Edit: Linh | Beta: An Tĩnh
Ông chủ xưởng sửa xe tên là Trịnh Kiêu, hai năm trước lúc Lâm Tống Tiện mới chơi xe đã quen biết ông.
Vào đêm hôm khuya khoắt đó, cậu lái xe ra ngoài thì xảy ra sự cố nhỏ, một chiếc siêu xe chướng mắt chạy vượt gây ra va chạm, Lâm Tống Tiện tùy ý tìm xưởng sửa chữa trên bản đồ, theo hướng dẫn lái tới.
Lúc đó người đàn ông rút một điếu thuốc, mặc áo ba lỗ trắng cùng quần bò, kiểm tra chiếc xe một lần rồi vỗ nắp phía trước, cúi đầu liếc cậu.
“Nhóc con, xe thể thao không phải dùng như vậy.”
Lúc đó là trạng thái tệ nhất của Lâm Tống Tiện, người ông cùng cậu sống nương tựa qua đời không lâu, một mình cậu dọn đến tòa biệt thự lớn kia, phòng ốc rộng đến dọa người, luôn luôn chỉ nghe được tiếng vang của chính mình.
Cả đêm cậu ngủ không được, thử mọi phương pháp, cuối cùng nhìn thấy nhà để xe chỉnh tề trưng bày xe, đầu óc lung lay một trận.
Sau này theo Trịnh Kiêu nhớ lại, năm đó lúc nhìn thấy Lâm Tống Tiện quả thật bị dọa sợ.
Nam sinh mười mấy tuổi đứng trước mặt ông, trầm mặc, cả người không có bất kỳ biểu lộ gì, đôi mắt đen hút dọa người, toàn thân cũng lộ ra một cảm giác lạnh lùng bi quan lẫn chán đời, tựa như một giây sau sẽ đi chết.
Chuyện lúc ấy hẳn là ông bị quỷ thần xui khiến, nên có lẽ là nguyên nhân khiến ông nói ra câu đó.
“Để anh đây dạy cậu làm sao chơi xe chuyên nghiệp.”
Lâm Tống Tiện đua xe nói không khác chính là theo học Trịnh Kiêu, ban đầu cậu chỉ cho ông ngồi ở vị trí kế tài xế, chân đạp ga hết cỡ, từ chân núi một đường tăng vọt lên, dốc đứng vòng quanh đường cái núi, một bên là vách núi.
Đối diện với cơn gió mãnh liệt thổi đến, bên tai là tiếng động cơ dội lại.
Ngực nảy lên chưa từng kịch liệt như vậy.
Khi các hormone trong cơ thể đạt tới cực điểm, đại não bị kích hoạt, tồn tại cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Bên kia sinh tồn chính là cái chết, bất kể là loại nào, giờ phút này sâu thẳm trong cậu, không cách nào tự kiềm chế.
Lâm Tống Tiện bị Trịnh Kiêu đưa vào vòng này, vốn chỉ là ý muốn nhất thời của ông, dẫn cậu đi cảm thụ một phen.
Nhưng có ngày Lâm Tống Tiện thật sự lái xe từ đỉnh núi lao xuống rồi dừng ở điểm cuối cùng tuyến bên trên, Trịnh Kiêu đóng sầm cửa lại, ngồi xổm trên mặt đất đốt điếu thuốc, hung hăng mắng một câu thô tục.
“Mẹ kiếp.”
“Cảm giác bản thân đã hủy hoại mầm non của Tổ quốc.”
Biểu hiện Lâm Tống Tiện hờ hững dựa vào, ném chìa khóa xe trong tay cho ông, giật giật khóe miệng, chỉ nói một câu.
“Đây là chú đang phật độ chúng sanh.”
Phật độ quỷ thì có.
Về sau vô số lần thấy dáng vẻ nam sinh đua xe như gió lại điên cuồng của cậu, Trịnh Kiêu cũng chỉ cầu mong cho tính mạng cậu, nếu không bản thân chính là biến tướng phạm vào tội sát nghiệt.
Địa điểm đua xe trên một ngọn núi ở ngoại thành, đường cái dốc đứng, xung quanh là bãi đất trống, gần chạng vạng thì trời tối buông xuống, chỉ còn bóng dáng núi liên miên, xe thể thao phát tiếng động cơ vang vọng chân trời.
Ở đây bình thường người tới không nhiều, mọi người chia thành mấy nhóm trong phạm vi, cũng rất khó đυ.ng vào, nếu như không cẩn thận đυ.ng phải, đều có người quen lẫn nhau, hai bên chào hỏi còn có thể cùng nhau so tài hai vòng.
Trong đám người, Lâm Tống Tiện nổi danh là kẻ ác không nói nhiều, thử thách của đua xe là tinh thần, ai ổn định hơn ai thì phần thắng càng lớn, có vài người ở cường độ cao dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ không kiềm được, dễ dàng xuất hiện điểm sơ suất.
Nhưng Lâm Tống Tiện không giống vậy, cậu rất tỉnh táo, bộ dạng lúc cầm tay lái, theo nguyên văn của tay đua đầu tiên bị cậu đánh bại chính là: Vừa lạnh lùng vừa điên cuồng.
Cơ thể như không muốn sống mà điên cuồng nhanh chóng vọt lên trước, trong mắt trắng đen rõ ràng, tỉnh táo đến mức không một tia cảm xúc, tạo nên sự so sánh dứt khoát, vẻ mặt lại vô cùng lãnh đạm.
Bảy tám chiếc xe lao nhanh dưới bóng đêm, vững vàng đậu sát trên khu đất trống, Phương Kỳ Dương mở cửa xe bước xuống, nhìn về phía ghế lái còn lại của Lâm Tống Tiện.
“Anh Tiện, em gái Tống nói lúc nào cô ấy đến?”
“Không biết.” Cậu rũ mắt phiền muộn trượt màn hình điện thoạt, thấy nửa giờ trước gửi cho Tống Oanh địa chỉ, cô trả lời một chữ “Được”.
Trong lòng Lâm Tống Tiện tính toán khoảng cách, nếu như từ nhà cô đến đây phải gần năm mươi phút, khi đó cậu đã sớm ở đỉnh núi, nói không chừng lúc quay về điểm ban đầu còn có thể đúng lúc gặp cô đến, mọi thứ đã sớm kết thúc.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lâm Tống Tiện hơi giãn, nhẹ nhàng thở ra.
“A Tiện, tối nay so tài một chút chứ?” Xa xa một chiếc xe cải tiến màu xanh ngọc chạy tới, một người đàn ông xuống xe, khuôn mặt lưu manh ah tuấn, trên tay mang theo một chuỗi hạt niệm châu, ngay cánh tay dễ thấy một hình xăm, là một hàng tiếng Hi Lạp, tận hưởng niềm vui trước mắt.
“Được.” Tay Lâm Tống Tiện khoác trên cửa sổ xe, lòng không tập trung nói.
“Lần trước A Nhạc thua cậu, rất lâu cũng không chạm vào xe, lúc hai chúng tôi uống rượu ông ấy có nói với tôi, tuổi đã cao lại bị đánh bại bởi một tên nhóc tóc còn để chỏm, quá mất mặt.”
Rõ ràng người đàn ông quen biết cậu, ghé bên cạnh xe hàn huyên, trong tay chuyển động hạt niệm châu trên cổ tay, vẻ mặt thoải mái không có vấn đề.
“Làm người mà, quan trọng là vui vẻ, kiểu thắng thua này coi nhẹ là tốt, cậu nói xem có đúng không?”
“Anh Thiên Dật, vậy anh thua cũng đừng đá xe nữa, lần trước chiếc Lamborghini mới mua còn chưa đi được hai ngày.” Phương Kỳ Dương cười hì hì trực tiếp phá đám, Tưởng Thiên Dật bất mãn “Hey ” một tiếng, nhìn về phía Lâm Tống Tiện.
“Thằng nhãi kia sao có thể so với A Tiện của chúng ta? Thua hắn là tôi mất mặt, còn thua dưới nhóc Tiện là thất bại vinh dự!” Ông ta vừa nói vừa vỗ một cái lên thân xe, tự động hòa âm, Phương Kỳ Dương nhịn cười không được, che bụng.
“Được được được, ông là anh tôi, bội phục bội phục.”
Sân chơi bắt đầu không ít người, chơi xe chân chính cũng không nhiều, giống như Phương Kỳ Dương chỉ đơn thuần tham gia xem cuộc chiến náo nhiệt, rồi dần bị cuốn hút.
Đường đua dọn dẹp xong, một đám người chỉnh trang chờ xuất phát, nghiêm túc tranh tài cũng chỉ mấy chiếc trước mặt, Trương Trạch với Phương Kỳ Dương ngồi sau xe Trịnh Kiêu, đứng thật cao, hơn nửa người ra ngoài xe, huýt sáo hào hứng về phía trước.
“Anh Tiện, mãi mãi là thần! —— “
Trịnh Kiêu tự giác mất mặt, nhắm mắt che trán, coi thường đám thanh niên cấp hai này, chỉ muốn trực tiếp đuổi bọn họ xuống xe.
Điện thoại trên xe ông rung một cái, ông cầm lên nhìn qua, phía trên hiển thị là cái tên Lâm Tống Tiện.
Dứt khoát một trận.
“Kêu bọn họ im miệng.”
Trịnh Kiêu ném điện thoại cho những người bên cạnh, Phương Kỳ Dương nhìn xong nhất thời an phận, ủy khuất lầm bầm, “Anh Tiện sao lại như vậy, phũ phàng quá sẽ không có bạn đâu.”
Cậu ta nói nhỏ, cuối cùng vẫn thu lại, trả điện thoại cho Trịnh Kiêu rồi lơ đãng đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn một cái, tầm mắt dừng lại.
“Ôi trời, em gái Tống Oanh của tôi đến rồi.”
Lối vào trường đua là một đường xe chạy, lúc này ánh sáng hoàng hôn yếu ớt, xe taxi đậu ở ven đường nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một cô gái đứng đó.
Cô mặc một chiếc quần đùi có dây buộc và áo phông màu hồng đậm, cách khoảng xa chỉ thấy vóc dáng nhỏ nhắn, bả vai gầy gò, cặp chân vừa thẳng vừa nhỏ, trắng sáng đến chói mắt.
Phương Kỳ Dương thấy Tống Oanh cầm điện thoại, tựa như đang bấm dãy số đặt bên tai, trong lòng cậu mặc niệm ba tiếng, cửa xe phía trước bị mở ra, bóng người Lâm Tống Tiện nhanh chóng đi xuống, sải bước đi qua đó.
“Sao cậu nhanh như vậy?” Lâm Tống Tiện đứng yên bên cạnh Tống Oanh, quan sát cô một cái, thấp giọng hỏi. Tống Oanh nhìn về phía vạt áo dính hai vết dầu máy của cậu, nhấp môi dưới, mới trả lời.
“Tớ từ trung tâm thành phố tới, rất nhanh sao?” Cô vừa nói, nhìn qua sau lưng cậu.
“Đây là các cậu chuẩn bị bắt đầu sao?”
“Ừ.” Lâm Tống Tiện đáp, rơi vào suy tư, dường như đang suy nghĩ nên làm sao với cô. Nơi này đường núi hoang vu, không có chỗ nghỉ ngơi, một cô gái như cô không được an toàn.
Cậu suy tính một chút rồi quyết định.
“Cậu đợi lát nữa theo bọn Phương Kỳ Dương, tớ dặn bọn họ lái chậm một chút, không vấn đề gì đâu.”
“Vậy còn cậu?” Tống Oanh hỏi.
“Tớ ở phía trước.” Cậu ngắn gọn nói.
Lâm Tống Tiện dẫn Tống Oanh tới trước xe Trịnh Kiêu, thấy cậu ra ngoài lại mang theo một cô gái tới, người trong xe thích thú nhìn, Lâm Tống Tiện không quá phản ứng, trực tiếp mở cửa xe nói với ông.
“Tống Oanh, bạn học em, tạm thời nhờ anh để ý một chút.”
“Ồ, bạn học sao...” Trịnh Kiêu kéo dài giọng, ý vị hứng thú, mặt Lâm Tống Tiện không đổi sắc, chỉ giao phó.
“Lái chậm một chút, an toàn là trên hết.”
Cậu nói vài ba lời đã ổn định Tống Oanh xong, lần nữa trở lại hàng đầu phía trước, Tống Oanh nhìn bóng lưng cậu rời đi, lúc thu lại tầm nhìn lại bắt gặp một đôi mắt tò mò và soi xét chi tiết.
Cô ngẩn người, bình tĩnh đối mặt với ông hai giây, mới lên tiếng hỏi, “Cậu ấy đi đâu vậy?”
“Cô nói A Tiện à.” Trịnh Kiêu loay hoay xuống cần số, giọng tùy ý.
“Cậu ấy đi đua xe, tối nay có một cuộc tranh tài với người ta.”
Tống Oanh dừng lại, nhẹ nhàng nhíu mày, “Nguy hiểm không ạ?”
“Tranh giải đó cô nói xem, đua xe còn nói không nguy hiểm sao?” Trịnh Kiêu xoay đầu, khó hiểu nhìn chăm chú cô, đè thấp giọng.
“Trò chơi này, chính là cầm mạng đi đòi mạng.”
…
Lúc Tống Oanh mở cửa xe bước xuống, Phương Kỳ Dương muốn đuổi theo ngăn cô lại, Trịnh Kiêu không nhẹ không nặng chặn lại, một lần nữa đóng cửa.
“Anh Kiêu, làm gì vậy.” Phương Kỳ Dương không nghĩ ra, “Anh Tiện cùng anh Thiên Dật so tài thì có nguy hiểm gì chứ?”
So với chuyện này, mọi lần tranh giải kịch liệt Lâm Tống Tiện đều đã trải qua, vụ nhỏ nhặt này còn phải để mắt?
Cậu ta nghĩ ngợi, càng nghĩ càng cảm thấy không thể để Tống Oanh đi quấy rối, hơn nữa khiến anh Tiện nổi giận chẳng phải còntồi tệ hơn.
Tính khí của tên mặt thúi nhất định sẽ dọa em gái.
“Không được, em phải đi xem một chút.” Cậu ta vừa nói vừa muốn mở cửa, Trịnh Kiêu trực tiếp khóa lại, liếc nhìn cậu một cái, cắn chữ chậm chạp.
“Cậu, hiểu, cái, rắm.”
“…...”
Tống Oanh không tốn sức tìm được Lâm Tống Tiện, cậu ở đầu tiên bên phải điểm xuất phát, một chiếc xe thể thao màu đen đậm, tiếng động cơ ầm vang dội, tựa như một giây kế tiếp sẽ lái nhanh ra ngoài.
Cô nhanh chóng nhảy tới trước xe, gõ một cái lên cửa sổ.
Lâm Tống Tiện vô cùng kinh ngạc, hạ cửa kính xe xuống, mi tâm khẽ nhăn.
“Tống Oanh, cậu tới đây làm gì?”
“Tớ không muốn ngồi chiếc xe kia.” Tống Oanh nuốt nước bọt một cái, thúc ép mình tỉnh táo, lấy dũng khí nói: “Tớ muốn cùng đi với cậu.”
“Đừng làm loạn.” Cậu nghe vậy vẻ mặt lập tức trầm xuống, trong lời nói mang theo cảnh cáo.
“Tống Oanh, đây không phải là đi chơi hóng gió, cậu không chịu nổi.”
“Cậu có thể tớ cũng có thể.” Lần này Tống Oanh lại bướng bỉnh chưa từng có, căn bản không bận tâm đến sự ngăn cản của cậu. Cô gái đứng đó sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, trong lòng Lâm Tống Tiện khó hiểu nổi lên sự kích động, không muốn xen vào cô nữa.
“Tùy cậu.” Cậu mím chặt khóe miệng, mở cửa xe, lạnh lùng nói.
Vạch ô vuông đen trắng phía trước một hàng xe cộ đang chờ xuất phát, cuối cùng “Vèo ” một cái, giống như mũi tên rời cung lao về đích, chạy vào hoàng hôn mờ mịt.
Núi bao bọc quốc lộ cong mạo hiểm, hai bên trừ vách núi chính là vách đá, một con đường chật hẹp tựa như không thấy được điểm cuối.
Tốc độ xe Lâm Tống Tiện rất nhanh, Tống Oanh chưa bao giờ cảm nhận được tốc độ này. Khoảnh khắc xe xuất phát cả người cô theo quán tính ngả người về sau, tiếp theo còn chưa kịp phản ứng, đã lao ra khỏi vạch xuất phát, bên tai chỉ còn lại tiếng gào thét lẫn âm thanh của cần ga.
Tống Oanh nhìn qua hướng bên cạnh, lập tức kinh hãi thu hồi tầm mắt, gắt gao nhắm hai mắt lại, nắm chặt cửa xe.
Tim đập không ngừng nhảy, tựa như một giây kế tiếp sẽ nhảy ra khỏi l*иg ngực, đầu óc trống rỗng, cảm giác trở nên mơ hồ, chỉ cảm nhận được tốc độ chạy tăng vọt đang nhắc nhở cô, tất cả còn chưa kết thúc.
Trước mắt bóng tối tràn ngập, nỗi sợ không rõ đang sít sao chộp lấy cô, dường như Lâm Tống Tiện lại tăng thêm tốc độ, cần ga bỗng đi lên, ở một đoạn cua mang tới đường cong di chuyển lớn, cảm xúc Tống Oanh cuối cùng đạt tới giới hạn, nỗi sợ hãi đè nén chạm tới trái tim, sụp đổ bật khóc.
Xe lái nhanh bất ngờ thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng bên lề ở một nơi xó xỉnh, xe thể thao theo sát phía sau cũng theo đó dừng lại, Phương Kỳ Dương vội vàng tháo dây an toàn bước xuống, đúng lúc thấy Lâm Tống Tiện ở phía trước rời khỏi ghế lái đá lên cửa xe.
Cậu ta cất giọng quan tâm hỏi: “Anh Tiện, làm sao bỗng nhiên không chạy vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Ngay đường quốc lộ hoang vắng không người, chỉ có chiếc xe màu đen dừng tại chỗ, sau lưng trùng trùng dãy núi, chàng trai rũ mắt biểu tình phiền não, trong miệng không khống chế được mắng một câu.
“Mẹ kiếp.”
“Cô ấy khóc rồi.”