Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 22: Nữ nhà giàu chột dạ ②

Nguyễn Quân hít sâu mấy hơi, sau đó liền cởϊ qυầи áo ngồi đi lên.

Đào Nhiên: "Hu hu hu…" Đừng như vậy, đừng như vậy mờ…

Nguyễn Quân cũng không dễ chịu, biểu tình khó chịu ngượng ngùng thống khổ, chính là không có vui sướиɠ.

Đào Nhiên toàn bộ hành trình mặt cá chết nằm trên giường, cảm giác trong lòng cùng cảm giác thân thể phức tạp như nhau. Đào Nhiên trước kia từng có một vị nam đồng nghiệp mang trọn đời tâm nguyện là, chuyển kiếp đến cổ đại hưởng thụ sinh hoạt tam thê tứ thϊếp. Liền có đồng nghiệp khác cười nhạo hắn, bảo hắn coi chừng eo. Thế rồi nam đồng nghiệp kia mặt nói như lẽ đương nhiên: "Eo thì có quan hệ gì? Nằm đó hưởng thụ không được sao?"

Mặc dù không biết vị nam đồng nghiệp kia hiện tại thế nào rồi, nhưng có thể khẳng định là, hắn không được trải qua loại sinh hoạt hạnh phúc không mỏi eo này. Mà Đào Nhiên thì trước một bước hưởng thụ, tuy rằng bản thân cũng không muốn như vậy.

Nguyễn Quân là xử nữ, lần đầu tiên vốn là đau, cộng thêm còn là bản thân chủ động. Toàn bộ hành trình chỉ có đau, căn bản cũng không hưởng thụ được cái gì.

Sau khi Đào Nhiên nộp vũ khí, Nguyễn Quân liền mệt mỏi ngã xuống một bên. Đào Nhiên bị chặn miệng, nằm ở trên giường trợn trắng mắt. Toàn thân hắn đều là mồ hôi, bộ dáng mặc cho người ức hϊếp. Trong lòng nói với hệ thống: "Nhiệm vụ làm không nổi nữa, ngươi bảo nhiệm vụ này khó hơn nhiệm vụ kia, ngươi lại không nói khó đến loại trình độ này."

Hệ thống Tiểu Mỹ bày tỏ bản thân rất oan uổng, nó ôm cái chân thô ngắn nói: "Ký chủ làm sao có thể trách người ta, nếu không phải chính ngươi muốn lượn sóng, làm sao sẽ lật thuyền?"

Đào Nhiên: "…"

Đào Nhiên không lời có thể nói, hắn bị chặn miệng, lấy hơi đều tốn sức. Khó chịu, hắn lại bắt đầu hừ hừ. Nguyễn Quân sau khi kí©ɧ ŧìиɧ tim bắt đầu đập rộn lên, nàng nghe nam nhân bên cạnh đang giãy giụa, trong lòng đang suy nghĩ có nên giúp hắn cởi dây.

Dưới gầm giường Giang Giác bị động tĩnh đánh thức, hắn vốn dĩ ở trên giường ngủ còn không có cảm giác gì. Kết quả bị Đào Nhiên vô cùng thô lỗ từ trên giường lôi xuống, lúc sau lại càng thêm thô lỗ đạp vào dưới gầm giường. Lăn lộn một phen, vốn đã hơi tinh rượu, sau đó lại ở dưới gầm giường nghe phát sinh một tràng.

Nguyễn Quân đưa tay đem miếng vải bịt Đào Nhiên lấy ra, không khí tươi mới thổi vào, Đào Nhiên hít sâu một cái, nghĩ đến tao ngộ hôm nay, có loại cảm giác sống chẳng còn gì lưu luyến.

Hắn nói: "Ngươi là ai a? Ngươi có biết ngươi làm như vậy là phạm pháp hay không?"

"!!!"

Nguyễn Quân nghe được tiếng của Đào Nhiên, lập tức chấn kinh một chút, giọng này hình như không phải là của Giang Giác. Một ý tưởng đáng sợ xuất hiện, Nguyễn Quân nghĩ cũng không nghĩ ngay cả y phục cũng không mặc, lập tức nhảy xuống giường mở đèn. Sau đó nàng liền nhìn thấy nam nhân xa lạ cái gì cũng không mặc, bị mình trói ở trên giường kia.

… Trời nà, đây là chuyện gì xảy ra?

Ngay ở thời điểm Nguyễn Quân còn đang chấn kinh, Giang Giác tỉnh lại khó khăn từ dưới gầm giường bò lên. Đầu hắn rất đau, nghĩ bụng bản thân từ trên giường té xuống chui vào gầm giường sao? Mới vừa bò ra ngoài còn chưa đứng lên, hắn đã liền nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, đầu óc thoắt cái mờ mịt.

Đào Nhiên nói với Nguyễn Quân: "Hành vi ngang ngược của cô đối với tôi có thể để sau hẵng nói, nhưng mà bây giờ có thể mời cô giúp tôi cởi dây hay không?"

Ánh mắt Giang Giác lập tức chuyển tới trên sợi dây, hắn nuốt ngụm nước miếng nói: "Tôi… quấy rầy hai người sao?"

"A a!!" Nguyễn Quân bị hai đại nam nhân nhìn sạch sẽ, sau khi kịp phản ứng xấu hổ đến muốn nhảy lầu tự vẫn, nàng một bước nhảy lên giường, sau đó dùng chăn che mình lại.

Đào Nhiên biểu tình rầu rĩ nói: "Giúp… Giúp tôi che một chút đi."

Giang Giác lúng túng muốn chết, liền vội vàng đứng lên xoay người nói: "Tuy rằng tôi lúc này xuất hiện vô cùng không lễ phép, nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi, mấy người tại sao lại ở phòng tôi…"

Đào Nhiên cùng Nguyễn Quân hai miệng đồng thanh nói: "Uống say đi nhầm phòng!"

"…" Được rồi, Giang Giác sờ mũi một cái nói: "Hai người vui vẻ là được rồi, tôi đi trước."

Nguyễn Quân trơ mắt nhìn Giang Giác rời khỏi, không dám giữ lại, cũng không cách nào giải thích.

Bản thân không sạch sẽ, Giang Giác sẽ không thể nào thích mình nữa. Nghĩ đến đây, nàng cảm giác trời đều sắp sập. Đều do nam nhân trên giường này, đều do hắn!

Nguyễn Quân ánh mắt tàn bạo nhìn Đào Nhiên, thanh âm khàn khàn nói: "Ngươi là ai? Ngươi dám đối với ta làm loại chuyện này, ta nhất định phải để cho ngươi ngồi tù!"

Đào Nhiên vẫn bị trói ở trên giường, hắn liếc nhìn sợi dây đang trói mình nói: "Tiểu thư, cô nói lý lẽ một chút được không? Đến tột cùng là ai đối với ai làm loại chuyện này? Tôi mới là người bị hại được không?"

Nguyễn Quân nhớ lại chuyện lúc trước, lập tức xấu hổ muốn chết. Nàng nói: "Ngươi tại sao lại ở trong căn phòng này?"

Đào Nhiên hùng hồn nói: "Tôi uống say, đi nhầm phòng!"

Nguyễn Quân: "Ngươi gạt người!"

"Tôi gạt người chỗ nào?" Đào Nhiên ngược lại phản bác, "Đây cũng không phải phòng cô, tại sao cô lại ở đây?"

Nguyễn Quân trong nháy mắt cứng họng, nàng gấp đến mặt đỏ bừng nói: "Ta cũng là uống say vào nhầm phòng."

Đào Nhiên: "Hử? Đi nhầm phòng còn mang sợi dây?"

"Ngươi…" Nguyễn Quân vừa nghĩ tới lần đầu tiên của mình lại đưa cho một nam nhân chưa bao giờ gặp qua, hơn nữa còn là tự mình chủ động. Nàng lập tức liền hối hận ảo não muốn hộc máu, "Vậy tại sao ngươi không nói chuyện? Nếu ngươi nói chuyện, liền sẽ không phát sinh chuyện như vậy."

Đào Nhiên lập tức nhìn khối vải trước đó dùng để nhét miệng nói: "Tiểu thư, vậy thì cô phải cho tôi có cơ hội nói a."

Nguyễn Quân một tay giữ chăn, một tay bưng kín mặt mình. Nàng muốn nổi điên, muốn đánh chết nam nhân trước mắt này, nhưng mà làm sai chính là mình. Nàng muốn xông ra giải thích với Giang Giác, nhưng mà bản thân có tư cách gì để giải thích?

Suy nghĩ một chút, liền không nhịn được khóc lên. Nguyễn Quân che mặt mình khóc lóc nói: "Ta sẽ không tha cho ngươi… Ta sẽ không tha cho ngươi…"

Đào Nhiên nằm ở trên giường, bởi vì bị trói, cơ bụng hấp dẫn của hắn hoàn toàn bại lộ ra, mồ hôi phía trên vẫn chưa hoàn toàn khô. Hắn nói: "Cô sẽ không tha cho tôi? Tôi mới là không tha cho cô đây này. Cô cho rằng nữ cưỡиɠ ɠiαи nam thì không phải cưỡиɠ ɠiαи sao? Công cụ gây án của cô vẫn còn ở đây, cô chờ ngồi tù đi, tôi nhất định phải tố cáo cô."

Nguyễn Quân lúc này mới nhớ tới một chuyện, nếu chuyện xảy ra tối hôm nay bị ba ba biết, ba ba nhất định sẽ đánh chết nàng. Nghĩ tới đây nàng căng thẳng một trận, nàng đã mất đi cơ hội cùng Giang Giác cùng một chỗ, nàng không thể lại đem danh tiếng hủy diệt.

Nghĩ tới đây nàng đã không còn dự định truy cứu Đào Nhiên nữa, dẫu sao cũng là lỗi của mình. Nàng hiện tại phải làm, chính là đem ảnh hưởng của chuyện này đối với mình giảm xuống nhỏ nhất.

"Anh…" Nguyễn Quân khó mà mở miệng nói: "Anh có thể… quên chuyện này hay không?"

Đào Nhiên nhướn lông mày lên, nói: "Trước cởi dây ra cho tôi."

Nguyễn Quân muốn cúi xuống cởi trói cho Đào Nhiên, lại nhớ bản thân cái gì cũng không mặc. Nàng khó chịu nói: "Anh nhắm mắt lại."

Đào Nhiên liền hiểu, cố ý nói: "Cần gì nhắm mắt, làm đều đã làm rồi, nhìn hai mắt thì đã làm sao?"

"Anh nhắm mắt lại cho tôi!" Nguyễn Quân đột nhiên cáu kỉnh.

Lúc này bản thân còn bị người chế trụ, quả thực không phải thời điểm tốt để chọc giận đối phương. Đào Nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt, thầm nghĩ lát nữa đợi ta tự do rồi sẽ thu thập ngươi.

Thấy Đào Nhiên nhắm hai mắt lại, Nguyễn Quân thật nhanh mặc quần áo xong. Sau đó đi giúp Đào Nhiên cởi dây, Đào Nhiên bị sợi dây buộc lại sưng đỏ trầy da, thoạt nhìn là đã qua giãy giụa. Trong lòng Nguyễn Quân có áy náy, lại phỉ nhổ bản thân, tại sao không nhìn rõ người đã đem người trói lại.

Sau khi cởi dây, Đào Nhiên mở mắt ra. Hắn từ trên giường ngồi dậy, bước một đôi chân dài ung dung thong thả mặc quần áo. Đào Nhiên mặc chính là một thân tây trang tinh tế, nhìn cũng biết là chuyên biệt làm theo yêu cầu. Nguyễn Quân lại bắt đầu hối tiếc, y phục người này mặc đều không giống Giang Giác, nàng tại sao lại nhận sai?

Đào Nhiên mặc quần áo tử tế, hướng về Nguyễn Quân lộ ra một nụ cười thiếu đánh nói: "Cô vừa rồi nói gì?"

Nguyễn Quân nói: "Anh có thể quên đi chuyện hôm nay hay không?"

"Xem ra cô là muốn quỵt nợ a." Đào Nhiên đưa tay bưng ngực, làm ra vẻ thương tâm muốn chết nói: "Cô vừa rồi ở trên giường này hung hãn chà đạp tôi, hiện tại liền muốn phủi sạch sao?"

Nguyễn Quân hung hãn trợn mắt nhìn hắn nói: "Một nam nhân như anh có cần phải như vậy không? Tôi là lần đ… Tóm lại, anh đòi tiền tôi cũng có thể cho."

"Cô nghĩ tôi đi bán thân à?" Đào Nhiên nói: "Tôi nói cho cô biết, tôi đây là lần đầu tiên. Cô có biết đối với một nam nhân mà nói, lần đầu tiên liền gặp loại chuyện này, là một loại ám ảnh như thế nào không? Cô có biết sẽ tạo thành thương tổn như thế nào đối với tâm linh yếu ớt của tôi không?"

Đừng nói Nguyễn Quân, ngay cả hệ thống Tiểu Mỹ đều nghe không nổi nữa. Nghĩ gấu trúc Tiểu Mỹ nó đây ở trong giới hệ thống cũng là nhân vật làm mưa làm gió, số ký chủ từng đi theo nhiều đếm không hết, lại trước nay chưa từng gặp qua ký chủ không biết xấu hổ như vậy, đúng là tăng trưởng kiến thức.

Hệ thống tuy rằng đang nói xấu, nhưng mà Nguyễn Quân cũng không biết tình huống của Đào Nhiên, nàng cho rằng Đào Nhiên thật sự là lần đầu tiên. Vì vậy nàng xấu hổ nói: "Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Đào Nhiên mở đôi mắt vô tội lại mờ mịt nhìn nàng, "Cô có dự định phụ trách không?"

"…"

Nguyễn Quân trợn to hai mắt, thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm, "Anh nói gì?"

"Tôi nói cô không tính phụ trách sao?" Đào Nhiên nói: "Chẳng lẽ chuyện này cứ cho qua như vậy?"

Không cho qua còn có thể thế nào, Nguyễn Quân quả thực không muốn cùng nam nhân trước mắt có dính dáng gì nữa. Nàng hiện tại phiền đến muốn nhảy sông Hoàng Hà rồi, quả thực không có tâm tình cùng Đào Nhiên nói nhảm

Nàng từ trong túi xách lấy ra túi tiền, đem tất cả tiền bên trong lấy ra đưa cho Đào Nhiên, nói: "Đều cho anh, tiền đều cho anh, van cầu anh cứ xem như chuyện ngày hôm nay chưa từng phát sinh đi."

Bộ dáng Nguyễn Quân thật đáng thương, Đào Nhiên biết tầm quan trọng của trinh tiết đối với một nữ nhân, nhất là bị nam sinh mình yêu thích chính mắt nhìn thấy mình mất đi trinh tiết. Hắn có chút mềm lòng, liền nói: "Người vừa rồi là bạn trai cô sao?"

Nguyễn Quân cắn răng nói: "Không phải."

"Tôi cũng cảm thấy không phải." Đào Nhiên nói: "Nào có nam sinh nào có thể chịu được nữ sinh mình thích cùng người khác cùng một chỗ, xem ra hắn đối với cô một chút cũng…"

Nguyễn Quân đoạt cửa mà chạy, nàng đã nghĩ kỹ rồi, dù sao nam nhân kia cũng không biết nàng là ai, nàng hiện tại chạy, Trung Quốc lớn như vậy muốn tìm được mình cũng không dễ dàng. Chủ yếu nhất chính là, nàng không muốn nghe tiếp lời phía sau.

Cho dù nàng biết được tình hình thật sự, nhưng nàng vẫn muốn lừa gạt bản thân một chút, nàng không muốn thừa nhận Giang Giác đối với nàng một chút cảm giác cũng không có.

Nàng vội vàng chạy trở về nhà, ở phía ngoài sân có thể nhìn thấy đèn nhà vẫn sáng, nàng không biết là do cha mẹ còn chưa ngủ, hay là bảo mẫu còn mở đèn làm việc nhà.

Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, liền thấy ba ba ngồi trên ghế sa lon. Nguyễn Hùng Phi giương mắt nói: "Đã về rồi à."

"Dạ." Nguyễn Quân có chút khẩn trương, từ từ đi qua, sợ bị ba ba nhìn ra mình không đúng, "Ba còn chưa ngủ sao?"

"Chờ con đó." Nguyễn Hùng Phi cười nói: "Hôm nay chơi vui vẻ không?"

Vui vẻ? Quả thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn nổ eo, Nguyễn Quân lòng đang rỉ máu, gắng gượng cười vui nói: "Rất vui."

Nguyễn Hùng Phi không chút hay biết con gái mình trong lòng đau đớn, hắn còn tưởng Nguyễn Quân thật sự rất vui, liền nói: "Tới ngồi, bồi ba ba trò chuyện."

Nguyễn Quân trên người không thoải mái, nhất là địa phương kia vẫn còn đau, nàng ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Hùng Phi. Nguyễn Hùng Phi nói: "Con bây giờ đã tốt nghiệp, không biết có tính toán gì?"

Nguyễn Quân vốn đã có dự định, nàng dự định trước đem Giang Giác thu vào tay, sau đó lại giúp Giang Giác nhận được công tác từ công ty nhà mình. Như vậy hai người có thể ngày ngày gặp mặt, chờ tình cảm ổn định lại thì có thể cân nhắc kết hôn. Nhưng bây giờ kế hoạch bị làm rối loạn, bản thân còn bị người uy hϊếp.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Quân liền không nhịn được khổ sở trong lòng.

Thấy sắc mặt Nguyễn Quân không tốt, Nguyễn Hùng Phi còn tưởng nàng không có kế hoạch, vì vậy nói: "Trong công ty có anh con, con cũng không cần quá mệt mỏi bản thân. Không bằng cùng mẹ ra ngoài dạo một chút đi, mẹ con biết không ít thanh niên ưu tú trong thành phố, có thể giới thiệu cho con nhận biết một chút…"

Ở trong cái giới này, chỉ cần không phải con gái một, hoặc giả là năng lực đặc biệt xuất chúng. Đến tuổi cha mẹ đều sẽ dùng phương thức kết giao phổ thông để giới thiệu đối tượng, đây chính là tình huống Nguyễn Quân ghét nhất.

Nguyễn Quân trong nháy mắt có chút phiền não, nàng biết ý của Nguyễn Hùng Phi. Cha mẹ luôn luôn hy vọng mình có thể cùng một người môn đăng hộ đối, để cho sự nghiệp trong nhà cao hơn một tầng, nhưng mà nàng không thích an bài như vậy, nàng thích chính là Giang Giác.

Nguyễn Quân đè xuống phiền não trong lòng, tận lực tâm bình khí hòa nói: "Ba ba, con vừa mới tốt nghiệp, không muốn suy nghĩ cái này."

Nguyễn Hùng Phi bén nhạy phát giác con gái không đúng, hắn hỏi: "Quân Quân, con có phải có bạn trai?"

Nguyễn Quân: "Không có."

"Có cũng không sao, con hiện tại đã là người lớn, yêu đương cũng là hẳn." Nguyễn Hùng Phi nói: "Đem hắn mang đến nhà để cho ba và mẹ gặp một chút đi, ba ba cũng muốn nhìn xem dạng con trai nào có thể được Quân Quân vừa ý."

Bạn trai vừa mới bốc hơi, trong lòng Nguyễn Quân vô cùng phiền muộn, tính tình liền có chút xung động nói: "Đã nói không có chính là không có, ba rốt cuộc có nghe con nói chuyện hay không?"

Nguyễn Hùng Phi có chút sững sờ, hắn không biết tại sao con gái phản ứng lớn như vậy.

Gào xong, Nguyễn Quân hòa hoãn lại, cảm thấy đối với ba ba như vậy có chút quá đáng, vì vậy đứng lên cúi đầu nói: "Ba ba, xin lỗi, con có chút không thoải mái, lên lầu trước."

Vội vàng lên lầu, nàng ở trong phòng tắm cởϊ qυầи áo. Bản thân trong gương không có gì khác biệt với trước kia, nhưng mà nàng biết bản thân đã khác. Nàng an ủi mình, không phải là cùng một nam nhân ngủ sao, căn bản không tính là gì. Nàng có quen một người tỷ muội, ở thời điểm trung học đã ngủ với nam nhân, lớp màng kia căn bản cũng không trọng yếu.

Tự mình an ủi bề ngoài có vẻ như có chút hiệu quả, song khi nàng đứng tắm dưới vòi sen, cảm nhận được thứ không thuộc về mình chảy xuống, nàng vẫn là tan vỡ khóc lên.

Đào Nhiên trở lại nhà Chu Gia Diệc, mẫu thân đang ở phòng khách xem ti vi, không biết xem cái gì khóc bù lu bù loa. Thấy Đào Nhiên trở lại, Chu mẫu mở đôi mắt đẫm lệ nói: "Bảo bảo, ngươi trở lại rồi a?"

Đào Nhiên ra mồ hôi một chút, gật đầu nói: "Ừ, hôm nay có xã giao."

"Ba ngươi thật là, ngươi còn nhỏ như vậy đã giao công ty cho ngươi quản lý." Chu mẫu thương tiếc nhìn Đào Nhiên nói: "Làm hại ngươi ngày ngày khổ cực như vậy, hắn ngược lại sống thật thanh nhàn."

Đối với từ mẫu như vậy, Đào Nhiên trừ dỗ ra còn có thể làm sao, hắn đi qua ngồi xuống sử dụng ba tấc lưỡi rất nhanh liền dụ cho Chu mẫu mặt mày hớn hở. Chu mẫu nói: "Ngươi miệng lưỡi trơn tru giống như đúc ba ngươi thời trẻ, ba ngươi năm đó chính là dựa vào cái miệng lừa gạt ta về nhà."

Đào Nhiên lúng túng cười một tiếng, mẹ ở trước mặt mình oán trách cha mình, lúc này bản thân nên phản ứng gì? Huống chi Đào Nhiên cũng không phải con trai thật sự của bọn họ, Đào Nhiên trong chốc lát không biết làm phản ứng gì.

Chu mẫu nhìn Đào Nhiên, càng nhìn càng hài lòng, trong mắt tràn ra đều là từ ái. Nàng sờ đầu Đào Nhiên nói: "Con trai ta đều lớn như vậy rồi, thật giống như thời gian chỉ qua có nháy mắt, rõ ràng trước đây không lâu vẫn còn là tiểu bảo bối ngày ngày kề cận ma ma."

Ở trong mắt cha mẹ, đứa nhỏ vĩnh viễn đều là đứa nhỏ.

Đào Nhiên dùng đỉnh đầu cọ cọ một cái trong lòng bàn tay Chu mẫu, cười nói: "Con hiện tại không phải cũng đang kề cận mẹ sao."

Chu mẫu lập tức liền cười lên, cười hết sức vui vẻ, nàng làm bộ cả giận nói: "Ngươi nha, còn nói, từ khi lên đại học liền không thân cận mẹ nữa. Ngày ngày xụ mặt lạnh như băng, mẹ đã thật lâu không nhìn thấy ngươi cười như vậy."

Đào Nhiên khó mà nói, Chu Gia Diệc trước kia quả thật lạnh như băng. Nhưng mà Đào Nhiên không phải, Đào Nhiên cũng không có biện pháp mặt lạnh với tất cả mọi người.

Chu mẫu liền trực tiếp nói đến chính đề, "Bảo bảo a, ngươi cũng lớn rồi, có phải nên cân nhắc một chút chuyện kết giao bạn gái?"

Vừa mới nói ta còn nhỏ cơ mà…

Đào Nhiên không dám mạnh miệng, chỉ có thể nói: "Ngài nói chính phải, con nhất định cố gắng."

"Một mình ngươi cố gắng có ích lợi gì? Những nữ nhân bên cạnh ngươi có mấy người không phải vì tiền?" Chu mẫu đột nhiên lộ ra nụ cười làm người ta rợn cả tóc gáy, "Mẹ có mấy người tỷ muội vừa vặn biết mấy nữ hài tử không tệ, ngươi nhìn xem lúc nào có thời gian đi ra gặp một chút?"

Đào Nhiên cười khan: "Như vậy hình như không tốt lắm?"

"Có gì không tốt, những nữ hài tử này đều là gia thế tốt giáo dưỡng tốt, so với những nữ nhân lai lịch không rõ bên ngoài tốt hơn." Chu mẫu sợ nhi tử có tâm lý đối nghịch, liền nói: "Ngươi có thể xem hình trước, thích ai thì đi gặp."

Đào Nhiên cũng không tiện cãi lại ý tứ mẫu thân, hắn dự định trước đối phó cho qua hôm nay, liền gật gật đầu nói: "Được a, chờ có thời gian con liền xem hình."

"Không cần chờ thời gian, ngay bây giờ." Sớm có chuẩn bị Chu mẫu từ phía sau móc ra một chồng hình, bày trước mặt Đào Nhiên, "Xem đi."

Đào Nhiên: "…"

Chu mẫu mặt đầy mong đợi nhìn hắn, "Xem đi."

"Được…" Đào Nhiên xoắn xuýt liếc nhìn hình, lật lật một hồi hắn cảm thấy con bà nó mấy chị bé này đều dáng dấp rất xinh đẹp nà, cái này bảo ta làm sao chọn?

Ngay khi Đào Nhiên dự định tùy tiện chọn một người đối phó vượt qua kiểm tra, đột nhiên có một tấm hình tiến vào tầm mắt. Đào Nhiên cầm hình lên nói: "Cái này là… Con cảm thấy cũng rất tốt."

Chu mẫu lại gần nhìn, liền nhìn thấy nữ hài xinh xinh đẹp đẹp trong hình.

"Yo, bộ dáng đúng là rất tốt." Chu mẫu nói: "Mẹ cũng không biết đây là người nào, ngày mai hỏi thăm một chút. Bảo bảo chọn thêm một cái, không gấp."

"Không cần mẹ, cứ nàng đi, con cảm thấy nàng rất tốt."

Đào Nhiên đi lên lầu nghỉ ngơi, lòng nói thật đúng là trùng hợp, bên trong đối tượng hẹn hò Chu mẫu chuẩn bị còn có Nguyễn Quân. Nguyễn Quân cho là có thể tránh thoát bản thân, làm sao có thể chứ, nếu thật dễ dàng buông tha như vậy không phải phụ lòng 999999999998 kia sao.

Chu Gia Diệc là độc thân kim cương nổi danh thành phố A, nghe đồn hắn không chỉ đẹp trai nhiều tiền, hơn nữa còn không thích ra ngoài làm bậy giống con nhà giàu khác. Bằng hữu lui tới cũng không nhiều, đều là một ít thế giao cùng một ít đồng học. Từ sau khi hắn đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, người muốn giới thiệu đối tượng cho hắn liền nhiều không kể xiết, chỉ là Chu Gia Diệc hắn tầm mắt cao, phấn son dung tục tầm thường hắn chướng mắt.

Trong tiểu thuyết nếu hắn không gặp phải nữ chính, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.

Đào Nhiên dậy sớm đi công ty, thế giới trước ở nửa đời sau hắn cũng không lại đi đóng phim nữa. Mà là đi theo Long Thu cùng nhau quản lý công ty, hơn nữa đời này có trí nhớ của Chu Gia Diệc, quản cái công ty không thành vấn đề.

Thời điểm hắn tới công ty, các nhân viên đều đã đến. Trước đài, nhân viên lễ tân mắt bắn phá như đèn pha, trong nháy mắt lúc Đào Nhiên vào cửa, lập tức nhỏ giọng nói: "Chu tổng tới rồi."

Mấy nữ hài tức thì khẩn trương.

"Lớp trang của ta, ta trang điểm như thế nào?"

"Màu son đỏ của ta như thế nào? Chu tổng có thể nhìn ta một cái hay không?"

"Oa a, mau nhìn cặp chân dài…"

"Làm sao có thể đem tây trang ăn mặc đẹp mắt như vậy…"

Đào Nhiên bước một đôi chân dài, mắt nhìn thẳng đi đường nổi gió bước tới trước mặt các nàng.

Mấy nữ hài từng người sắc mặt đỏ ửng, "Không xong rồi, ta bị hoóc-môn tiêu diệt rồi…"

Đào Nhiên ngồi xuống ở phòng làm việc, trợ lý cầm văn kiện tới để hắn ký tên, hắn nói: "CEO tập đoàn Nguyễn thị có phải hẹn tôi gặp mặt?"

"Phải." Phụ tá nói: "Nhưng mà hôm qua ngài đã từ chối."

"Vậy thì hẹn lại." Đào Nhiên tâm tình rất tốt nói: "Cứ nói tôi lại có ý hợp tác, muốn đến viếng thăm nhà hắn."

Trợ lý hoài nghi mình nghe lầm, xác nhận nói: "Ngài xác định là đi viếng thăm, mà không phải hẹn gặp mặt bên ngoài?"

Đào Nhiên đóng văn kiện, "Phải, cô không có nghe lầm."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴