Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch

Chương 4: Trong (H+)

Cự vật tráng kiện không ngừng luật động trong hoa huyệt, từ ngoài chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh không ngừng lên xuống, âm thanh vang lên không ngừng. Nơi hai người kết hợp vì cọ sát liên tục nên dịch ái không ngừng chảy ra.

Trong phòng tắm không ngừng vang lên tiếng rêи ɾỉ của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông, Vu Thế Châu hung hăng ra vào, luật động liên tục, bị hoa hạch gắt gao mυ'ŧ chặt, sau đó phóng thích ra ngoài.

Toàn thân Hứa Duy mềm nhũn, vô lực dựa vào vai anh thở hổn hển , Vu Thế Châu vén mái tóc ẩm ướt của cô ra phía sau tai, xử lý qua loa rồi ôm cô vào phòng. Đôi chân dang rộng ở trên giường, cả người trắng như tuyết với những dấu vết xanh tím rải rác khắp người.

Vừa trải qua kí©ɧ ŧìиɧ, hơi thở nhẹ nhàng, giống như xác chết. Hoa hạch bị người yêu thương quá độ lộ dưới ánh đèn, nơi bí mật với bộ lông thưa thớt, lần đầu tiên bị người khai phá vừa sưng vừa đỏ, máu tụ lại, vừa đáng thương lại đáng yêu.

Vu Thế Châu nửa quỳ nửa ngồi nhìn giữa hai chân Hứa Duy, đôi mắt đen không tự chủ được hướng xuống dưới, kí©ɧ ŧìиɧ qua đi nhưng người anh em của anh lúc này, vẫn sinh khí dồi dào.

Còn cô đã mơ màng rơi vào giấc ngủ, phần nhiều là vì say rượu chưa có tỉnh lại.

Thích ra ngoài chơi cùng bạn bè, lúc trước cũng từng về nhà trong trạng thái say rượu, anh luôn vì cô mà chuẩn bị sẵn nước mật ong, nhưng Hứa Duy không thích anh, không thích thân cận với anh, nếu như anh thể hiện ý tứ muốn rút ngắn khoảng cách, sẽ bị cô xa lánh.

Chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, tỏ vẻ thờ ơ, yêu một người nhưng phải tỏ vẻ thờ ơ là điều rất khó khăn, càng khiến cho anh điên cuồng muốn làm sáng tỏ tất cả.

Tính cách anh lạnh nhạt, lúc trước luôn tỏ vẻ ôn hòa, hôm nay lại bá đạo cũng là vì nghĩ tốt cho mình.

Nếu vẫn giữ vững ý nghĩ tôn trọng, anh sợ cả đời này cũng không có cách nào thân mật với cô, Vu Thế Châu chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hoa hạch.

Nơi nào đó vừa sưng vừa đỏ, dịch ái nóng bỏng chảy ra, anh lập tức rụt người lại.

Hứa Duy đang ngủ ưm một tiếng, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ bên ngoài, dịch ái bên trong không ngừng chảy ra, đầu lưỡi cuộn tròn nhẹ nhàng tiến vào bên trong . Đầu lưỡi vừa tiến vào, liền cảm nhận được mùi tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nãy anh lưu lại, hòa cùng dịch ái, hành lang chật hẹp ướŧ áŧ.

Cả người truyền tới từng trận khô nóng, thần trí mơ hồ, thân thể trắng như tuyết không ngừng vặn vẹo, bên trong cơ thể cảm thấy trống vắng cô quạnh, khao khát có thứ gì đó an ủi. Hứa Duy chuếnh choáng say, ý thức mơ hồ nhỏ giọng khóc nức nở.

Anh dịu dàng hôn cô, thấp giọng an ủi cô, "Ngoan, lập tức làm cho em thoải mái."

Tiểu đệ kìm nén như muốn nổ tung, cần nhanh chóng dập lửa, hành lang chật hẹp vẫn còn sót lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước, anh gấp gáp chống đỡ trước cửa động, chậm rãi tiến vào.

Lúc trước vội vàng tiến vào nên không cảm nhận được , hiện tại xúc cảm truyền tới trở nên rõ ràng hơn, trong hoa hạch giống như có trăm nghìn cái miệng nhỏ, tiểu đệ vừa tiến vào liền gắt gao hút chặt, hành lang chật hẹp không ngừng co rút.

"A . . ."

Bên trong vừa đau vừa thoải mái, anh rên lên một tiếng, đặt một nụ hôn lên gáy cô, trước ngực, cần cổ trắng nõn toàn bộ đều là những vết hồng hồng. Giây phút lêи đỉиɦ, Hứa Duy giống như cá khát nước, bám chặt lấy cánh tay anh không ngừng thở dốc.

Bị người tiểu đệ của anh hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất, khóe mắt không ngừng rơi lệ, hoa huyệt vừa trướng vừa khó chịu, anh quá lớn, sau khi đi vào không có một khe hở. Hành lang vừa ngứa vừa đau lại trướng, cả người như bị cắt ra từng mảnh, cô cảm thấy khó chịu nên lông mày nhíu chặt

"Ra ngoài, sâu quá."

Anh yêu thương hôn lên môi cô, vừa dịu dàng vừa ghìm eo xuống tiến vào sâu hơn, thấp giọng nỉ non: "Bảo bối ngoan, lập tức sẽ thoải mái."

Còn muốn nói gì đó, lời nói liền bị đánh gãy, anh đột nhiên gia tăng sức lực, tốc độ kịch liệt không cho cô cơ hội mở miệng. Hành lang chật hẹp dần nóng lên, nơi sâu nhất không có cách nào ngăn chặn dịch ái chảy ra, nơi riêng tư một mảnh ẩm ướt.

Anh chậm rãi rút ra, sự thoải mái dần biến mất, trong hoa huyệt đột nhiên lại trở trên trống rỗng, từ trước tới nay chưa từng trải qua cảm giác lêи đỉиɦ khi sεメ, cả người Hứa Duy đều đỏ bừng. Anh không ngừng hung hăng luật động khiến Hứa Duy nức nở khóc .

Đột nhiên tiếng thở dốc truyền tới, trên mặt mang theo vẻ thống khổ hòa lẫn thoải mái, anh vô tình chạm tới điểm G, khiến cô không ngừng rêи ɾỉ, "Không muốn, không muốn, đừng chạm vào chỗ đó. . . Aaaa!"

Lời còn chưa dứt, anh lại cứ muốn bắt nạt người ta, cố ý nhắm chuẩn chỗ đó mà gia tăng tốc độ va chạm, Hứa Duy tỉnh táo hơn chút, tiếng rêи ɾỉ kèm theo nức nở, "Vu Thế Châu, anh là đồ khốn... đừng. . . Sâu quá ...."

Hóa ra biết rõ người ở phía trên là ai, anh đột nhiên trở nên hưng phấn, càng gia tăng tốc độ, hai chân Hứa Duy gác ở trên vai anh, eo bị anh gắt gao giữ chặt, thuận tiện cho việc anh dễ dàng va chạm.

Hoa huyệt truyền tới từng trận kɧoáı ©ảʍ tê dại, phát tán toàn thân, tiểu đệ từ từ rút ra lại nhanh chóng đi vào, kí©ɧ ŧìиɧ nhanh chóng đạt tới cao trào, hô hấp ngày càng dồn dập, eo bị anh ghì chặt, anh trầm giọng nỉ non: "Chúng ta cùng nhau lêи đỉиɦ."

Sau đó liều mạng ra tăng tốc độ, tiểu đệ không ngừng luật động trong hoa huyệt, nơi hai người kết hợp không ngừng tiết ra dịch ái, ào ào chảy ra, hành lang chật hẹp lửa nóng cuộn trào, Hứa Duy không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ bật khóc.

Anh gầm lên, tầng tầng lớp lớp hút chặt tiểu đệ của anh, tiểu đệ không ngừng càn quấy, thăm dò từng ngóc ngách bên trong, phía bên ngoài cửa huyệt không ngừng co rút, anh đột nhiên dùng sức đâm mạnh vào bên trong tử ©υиɠ. Hành lang chật hẹp cực lực co rút, tiểu đệ bị hút chặt truyền tới từng trận tê dại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng ra, bắn vào bên trong.

Bên trong tử ©υиɠ đột nhiên có một dòng chất lỏng nóng hổi rót vào, Hứa Duy cong người cố chấp cắn chặt môi để tiếng rêи ɾỉ không phát ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy chứa tới nửa phút, cả người trở nên mềm nhũn bất động, Vu Thế Châu phóng thích du͙© vọиɠ tích tụ đã lâu, ngừng lại một chút sau đó gắt gao ôm cô.

Người trong lòng đã mệt tới mức ngủ thϊếp đi, anh dịu dàng nhìn cô, cẩn thận khắc họa ngũ quan tinh tế của cô. Tiểu đệ đã mềm đi một chút nhưng vẫn không nỡ rời khỏi hoa huyệt ấm áp, hành lang thỉnh thoảng lại co rút khiến cho anh dễ dàng nhận ra, anh vẫn ở bên trong cô... Vĩnh viễn không muốn rời đi.

Hứa Duy ngủ đủ giấc, khi tỉnh dậy cảm thấy cả người chua xót, phía dưới vừa đau vừa trướng, hơi động người, đột nhiên cảm nhận được bên trong có gì đó, đột nhiên bừng tỉnh.

Phía sau truyền tới tiếng rêи ɾỉ, Vu Thế Châu bị cọ sát mà tỉnh , sau đó, cả hai đều nhận thấy tiểu đệ dần dần lớn hơn. Hứa Duy nằm trong ngực anh, gối đầu trên cánh tay anh.

Ký ức tối ngày hôm qua dần trở nên rõ ràng, Hứa Duy có chút đau đầu, lần đầu tiên nhận ra say rượu làm hỏng chuyện, lại có thể cùng Vu Thế Châu lên giường. Cổ họng đau đớn, giọng nói khàn khàn, "Anh ra ngoài trước đi."

Phía sau yên lặng hai giây, sau đó cảm nhận được tiểu đệ chậm rãi rút ra, chạm vào từng ngõ ngách, bên trong dần trống rỗng. Tiểu đệ được rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chặn bên trong cũng theo đó mà chảy xuống bắp đùi, nóng nóng dính dính.

Hứa Duy kéo chăn chùm kín đầu, còn chưa nghĩ xong phải đối mặt với chuyện này như thế nào, phía sau truyền tới tiếng dép ma sát với sàn nhà, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa. Vu Thế Châu cứ như vậy mà ra ngoài, Hứa Duy vội vàng vén chăn lên.

Đột nhiên cảm thấy rất tức giận, mặc dù không phải tình nguyện, nhưng dù sao bọn họ cũng đã phát sinh quan hệ, anh ta một câu cũng không nói, cứ thế rời đi.

Trong lòng sụp đổ, vừa uất ức vừa tức giận, phía dưới vẫn còn thấy nóng rát, vừa ngứa lại vừa đau.

Không đợi cô vắt óc suy nghĩ những câu mắng chửi người nào đó ăn xong chùi mép, cửa phòng đột nhiên lại mở ra, người ở trên giường đột nhiên sững sờ.

Mỹ nhân như ngọc, làn ra nõn nà lộ ra dấu vết bị người ta chà đạp, xanh tím một mảng, không biết tình trạng dưới chăn như thế nào, có lẽ là càng nghiêm trọng hơn.

Vu Thế Châu đứng ở cửa, trên người mặc áo choàng tắm, tóc lộn xộn, cùng khói không ngừng bốc lên. Trên tay anh cầm cốc nước, ngồi ở trên giường đưa cho cô, Hứa Duy mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.

Ngây ngốc đón lấy cốc nước, còn chưa chạm tới cốc lại bị anh thu về, quay đầu nhìn anh, Vu Thế Châu nhếch môi cười, hiếm mới có dịp thấy cô ngoan ngoãn như vậy.

Giọng nói khàn khàn từ tính sau khi kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, "Nằm như vậy sao có thể uống nước?"

Hứa Duy đỏ mặt, chậm rãi ngồi dậy, nào ngờ bên trong hoa huyệt giống như lại có thứ gì đó chảy ra, rốt cuộc ngày hôm qua anh đã rót vào bên trong bao nhiêu.

Cánh tay trắng nõn tràn đấy dấu dâu tây, trước ngực cũng không kém, đỉnh chóp thậm chí còn bị rách da, nơi bí mật phía dưới cũng không tránh khỏi. Vu Thế Châu cười tít mắt, sau khi nhìn no đủ mới rời mắt, chờ cô uống nước xong mới hỏi, "Còn đau không?"

Hứa Duy suýt chút nữa thì sặc nước, kéo chăn che kín người, sau đó phát hiện dấu vết trên cánh tay, vốn muốn mắng anh, kết quả lại nói, "Đều do anh, đau chết đi được."

Lời này giống như làm nũng, người ta nghe xong lập tức quẳng ra khỏi đầu giống như chưa từng nghe thấy, trong lòng Vu Thế Châu trở nên mềm nhũn, chỉnh lại tóc, tiến tới bên gần cô hít sâu một hơi, mỉm cười, "Ừm, đều tại anh, lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn."