Tràn Ngập Nguy Cơ

Chương 15

Khóa huấn luyện quân sự của trường đại học mà Quý Chính Tắc theo học xưa nay đã nổi tiếng nghiêm ngặt, thời gian khóa học là ba tuần, bắn bia, huấn luyện dã ngoại và rèn luyện khả năng thể chất tất cả đều cực kỳ tàn ác.

Hôm không có tiết ngày đó, Phương Yểu An đã đến thăm hắn một lần. Ban đầu anh định qua năm mới thì tìm việc khác, nhưng Quý Chính Tắc cứ nhắc đi nhắc lại rồi nhấn mạnh với anh nào là xã hội hiểm ác lòng người khó dò, tốt hơn hết vẫn làm giáo viên thì hơn, sau đó thật sự tìm cho anh ngôi trường này, Phương Yểu An mơ mơ màng màng lại làm thầy giáo ở đây.

Ngày đó anh tới, Quý Chính Tắc xin nghỉ ốm, cả hai trốn trong trong phòng y tế và chen chúc nhau trên chiếc giường cáng nhỏ mà ôm mà hôn. Giường trong phòng y tế cũng chỉ được ngăn cách nhau bằng một lớp rèm vải trắng, Phương Yểu An trực tiếp bị hôn đến nức nở, vùi người trong vòng tay Quý Chính Tắc khó nén mà run cầm cập, rêи ɾỉ ý loạn tình mê.

Bàn tay đang cùm eo anh của Quý Chính Tắc lại trượt lên, vừa liếʍ mυ'ŧ cổ vừa cởi cúc áo sơ mi anh ra, Phương Yểu An che miệng, bị liếʍ đến run rẩy, giọng điệu nhỏ bé yếu ớt, “Đổ mồ hôi rồi, bẩn lắm.”

Đôi môi khô khốc của Quý Chính Tắc mơn trớn đầu ti anh, ngay cả hơi thở nóng rực phả lên cũng khiến viên thịt nhỏ nhớ mùi mà bắt đầu sưng tấy, “Không sao, ngọt lắm.”

Đầu ti Phương Yểu An bị hắn mυ'ŧ vào trong miệng, Quý Chính Tắc mυ'ŧ rất mạnh đến độ quầng vυ' cũng phải sưng to hơn một vòng, đầu ti nhọn hoắt hồng hào thoáng ẩn lấp ló dưới làn sóng uốn lượn của đầu lưỡi. Khuôn ngực Phương Yểu An ướt rượt nước miếng, hai núʍ ѵú cứng rắn xinh đẹp vươn thẳng và bị mυ'ŧ thành hai cái vít thịt nhỏ.

Quý Chính Tắc kéo áo anh xuống rồi cẩn thận mặc lại cho anh, sau đó giam anh trong vòng tay mình, đầu lưỡi liếʍ láp rà quanh vành tai, “Cưng yêu ơi, em không nhịn nổi nữa rồi, chúng mình vào WC đi.”

Mặt Phương Yểu An đỏ bừng, eo lưng mềm nhũn, miệng lại bị cắn thêm mấy phát nữa, Quý Chính Tắc ôm bổng anh mang vào WC.

Quý Chính Tắc vừa đi vào đã khóa trái luôn cánh cửa duy nhất của WC lại, sau đó cởϊ qυầи Phương Yểu An, mở vòi nước rồi rửa mông cho anh. Sau khi rửa xong liền đưa anh vào gian trong, WC trong căn cứ huấn luyện quân sự còn không có cả bệ xí, may mà không gian không nhỏ. Phương Yểu An vội vàng hôn hắn, bàn tay luồn xuống dưới linh hoạt cởi khóa quần cho Quý Chính Tắc.

Anh nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của Quý Chính Tắc, vừa mới ngậm vào miệng chưa kịp nuốt đã bị Quý Chính Tắc nhấc lên. Quý Chính Tắc đẩy anh lên tường, côn ŧᏂịŧ cương cứng nặng trịch đánh vào má đùi anh, hơi thở nóng bỏng như được hun qua lửa, “Cưng yêu chổng mông lên đi.”

Phương Yểu An chống tường nâng cao mông, Quý Chính Tắc tách hai cánh mông anh ra rồi thô bạo liếʍ láp, đầu lưỡi trơn bóng nóng rẫy rà qua rà lại vách thịt đói khát khiến nó như muốn tan chảy. Phương Yểu An bị liếʍ đến run rẩy rêи ɾỉ, đôi chân dài xiêu vẹo khép lại như trực khuỵu xuống, “Nóng quá, ưm… a aa! Đừng mυ'ŧ, vào vào đi…”

Quý Chính Tắc đứng lên thúc một phát lấp đầy cơ thể anh, tay chân anh co quắp lại, sướиɠ đến rơi lệ. Hông cậu thanh niên va vào cặp mông căng tròn vang lên tiếng bạch bạch bạch vang dội, toàn thân anh bị mở rộng hoàn toàn, rêи ɾỉ cùng với động tình thi nhau chen ra khỏi cơ thể, “Căng quá, ưm…a… Quý Chính Tắc.”

Quý Chính Tắc chính diện ôm anh rồi túm lấy đôi cẳng chân thon dài đưa vòng qua eo hắn, thân dưới hung hãn thúc anh vừa sâu vừa nhanh, Phương Yểu An run rẩy không ngừng, “Mạnh quá, sâu quá, chết mất, sẽ chết mất, a ha… chậm, nhanh lên… nhanh lên chút nữa…”

Côn ŧᏂịŧ thô dài nóng hổi đâm cho anh khóc nức nở không dừng, Quý Chính Tắc dụi tóc mai vào tóc mai anh, “Thích không? Thầy ơi thầy thích em đυ. thầy như này không?”

Phương Yểu An ngọt ngào rêи ɾỉ từng tiếng, toàn thân nhuốm màu đỏ ửng thẹn thùng khiến lòng người mê say, “Thích, thích lắm.”

Quý Chính Tắc thúc mạnh khiến má đùi anh cũng đỏ bừng, “Còn em thì sao? Thầy có thích em không?”

Phương Yểu An bị dòng lệ tràn bờ làm mờ cả mắt, anh há miệng run rẩy tìm đôi môi hắn, hô hấp hai người vờn lượn quanh nhau, “Thích, thích lắm… Aaa… bắn!”

Hai người làm nguyên cả buổi chiều đến khi toàn bộ áo sơ mi của Phương Yểu An cũng ướt đẫm, mông dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy dọc xuống theo bắp đùi đỏ ửng. Có điều, Quý Chính Tắc lại đã cương tiếp, qυყ đầυ to tròn căng phồng hồng sẫm, dươиɠ ѵậŧ gân guốc gồ ghề dính đầy nước da^ʍ kiêu hãnh vươn thẳng đứng, Phương Yểu An đành phải quỳ xuống xử lý cho hắn bằng miệng.

Đợi đến lúc ra được khỏi WC thì Phương Yểu An đã chẳng đứng vững nổi nữa, hai chân anh run lẩy bẩy, mắt thì ngấn nước, nhìn thoáng qua cũng biết ngay là vừa trải qua cuộc yêu điên cuồng. Quý Chính Tắc chưa cho anh đi, hắn thấm ướt bộ quân phục của mình để làm khăn lau người cho anh, đôi môi mân mê bụng anh, nhu tình mật ý tràn trề lúc làʍ t̠ìиɦ đã không thấy tăm hơi, “Phải ăn thật nhiều đấy, nếu lại để gầy đi thì để xem về em xử anh ra sao.”

Quý Chính Tắc tinh lực sung mãn, khi ở nhà có thể làm anh đến không sao khống chế được. Hắn chê bồn tắm của Phương Yểu An vừa cũ vừa nhỏ nên đổi sang cái mới, mỗi lần đến lau chùi bồn tắm là đều phải làm anh thêm một lần trong đó. Phương Yểu An khóc mệt lả người, sáng hôm sau dậy mắt sưng húp cả lên, chỉ biết bất lực co người ôm lấy cổ Quý Chính Tắc mặc hắn giở trò.

Bây giờ nhớ lại những tháng ngày điên cuồng ấy vẫn khiến đôi má anh bỏng rát, đã hơn mười ngày anh chưa được gặp Quý Chính Tắc rồi, chợt cảm thấy lâu đến lạ. Nỗi cô đơn mà anh đã quen thuở trước giờ đây lại giống như nước đá ngâm lấy tủy xương, mỗi giây mỗi phút đều biến thành cực hình như cắt cốt.

Anh ngồi trước bàn học không biết đang làm gì, bật ngọn đèn bảo vệ mắt lên.

“Anh cũng không rõ mình đang làm gì nữa, đột nhiên muốn viết cho em một bức thư để gửi gắm đôi điều mà anh sẽ chẳng bao giờ gửi. Có vài lời cả đời này anh cũng sẽ không nói, nhưng anh muốn nói với em.

Anh chỉ nói mấy câu thôi, dẫu rằng em không thể nhìn thấy nhưng cũng xin em đừng chê anh phiền.

Anh biết mình là một người khiến người khác rất không thích, anh nhát gan, nhu nhược và u ám, lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi như một con rùa rụt cổ, chắc chắn đã khiến em phải giận rất nhiều. Anh chưa bao giờ là ngoại lệ cả, ai ai cũng đều thích những thứ chói lọi, anh cũng vậy, anh khát khao lắm, nhưng anh lại sợ, anh sợ vì không biết thứ mình gặp được sẽ là một ngọn lửa mới nhú hay sẽ là một ngọn đèn sáng rỡ.

Anh vẫn luôn tự nhủ rằng đừng để mình rơi vào bẫy, anh đã ba mươi mấy rồi, sao có thể liều mình chơi như thiêu thân lao vào lửa đây. Em còn quá trẻ, quá dễ dàng động tâm, anh luôn sợ rằng đây chỉ là thú vui mới mẻ nhất thời của em và sẽ rời đi sau khi vui chơi thỏa thích. Em biểu hiện quá thành thạo, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể toàn thân trở ra. Thật lâu không thể chiếm được mới có thể khiến lòng người nhốn nháo, anh thừa nhận mình thật hèn hạ, bởi một khoảng thời gian rất dài ấy anh đã trói em nơi đây.

Đây là lần đầu anh yêu, thật ngu si không hiểu chuyện gì, anh rất muốn dùng đôi mắt của em để có thể thấy được chính mình, để thấy được trong mắt em rốt cuộc anh là hình dáng gì, rốt cuộc có chỗ nào đẹp đẽ đến mức đáng giá để em yêu thương, anh không muốn để em thấy dáng vẻ đáng ghét nơi anh.

Khoảng cách tuổi tác thật là đáng sợ, đôi khi anh ngẫm nghĩ, khi anh mười lăm, em mới chào đời; anh tốt nghiệp đại học, em mới mười một; khi anh kết hôn em lại mới chỉ mười hai; khi em thực sự bắt đầu trưởng thành, anh cũng đã bắt đầu hoa râm.

Hôm nay anh đã đắp mặt nạ, đây là lần đầu tiên anh dùng, thật là khó, nó cứ dính nhớp trên mặt cực khó chịu, nhưng anh nghe cô giáo cùng phòng nói thứ này dùng để chống lão hóa rất tốt.

Có lẽ anh phải bắt đầu sử dụng mặt nạ thôi, anh không biết liệu nó có hữu ích hay không, nhưng anh thực sự không muốn già đi, anh muốn mãi mãi tươi đẹp như lời em nói, anh muốn em sẽ mãi mãi yêu anh như thuở ban sơ.

Anh tham lam thật đấy, anh muốn được ở bên em trọn đời này, anh muốn sống lâu trăm tuổi.

Trường đại học chắc hẳn rất thú vị phải không? Những người cùng tuổi và chung chí hướng ở chung một chỗ với nhau chắc hẳn sẽ bắn ra rất nhiều tia lửa, bạn học có dễ chung sống không? Chắc sẽ rất dễ dàng với em chứ? Anh vẫn luôn suy nghĩ, liệu có người thực sẽ không thích em sao? Anh nghĩ em sinh ra là để được cả thế giới này yêu thích.

Làm thế nào đây? Anh đột nhiên lại thấy sợ khi ngày mai em trở lại, anh nhạt nhẽo quá, sợ em không thích.”

Anh giữ chặt cây bút, thật lâu thật lâu sau, cuối cùng ngòi bút cũng rơi xuống mặt giấy.

“Nếu em không còn yêu anh nữa.”

Anh cảm thấy rằng tiêu chuẩn kép của con người bắt nguồn từ sâu thẳm những xấu xa trong linh hồn. Khi biết Diệp Mi hạ thuốc mình, anh có thể dùng bạo lực lạnh cực đoan tàn nhẫn, không mở miệng cũng chẳng mở lòng, hoàn toàn coi cô như một thể trong suốt.

Anh đoán được Quý Chính Tắc đã bỏ thuốc anh, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì, cũng chẳng nhắc tới một lời, dưới sự dung túng của bản thân lại càng thêm mong đợi – cái này thực ra là ám chỉ lớn nhất cho chuyện anh muốn tiếp tục với Quý Chính Tắc. Từ khi anh quyết định không phơi bày sự thật, anh xác định đã là người thua.

Rất nhiều chuyện nằm ngoài khả năng kiểm soát của chính anh, giống như anh sẽ thích Quý Chính Tắc ngay từ cái nhìn đầu tiên, càng kiềm chế lại càng thích, thích đến mức nghe thấy người khác nhắc đến tên Quý Chính Tắc thôi cũng sẽ lên lòng ghen tuông.

Anh oán giận mình u ám, cũng ghét mình không thẳng thắn.

Anh thẫn thờ ngồi trước bàn làm việc, cõi lòng dần trở nên trống rỗng trong sự tĩnh lặng cô đơn tàn khốc này, anh bắt đầu tưởng tượng sự náo nhiệt nơi Quý Chính Tắc. Hắn ưu tú như thế nhất định sẽ rất được hoan nghênh, bao nhiêu người sẽ thích hắn đây, nơi ấy nhiều linh hồn trẻ trung sống động như vậy, đều có thể dễ dàng đánh bại được thầy giáo cấp ba nhạt nhẽo này.

Càng nghĩ lại càng khó chịu, anh muốn gõ nát cái đầu này ra thôi.

Ngoài huyền quan có tiếng sột soạt, lỗ tai anh chợt dựng đứng, trái tim nảy lên rộn ràng, dép còn chưa kịp xỏ đã vội vã chạy ra ngoài.

Quý Chính Tắc lấy chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu lên thấy anh đang đứng ngây ngốc trước đầu huyền quan, hắn nở nụ cười hạnh phúc rồi nhào tới ôm anh lấp đầy cõi lòng.

Phương Yểu An bị đẩy khiến người lảo đảo, anh phải đỡ cánh tay Quý Chính Tắc mới có thể đứng vững.

“Sao anh lại ở đây? Đón em sao?” Cúi xuống thấy anh đi chân trần, liền ôm anh lên để anh giẫm lên bàn chân mình, “Sao lại không đi dép?”

“Em… không phải mai mới về ư?” Quý Chính Tắc mấy ngày nay rám nắng rất nhiều, trông rắn rỏi kiên cường hơn, và lông mày mi mắt lại càng thêm vẻ anh khí.

“Èo, chán lắm, em không đợi nổi nữa nên chuồn luôn, chúng mình đã lâu không gặp nhau rồi…” Hắn cúi đầu ngắm ánh mắt Phương Yểu An, mỉm cười, thần thái lưu chuyển, “Nhớ em không?”

Hắn vốn cũng không trông mong rằng sẽ nhận được câu trả lời khẳng định nào từ người đàn ông miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo này, nhưng nào nhờ Phương Yểu An lại ôm lấy cổ hắn rồi khẽ khàng gật đầu, sau đó ngẩng lên mỉm cười với hắn, mi mắt cong cong, “Ừm, hơi hơi.”

– HOÀN THÀNH TOÀN BỘ –