Đối với yêu cầu của Đào Nhiên, thầy chủ nhiệm ngẩn người một chút, sau đó cũng cảm giác vô cùng không hiểu. Bởi vì chỗ ngồi trong lớp đều đã được mình chú tâm sắp xếp, Đào Nhiên và Từ Vân một người là hạng nhất khối một người là hạng ba khối, hơn nữa đều rất ngoan ngoãn, có thể nói là học sinh hắn thích nhất.
Ngày thường nhìn biểu hiện hai người bọn họ cũng không tệ lắm, không giống như là có mâu thuẫn. Sao đang yên lành, Kha Duệ lại muốn đổi chỗ ngồi?
Thầy chủ nhiệm vẻ mặt ôn hòa nói: "Kha Duệ à, em và Từ Vân có mâu thuẫn sao?"
Đào Nhiên mặt đầy chính khí, nếu trên cổ thắt một chiếc khăn quàng đỏ, hắn có thể lập tức vọt ra giữa đường lớn đỡ cụ bà băng qua đường. Hắn rõ ràng rành mạch nói: "Bọn em không có mâu thuẫn."
"…" Thầy chủ nhiệm có chút không hiểu, "Không mâu thuẫn tại sao em muốn đổi chỗ ngồi?"
"Lão sư." Đào Nhiên móc ra thành tích cuộc thi toàn khối lần này nói: "Thầy nhìn xem, Từ Vân lần thi này thứ ba toàn trường."
Thành tích học sinh trong lớp, thầy chủ nhiệm đương nhiên rất rõ ràng, ít nhất còn rõ hơn Đào Nhiên. Hắn rất vui vẻ yên tâm nói: "Đúng vậy, Từ Vân đồng học thi thứ ba khối, lấy thành tích như vậy, cho dù dự thi đại học B cũng không thành vấn đề."
"Nhưng mà lão sư, bạn ấy đã liên tục một học kỳ đều là hạng ba." Đào Nhiên biểu tình ngưng trọng.
"Đúng vậy." Thầy chủ nhiệm càng vui mừng, nói: "Hiếm có không kiêu căng không nóng nảy, thành tích học luôn luôn ổn định như vậy, là một học sinh rất có nghị lực."
Đào Nhiên cầm tờ đơn thành tích, đã rất không muốn nói chuyện nữa rồi.
Thầy chủ nhiệm cùng Đào Nhiên yên lặng đối mặt mấy giây, cuối cùng từ trong say mê thanh tỉnh lại, nhớ lại Đào Nhiên là tới làm gì. Thầy chủ nhiệm nói: "Từ Vân đồng học có chỗ nào không tốt sao, tại sao em muốn đổi chỗ ngồi?"
Đào Nhiên cầm tờ thành tích mặt mày đau lòng ôm đầu nói: "Bạn ấy đã thi hạng ba toàn trường cả nửa năm a, về sau nói không chừng vẫn luôn là hạng ba toàn trường, em làm sao có thể ngồi cùng bàn với hạng ba toàn trường đây?"
Thầy chủ nhiệm: "…"
Thầy chủ nhiệm sợ ngây người, hắn dấn thân vào sự nghiệp giáo dục nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy được lý do đổi chỗ ngồi này. Hắn ngồi trên ghế, hơi ngửa đầu nhìn Đào Nhiên, biểu tình sững sờ môi run rẩy. Thật lâu sau mới tìm được ngôn ngữ, "Kha Duệ đồng học… Em nghiêm túc sao?"
"Đó là đương nhiên." Đào Nhiên nói: "Thân là hạng nhất toàn trường, em cũng không thể kiêu ngạo tự mãn. Em đã nghĩ kỹ rồi, biện pháp tốt nhất có thể giúp em không buông lỏng cảnh giác duy trì học tập chính là, để cho em và đối thủ cạnh tranh ngồi chung một chỗ."
Thầy chủ nhiệm: "Hạng ba toàn khối cũng không thể làm đối thủ của em?"
"Dĩ nhiên." Đào Nhiên khẽ mỉm cười nói: "Người ngay cả hạng nhì cũng không sánh bằng, làm sao có thể làm đối thủ của em?"
Thầy chủ nhiệm: "…"
Không chỉ là thầy chủ nhiệm của Đào Nhiên, tất cả lão sư bên trong căn phòng làm việc này đều bảo trì tư thế miệng hơi giương ra, nghiêng đầu nhìn phương hướng Đào Nhiên. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, tựa như tất cả đều bị hào quang học bá lóe cho mắt chó đui mù.
Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh, thầy chủ nhiệm tốn một khoảng thời gian không ngắn để tiêu hóa hết lời của Đào Nhiên, sau đó rất không thể hiểu được nói: "Hạng nhì Hoàng Đào cũng là lớp chúng ta, cùng học một lớp, vẫn không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức cạnh tranh của em sao?"
Đào Nhiên hơi khẽ cau mày nói: "Lão sư, đổi hay không đổi nói một lời."
Nếu người nói chuyện với hắn như vậy là Kha Viễn, thầy chủ nhiệm khẳng định đã sớm mắng cho hắn máu chó đầy đầu, sau đó thông báo phụ huynh tới trường học. Nhưng mà trước mắt người nói lời như vậy là Kha Duệ, là hạng nhất toàn khối của bọn họ, là bảo bối trứng vàng của hắn. Khoa trương mà nói, thầy chủ nhiệm nói chuyện với Kha Duệ cũng không dám nói lớn tiếng, rất sợ để cho vị tổ tông này lưu lại ám ảnh trong lòng.
Thầy chủ nhiệm suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Chuyện chỗ ngồi sau này hẵng nói đi."
Đào Nhiên lập tức quệt miệng một cái.
Thầy chủ nhiệm chảy xuống mồ hôi lạnh, hắn rất có kiên nhẫn nói: "Không phải thầy không muốn cho em đổi qua ngồi chung một chỗ với Hoàng Đào, kỳ thực từ sớm trước kia thầy đã muốn cho Hoàng Đào đổi vị trí. Nhưng mà Hoàng Đào đồng học đi tìm thầy, nói chính là muốn ngồi vị trí đó, thầy cũng không có cách nào a."
Đào Nhiên thầm nghĩ khó trách trong tiểu thuyết học bá như Hoàng Đào sẽ ngồi cùng bàn với một tên học tra ba năm liền, hóa ra là nàng đã sớm thích Kha Viễn. Là Hoàng Đào từ trong vận tác, hai người mới có thể ngồi cùng bàn ba năm không dao động a.
Việc đã đến nước này, xem ra không tới một chút kinh bạo là không được.
Đào Nhiên nhìn nhìn chung quanh, nói với thầy chủ nhiệm: "Lão sư, chúng ta có thể đơn độc trò chuyện mấy câu không?"
Các lão sư khác rối rít vểnh tai, đây là ý gì? Có cái gì chúng ta không thể nghe sao? Chẳng lẽ Kha Duệ muốn kêu thầy chủ nhiệm ra, từ trong túi móc ra tiểu hồng bao tội ác, công khai hối lộ sao?
Thầy chủ nhiệm cũng nghĩ như vậy, để tỏ lòng chính trực, hắn phất tay nói: "Có cái gì cứ nói ở nơi này, thầy không có gì cần phải giấu giếm."
Đào Nhiên nói: "Lão sư thầy xác định sao?"
Thầy chủ nhiệm: "Dĩ nhiên xác định."
Đào Nhiên nghĩ một chút, cảm thấy cũng không cần làm lớn chuyện thì tốt hơn. Hắn đến gần hai bước, tiến tới bên tai thầy chủ nhiệm nhỏ giọng nói: "Em nhìn thấy Kha Viễn mỗi ngày mua bữa sáng cho Hoàng Đào."
Thầy chủ nhiệm: "!!!"
Đào Nhiên xoay người đứng thẳng, mang ánh mắt vi diệu nhìn thầy chủ nhiệm. Thầy chủ nhiệm ngây ngẩn nhìn Đào Nhiên mấy giây, sau đó đứng lên khua tay, "Đi, ra ngoài nói."
Nhìn bóng lưng hai người, các lão sư trong phòng làm việc từng người vẻ mặt phức tạp.
"Cần gì chứ." Một lão sư trong đó nói: "Mọi người đều hiểu mà, bây giờ đâu cần phải làm thành như vậy, thật là quá khách khí."
"Chính phải chính phải…"
Thầy chủ nhiệm mang Đào Nhiên đi nhanh như bay tới phía sau một gốc cây ở ngọn núi nhỏ sau trường học, hắn trừng hai mắt nói: "Em đem lời nói rõ ràng."
Đào Nhiên ưu sầu thở dài nói: "Lão sư thầy cũng biết đó, Kha Viễn là em trai em."
Thầy chủ nhiệm: "Cái này thầy đương nhiên biết, thời điểm hai đứa nhập học đã biết rồi."
"Em trai em hắn học tập không giỏi, còn cứ mãi gây rắc rối, ba mẹ vì hắn đều hao tổn hết tâm."
Thầy chủ nhiệm gật đầu một cái, hắn hoàn toàn có thể hiểu, nếu bản thân có đứa con trai như vậy, khẳng định cũng sẽ hao tâm đến bể nát.
Đào Nhiên tiếp tục nói bậy nói bạ: "Gần đây nhà em phát hiện, em trai hắn ngày ngày buổi tối không ngủ, hơn nữa bao giờ cũng tự giam mình ở trong phòng, trong phòng truyền ra từng trận tiếng vang quỷ dị."
Thầy chủ nhiệm: "…" Sao còn có chuyện thần bí linh dị ở đây?
"Ba mẹ vô cùng lo lắng hắn, vì vậy liền âm thầm quan sát." Đào Nhiên kể chuyện biểu tình cùng động tác vô cùng thích hợp.
Thầy chủ nhiệm bị hắn dẫn dắt cũng bắt đầu hơi khom thân, đôi mắt càn quét bốn phía.
Đào Nhiên nói: "Liền nhìn thấy, hắn ôm gối cười ngây ngô."
"Vậy sao?" Thầy chủ nhiệm đang nghĩ, Kha Viễn có phải là bởi vì thành tích quá kém áp lực quá lớn, dẫn đến tinh thần xuất hiện vấn đề.
Đào Nhiên liền nói: "Hắn trong miệng còn kêu, Hoàng Đào Hoàng Đào, tư vị cậu ngon như vậy, mình thật muốn vĩnh viễn có được cậu."
"…" Thầy chủ nhiệm trợn to hai mắt, không tưởng tượng nổi nói: "Cái này… thật quá đáng."
"Chính thế." Đào Nhiên nói: "Ba mẹ vô cùng buồn bã, bọn họ hy vọng ca ca cùng lớp của Kha Viễn như em trợ giúp hắn, em cảm thấy năng lực mình có hạn, cũng không giúp được quá nhiều. Duy nhất có thể làm, chính là đem bọn họ tách ra."
Thầy chủ nhiệm nhìn về phía Đào Nhiên ánh mắt cảm động, đứa trẻ tốt như vậy đi nơi nào tìm a? Kha Viễn cùng Kha Duệ là sinh đôi đúng không, làm sao mà chênh lệch lớn như vậy? Chẳng lẽ thời điểm Kha Viễn ở bên trong tử ©υиɠ đầu óc bị phóng xạ?
"Em yên tâm, thầy lập tức đổi vị trí cho mấy đứa." Thầy chủ nhiệm nói: "Trở về lớp học đi, lớp mười hai ngàn vạn lần không được buông lỏng cảnh giác a."
Đào Nhiên khẽ mỉm cười, "Dạ, em biết."
Thời điểm Đào Nhiên trở lại phòng học, Từ Vân không ở phòng học, Kha Viễn cùng Hoàng Đào ngồi chung một chỗ chơi điện thoại di động. Tra nam, Đào Nhiên lòng nghĩ, truy đuổi cô em này lại thả thính một cô em khác, thật là một đại tra nam.
Đào Nhiên vừa nghĩ vừa đi tới vị trí bên cạnh Kha Viễn, lúc này Kha Viễn căn bản không có tâm tư chú ý Đào Nhiên, toàn bộ chú ý của hắn đều đặt trên điện thoại di động. Ngón tay vừa bấm điện thoại di động như bay, vừa nói: "Cậu đi trung lộ đi trung lộ, Angela của đối phương tới đẩy tháp kìa."
Đào Nhiên: "Khụ khụ."
Kha Viễn: "Hoàng Đào qua đây, cho tôi thêm chút buff, tôi hết máu rồi. Ai yo chời má, chết rồi…"
Hoàng Đào khuôn mặt nghiêm túc tươi cười nói: "Cậu sống lại đi, mình báo thù cho cậu."
Kha Viễn: "Báo thù cái gì a, thừa dịp cơ hội nhanh đẩy tháp a."
Đào Nhiên hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái thứ gì, hắn hướng về Kha Viễn hung hãn ho khan hai tiếng, "Khụ khụ!"
Kha Viễn ngẩng đầu lên, thấy Đào Nhiên hướng về hắn khụ, nói: "Ai đây a, anh trúng tà rồi còn muốn lây cho tôi đúng không?"
"…" Đào Nhiên nói: "Đi ra, anh có chuyện tìm cậu."
Kha Viễn không chút do dự nói: "Tôi không đi."
Lúc này Hoàng Đào nói: "Cậu sống lại rồi, nhanh đi xuống đánh đường dưới."
Kha Viễn lập tức nâng lên điện thoại di động, bắt đầu tập trung tinh thần, cả người như mê như say hoàn toàn đem Đào Nhiên đứng ở một bên quên đến không biết cái đáy biển nào.
Đào Nhiên nổi đóa, nhất định phải đem Hoàng Đào lôi đi, nếu không nàng nhất định sẽ bị Kha Viễn làm hư. Nam chính chỉ cần làm hư nữ chính là được rồi, nữ phụ là của ta!
Hoàng Đào không chú ý đến Đào Nhiên, hoặc là nói cả trường học nàng chỉ chú ý có một mình Kha Viễn. Ấn tượng duy nhất của nàng đối với Kha Duệ chính là hạng nhất toàn khối ca ca của Kha Viễn, nhưng mà vừa rồi lúc Kha Duệ tới nàng bỗng nhiên có chút hoảng hốt, có loại dự cảm xấu.
Sau khi trò chơi kết thúc Hoàng Đào giương mắt nhìn Đào Nhiên một cái, Đào Nhiên đoan đoan chánh chánh ngồi tại chỗ, nghiêm túc chờ lão sư tới dạy, trong ấn tượng hắn hình như vẫn luôn là bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Tiết này đúng lúc là lớp số học của thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm cầm sách tiến vào, sau khi ánh mắt ở trong lớp quét nhìn một vòng, giống như vô tình nói: "À… Kha Duệ a, vóc người em quá cao, chắn tầm mắt bạn học phía sau."
Nữ bạn học mập mạp phía sau chỉ cảm thấy một loại dự cảm không lành ập lên đầu, nàng ở trong lòng nói không không không em nguyện ý bị chắn, em nguyện ý!
Đáng tiếc thầy chủ nhiệm không nghe thấy tiếng lòng của nàng, nói: "Như vậy đi, em ra ngồi ở phía sau, thôi thì… đổi chỗ với Kha Viễn đi."
Nữ bạn học mập mạp tan nát cõi lòng…
Hàng sau Kha Viễn cùng Hoàng Đào đồng thời ngẩng đầu lên trợn to hai mắt, mặt chấn kinh vô cùng. Có điều Hoàng Đào là chấn kinh vì mình sắp phải tách khỏi Kha Viễn, mà Kha Viễn chấn kinh vì hạnh phúc tới quá đột nhiên, bản thân sắp được cùng Từ Vân yêu dấu ngồi chung một chỗ sao?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴