Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 20.1: Nữ tổng tài bá đạo ⑳ - P1

"Vâng." Tony bị Long Thu thô bạo chấn nhϊếp, đang xoay người muốn rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nói với Long Thu: "Long tổng, cô có phải là gây gổ với Nhiên Nhiên?"

Long Thu mặt hung dữ, "Còn không mau đi?"

"Vâng, tôi đi ngay."

Đào Nhiên rất nhanh liền bị đẩy tới phòng bệnh, Long Thu nói: "Hắn thế nào rồi?"

"Là hậu di chứng từ lần trước đầu thiếu dưỡng khí phát tác, không có gì đáng ngại, chỉ là tốt nhất không nên lại có tâm tình như lo âu phẫn nộ nữa." Bác sĩ nói: "Người nhà bệnh nhân các người phải chú ý a."

Long Thu gật đầu nói vâng, quay đầu nhìn Đào Nhiên sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hiện tại cũng không tức giận như vậy nữa, ai còn đi so đo với một người bất tỉnh nhân sự. Nàng ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn Đào Nhiên, bên trong đầu loạn hỏng bét. Đào Nhiên nấu mì cho nàng ăn còn đi đưa bữa ăn khuya cho nàng, nàng tưởng rằng Đào Nhiên thật sự xem nàng như bằng hữu, không ngờ hắn lại giúp người khác lừa gạt bản thân.

Nàng đời này ghét nhất là người khác lừa gạt nàng.

Ngay lúc này người làm nàng không tưởng được xuất hiện, Bạch Thiếu Huy mang Thôi Hiểu tới bệnh viện thăm Đào Nhiên. Thấy Long Thu cũng ở bệnh viện, Bạch Thiếu Huy nói: "Long tổng cô cũng ở đây a, vừa rồi mấy người đột nhiên xông ra làm chúng ta giật nảy mình."

Long Thu hiện tại không muốn nói chuyện với hai người này, nhưng mà nàng lại không làm được chuyện vô duyên vô cớ quăng mặt mũi người khác, vì vậy chỉ có thể xoắn xuýt mím môi. Bạch Thiếu Huy nhìn Đào Nhiên, nói: "Tony nói Đào Nhiên té bất tỉnh tôi còn chưa tin, người anh em này ngày thường khỏe mạnh bao nhiêu a."

Long Thu nói: "Mấy ngày trước hắn ở bên bờ biển quay quảng cáo xe hơi xảy ra ngoài ý muốn, xe bị lọt ra biển, thời điểm cứu lên không còn thở, bác sĩ nói sẽ có hậu di chứng."

Thôi Hiểu mặt chấn kinh, "Sao lại như vậy, tôi một chút cũng không biết."

Long Thu lạnh mặt nói: "Công ty đem tin tức đè xuống."

Bạch Thiếu Huy gật đầu một cái, nói: "Hắn bây giờ không sao chứ?"

Long Thu gật đầu một cái, nói: "Các người quen lắm sao? Tôi một chút cũng không biết."

Bạch Thiếu Huy không nhịn được liền cười, hắn nói: "Hắn còn gạt cô sao?"

Long Thu: "Cái gì?"

"Hắn trước đó đều là lừa gạt cô, hắn sở dĩ nói với cô như vậy cũng là vì muốn tiếp cận cô." Bạch Thiếu Huy tưởng rằng Long Thu hỏi chính là chuyện Đào Nhiên tự nói mình đồng tính luyến ái, "Tôi và Đào Nhiên thường xuyên cùng ra ngoài uống rượu, chúng tôi đặc biệt có cùng chung đề tài. Tôi nói Hiểu Hiểu với hắn, hắn nói cô với tôi."

Long Thu thật giống như trái tim bị cái gì đó đâm một chút, không đau, nhưng mà cảm thấy kỳ quái. Nàng hỏi: "Nói tôi cái gì?"

Bạch Thiếu Huy dự định giúp Đào Nhiên gã xấu hổ boy này một lần, liền nói: "Hắn thích cô a, ba câu không thể rời Long tổng. Tôi lái xe đưa hắn trở về, hắn cứ nhất định muốn mua bánh kem trà sữa đi công ty nhìn cô. Người anh em này đừng thấy hắn biết ăn nói, thật đến loại thời điểm này so với ai khác đều nhát gan, đã lâu như vậy còn không dám bày tỏ với cô."

Long Thu đều sợ ngây người rồi, hóa ra Đào Nhiên hắn thích mình sao?

Bạch Thiếu Huy nói: "Tôi và Hiểu Hiểu không quấy rầy hai người ở riêng nữa, cô cũng tuyệt đối đừng nói với Đào Nhiên chuyện này là tôi xả ra đó."

Nói xong Bạch Thiếu Huy liền kéo Thôi Hiểu đi, Long Thu còn đắm chìm trong chấn kinh. Đào Nhiên lại là thích mình sao?

Như vậy hết thảy đều nói thông. Khó trách hắn sẽ ở sau lưng mình trợ giúp Bạch Thiếu Huy và Thôi Hiểu, khó trách hắn bao giờ cũng tìm mình, khó trách hắn bị bệnh muốn mình đến thăm hắn, khó trách hắn sẽ đưa cho mình bữa ăn khuya, nấu mì cho mình ăn.

Hết thảy đều có giải thích hợp lý.

Long Thu muốn nói hắn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nhưng mà trong lòng lại cảm thấy ê ẩm tê dại. Nàng muốn chờ Đào Nhiên tỉnh lại nghe hắn chính miệng giải thích, nhưng mà cả buổi tối Đào Nhiên cũng không có tỉnh.

Ngày hôm sau còn có mấy cuộc họp phải mở, Long Thu không thể không đến công ty. Lúc nàng trở về phòng làm việc ngồi xuống, trợ lý bưng tới cho nàng một bát mì trứng ốp la.

Long Thu có chút kinh ngạc nói: "Bữa sáng hôm nay tại sao lại là cái này?"

"Cô không thích sao?" Phụ tá nói: "Nhưng mà Đào Nhiên nói cô sáng sớm thích ăn cái này, bảo tôi mua cho cô."

Long Thu nhìn mì, trong lòng cảm giác đặc biệt phức tạp. Nàng nói: "Cô ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên tĩnh ăn mì."

"Vâng."

Long Thu ăn một miếng mì trợ lý mua, bụng nghĩ hương liệu quá nhiều, căn bản nấu không ngon bằng Đào Nhiên. Nàng ăn một hồi liền có chút khó chịu, nhiều năm qua lần đầu tiên có người quan tâm bản thân điểm tâm ăn cái gì.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Long Thu nhận điện thoại.

Đào Nhiên cầm điện thoại có chút chột dạ nói: "Long tổng…"

Long Thu: "Cậu muốn nói cái gì?"

Đào Nhiên trầm mặc một hồi nói: "Long tổng tôi biết cô không muốn nghe tôi nói cái này, nhưng mà tôi vẫn phải nói, cô thật sự rất tốt, cô đáng giá người tốt hơn. Bạch Thiếu Huy hắn không phải người thích hợp với cô, cô hẳn là nên nhìn người khác nhiều một chút, người bên cạnh ưu tú hơn còn có rất nhiều."

Long Thu lẳng lặng nghe Đào Nhiên, ánh mặt trời sáng sớm từ phía cửa sổ sát đất sau lưng chiếu vào. Nàng hơi nhếch mép lên, dùng một thanh âm vô cùng vui vẻ nói: "Vậy cậu liền mang theo 99 đóa hoa hồng đến tìm tôi đi, cậu đến tìm tôi, tôi vứt bỏ Bạch Thiếu Huy."

Gấu trúc Tiểu Mỹ ở một bên điên cuồng kêu gào: "Ký chủ! Ngươi có nghe hay không! Nhanh đi a! Nhanh đi a! Thắng lợi đang ở trước mắt…"

Đào Nhiên thoắt cái cá chép tung người từ trên giường bệnh nhảy lên, y phục cũng không kịp đổi, mặc quần áo bệnh nhân xông ra. Bác sĩ đi ngang qua bị hắn dọa sợ hết hồn, bụng nói tiền nằm viện đều đã nộp, xông ra nhanh như vậy làm gì?

Đào Nhiên vọt tới tiệm hoa trong bệnh viện mới phát hiện bản thân không mang tiền, chủ tiệm hoa nhìn thấy Đào Nhiên, lập tức hét rầm lên, "A a! Đào Nhiên!!"

Đào Nhiên khó xử nhìn nàng nói: "A, tôi muốn mua hoa."

"Mua đi!" Lão bản nương nói: "Nơi này hoa gì đều có!"

"Không phải, tôi… không mang tiền." Đào Nhiên ngượng ngùng nói: "Tôi có thể lấy hoa trước hay không, quay lại đưa tiền sau, thím yên tâm tôi tuyệt đối sẽ không quỵt nợ."

"Hoa miễn phí tặng cậu." Bà chủ hào sảng nói: "Một đóa hoa một tấm hình chụp chung."

Đào Nhiên: "…"

Cuối cùng Đào Nhiên cùng bà chủ chụp chung 99 tấm hình, thời điểm hắn ra ngoài gọi điện thoại cho Tony, "A lô, Tony a, tôi có một chuyện muốn nói. Tôi khả năng lại phải nổi danh rồi, tôi mới vừa cùng bà chủ tiệm hoa chụp tự sướиɠ 99 tấm…"

Đào Nhiên chặn một chiếc taxi, tài xế vừa nhìn thấy hắn liền mặt hưng phấn chỉ hắn, "Aiz, cậu là người đó sao?"

"Đúng vậy, tôi chính là người đó." Đào Nhiên lên xe nói: "Đi cao ốc Tinh Huy."

Tài xế vừa lái xe vừa nói: "Tôi hôm qua mới vừa xem phim cậu đóng."

Đào Nhiên: "Ừ, cảm ơn ủng hộ."

"Diễn thật tốt, trang phục ca diễn còn đẹp nữa." Tài xế nói thao thao bất tuyệt: "Tại sao cậu lại mặc quần áo bệnh nhân?"

Đào Nhiên nói: "Lo lái xe đi, nhìn trước mặt nhìn trước mặt."

"Aiz, sao lại cầm trong tay bó hoa to như vậy?" Tài xế nói: "Muốn đi tặng cho phú bà ngày đó sao?"

Đào Nhiên sửng sốt, khó hiểu nói: "Phú bà nào?"

"Chính là người ngày đó muốn bao dưỡng cậu a." Tài xế nói: "Các người ngày đó ngồi xe tôi, phú bà kia nói cậu không đáp ứng nàng liền tuyết tàng."

"…" Đào Nhiên trầm mặc hồi lâu, sau đó hơi cảm thấy bi thảm nói: "Không sai, chính là nàng."

"Aiz, đầu năm nay kiếm tiền không dễ dàng a." Tài xế tang thương lắc đầu một cái, "Khách nhân khó hầu hạ, lão bản khó hầu hạ, ngay cả kim chủ cũng khó hầu hạ như vậy. Phú bà kia thật quá đáng, cậu còn bệnh, đã bắt đi lấy lòng."

Đào Nhiên lau mồ hôi trên trán, bụng nghĩ còn không phải sao. Vì 99999999998 kia, bản thân vừa bị uy hϊếp vừa phải làm gián điệp, còn phải bị tai nạn xe cộ bị nước ngập, ta dễ dàng sao ta?

Đến Tinh Huy, Đào Nhiên nói: "Chú tài xế chờ một chút, tôi đi vào bảo người đưa tiền cho chú, trên người tôi bây giờ không có tiền."

Tài xế hiểu phất tay một cái nói: "Đi đi huynh đệ, cũng không dễ dàng mà."

Trên đời quả nhiên vẫn nhiều người tốt, Đào Nhiên cầm hoa vọt vào Tinh Huy. Người trong đại sảnh tầng một nhìn thấy Đào Nhiên mặc quần áo bệnh nhân bưng hoa tươi chạy qua đều sợ hết hồn, Đào Nhiên mới vừa vọt vào, vừa vặn nhìn thấy Hạng Sở đang xuống lầu. Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, thiên hạ có ai không biết ta a.

Đào Nhiên hướng Hạng Sở hô to một tiếng: "Hạng Sở!"

Hạng Sở quay đầu nhìn lại, liền thấy Đào Nhiên bưng một bó hoa hồng to rực lửa cười rực rỡ nhìn mình. Đào Nhiên cầm hoa chạy về phía hắn, "Hạng Sở, nhìn thấy anh thật là quá tốt."

Hạng Sở bị kinh sợ lui về sau một bước, mặt xoắn xuýt nhìn Đào Nhiên. Đào Nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Hoa này đẹp mắt không?"

Toàn trường xôn xao một mảnh, bọn họ sắp phải làm chứng cho một đoạn tình yêu cấm kỵ khắc cốt ghi tâm sao?

"Đẹp… Đẹp mắt…" Hạng Sở sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đào Nhiên, liền tận lực uyển chuyển nói: "Nhưng mà tôi… còn không chuẩn bị sẵn sàng…"

"Chuẩn bị cái gì?" Đào Nhiên mờ mịt nói: "Mượn anh mười đồng tiền còn cần chuẩn bị?"

Tất cả mọi người: "Hả?"

Hạng Sở: "Gì? Mười đồng tiền?"

"Đúng vậy." Đào Nhiên ngượng ngùng nói: "Tôi đi taxi không mang tiền, tài xế còn ở bên ngoài chờ."

Hạng Sở: "Ờ…"

Hạng Sở từ trong túi móc ra mười đồng tiền giấy nhăn dúm dó, Đào Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Huynh đệ, thật là không tinh ý chút nào. Hỗ trợ một chút đem tiền đưa cho chú tài xế bên ngoài đi, huynh đệ ta đây có việc gấp."

Đào Nhiên nói xong nhanh như bay vọt đi, chỉ để lại Hạng Sở còn đứng tại chỗ. Bóng lưng cô độc thoạt nhìn thật mất mát, người xem náo nhiệt đồng loạt vỗ bắp đùi một cái, uổng phí hưng phấn một lúc lâu.

Đào Nhiên bưng một bó hoa hồng to đứng trong thang máy, mấy cô nương ở trong cùng thang máy nhìn hắn xì xào bàn tán. Cuối cùng có cô nương không kềm chế được, hỏi: "Hoa này là đưa cho ai?"

Đào Nhiên nói: "Trừ Long tổng ra còn có thể là ai?"

Người trong công ty có nhiều suy đoán đối với quan hệ giữa Long Thu và Đào Nhiên, những lời này của Đào Nhiên chính là tương đương với thừa nhận. Mấy cô nương lập tức hưng phấn chân mềm, trong miệng phát ra tiếng kêu quỷ dị: "A ~ nữ tổng tài và tiểu lang cẩu…"

"Thật là lãng mạn…"

"Thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ…"

Đào Nhiên: "…"

Từ bệnh viện đến công ty, Đào Nhiên ra mấy thân mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy miệng có chút khát. Nguyên bản mấy cô nương đã sớm nên đi ra ngoài, nhưng mà các nàng khăng khăng muốn chờ ở trong thang máy, theo Đào Nhiên ra ngoài.

Đào Nhiên đang cầm hoa đi tới trước phòng làm việc Long Thu, quay đầu hướng các nàng nói: "Đừng xem, có gì hay mà nhìn. Chuyện không phải như mấy người nghĩ đâu, tôi là tới chịu đòn nhận tội."

Mấy cô nương: "Oa ~ "

Mẹ nó, không giải thích rõ ràng được rồi, chỉ hy vọng Long Thu đừng có vì vậy mà đem bản thân tuyết tàng. Đào Nhiên đưa tay gạt tóc một chút, gõ cửa nói: "Long tổng, tôi tới rồi."

Long Thu ở bên trong truyền ra thanh âm cao lãnh: "Vào đi."

Sao cảm giác giọng điệu không đúng, Đào Nhiên thầm nghĩ: "Tiểu Mỹ a Tiểu Mỹ, nếu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng, vậy ta sẽ như thế nào a?"

Gấu trúc Tiểu Mỹ nói: "Không sao ký chủ, đến lúc đó ngươi khả năng liền không sống nổi nữa, hiển nhiên cũng không cần chịu đựng bị nợ nần tàn phá."

Đào Nhiên: "…"

Đào Nhiên căng thẳng hơn, hắn đẩy cửa đi vào. Long Thu ngồi ở ngay bàn làm việc, nàng đưa lưng về phía cửa sổ sát đất đằng sau, ánh mặt trời từ sau lưng nàng đổ xuống chiếu vào. Để cho cả người nàng giống như mang theo thánh quang lấp lánh, làm người ta không thể nhìn thẳng, Đào Nhiên thiếu chút nữa thì quỳ xuống kêu ngã phật từ bi.

Long Thu nhìn thấy 99 đóa hoa hồng trong tay Đào Nhiên, khóe miệng không nhịn được câu lên, sau đó nàng vội vàng nhẫn lại, tiếp tục ngồi ngay ngắn, khẽ nâng cằm, đeo lên vương miện nàng chính là nữ vương.

Đào Nhiên đi tới nói: "Long tổng, hoa hồng ngài muốn đây."

Long Thu biểu tình biến đổi, "Cái gì gọi là hoa hồng tôi muốn?"

Đào Nhiên: "?"

Hệ thống Tiểu Mỹ điên cuồng kêu gào: "Ký chủ ngươi đần quá à, có nữ nhân nào lại thích mua hoa cho mình đâu?"

Thì ra là như vậy, Đào Nhiên hiểu rõ, lập tức sửa lời nói: "Đây là tâm ý của tôi, xin cô vui vẻ nhận."

Long Thu lúc này biểu tình mới hòa hoãn lại, nàng bưng lấy hoa hồng, ngửi mùi hương thơm dịu. Lòng giống như bị ngâm trong mật đường, vừa ngọt ngào lại bát ngát. Đào Nhiên nhìn biểu tình của nàng, dò xét nói: "Cô nói chỉ cần tôi mang hoa tươi tới, cô sẽ buông bỏ Bạch Thiếu Huy, cô nói chuyện giữ lời sao?"

Long Thu liếc hắn một cái, sau đó gật đầu, "Ừ."

"Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi." Đào Nhiên thở phào, thầm nghĩ ta cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ, lại cách 999999999998 kia gần thêm một bước.

Nhìn Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, Long Thu vừa buồn cười lại vui vẻ. Nàng nói: "Tôi nghĩ kỹ rồi, cậu nói đúng. Bạch Thiếu Huy thưởng thức kém ánh mắt kém, tôi quả thực không cần phải nghĩ mãi đến hắn, tôi hẳn nên đi tìm tốt hơn."

"Đúng vậy Long tổng." Đào Nhiên kích động vỗ đùi, "Cô xinh đẹp như vậy ưu tú như vậy, nghĩ muốn loại nam nhân nào không có, Bạch Thiếu Huy tên kia bên ngoài vàng ngọc bên trong rách nát, không phải là thứ gì tốt."

Long Thu không nhịn được cười, nàng nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người đang trộm nghe, nhưng mà nàng một chút cũng không quan tâm. Nàng đi tới trước mặt Đào Nhiên, nghẹo đầu nhìn hắn một hồi, sau đó nhắm hai mắt lại.

Đào Nhiên: "…" Là ý gì?

Đào Nhiên kỹ lưỡng nhìn Long Thu hồi lâu, sau đó khen: "Long tổng cô trang điểm rất tốt, không lem chút nào."

Long Thu giận đến dẫm một cước lên chân Đào Nhiên, Đào Nhiên đau đến khom người xuống. Long Thu nhân cơ hội bưng trụ mặt Đào Nhiên, sau đó lập tức hôn lên.

Trong phút chốc ngân hà đảo ngược núi sông sụp đổ, ngựa nâng lên nghìn vạn vó sắt, bươm bướm vỗ cánh nổi giông tố, voi châu Phi quăng quật mũi dài chạy như điên mà qua. Dây thần kinh trong não Đào Nhiên nháy mắt đổi vị trí, hắn trừng hai mắt nín thở, tựa như trong nháy mắt liền mọc cánh thành tiên.

Hôn thật lâu, Long Thu buông ra Đào Nhiên, Đào Nhiên đặt mông ngồi bệt xuống đất. Long Thu khẩn trương nói: "Làm sao vậy? Hậu di chứng lại phát tác?"

Đào Nhiên thật lâu mới tổ chức được ngôn ngữ, hắn nói: "Long tổng a, cô lớn bằng này rồi có phải chưa từng yêu đương?"

Long Thu đỏ mặt đứng trước mặt Đào Nhiên, gật đầu một cái, "Ừ."

"Vậy cô có biết, miệng là không thể hôn bậy bạ không." Đào Nhiên chấn kinh đến tim đều phải ngưng đập, "Cô chỉ có thể hôn người cô yêu và yêu cô."

Long Thu hé miệng cười nói: "Cậu nghĩ tôi bị ngốc sao, điều này cũng không biết."

Đào Nhiên chỉ miệng mình, run lẩy bẩy nói: "Vậy cô… cô sao lại… cô đối tôi như vậy…"

"Cậu cũng chớ giả bộ." Long Thu cười nói: "Chuyện của cậu tôi đều biết rồi, tôi nguyện ý cho cậu cơ hội, để cho cậu làm bạn trai tôi."

Rầm, thứ gì đó bể đầy đất. Đào Nhiên trong lòng kêu gào hệ thống Tiểu Mỹ, "Tiểu Mỹ a, chuyện gì của ta bị nàng biết rồi?"

Tiểu Mỹ đồng tình nói: "Tối hôm qua lúc ngươi vẫn còn hôn mê Bạch Thiếu Huy đến thăm ngươi, hắn nói với Long Thu ngươi luôn luôn thầm mến nàng, thời thời khắc khắc nghĩ đến nàng, sau đó ánh mắt Long Thu nhìn ngươi liền không đúng rồi."

Đào Nhiên không nói hai lời, trước mắt tối sầm, rầm một tiếng liền ngất đi.

Long Thu khẩn cấp đem Đào Nhiên đưa vào bệnh viện, bác sĩ đặc biệt phiền não nói: "Đã nói rồi hắn không thể kích động tâm tình, cô tại sao không chú ý như vậy? Làm sao mà làm người nhà bệnh nhân đây?"

Long Thu lần đầu nói vâng vâng dạ dạ như vậy: "Bác sĩ nói đúng, là tôi không tốt, tôi không nên như vậy. Nhưng mà hắn thật hết cứu sao? Ý tôi là hậu di chứng của hắn không có biện pháp chữa hết sao?"

"Não bộ tổn thương là khó trị liệu nhất, hiện tại chỉ cần đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, chờ thời gian dài triệu chứng của hắn liền sẽ hóa giải." Bác sĩ thành khẩn nói: "Cô làm bạn gái, đừng chọc bạn trai tức giận nữa a."

Đào Nhiên nằm ở trên giường giả bộ bất tỉnh, nước mắt trong lòng cũng sắp chảy thành sông lớn rồi. Hắn hướng hệ thống Tiểu Mỹ nói: "Ngươi nói xem nàng tại sao lại thích ta? Ta có cái gì đáng thích?"

Tiểu Mỹ: "Ký chủ không được tự coi nhẹ mình, ngươi vẫn là có ưu điểm, ví dụ như ngươi rất cố gắng."

Đào Nhiên: "Long Thu nàng là chuyện gì xảy ra a? Sao mà thích người nào cũng đều không bình thường, ngươi nói xem nàng có phải là mắt có vấn đề?"

Tiểu Mỹ: "Qua kiểm tra, mắt Long Thu vô cùng tốt, hai mắt 10/10."

"Tiểu Mỹ a, ngươi nói xem nếu ta cự tuyệt Long Thu, nàng có thể hắc hóa hay không?" Đào Nhiên nói.

Tiểu Mỹ: "Căn cứ hệ thống suy tính, nàng sẽ."

"Hu hu hu… Ta nên làm cái gì a, sao số mạng ta khổ như vậy a?" Đào Nhiên cắn mền khóc thút thít.

"Ký chủ thân ái, Tiểu Mỹ đề nghị ngài tiếp nhận Long Thu, làm bạn trai hoàn mỹ của nàng. Bởi vì chỉ có như vậy, Long Thu mới sẽ luôn luôn hạnh phúc, mới sẽ bảo trì được chân thiện mỹ…"

Đào Nhiên nhìn hạ thân mình, hỏi: "Xin hỏi ngươi, ta phải làm sao mới có thể làm một bạn trai hoàn mỹ?"

Tiểu Mỹ thoáng đờ ra, nói: "Ký chủ ngươi có thể thử một chút."

Đào Nhiên: "Ta cự tuyệt."

"Hoặc là ngươi có thể chờ đợi, chờ đợi Long Thu chán ghét ngươi, chủ động rời khỏi ngươi."

Cái này ngược lại cũng là biện pháp, tuy rằng Đào Nhiên ngoài mặt là nam nhân, nhưng hắn không làm được chuyện cùng nữ nhân ở trên giường hành động xấu hổ xấu hổ. Mà một nữ nhân bình thường đều sẽ có nhu cầu về phương diện này, chỉ cần hắn luôn luôn không thể ở phương diện này thỏa mãn Long Thu, vậy thì Long Thu sớm muộn cũng sẽ phiền chán hắn. Đến lúc đó, chính là thời điểm Đào Nhiên hắn công thành lui thân.

Hạ quyết tâm, Đào Nhiên lộ ra mỉm cười tự tin nói: "Được, cứ làm như thế. Để cho nữ nhân yêu mình khó, ta cũng không tin làm cho nữ nhân ghét bỏ vẫn khó như vậy."

Cùng bác sĩ nói xong, Long Thu đẩy cửa tiến vào, thấy Đào Nhiên đã tỉnh rồi nàng đi tới nói: "Thế nào rồi?"

"Tôi rất tốt." Đào Nhiên hướng Long Thu cười nói: "Tôi chỉ là quá kích động."

Long Thu đưa tay sờ đầu hắn một cái, thật giống như sờ chó nhỏ nói: "Người sao mà quá dễ dàng kích động, có đói bụng hay không? Muốn ăn đồ không?"

Nói mới nhớ ra, Đào Nhiên đúng là có chút đói, vì vậy hắn gật đầu một cái. Long Thu liền gọi điện thoại cho trợ lý, để cho nàng đưa cháo gà mẹ nông gia tới.

Đào Nhiên nuốt nước miếng, phát ra từ phế phủ nói: "Cô thật tốt."

Sau đó Long Thu liền hướng về Đào Nhiên cười không dứt, ách… Là mỉm cười. Đều nói nữ nhân đang yêu chỉ số thông minh về âm, Đào Nhiên cảm thấy Long Thu bây giờ đã không sai biệt lắm.

Trả Long tổng cao lãnh lại cho ta!

Trợ lý để điện thoại xuống sửng sốt rất lâu, Long tổng muốn ăn cháo gà mẹ nông gia. Mẹ ôi, cái này bảo nàng đi đâu tìm? Hơn nữa cho dù tìm ra còn phải hầm nấu, ít nhất nội trong năm tiếng là không ăn được.

Trợ lý gọi điện thoại cho bà nội của nàng nông thôn, "Bà nội? Là con."

"Con vẫn tốt vẫn tốt, con rất tốt, ngài không cần lo lắng…"

"Bạn trai? Bạn trai sẽ có, công ty bọn con tất cả đều là soái ca…"

"Cái này trước không nói, bà nội có phải là ở nhà nuôi gà? Có thể gởi hết cho con không? Đúng… Con muốn ăn."

"Được được được…"

Trợ lý đặt trước gà nhà bà nội, giữ lại về sau dự phòng. Sau đó nàng lập tức ở trong tiệm cơm đặt một nồi cháo gà, trong tiệm cơm gà nói là gà mẹ, nhưng trợ lý biết nhất định không phải là nông gia. Hôm nay trước hết vàng thau lẫn lộn một chút, chờ lần sau nàng nhất định phải để cho Long tổng ăn cháo gà mẹ nông gia chính tông nhất.

Bởi vì Đào Nhiên khoa trương tặng hoa, cùng với Long Thu nôn nóng đưa Đào Nhiên đi bệnh viện. Trong công ty đều đang lưu truyền câu chuyện tình yêu của bọn họ, tiểu lang cẩu công khai tỏ tình nữ tổng tài, sau khi tình yêu được đáp lại kích động té xỉu. Nữ tổng tài hạ mình hô hấp nhân tạo, hai người hôn đính ước.

Cuộc sống quả nhiên so với phim ảnh càng ngoạn mục, trong công ty có mấy người biên kịch ngự dụng lập tức có ngay linh cảm. Lấy hai người bọn họ làm nguyên hình chế ra không ít tác phẩm, hơn nữa bọn họ hy vọng, có thể để cho Đào Nhiên tới đóng kịch bản của bọn họ.

Đào Nhiên tỉnh lại là có thể xuất viện, Long Thu tự mình lái xe đưa hắn về nhà, sau đó hai người cùng lên lầu. Long Thu nhìn gian nhà, đau lòng nói: "Nhà có phải quá nhỏ? Em mua cho anh căn biệt thự nhé."

Đào Nhiên thoắt cái kích động, thiếu chút nữa lại ngất đi. Hắn kéo tay Long Thu nói: "Nhỏ chút mới tốt, nhỏ chút càng ấm áp."

Long Thu không biết não bổ cái gì, lập tức đỏ mặt ngồi ở bên cạnh Đào Nhiên, nói: "Anh thật tốt, hiểu rõ em đến tột cùng muốn cái gì."

"???" Đào Nhiên mặt mờ mịt, lòng nói tôi nói gì, cô tại sao lại có loại hiểu lầm này?

Long Thu ngồi ở bên cạnh Đào Nhiên, hai người cũng không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng ngồi. Đào Nhiên nói: "Long tổng, tại sao em lại thích tôi?"

Long Thu nói: "Em cũng không biết, thích chính là thích."

Đào Nhiên nói: "Nếu có một ngày em phát hiện tôi cũng không phải hoàn mỹ như vậy, em sẽ còn thích tôi sao?"

Long Thu cười nói: "Anh nghĩ bậy bạ gì vậy, hiện tại anh cũng đã vừa nghèo vừa lười tính tình gian trá còn cứ mãi gây họa, em không phải vẫn thích anh sao."

Đào Nhiên: "…" Chòi má nói chuyện không nổi nữa.

Hai người ngồi một mạch đến trời tối, Đào Nhiên có chút mỏi eo không chịu nổi, liền nói: "Đừng ngồi nữa, chúng ta làm gì khác đi."

Long Thu đỏ mặt nói: "Được, đều nghe anh."

"Chúng ta nấu cơm ăn đi." Đào Nhiên hỏi: "Em biết nấu ăn không?"

"Không biết." Long Thu lắc đầu nói: "Anh làm cho em ăn."

Long tổng lên tiếng Đào Nhiên không dám không nghe, hắn đi phòng bếp mở tủ lạnh ra, phát hiện trong tủ lạnh không có thức ăn gì. Long Thu nói: "Không có thức ăn à, để em bảo trợ lý đưa cơm đến đây."

"Không cần." Đào Nhiên nói: "Có thể gọi thức ăn ngoài tới."

Đào Nhiên đặt siêu thị online mua mì trứng thịt cá cà chua, vị trí căn hộ ở trung tâm thành phố, đồ vật rất nhanh liền được đưa tới.

Đào Nhiên nói: "Cá muốn ăn canh hay là kho?"

Long Thu đối với chuyện thức ăn không hiểu lắm, liền nói: "Đều được."

Vì vậy Đào Nhiên liền bắt đầu nấu nướng, hắn trước kia vì để tiết kiệm tiền, chẳng bao giờ nỡ kêu đồ ăn ngoài hoặc ra ngoài ăn. Mỗi ngày đều tự mua thức ăn, lâu ngày liền luyện ra tài nấu nướng. Hơn nữa hắn người này không thích chắp vá, làm thức ăn liền phải làm cho sắc vị hương đầy đủ, không giống mẹ hắn thích xào đủ loại thức ăn thành một nồi. Mỹ danh viết, chủng loại đa dạng.

Đào Nhiên nấu cơm trước, sau đó kho cá, lúc sau lại làm thịt kho, cà chua và trứng để làm canh. Hai người ăn, vậy cũng đủ rồi. Làm nhiều mệt mỏi lại lãng phí không nói, lau bàn còn phiền, hắn ghét nhất rửa chén.

Đào Nhiên động tác mau, chưa tới một tiếng bữa ăn lên bàn.

Long Thu ngồi trước bàn cơm nhìn thức ăn trên bàn tỏa hương ngào ngạt, trong lòng giống như bị lấp đầy, đặc biệt hạnh phúc và thỏa mãn.

Nàng nói: "Anh biết không? Anh là người đầu tiên nấu cơm cho em, quan tâm em ăn cái gì."

Đào Nhiên nuốt xuống thịt kho, nghi hoặc nói: "Trước kia ở nhà em đều không ăn cơm sao?"

"Ở nhà đều là bảo mẫu làm." Long Thu nói: "Nếu em không trả tiền lương, bảo mẫu sao có thể nấu cơm cho."

Đào Nhiên trầm mặc một hồi, vẫn là không nhịn được nói: "Kỳ thực trên trình độ nào đó mà nói, tôi cũng là lấy tiền lương từ…"

Long Thu: "Lần sau trước khi nói chuyện phải nghĩ một chút."

Đào Nhiên: "… Được."

Đào Nhiên kẹp cá cho nàng, "Ăn nhiều cá một chút, ăn ngon còn không béo."

Long Thu lập tức liền cười đến híp mắt lại, Đào Nhiên nhìn ở trong mắt, tan vỡ ảo tưởng trong lòng. Bản thân đúng là tạo nghiệt, đem Long tổng tốt đẹp cao lãnh biến thành như vậy, thật là có tội.

Sau khi Đào Nhiên và Long Thu mỗi người ăn hai chén cơm, Long Thu lại thêm một chén. Đào Nhiên nhìn liền có chút khó chịu, nói: "Đói như vậy sao? Không ăn được thì đừng ăn nữa."

"Vậy không được." Long Thu nói: "Đây là đồ ăn anh làm cho em, em nhất định phải ăn xong."

Đào Nhiên vừa vui mừng bản thân không làm quá nhiều, vừa lại có chút hơi cảm động. Người ăn qua thức ăn hắn làm cũng không ít, nhưng mà nghiêm túc đối đãi như vậy nàng vẫn là người thứ nhất. Thích ăn thì ăn đi, không phải là thức ăn sao, cùng lắm hằng ngày làm cho nàng.

Ăn xong, Long Thu thành công no căng.

Đào Nhiên đỡ nàng đến trên ghế sa lon, sau đó xoa bụng cho nàng. Long Thu vừa nằm không thể động, còn vừa tưởng nhớ mâm thức ăn.

"Đừng rửa chén, mệt mỏi thì không tốt, ngày mai để cho Tony tới rửa."

Đào Nhiên hiện tại cảm thấy Long Thu đặc biệt đáng yêu, siêu cấp nghĩ muốn chiều theo nàng, vì vậy nói: "Được được được, để cho Tony rửa, tuyệt không rửa chén."

Long Thu: "Ừ, thật ngoan."

Hai người quấn quýt, hệ thống Tiểu Mỹ đều không có mắt nhìn nổi nữa. Nó đem lá cây trên đầu lấy xuống đắp lên mắt, trong lòng nhớ nhung hệ thống hươu cao cổ ngoan ngoãn đang làm nhiệm vụ khác.

Đêm đã khuya, Đào Nhiên trải giường xong xuôi. Long Thu ở trong phòng tắm, lớn như vậy còn chưa cùng bạn trai qua đêm bao giờ, hiện tại lại phải cùng bạn gái qua đêm. Cuộc sống chính là thần kỳ như vậy, ngày này năm ngoái hắn căn bản không nghĩ tới bản thân năm nay là cái bộ dáng này.

Long Thu tắm xong đi ra, thấy Đào Nhiên cầm chăn ra ngoài, liền nói: "Anh làm cái gì vậy?"

Đào Nhiên nói: "Tôi ngủ ghế sa lon."

Long Thu mở một đôi đẹp mắt tức thì nhích lông mày một cái, trực tiếp ra lệnh: "Không cho phép ngủ ghế sa lon, tối nay cùng em ngủ chung trên giường."

Khí thế thực sự quá cao, Đào Nhiên không sinh ra nổi chút tâm tư phản kháng nào, đã trực tiếp vâng rồi.

Long Thu đắc ý nhìn Đào Nhiên, nói: "Tới sấy tóc cho em."

Đào Nhiên cầm máy sấy tóc qua giúp nàng sấy tóc, tóc Long Thu vừa đen vừa dày, cầm ở trên tay một bó to. Cho dù tóc ướt, cũng không chút rời rạc nào. Đào Nhiên động tác nhẹ nhàng sấy tóc cho nàng, nói: "Tony nhận cho tôi một kịch bản, hắn nói là phim của đạo diễn nổi tiếng Hoa Ân, cơ hội khó được, cảm thấy tôi tốt nhất không nên buông tha."

Long Thu hưởng thụ Đào Nhiên sấy đầu, nói: "Anh nghĩ thế nào?"

"Tôi muốn quay phim này." Chủ yếu nhất là không dám ngày ngày cùng cô dính chung một chỗ…

"Vậy thì quay đi." Long Thu nói: "Nam nhân chung quy vẫn nên có chút sự nghiệp của bản thân."

Đào Nhiên lập tức vui vẻ ra mặt, "Đúng đúng đúng, nói rất đúng."

Sau đó hai người liền ngủ cùng một chỗ, đừng hiểu lầm, bọn họ cái gì cũng không có làm, chỉ là rất thuần khiết ôm ngủ chung một chỗ mà thôi. Long Thu ôm eo Đào Nhiên ngủ ở trong ngực hắn, cũng làm Đào Nhiên ghen tị muốn chết. Kỳ thực tâm nguyện lớn nhất của hắn trước kia chính là, có thể ôm soái ca đẹp trai giống như mình để ngủ. Kết quả nguyện vọng này bị Long Thu thực hiện rồi, còn bản thân chính là soái ca thực hiện tâm nguyện kia.

Đạo diễn Hoa Ân trở về nước quay phim, lúc hắn trở lại vừa vặn đuổi kịp lịch chiếu của Hoa Tử Yên, vì vậy liền mua vé đi xem, sau đó liền bị hai vị nhân vật chính làm cảm động. Hắn cảm thấy trên người hai nhân vật chính có cảm giác hắn vẫn luôn đang tìm, vì vậy hắn lập tức gọi điện thoại liên lạc người đại diện của Thôi Hiểu và Đào Nhiên, bày tỏ muốn cùng bọn họ hợp tác.

Đạo diễn như Hoa Ân lộ ra ý muốn hợp tác, trên căn bản không người nào có thể cự tuyệt. Người đại diện của Thôi Hiểu ngay lúc ấy đáp ứng, chỉ có Tony còn nhớ Long Thu nói muốn để Đào Nhiên cẩn thận tĩnh dưỡng, mới cố ý gọi điện thoại tới thương lượng với Đào Nhiên.

Sau khi Đào Nhiên đồng ý, Tony nửa đêm canh ba liền gọi điện thoại cho đạo diễn Hoa Ân, bày tỏ rất mong đợi song phương hợp tác, bất cứ lúc nào cũng có thể ký hợp đồng. Đạo diễn Hoa Ân mắt buồn ngủ mông lung cúp điện thoại, bụng nói thật vất vả đem thời gian chênh lệch quay trở lại, kết quả sau khi bị Tony đánh thức liền không ngủ được nữa.

Đào Nhiên quay hai bộ phim, đối tượng hợp tác hai bộ đều là Thôi Hiểu, không thể không nói thật có duyên phận. Ngày khai máy Thôi Hiểu mang Bạch Thiếu Huy, Đào Nhiên mang Long Thu. Hai người bọn họ quay phim, hai tổng tài liền ngồi chung một chỗ tán dóc.

Nhân viên làm việc ở phim trường từng người đều biểu tình xoắn xuýt, lúc đi đóng phim mỗi diễn viên mang một tổng tài, chẳng lẽ năm nay thịnh hành mốt này sao?

Hai vị tổng tài ngồi chung một chỗ uống đồ uống, Bạch Thiếu Huy nói: "Hiểu Hiểu nhà chúng tôi, thiên phú diễn xuất thật tốt. Trước nay đều chưa từng học qua diễn xuất ở trường, lại liền được đạo diễn Hoa Ân chọn trúng."

Long Thu không cam lòng yếu thế nói: "Trái táo nhỏ nhà chúng tôi, mới vừa tốt nghiệp, lần đầu tiên quay phim liền phong Ảnh đế. Lần thứ hai quay phim, đích thân đại đạo diễn quốc tế tìm hắn, nửa đêm canh ba không ngủ cứ muốn cùng trái táo nhỏ nhà chúng tôi ký hợp đồng."

Bạch Thiếu Huy trầm mặc một chút, đổi đề tài khác nói: "Hiểu Hiểu nhà chúng tôi đúng là quá yêu tôi, cha mẹ tôi không đồng ý chúng tôi cùng một chỗ, thậm chí âm thầm tìm nàng uy hϊếp nàng, nàng đều không dao động chút nào, toàn tâm toàn ý muốn cùng tôi bạc đầu đến già."

Long Thu nói: "Trái táo nhỏ điểm nào cũng tốt, chỉ là quá săn sóc quá dính người điểm này không tốt. Mới một chốc không thấy được tôi đã gấp đến xoay vòng vòng, ngày ngày sáng sớm nấu mì cho tôi, buổi tối làm cho tôi đủ loại món ăn. Thật quá bực mình, tôi đều mập rồi."

Bạch Thiếu Huy: "…" Tại sao trước kia hắn sẽ cảm thấy Long Thu nữ nhân này rất cứng ngắc rất không thú vị? Ít nhất ở phương diện mặt dày hắn nam nhân này cam bái hạ phong được không?

Bạch Thiếu Huy khóe miệng giật một cái, nói: "Hiểu Hiểu quá tốt, tôi đặc biệt sủng nàng."

Long Thu nói: "Trái táo nhỏ chỗ nào cũng tốt, lại còn đặc biệt sủng tôi."

Tony và người đại diện của Thôi Hiểu nghiêm mặt nghe đến bây giờ, hai người không nhịn được hai mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy được sống chẳng còn gì lưu luyến. Nhóm tổng tài thi đua tú ân ái, bọn họ rốt cuộc tại sao phải dự thính?

Thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Đào Nhiên và Thôi Hiểu cùng đi về phía hai vị tổng tài. Bạch Thiếu Huy lập tức cầm một chai nước nói: "Hiểu Hiểu có khát không? Uống nước đi."

Thôi Hiểu không có thói quen ở trước mặt nhiều người như vậy cùng Bạch Thiếu Huy thân mật, liền xấu hổ nói: "Em không khát, ai nha anh đừng đứng gần như vậy mà."

Long Thu nhìn Đào Nhiên nói: "Ngồi."

Đào Nhiên lập tức ngồi xuống, Long Thu lại nói: "Uống nước."

Đào Nhiên chuẩn bị uống nước, Long Thu cầm chai nói: "Em đút anh."

Vì vậy Đào Nhiên ngoan ngoãn há miệng chờ Long Thu đút, đút hết xong Long Thu lấy khăn lông lau mồ hôi cho Đào Nhiên. Thuận tiện đưa tay sờ tới sờ lui trên đầu tóc mềm nhũn của hắn, tư thái kia giống như sờ một con mèo vậy.

Bạch Thiếu Huy nhìn trong mắt ghen tị trong lòng, hắn nói với Thôi Hiểu: "Hiểu Hiểu, em nhìn đầu anh."

Thôi Hiểu nhìn đầu hắn, không hiểu nói: "Đầu anh làm sao?"

Bạch Thiếu Huy nói: "Em nhìn đầu anh, chẳng lẽ không nghĩ sờ một cái sao?"

Thôi Hiểu ghét bỏ nói: "Trên đầu anh đều là keo sáp, sờ một cái tay đều dơ."

Bạch Thiếu Huy: "…"

Long Thu âm thầm cười nhạt, lòng nói ngươi làm sao đấu được với ta? Trái táo nhỏ nhà ta ngoan nhất đáng yêu nhất, nào có đáng ghét giống như Thôi Hiểu.

Đến khi bộ phim này quay đến hồi cuối, đã sắp qua năm mới.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

P/s: Chương 20 dài gấp 8 lần chương bình thường, nên phải chia 2 phần để đăng, mai up nốt phần 2 hen (^^!!)