Đào Nhiên tay đặt ở dây đàn, bắt đầu khảy đàn cho Tường Vi. Tường Vi đi tới, tựa vào trên bả vai hắn. Nàng nghe một hồi, khúc này Huyền Thanh đã từng đàn cho nàng, ở thời điểm ban đầu lúc nàng vẫn là tù nhân, khúc Huyền Thanh đàn nghe nói là một khúc nhạc dung tục của phàm nhân giới. Rất êm tai, nàng vẫn luôn cảm thấy thứ gì mình thích là được, cái gì dung tục cao nhã căn bản không quan trọng.
Một khúc hoàn tất, Tường Vi nói: "Thương tổn của ngươi, chưởng môn có nói có biện pháp gì không?"
Đúng là có một phương pháp trong truyền thuyết, Đào Nhiên không muốn nói, liền nói: "Không có biện pháp, chỉ có thể xem chính mình."
Tường Vi rất không thể hiểu được Đào Nhiên, nàng cảm thấy cho dù không phải tu sĩ mà chỉ là một người bình thường, vì để giữ mệnh cũng nên liều một phen. Huyền Thanh nhìn giống như hoàn toàn không đem mạng mình coi là gì, Tường Vi nói: "Ngươi đừng có gạt ta, chưởng môn rõ ràng đã nói Phù Tang Mộc có thể trị thương tổn của ngươi."
Đào Nhiên dừng tay một chút, sau đó đem đàn để qua một bên nói: "Cô thật tin tưởng trên đời có Phù Tang Mộc sao?"
"Tin, tại sao không tin?" Tường Vi nhìn Đào Nhiên nói: "Chỉ cần là đồ vật có thể cứu ngươi, ta đều tin."
Đào Nhiên nhìn Tường Vi, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi. Bộ dáng Tường Vi giống như là động chân tình, như vậy thì không tốt. Ngộ nhỡ mình đi rồi nàng không chịu nổi đả kích mà hắc hóa, nhiệm vụ của mình không phải thất bại sao?
"Cô đừng như vậy." Đào Nhiên nói: "Chúng ta chẳng qua là qua lại thông thường, cô thật không cần đối với ta như vậy."
"Qua lại thông thường?" Tường Vi mặt không tưởng tượng nổi nói: "Qua lại thông thường sẽ qua lại ở trên giường sao?"
Từ trước xem tiểu thuyết, khi trong nam nữ chính có một bên phải chết, luôn sẽ dùng tuyệt tình ép bên kia bỏ đi. Đào Nhiên vẫn luôn cảm thấy loại tình tiết này vô cùng ngu đần, nhưng mà hắn hôm nay bỗng nhiên cũng muốn ngu đần lên rồi, đối với Tường Vi mà nói người mình yêu chết so với người mình ghét chết, kết quả hoàn toàn khác biệt.
Hệ thống Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ, bây giờ xuất hiện một vấn đề khó khăn, nếu như ngươi chết như vậy, Tường Vi 80% sẽ hắc hóa."
Giờ thì thật là mệt tâm, không chỉ là vì nhiệm vụ, cho dù là vì bản thân Tường Vi, Đào Nhiên cũng không hy vọng nàng hắc hóa. Ở trong loại thế giới này, nữ phụ ác độc một khi hắc hóa, thì không thể có kết cục tốt.
Đào Nhiên hạ nhẫn tâm đáp lời Tường Vi nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Người Hợp Hoan Tông không phải đều qua lại với người khác như vậy sao."
Những lời này giống như độc châm đâm vào trong lòng Tường Vi, Tường Vi trong nháy mắt mặt đều vặn vẹo. Nàng có chút mất khống chế nói: "Ngươi cho là ta giống như bọn họ sao? Trước ngươi ta chưa từng cùng bất kỳ ai song tu."
"Đó là bởi vì không có cơ hội." Đào Nhiên cúi đầu nhìn ngón tay mình nói: "Cô không phải thích Ma Đế sao?"
Sống chung với nhau lâu như vậy, hai người không nói là tâm ý tương thông, nhưng cũng coi như hiểu lòng không nói. Tường Vi cho rằng Huyền Thanh đối với nàng là khác biệt, nếu không hắn sẽ không lưu lại bản thân, hôm nay đột nhiên nghe hắn nói lời như vậy, không biết sao Tường Vi lại cảm thấy đây mới là lời thật lòng của Huyền Thanh.
Một cao nhân chính đạo đối đãi một ma tu như thế nào?
Hắn luôn luôn ghét bỏ mình, Tường Vi lòng nghĩ, hắn ghét bỏ mình là người Hợp Hoan Tông, càng ghét bỏ mình là một ma tu.
Tường Vi nhắm hai mắt lại, cuối cùng hỏi: "Ngươi… trong lòng một chút cũng không có ta sao?"
Đào Nhiên không lên tiếng, rũ thấp mắt, ngón tay nhẹ nhàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây đàn.
Hệ thống nhìn lo lắng, "Ký chủ, ngươi như vậy thật là rất tra nam."
Tường Vi hít sâu một cái, hung hãn trợn mắt nhìn Đào Nhiên nói: "Được, trong lòng ngươi đã không có ta, ta cũng không hiếm lạ gì ngươi, từ đây… cứ coi như ngươi là đồng bạn song tu thứ nhất của ta đi."
Tường Vi xông ra ngoài, khí tức không che giấu chút nào, trong nháy mắt người Bồng Lai đều bị kinh động. Rất nhiều tu sĩ vèo vèo bay ra ngoài, ở trên biển truy kích Tường Vi.
Đào Nhiên duy trì tư thế khảy đàn, tự lẩm bẩm: "Ta tra nam? Ngươi ngược lại cho ta một lựa chọn không tra xem a. Lần sau lại để cho ta vào loại thế giới này, ta không làm."
Tiểu Mỹ ôm thân thể tròn vo của mình, ký chủ một lời không hợp liền dùng không làm tới uy hϊếp nó, nó thật mệt lòng a.
Tường Vi phi độn tốc độ cực nhanh, người Bồng Lai đuổi đến biên giới Nam Hoang liền không đuổi theo nữa.
Mọi người xa xa nhìn bóng lưng của người kia có chút giống như Tường Vi của Hợp Hoan Tông, vì vậy lập tức trở về tông môn lôi Hách Uyển từ Viêm Hoa Động ra. Hách Uyển còn không biết phát sinh cái gì, có chút vui vẻ nói: "Là muốn để ta ra ngoài trước thời hạn sao?"
"Trước thời hạn ra ngoài ngươi đừng có nghĩ đến nữa, ta hỏi ngươi, Hợp Hoan Tông Tường Vi có phải tới tìm ngươi?"
Hách Uyển trợn to hai mắt, kinh khủng nhìn mọi người, thầm nghĩ chuyện sư phụ cùng Tường Vi tiền bối ngày ngày song tu bại lộ rồi?
Nhìn biểu tình của Hách Uyển, mọi người liền hiểu rõ rồi, "Nàng đến tìm ngươi làm gì?"
Vì để không bán ra sư phụ, Hách Uyển bụm lỗ tai xoay người chạy vào trong Viêm Hoa Động, "Căn bản không có song tu! Nàng nói dối đó, căn bản không có song tu…"
Mọi người đờ đẫn nhìn Hách Uyển vọt vào trong, bị quan hệ phức tạp giữa nàng và Mẫu Đơn còn có Tường Vi làm cho khϊếp sợ. Không phải nói Mẫu Đơn cùng Hách Uyển có một chân sao, sao bây giờ Tường Vi cũng cùng nàng song tu không song tu gì ở đây?
"Này…" Một trưởng lão trong đó vỗ đùi nói: "Đây gọi là chuyện gì a?"
"Không được, nhất định phải hỏi rõ."
Bọn họ đi vào trong Viêm Hoa Động, chưa được hai bước liền bị một đệ tử hình dáng tiều tụy ngăn lại, "Các vị sư thúc sư bá, các người không cần ép Hách Uyển sư muội nữa."
"Ngươi là ai?"
"Ta là ai không quan trọng." Đệ tử kia nói: "Quan trọng chính là Hách Uyển sư muội cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì bất lợi cho tông môn, nàng chỉ là yêu sai người mà thôi. Hỏi thế gian tình là vật gì, mà khiến người muốn sống muốn chết. Hách Uyển sư muội cũng không muốn như vậy, nàng cũng rất thống khổ, các người lại không thể tha thứ nàng một chút sao?"
Mọi người: "…"
Tường Vi thương tâm muốn chết trở lại Hợp Hoan Tông, nghe nói nàng trở lại rồi, chưởng môn tìm được nàng nói: "Ngươi cuối cùng chịu trở lại rồi, tư vị Huyền Thanh hắn tuyệt đến như vậy? Đến mức ngay cả tông môn ngươi cũng không cần?"
Tường Vi: "Đừng có ở trước mặt ta nhắc đến hắn."
"Yo, thật có tình thú nha." Mẫu đơn nói: "Ngay cả nháo gây gổ cũng có nữa, qua mấy ngày có phải là có thể nhìn thấy Huyền Thanh Kiếm Tôn đại náo Hợp Hoan Tông, vượt quan giận dữ vì hồng nhan, chỉ để đoạt lại Tiểu Tường Vi?"
Tường Vi lạnh mặt nói: "Ta nói, không được nhắc lại hắn, ta gặp lại hắn nhất định sẽ gϊếŧ hắn."
Mẫu Đơn lúc này mới phát giác không đúng, nàng hỏi: "Làm sao vậy? Nguyên bản không phải đang êm đẹp sao."
"Là ta si tâm vọng tưởng, lại muốn với cao Huyền Thanh Kiếm Tôn…" Tường Vi cười lạnh nói: "Chính đạo không một thứ gì tốt."
Nghe nàng nói, trong lòng Mẫu Đơn có chút suy đoán, nhưng nàng cuối cùng không tận mắt nhìn thấy, cũng không dám đoán bậy bạ thêm. Chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Ngươi nhờ ta hỏi thăm, chuyện liên quan tới Phù Tang Mộc, có tin tức rồi."
Tường Vi trong nháy mắt an tĩnh lại, Mẫu Đơn nói: "Trong Thập Vạn Đại Sơn, có một bí cảnh. Bởi vì yêu thú hoành hành chung quanh, cho nên nhiều năm qua không ai dám đi, nghe nói có người ở cổ tịch tra được, bên trong khả năng có Phù Tang Mộc."
Tường Vi đang ngồi yên lặng, Mẫu Đơn nói: "Ngươi hỏi thăm Phù Tang Mộc làm gì? Vật này là vật chí dương, cũng không có ích lợi gì với ngươi. "
Tường Vi không nói gì, nàng nhớ ngày đó ở bên bờ biển, Ma Đế dẫn người khí thế ào ạt gϊếŧ tới. Chưởng môn Bồng Lai muốn gϊếŧ nàng tráng thanh thế, là người kia ngăn ở trước mặt nàng, nguyện lấy sức mình ngăn lại ma tu, chỉ cầu đổi nàng một mệnh.
Bản thân có lẽ chính là luân hãm vào lúc đó, từ khi ra đời đến nay, trôi qua mấy trăm năm tuế nguyệt, trước nay chưa từng có ai ngăn ở trước người mình giống như hắn. Chỉ tiếc bản thân vận khí không tốt, mấy trăm năm trước đã làm ma tu, kiếp này cùng hắn không có duyên phận.
Tường Vi đem sợi tóc bên gò má vén đến sau tai, nói: "Vì trả nợ, một mệnh hoàn một mệnh."
Mẫu Đơn: "Ngươi…"
Ở chỗ sâu bên trong Thập Van Đại Sơn, trong một sơn động âm u, mấy ma tu hướng về một người cung kính nói: "Đế quân, tin tức đã thả ra."
Người kia gầy giơ xương, một đầu tóc đen tùy ý xõa, hắn nói: "Ngươi xác định chỉ có Huyền Thanh mới muốn Phù Tang Mộc?"
"Xác định a, Huyền Thanh hắn trúng một kích toàn lực của Vạn Hồn Phiên, trừ Phù Tang Mộc không có thuốc chữa. Hơn nữa trừ hắn ra, ai lại nhàn rỗi vô sự đi tìm thứ như vậy?"
Người gầy trơ xương kia chính là Ma Đế mất tích đã lâu, một đôi tròng mắt tựa như lộ ra huyết quang, "Nhưng mà hỏi thăm Phù Tang Mộc, là người Hợp Hoan Tông."
"Mẫu Đơn và Tường Vi của Hợp Hoan Tông đều cùng tiểu tiện nhân phái Bồng Lai kia quan hệ không minh bạch, sư phụ của tiện nhân gặp nạn, các nàng làm sao sẽ làm như không thấy được?"
Ma Đế hung hãn bóp nát nắm tay ghế ngồi, mình ban đầu yêu nàng như vậy, vì nàng làm nhiều như vậy nàng đều xem như không thấy. Nguyên tưởng rằng nàng chỉ là thống hận ma tu, ai từng nghĩ trong nháy mắt nàng liền cùng hai nữ ma tu cùng một chỗ, đây coi như cái gì? Bản thân còn không bằng hai nữ nhân sao?
"Không chỉ là Huyền Thanh." Ma Đế nói: "Người Hợp Hoan Tông cũng phải chết."
Hắn liều mạng kéo, kéo thân thể tàn bại kéo dài hơi tàn, chính là vì để nhìn những kẻ phản bội hắn tổn hại hắn đi chết. Nếu không cho dù hắn chết, cũng sẽ không được yên nghỉ.
Tường Vi chuẩn bị xong đồ đạc liền lên đường, Mẫu Đơn nói: "Ngươi xác định tự mình đi sao? Ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ cẩn thận." Tường Vi nói: "Nguy hiểm mà đông người có thể giải quyết chẳng qua chỉ là chút yêu thú, nếu ở bí cảnh gặp phải nguy hiểm gì không giải quyết được, nhiều người đi nữa cũng như nhau."
Tường Vi còn nghĩ nói thêm gì, sau đó nghĩ nếu như có thể chết ở bí cảnh cũng không tệ. Mình chết đi, người kia cũng không còn sống lâu. Thời điểm hai người còn sống dây dưa nhau, sau khi chết nói không chừng cũng có thể gặp được, nếu có kiếp sau cho dù làm một người bình thường nàng cũng không muốn tiếp tục làm ma tu nữa, làm ma tu quá khổ rồi.
Tường Vi khăng khăng làm theo ý mình, Mẫu Đơn tuy là chưởng môn cũng không có cách nào. Nàng nói: "Cẩn thận một chút, sớm trở lại, ngươi không ở tông môn ta ngay cả một người nói chuyện cũng không có."
Tường Vi xoay người đi, tại chỗ biến mất.
Ánh sáng mặt trời chiếu ở địa phương nàng vừa đứng, một chút bóng mờ cũng không có. Mẫu Đơn không biết nàng tại sao cố chấp với Phù Tang Mộc như vậy, nghĩ chắc hẳn có liên quan với người xa ở Bồng Lai kia. Đều nói ma tu xảo quyệt âm ngoan, kỳ thực có lúc tu sĩ chính đạo tuyệt tình mới thật đáng sợ.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴