Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch

Chương 18: Xe chấn (H+)

Hứa Duy có thể cảm nhận được đối phương khỏe như vâm, cũng hơi sợ, dù sao côn ŧᏂịŧ này từng tiến vào tử ©υиɠ của cô, tử ©υиɠ bị quất tới mức tâm tình suýt tan vỡ.

Hoa huyệt vừa trướng vừa ngứa, cô lần theo bắp đùi của anh hướng xuống dưới. Một tay Vu Thế Châu nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, một tay đỡ ở phía sau hôn cô, tất cả mọi chuyện phía dưới đều giao cho cô.

Hứa Duy vẫn còn sợ hãi, hoa huyệt lại không ngừng tuôn ra dịch ái nóng bỏng, trực tiếp dội thẳng lên đầu quy . Vu Thế Châu cả người căng thẳng, lực ở trên tay tăng thêm.

Đè eo của cô ép xuống, có thể cảm nhận được rõ ràng đầu quy không ngừng ma sát bên ngoài cửa huyệt. Hứa Duy cả người cứng đờ, cắn môi, “To quá, em nhuốt không trôi.”

Vu Thế Châu cười khẽ, đầu lưỡi liếʍ cần cổ non mịn của cô, “Bảo bối ngoan, em tự mình tới, em không muốn nó sao?”

Hoa huyệt vừa nóng bỏng vừa trống rỗng, vừa rồi bị anh dùng hai ngón tay không ngừng khuấy đảo đã ngứa ngáy không có cách nào nhịn được nữa, bên trong giống như có hàng trăm, hàng nghìn con kiến đang bò, vừa khô nóng vừa khó nhịn.

Anh nhẹ giọng dụ dỗ, “Em tự mình tới, tay anh sẽ không động.”

Mồ hôi trên người không ngừng toát ra, bởi vì không ngừng thở dốc, trên cửa kính tụ lại một tầng sương trắng. Cô vịn vào vai anh, chậm rãi nhấn xuống, côn ŧᏂịŧ dựng thẳng đứng lên, giống như đang giương nanh múa vuốt.

Hứa Duy không dám nhìn, đầu quy đã mở cửa huyệt, gian nan tiến vào bên trong huyệt đạo. Bên trong mềm mại điên cuồng hút chặt, đem gắt gao hút chặt côn ŧᏂịŧ đến gió thổi cũng không lọt.

Cô nhẹ nhàng co người lại, hai mắt Vu Thế Châu nhịn tới mức đỏ ngầu lên, tay chống đỡ phía sau eo chậm chạp nhích lên, không ngừng đấu tranh tâm lý, mới không động.

Nơi hai người kết hợp, nóng như lửa côn ŧᏂịŧ bị hoa huyệt ấm áp gắt gao xoắn lấy. Dịch ái thuận theo côn ŧᏂịŧ chảy xuống, lông mao ẩm ướt.

Vừa mới tiến vào, Hứa Duy liền rên lên một tiếng, to quá, dừng lại một lúc, cô mới chậm rãi ngồi xuống. Một to một nhỏ, cô động rất khó khăn, miệng tiểu huyệt bị lấp đầy.

Côn ŧᏂịŧ bị hoa huyệt gắt gao xoắn lấy, không thể động đậy, Vu Thế Châu nhịn đỏ mắt, bên trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên từ tính.

Cô mới ăn có hai ba phần, khó khăn thở dốc nói: “Không xong rồi, to quá, tiếp theo sau, hô. . .”

Giọng anh khàn khàn, “Thoải mái quá.”

Hứa Duy vịn vai anh, ngồi ở giữa hai chân anh, từ từ nâng người lên rồi lại chậm chạp nhấn xuống, động tác không nhanh không chậm.

Côn ŧᏂịŧ giống như bị hút chặt ở bên trong hoa huyệt, ra vào rất khó khăn. Khi ra ngoài không ngừng quất lên thành hoa huyệt, dán lên từng tầng tầng tầng lớp lớp mềm mại, lúc đi vào lại tiến thẳng vào chỗ sâu nhất.

Hứa Duy tự mình luật động khoảng mười phút, liền mệt không thở nổi, một chút sức lực cũng không có. Trình độ như vậy không có cách nào thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© đang sôi trào trong người, cô khó chịu muốn khóc.

Hoa huyệt ngậm một nửa côn ŧᏂịŧ, xung quanh truyền tới từng trận kɧoáı ©ảʍ, hoa huyệt chống đỡ rất vất vả, cũng không dám ăn toàn bộ côn ŧᏂịŧ. Cô tủi thân ôm anh khóc, Vu Thế Châu nhịn muốn điên lên.

Nhưng chỉ có thể tiếp nhận những dằn vặt ngọt ngào này, tay phải mơn trớn nơi hai người kết hợp, nhẹ nhàng trêu chọc nhụy hoa sưng đỏ. Cả người Hứa Duy run rẩy, trêu chọc anh rêи ɾỉ.

Cô khóc ròng nói: “Anh làm có được không? Em mệt quá.”

Anh đáp ứng, “Được.”

Động có một lúc như vậy, cả người đã vô lực, giờ khắc này eo cô nằm trọn trên cánh tay anh, cả người dựa vào anh. Dịch ái chảy trên tay Vu Thế Châu , Hứa Duy nhất thời thuận theo anh ngồi xuống giữa hai chân anh.

Côn ŧᏂịŧ tiến vào được một nửa, sau đó trực tiếp đi vào toàn bộ, bị toàn bộ hoa huyệt vây quanh, vô số miệng nhỏ mυ'ŧ vào. Cả người Hứa Duy run rẩy bật khóc nức nở.

Cô không chịu được, tư thế nữ trên, ngậm được ba phần đã tiến vào chỗ sâu nhất, ngậm toàn bộ trực tiếp đâm thẳng vào miệng tử ©υиɠ.

Cửa tử ©υиɠ bị ép mở ra, cơn đau truyền tới kèm theo kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng ập tới.

Vu Thế Châu ghì chặt Hứa Duy, cả người cô giống như bị co giật, hô hấp dồn dập. Cẩn thận rút khỏi tử ©υиɠ, rời đi thật ra mới dám nhổ ra, trong hoa huyệt truyền tới tiếng nước òm ọp.

Hứa Duy nhíu chặt mày, hoa huyệt vừa tê vừa ngứa, bụng dưới không ngừng co giật. Cô ôm lấy đầu Vu Thế Châu, nhỏ giọng nghẹn ngào, Vu Thế Châu từ phía dưới nâng hai chân cô lên cao.

Sau khi côn ŧᏂịŧ rút ra toàn bộ thì lại cảm thấy trống vắng, giống như thứ đồ vật quan trọng gì đó bị mất đi, cả người đều trống trơn. Anh luật động quá chậm, tất cả các sợi dây thân kinh đều trở nên nhạy cảm, không thỏa mãn.

Muốn anh hung hăng đi vào, hung hăng làm cô, Hứa Duy ngậm yết hầu của anh, hành lang không ngừng co rút kẹp lấy anh, “Tăng thêm lực có được hay không, rất khó chịu, toàn bộ đều tiến vào trong.”

Cho dù trong lòng anh mừng như điên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ dửng dưng. Trong gara vắng lặng, ánh đèn xuyên qua cửa kính chiếu trên mặt anh, trong mắt lóe lên tia gian tà.

“Anh sợ làm em đau.”

Hứa Duy xoay xoay mông, trong đầu hỗn loạn, sớm đã quên lần trước bị anh tiến vào sâu bên trong tử ©υиɠ khóc lóc như thế nào, bật khóc: “Em muốn, muốn anh dùng sức, đi sâu vào bên trong.”

Vu Thế Châu đặt Hứa Duy ngồi trên cơ bụng rắn chắc của mình, hai tay ghì chặt eo cô, nặng nề nhấn xuống, đồng thời mạnh mẽ hướng lên.

Đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hô hấp của Hứa Duy như ngừng lại, trong cổ họng phát ra tiếng thét sợ hãi, bụng dưới như có thứ gì đó muốn nổ tung, từng trận tê dại. Kɧoáı ©ảʍ lan tràn toàn thân, cả người run rẩy.

Trên mặt Vu Thế Châu không tỏ vẻ gì, mím chặt môi, nâng cô lên cao hơn chút, eo hơi lùi về phía sau, nhanh chóng luật động. Khi côn ŧᏂịŧ to lớn tiến vào lại vừa nặng nề lại hung hăng, lúc đi ra lại vừa chậm lại vừa nhẹ nhàng.

Anh làm nửa giờ, cô lêи đỉиɦ bốn lần, anh mới xuất tinh có một lần. Côn ŧᏂịŧ vùi mình bên trong hoa huyệt rất lâu, đợi một lúc sau bụng cô lại dần trở lên lớn hơn.

Tử ©υиɠ bị tập kích truyền tới từng trận tê dại, hoa huyệt không ngừng co rút, giống như muốn nghiền nát côn ŧᏂịŧ đang vùi sâu bên trong. Vu Thế Châu cắn răng, nhẫn nhịn.

Bụng Hứa Duy to tới kỳ lạ, tay sờ lên côn ŧᏂịŧ cứng rắn, nhưng không thể nhìn thấy nó tưới bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong.

Cao trào đi qua, cả người cô mềm nhũn, khóc như mưa nằm trong ngực anh không ngừng co giật. Hai thân thể nóng bỏng dán chặt vào nhau, Vu Thế Châu không ngừng thở dốc, dựa ở trên ghế .

Nhẹ nhàng mơn trớn dọc theo sống lưng cô, hoa huyệt không ngừng co rút, thỉnh thoảng côn ŧᏂịŧ lại khuấy động bên trong. Cô mệt tới mức không mở nổi mắt, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài.”

Người này vừa nãy lại tiến vào trong tử ©υиɠ của cô, suýt chút nữa làm chết cô, lúc này hoa huyệt vừa trướng vừa đau, Hứa Duy mím môi, không có thời gian cùng anh so đo.

Cô muốn giận anh, nhưng tự mình lại xin anh dùng sức, tiến vào toàn bộ, nhất thời tức cũng không được, không tức cũng không được.

Cô trả thù anh bằng cách liều mạng kẹp chặt anh ở bên trong hoa huyệt, Vu Thế Châu đau, rên lên một tiếng, “Đừng, Duy Duy. . . A, không nhịn được nữa!”

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẽ tưới lên thành tử ©υиɠ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như đập nước, sức mạnh kinh người.

Cô cau mày, nâng bụng lên, khóc nức nở, “Anh ra ngoài mau, bụng em muốn nổ tung. . .”

Vu Thế Châu từ từ ngồi dậy, côn ŧᏂịŧ giật giật ở bên trong, đang chậm rãi hưng phấn. Tay anh nhẹ nhàng xoa bụng của cô, thấp giọng nói: “Duy Duy, anh xuất tinh ở trong tử ©υиɠ của em.”

Cô khó chịu nhíu chặt lông mày, tiểu huyệt vẫn không ngừng co rút, thậm chỉ cảm giác được anh lại đang dần hưng phấn, tinh lực của người này làm người ta thấy sợ hãi.

Anh liếʍ dái tai cô, trong giọng nói mang theo tà ác, “Em giúp anh xuất tinh ra bên ngoài.”

Anh ôm cô nhanh chóng xoay người, đặt cô ở trên ghế, côn ŧᏂịŧ lại nhẹ nhàng, chậm rãi rút ra. Hứa Duy hít sâu một hơi, lập tức một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra ngoài.

Côn ŧᏂịŧ vừa rời đi chưa tới một giây, lại mạnh mẽ đâm vào, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn theo đó mà chảy ra, đột nhiên anh lại hung hăng đi vào.

“A! ! !” Cô gào khóc thảm thiết.

Hứa Duy gắt gao nắm chặt dây an toàn, khóc thở không ra hơi, “Vu Thế Châu, anh là đồ khốn!”

Anh không nói gì, con ngươi đen nhìn chằm chằm bụng cô nhô lên cao, cả người hưng phấn run lên. Côn ŧᏂịŧ lại lần nữa chậm rãi rút ra, hoa huyệt chật hẹp gắt gao hút chặt nó.

Lập đi lập lại tiết tấu như vậy, kɧoáı ©ảʍ lan tràn toàn thân, cô rêи ɾỉ không nói thành lời, “A! Dừng. . . Không muốn, bụng. . . Trướng. . . Xin anh, không muốn. . .”

Bụng dưới có cảm giác muốn nổ tung, hành lang chật hẹp bởi vì không ngừng ma sát mà nóng hừng hực. Côn ŧᏂịŧ sống chết vùi sâu bên trong không chịu đi ra, không chịu chia lìa, cô cắn chặt anh khiến anh điên cuồng.

Hứa Duy cắn chặt môi, “Ông xã, tha cho em. . . Ô, em không nhịn được nữa, trướng quá. . . Muốn nổ tung. . .”

Hung hăng làm hơn 10 phút, cuối cùng anh cũng có ý buông tha cho cô, toàn bộ côn ŧᏂịŧ đều lui ra ngoài. Bên trong hành lang bị chèn ép rất lâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng theo đó mà trào ra ngoài, rơi ở trên ghế, trên bắp đùi.

Ba giây sau, anh lại hung hăng xông tới, lần thứ hai xuất tinh, tưới ngập tử ©υиɠ cô. Cô bị chất lỏng ấm áp rót vào, phía dưới bùng cháy.

Đầu Hứa Duy như muốn nổ tung, chỉ có bụng dưới sắp xé rách. Côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng, không ngừng tiến vào sâu bên trong.

“Ây. . . Ông xã, em không nhịn được nữa, để nó ra ngoài. . . Có được hay không, bụng em sắp nứt. . .”

Vu Thế Châu lần nữa xoay người, để Hứa Duy ngồi trên người anh, nhẹ nhàng nhấc cô dậy. Côn ŧᏂịŧ trong nháy mắt rời xa hoa huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ào chảy ra tưới trên người anh.

Mắt anh tối lại, dựng thẳng eo, nặng nề tiến vào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức rót đầy bên trong. Khi côn ŧᏂịŧ rút ra, lại nhấc cô lên, lại một trận ào ào tiếng nước chảy.

Làm như vậy nửa giờ, bụng dưới đã trở lại trạng thái ban đầu. Cả người Hứa Duy không ngừng run rẩy , dựa ở trên người anh, cảm giác như mình chết đi sống lại.