Hứa Duy vẫn luôn chờ Vu Thế Châu nhẹ nhàng, nhưng mà anh rất dẻo dai, cảm giác du͙© vọиɠ cuộn trào, anh chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sau đó lại điên cuồng cướp bóc. Sau mấy lần Hứa Duy lêи đỉиɦ, hoa huyệt vừa đỏ vừa sưng, giữa hai chân ẩm ướt, một lượng bọt lớn dính vào lông mao.
Anh vẫn chưa dừng lại, vừa trầm mặc lại tà ác, Hứa Duy ngồi ở trên đùi anh, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng ra vào giữa hai chân. Lông mày cô nhíu chặt, vô sự tự thông làm nũng, lưỡi mềm mại ngậm dái tai anh, “Thế Châu, em rất đau, không muốn. . . Ừm, buông tha em, ngày mai em còn muốn tới nghe anh thuyết trình, buông tha em nhé. . .”
Côn ŧᏂịŧ nóng như lửa vẫn nặng nề quất trên da thịt cô , rất có quy luật, tay cô chậm rãi mò xuống dưới, lần đầu tiên sờ tới thứ đồ vật đang không ngừng làm loạn trong người mình. Vừa thô, vừa nóng lại vừa cứng, Vu Thế Châu bị cô sờ loạn hô hấp trở nên dồn dập.
Nhưng cũng không có ngăn cản cô, Hứa Duy đυ.ng trúng thứ gì đó dinh dính, dính ở trên tay, nhớ tới côn ŧᏂịŧ vẫn vùi sâu trong cơ thể mình, mặt ửng hồng lên. Tiếng rêи ɾỉ đứt quãng , có chút khàn khàn.
Không chút kỹ thuật sờ tiểu đệ của anh, ngậm lấy yết hầu của anh, giống như yêu tinh câu dẫn hồn người, Vu Thế Châu ngắm nhìn dáng vẻ yêu kiều như vậy tìиɧ ɖu͙© trong mắt càng thêm đậm. “Ừm. . . Cho em đi, bắn cho em. . .”
Lần đầu tiên nói những lời lộ liễu như vậy, Hứa Duy xấu hổ khiến cần cổ đỏ ửng lên, gương mặt nóng ran. Vu Thế Châu cười khẽ, nhếch môi, bộ dáng tà ác nhìn Hứa Duy. Yết hầu trượt lên trượt xuống, “Thật?”
Cô tận lực xem nhẹ côn ŧᏂịŧ đang ở bên trong thân thể, cửa huyệt truyền tới cảm giác vừa trướng vừa ngứa, toàn thân như bị điện giật, đã không còn chút sức lực chống đỡ chính mình. Cả người đều dựa lên người anh, “Thật, em không chịu nổi nữa.”
Động tác của anh không ngừng khuấy đảo bên trong người cô, còn tỏ vẻ hiểu biết, giọng nói du dương như tiếng đàn, trầm thấp câu dẫn lòng người, “Anh không mang bao, cứ thế bắn cho em?”
Hứa Duy sững sờ, mày hơi nhíu lại, đề nghị, “Vậy anh bắn ra ngoài, được không?”
Anh cười tà ác, đột nhiên dùng sức, bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mắt trào ra, Hứa Duy run rẩy , nhỏ giọng rêи ɾỉ. Trong lòng Vu Thế Châu khẩn trương , đau lòng, vuốt ve mái tóc ẩm ướt của cô, thấp giọng nói: “Yêu tinh, em bắt nạt anh, anh không nỡ.”
Sau đó hung hăng ra vào, không ngừng đâm vào trong hoa huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi toàn bộ đều bắn lên trên làn da trắng mềm của cô. Anh nằm trên người cô thở dốc, không nói câu nào, trong không khí tràn ngập hương vị kí©ɧ ŧìиɧ.
Hứa Duy nhận ra đêm nay tâm trạng Vu Thế Châu thay đổi, bắt nạt cô thảm hại như vậy, nhấc tay cũng trở nên khó khăn. Cô xoay người, lau đi mồ hôi trên mi mắt, đánh giá anh.
Giờ phút này cô vừa trải qua từng đợt cao trào , gương mặt ửng hồng, hô hấp dường như cũng mang theo hương vị gì đó khiến anh say mê. Hơi thở của Vu Thế Châu đình trệ, trong lòng ngứa ngáy, hơi lùi về phía sau.
Hô hấp của cô ngọt ngào, giọng nói mềm mại, “Anh sao vậy?”
Anh nhìn lên trần nhà, trầm tư rất lâu, vẻ mặt giống như không thèm để ý tới cô, một cái tay duỗi ra lặng lẽ xiết chặt eo mềm mại của cô. Hứa Duy cười trộm, sáp tới gần nằm sấp trên vai anh, ghé vào tai anh trêu chọc, “Hôm nay anh rất lợi hại, làm cho em xém chút nữa ngất đi, hiện tại phía dưới vẫn còn đau.”
Rũ mắt , hoa huyệt lọt vào trong tầm mắt anh , hoa môi sưng đỏ, anh nhẹ nhàng nói: “Rất xin lỗi.”
Lần này Hứa Duy cảm thấy rất kì quái, “Hôm nay anh sao vậy?”
Theo cảm nhận của Hứa Duy, Vu Thế Châu là một người tinh tế, tỉ mỉ, cẩn thận trong từng lời nói và hành động, sống cùng anh, cô thấy anh là một người đàn ông đơn giản. Hứa Duy nghĩ, lẽ nào lại vì chuyện Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh cãi nhau, khiến anh đau lòng?
Cô mím môi, đứng dậy bước vào nhà tắm. Gian phòng hoàn toàn yên tĩnh, trong phòng tắm sáng đèn, tiếng nước ào ào truyền tới, anh nhẹ nhàng xoay người chôn mặt ở vị trí cô vừa nằm, hít một hơi thật sâu.
Vừa rồi Hứa Duy khăng khăng hỏi anh, thực ra anh cũng không biết mình bị sao, hôm nay lúc Vạn Lệ Tước tới dường như cô rất mong chờ, Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước cãi nhau cô vẫn như cũ không ngừng vui vẻ. Còn tưởng rằng sau khi hai người thân mật, tình cảm cũng tiến thêm một bước, nhưng không hề.
Anh muốn toàn bộ Duy Duy thuộc về anh, thân thể và trái tim, nhưng vẫn như cũ, tới khi nào cô mới có thể nhìn thẳng vào tình cảm của anh, chí ít có thể nhanh chóng đuổi Vạn Lệ Tước ra khỏi trái tim cô cũng tốt.
Buổi sáng khi Hứa Duy thức dậy người bên cạnh đã rời đi, quần áo tối ngày hôm qua đã giặt xong, phơi ở giá bên ngoài ban công, rất chỉnh tề. Bên trong bếp có canh bí đỏ nóng hổi, toàn bộ ngôi nhà nơi nơi đều có dấu vết của anh.
Vu Thế Châu là một đứa trẻ sống trong gia đình bình dị, cuộc sống hồi nhỏ trôi qua rất bình dị, khi kết hôn với Hứa Duy, Hứa gia có cho của hồi môn là nhà và xe, toàn bộ anh chưa từng hỏi qua. Nhà này chính là anh tự mình mua, vốn dĩ Hứa gia muốn tặng phòng tân hôn, nhưng anh nhất quyết từ chối.
Hứa gia có tiền, giá trị con người Hứa Duy cũng cao , nhưng anh một chút cũng không bận tâm, không kiêu ngạo cũng không tự ti với chính bản thân mình. Về điểm này Hứa Duy thật sự rất khâm phục anh, trong chung cư có người nói với Hứa Duy, Vu Thế Châu chính là phượng hoàng nam.
Khi lấy chồng cô cũng chỉ coi đó là chuyện đùa, khi đó cô có chút cam chịu, cùng Vu Thế Châu kết hôn là vì tâm lý phản nghịch với Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh. Làm bừa lại gặp được người tốt, cảm thấy như thoát được một kiếp nạn..