh cảm thấy phạm sai lầm kêu phụ huynh chính là chuyện rất nghiêm trọng. Mà nhân sĩ xã hội Đào Nhiên lòng nói có thể làm gì ta, thành tích học tập ta tốt như vậy ta không tin sẽ đuổi học ta, còn có thể làm gì chứ.
Thái độ ung dung của hắn khiến cho Kha Viễn rất khó chịu, bởi vì hắn chỉ cần phạm sai lầm một cái thầy chủ nhiệm sẽ dùng kêu phụ huynh tới để uy hϊếp hắn, mà ba ba cũng thật là biết đánh người. Kha Viễn nói: "Anh đừng có không quan tâm, lần trước ba mẹ tới trường học, ở trong phòng làm việc trước mặt nhiều lão sư như vậy dạy dỗ tôi một trận. Học bá như anh nếu xảy ra loại chuyện này, còn mặt mũi gặp người sao?"
"Làm sao có thể chứ." Đào Nhiên mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ ta là ngươi sao? Từ nhỏ đến lớn ba mẹ trước nay không động tới ta dù chỉ một đầu ngón tay."
Kha Viễn: "…"
Từ Vân hiếu kỳ nói: "Dạy dỗ cậu một trận? Dạy dỗ thế nào?"
Kha Viễn tức thì hối hận muốn tát mình hai cát, làm sao có thể ở trước mặt nữ thần nói hắc sự của bản thân? Hắn cười khan: "Ha ha ha… Không có gì, chỉ là mắng một trận."
Trình Giảo Kim sống lại, Đào Nhiên đang chuẩn bị đến chỗ Biển Thước bên kia, tiểu béo không chú ý một cái liền để cho Hậu Nghệ sụp, nàng nói: "Trực tiếp tới hạ lộ đi, Hậu Nghệ lại chết rồi."
Sau đó chính là Hậu Nghệ chết Trình Giảo Kim dậy, Trình Giảo Kim chết Hậu Nghệ dậy. Hai người ở ngay hạ lộ lăn qua lộn lại, vốn dĩ đã nói Hoàng Đào giúp Đào Nhiên chơi, kết quả chơi thời gian dài như vậy hai người không gặp nhau lần nào.
Đào Nhiên buồn bực, khó chịu nói: "Quá đáng, cứ mãi chằm chằm mình ta mà gϊếŧ."
Tiểu béo nghẹn ngào gật đầu, "Đúng thế, chơi đến giờ tớ toàn là đang đợi sống lại."
Bên kia Biển Thước một mình một đường, đã đẩy hai cái tháp. Đào Nhiên nhìn hâm mộ cực kỳ, nói: "Nếu tôi có kỹ thuật này, tôi liền lập tức báo thù, gϊếŧ cho bọn họ không chừa manh giáp."
Tiểu béo đè phím kỹ năng đến đau tay, nàng vừa chơi vừa nói: "Thầy chủ nhiệm tại sao phải cho các cậu đổi chỗ ngồi a, tớ thấy Kha Viễn cũng không lùn hơn cậu a."
Kha Viễn: "Tôi dĩ nhiên không lùn hơn hắn, lần trước đo chiều cao tôi còn cao hơn hắn 1cm."
Hoàng Đào lập tức liền nghĩ đến ở bên trong quán mì Đào Nhiên nói, hắn là vì mình mới chủ động muốn đổi vị trí.
Kha Duệ nói Kha Viễn hành động không đúng, bởi vì hành động mỗi ngày đưa bữa sáng của hắn làm cho bản thân có ảo tưởng không thiết thực. Nhưng mà Kha Duệ thì sao? Hắn cũng không phải là bỗng nhiên đi tới bên cạnh, sau đó đối tốt với mình sao. Vì tâm tình và mặt mũi của mình mà lựa chọn phương thức quanh co nói cho mình biết chân tướng, còn vì mình mà cúp cua, giúp mình leo tường, mời mình ăn cơm bồi mình đi xem phim cũ đã xem.
Hoàng Đào càng nghĩ trong lòng càng loạn, tiểu bạn học béo nói: "Đúng vậy, Kha Viễn một chút cũng không lùn hơn Kha Duệ, thầy chủ nhiệm tại sao phải nói xạo đổi vị trí?"
Chân tướng đổi vị trí Đào Nhiên biết, Kha Viễn và Hoàng Đào cũng biết. Tuy rằng nội dung Đào Nhiên hướng bọn họ giải thích khác nhau, nhưng chuyện Đào Nhiên chủ động yêu cầu đổi vị trí là thật.
Kha Viễn liền nói: "Ai biết thầy nghĩ làm sao, chơi game đi."
"Không cần." Tiểu béo bình tĩnh nói: "Tớ lại nghẻo rồi."
Cùng lúc đó Trình Giảo Kim xuất phát, Đào Nhiên hôm qua muốn chơi game cũng không phải thật muốn chơi game, hắn nghĩ muốn tiếp cận Hoàng Đào dù sao cũng phải có lý do đúng không? Ai biết chơi cái trò này loằng ngoằng như vậy, trò chơi này thật là quá mệt nhọc, sớm biết đã dùng cái cớ học tập để tiếp cận Hoàng Đào.
Đào Nhiên nội tâm xoắn xuýt, không nhịn được thở dài nói: "Thật là, cứ luôn bị tách khỏi Hoàng Đào."
Tiểu bạn học béo nghe xong trước mắt sáng lên, lòng nói giữa bọn họ nhất định có cái gì, nếu không có gì thi cuối kỳ mình liền đứng thứ nhất đếm ngược!
Hoàng Đào nghe Đào Nhiên cảm khái, trong lòng cũng khẽ nhúc nhích. Một thiếu nữ mười mấy tuổi, cho dù tâm tư kín đáo tỉ mỉ, nàng cũng không khả năng bình tĩnh được như một lão giang hồ. Vì vậy cõi lòng nàng vừa mới hơi bình tĩnh lại, giờ lại bắt đầu rối loạn lên.
Kha Viễn điều khiển Lý Bạch lẳиɠ ɭơ xoay chuyển bên cạnh Chân Cơ, vừa nói: "Anh có chút tiền đồ có được không, không có Hoàng Đào một mình anh đi không được sao?"
"Ngươi tưởng ta thích chơi cái trò này lắm sao?" Đào Nhiên kích động một cái đem lời trong lòng nói ra, "Còn không phải bởi vì Hoàng Đào cũng chơi cái trò này."
Tiểu bạn học béo: "…"
Hoàng Đào thoắt cái choáng váng đầu óc, bắt đầu loạn một nùi.
Từ Vân không cảm giác chút nào nói: "Chính là như vậy mà, nếu không phải các cậu đều chơi, mình cũng không có hứng thú gì cái trò này, mỗi lần chơi đều sẽ bị nói."
Kha Viễn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nghe lời Từ Vân lại cảm thấy Kha Duệ chỉ là muốn chơi cái trò mà mọi người đều chơi. Trong lúc nhất thời trừ Từ Vân, đầu óc mọi người đều có điểm trống rỗng.
Hoàng Đào cũng không phải thích trò chơi này lắm, trước kia nàng là chơi vì Kha Viễn. Hôm nay nàng vốn dĩ cũng không muốn chơi, nhưng thấy Kha Duệ có vẻ như thật rất muốn chơi, nghĩ hắn tốt xấu gì cũng bồi mình cho tới trưa, mình bày hắn chơi cũng là nên làm. Kết quả đột nhiên nghe được Đào Nhiên bày tỏ một phen như vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với nàng không thể nói là không lớn.
Phải biết nàng chơi trò chơi này, cũng bởi vì Kha Viễn chơi nàng mới chơi.
Đào Nhiên cảm thấy lời mình vừa nói khả năng không ổn, mấy thế giới trước đó hình như đều là bởi vì mình làm một ít chuyện làm người ta hiểu lầm, nữ phụ mới sẽ cùng mình cùng một chỗ. Hắn có lòng giải thích, nhưng nhìn Hoàng Đào cúi đầu chơi trò chơi thật giống như một chút cũng không bị ảnh hưởng, hắn lại không tiện giải thích, cũng chỉ có thể không nói lời nào.
Hoàng Đào bỗng nhiên nói: "Cậu kiên trì giữ không chết một hồi, chờ Hậu Nghệ sống dậy, lại lên thượng lộ tìm tôi."
Đào Nhiên có chút mờ mịt, "À, được."
Tiểu bạn học béo mặt kích động, quyết định chờ lát nữa cho dù liều mạng cũng phải sống lâu một chút, tóm lại nhất định phải tranh thủ để thời gian bọn họ ở chung với nhau dài hơn một chút.
Nhưng mà tình cảnh không phải là tay mơ như Đào Nhiên có thể khống chế, đối phương đột nhiên liền toát ra hai người đến hạ lộ, Đào Nhiên chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, Trình Giảo Kim liền gục. Giọng hắn có chút đáng thương nói: "Tôi kiên trì không nổi."
Hoàng Đào cảm giác một dây cung trong đầu mãnh liệt bắn ra, sau đó nàng liền nổ. Cũng không để ý cái gì thượng lộ, Biển Thước một đầu đâm ra ngoài đồng, hướng về phía anh hùng phe địch mà đi. Chỉ chốc lát sau nàng liền gϊếŧ một Angela của đối phương, sau đó cũng không thèm đẩy tháp nữa, liền đi theo gϊếŧ người khác.
Kha Viễn nói: "Không tốt, Biển Thước phe ta gϊếŧ đỏ mắt rồi."
Tiếp theo đối phương liên tục bị gϊếŧ, cũng gϊếŧ ra nộ khí, song phương liền cùng nhau túm tụm ở trung lộ, đánh loạn một đoàn. Bởi vì Đào Nhiên Từ Vân còn có tiểu bạn học béo thực sự quá gà, hai người trước mặt cố chống, cuối cùng thủy tinh phe mình đều bị rồng đối phương quét sạch rồi.
Lần đầu tiên cùng nhau đánh xếp hạng, liền kết thúc như vậy.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴