Lý Minh Châu bị ốm quá đột ngột, đến sáng mà cô vẫn không khá hơn.
Lục Dao trông cô cả đêm.
Buổi sáng cô có tỉnh lại một lát, Lục Dao bê chén cháo hoa, đút từng muỗng nhỏ cho cô.
Lý Minh Châu bị ốm nhưng nhất quyết không chịu tới bệnh viện.
Cô vô cùng ngoan cố, Lục Dao khuyên mãi không được đành phải đi mua thuốc cho cô.
Lý Minh Châu hôn mê hai ba ngày, nằm ngủ miên man trong khách sạn. Bốn ngày sau, khi hết cảm, cô như biến thành một người khác.
Mấy hôm nay Lục Dao không ngủ được, quầng thâm dưới mắt đen thui khiến người ta thấy mà xót.
Cậu kéo cái ghế sô pha trong phòng tới cạnh giường, co đôi chân dài ngồi trên đấy như con cún con cầu xin người ta chăm sóc, nhìn chằm chằm Lý Minh Châu không nhúc nhích.
Cô hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Lục Dao thấy cô tỉnh, lập tức đỡ lấy vai cô, “Muốn uống nước không?”
“Không khát.”
“Lúc nãy em cứ kêu khát mãi.”
“Giờ hết khát rồi.” Lý Minh Châu dựa sát vào ngực Lục Dao khiến cậu giật nảy mình.
Cử chỉ này cho thấy cô thật sự ỷ lại vào cậu, với tính tình trước kia của Lý Minh Châu thì cô không đời nào làm như thế.
Lòng Lục Dao nhũn ra, cậu nghĩ: Con người ta lúc bệnh tật đều yếu đuối.
Mái tóc mềm mại của Lý Minh Châu xõa xuống tay cậu.
Tên trai thẳng Lục Dao cũng mắc căn bệnh chung của đám trai thẳng: Chết mê con gái mặc đầm trắng để tóc dài. Hồi thiếu niên, cậu cũng từng mơ mộng vẩn vơ về người con gái mặc đầm trắng, tuy giờ Lý Minh Châu không mặc đầm trắng nhưng cô lại có mái tóc đen dài.
Lý Minh Châu vừa qua cơn bệnh nặng, dựa vào lòng cậu một lát đã nhất quyết đòi dậy.
Lục Dao khẽ ôm cô.
“Em nằm thêm một lát đi.”
Lý Minh Châu xua xua tay, “Không được, còn có việc.”
Lục Dao nghĩ bụng: Cô ấy còn việc gì quan trọng hơn cả sức khỏe sao?
Sau đó cậu lại nghĩ: Vẫn chưa đi gặp ba mẹ nữa.
Tủi thân chết đi được.
Lý Minh Châu rửa mặt xong, Lục Dao lại dính lấy cô như thứ đồ trang sức khổ lớn.
“Cậu cản trở tôi thay đồ.”
Lục Dao nói: “Để anh giúp em thay.”
Trong phòng có mở máy sưởi, lại thêm Lục Dao cứ sáp tới khiến cô thấy ngột ngạt.
“Tránh ra chút đi.” Lý Minh Châu đóng nút áo vào.
Cô lề mề thay đồ, từ góc độ Lục Dao có thể chiêm ngưỡng làn da trắng như tuyết của cô.
Gò ngực phập phồng có đường cong tuyệt đẹp bị che lấp khi cô đóng nút áo vào.
Lý Minh Châu đẩy cậu ra.
Bả vai cô bị cậu đè nặng trĩu.
Lục Dao như cái đuôi bám theo cô.
“Chừng nào em mới về nhà với anh?”
Lý Minh Châu chợt nhớ ra chuyện này.
Cô vừa nhìn đã thấy quà tặng gặp mặt bày chỉnh tề trên bàn phòng khách.
Lý Minh Châu thở dài.
Chuyện của Tô Thiên Du khiến cô chịu đả kích không nhẹ, cô vừa giãy giụa bò ra khỏi tro tàn. Lục Dao kéo cô một cái, khiến cô ngã vào lòng cậu.
Ánh sáng trên người cậu, giờ phút này cũng chia cho cô một nửa.
Lý Minh Châu xem lịch trong điện thoại, tính toán thời gian, hai hôm nữa là tới Lễ trừ tịch.
Cô quay đầu lại nói: “Chờ tôi một chút.”
Lục Dao thấy tủi thân quá chừng, ôm eo cô, “Anh đã đợi năm năm.”
Lý Minh Châu nói: “Sớm thôi.”
Cô xử lý xong Lục Dao thì ngựa không ngừng vó mà chạy tới viện điều dưỡng.
Tô Thiên Du đang ngủ yên trên giường, lần này cô không vào phòng mà đứng ngoài cửa sổ ngây người một lát rồi xoay người bước đi.
Chi nhánh tập đoàn Lý thị nằm ở trung tâm, thuộc khu thương nghiệp phía Nam.
Chi nhánh thành phố B chủ yếu phụ trách việc khai phá thắng cảnh, vừa hay thích hợp với kế hoạch mà Lý Minh Châu đang chịu trách nhiệm.
Lý Sâm ở công ty chờ cô, Lý Minh Châu vừa tới thì anh đã bảo thư ký đưa cho cô bộ lễ phục dạ hội đã chuẩn bị sẵn.
Lý Minh Châu nhận lễ phục.
Lý Sâm giải thích một câu ngắn gọn, “Tối nay có tiệc, em chuẩn bị một chút, đi cùng với anh.”
Anh liếc nhìn tài liệu trong tay Lý Minh Châu, “Có liên quan tới chuyện khai phá vườn trà, việc di dời nhà dân ở phía Bắc gặp chút phiền toái, lần này chúng ta phải tới bữa tiệc này để gặp chủ nhà.”
Lý Minh Châu lập tức nhớ ra: Phía Bắc vườn trà thành phố H đúng là có ngôi nhà do chủ nhà tự xây bằng xi măng và gỗ, đã ở đó không biết bao nhiêu năm.
“Chủ nhà là ai?” Lý Minh Châu hỏi.
“Tối nay em thấy ắt biết.” Lý Sâm chỉnh lại cổ áo, “Chỉ cần ông ta chịu ra giá thì chúng ta sẽ bắt lấy.”
Lý Minh Châu nói, “Không sợ ông ta đưa giá cắt cổ à?”
“Ông ta dám!” Lý Sâm thản nhiên nói.
Dáng vẻ này phải giống Lý Minh Châu đến chín phần, cao ngạo y hệt nhau.
Lý Minh Châu chưa đi được bao lâu thì Lục Dao đã bị gọi về nhà.
Phó Thanh Hàn vừa thấy cậu về tới sân đã chạy ra đón.
Người giúp việc trong nhà cũng vui mừng chào một tiếng cậu chủ.
Lục Dao hỏi: “Có chuyện gì gấp thế?”
Phó Thanh Hàn kéo cánh tay cậu, “Mẹ đang vội chết luôn đây, con mau vào thay đồ tây đi.”
Lục Dao:…….
Cậu không thích mặc đồ tây cho lắm, vì đặc trưng nghề nghiệp nên cũng chẳng mấy khi mặc.
Mặc đồ tây chơi game? Có bệnh chắc! Nếu để đám antifan của cậu thấy thì chắc sẽ lôi ra cười nhạo cậu một năm!
Phó Thanh Hàn ép buộc Lục Dao mặc đồ tây vào.
Cậu thay đồ xong, xuống dưới nhà, Phó Thanh Hàn mắt sáng rực nhìn cậu.
Lục Dao có lợi thế về chiều cao, là mắc áo bẩm sinh, mặc gì cũng đẹp chết người.
Phó Thanh Hàn vui sướиɠ nói: “Không hổ là con trai của mẹ, đẹp quá đi!”
Lục Dao bó tay hỏi: “Sao đột nhiên lại bắt con mặc đồ Tây?”
Phó Thanh Hàn kéo cậu ngồi xuống sô pha, đột nhiên nói với giọng nghiêm túc, “Mẹ hỏi con, chuyện con bảo dẫn bạn gái về ra mắt có thật không?”
Mặt Lục Dao đỏ ửng lên, lầm bầm, “Đương nhiên là thật.”
Phó Thanh Hàn phiền muộn, bà giơ đầu ngón tay lên đếm, “Đã bao nhiêu ngày rồi, đừng nói là bạn gái của con, ngay cả một người bạn bình thường mẹ cũng không thấy! Con dẫn bạn gái ma về đấy à!”
Lục Dao cãi: “Cô ấy bận đi làm.”
“Bận đi làm?” Phó Thanh Hàn hơi kinh ngạc.
Lục Dao nói: “Kinh ngạc gì chứ, cô ấy không thể đi làm sao?”
Phó Thanh Hàn cười tủm tỉm, “Mẹ cứ tưởng con sẽ thích kiểu con gái nũng nịu.”
Lục Dao nói, “Con chỉ thích cô ấy thôi.”
Phó Thanh Hàn thấy Lục Dao như thế thì thầm thở phào.
Bà vui vẻ nói, “Thấy con chịu mở lòng ra một lần nữa, mẹ rất vui…”
Lục Dao nghe tới đó thì ngắt lời bà, “Mở lòng ra một lần nữa là sao?”
Phó Thanh Hàn chớp chớp mắt, “Con khỏi giả bộ, mẹ biết hết, chuyện người bạn đi du học kia của con… Mấy năm trước, lần nào mẹ tới thăm con thì con đều sống không bằng chết mà còn bảo không thất tình.”
Lục Dao định giải thích, nhưng thấy giải thích quá tốn thời gian nên cũng lười.
Lục Dao tự nhủ: Đến lúc Lý Minh Châu gặp họ thì mình giải thích cũng không muộn.
Cậu nói, “Mẹ nói chuyện này làm gì, còn chưa nói sao lại mặc đồ tây đâu.”
Phó Thanh Hàn: “Tối nay có tiệc, con còn nhớ thằng bé hồi nhỏ hay chơi với con không?”
Lục Dao cố nhớ lại.
Hồi nhỏ phần lớn thời gian cậu đều bám đít Lục Tri như sam.
Cậu chẳng có ấn tượng là mình từng chơi với ai hết.
Phó Thanh Hàn nhắc cậu, “Thằng bé hồi nhỏ cứ giành làm em trai của A Tri với con đó, con còn vì chuyện này mà tẩn nó một trận mà.”
Nghe Phó Thanh Hàn nói thế, Lục Dao chợt nhớ lại.
Đúng là hồi nhỏ có một thằng bé, không có mẹ chăm, ngày nào cũng khóc lóc trong đại viện, tụi con nít đều xem thường nó, bắt nạt nó.
Hồi Lục Tri mười lăm tuổi cũng mắc bệnh trẻ trâu, mơ ước làm anh hùng, cứu vớt mấy đứa nhỏ bị ăn hϊếp khắp thế giới.
Cái thằng bé mít ướt đó cũng bao hàm trong phạm vi được cứu vớt, Lục Tri giúp nó đuổi bọn trẻ con bắt nạt nó đi. Ai ngờ sau chuyện đó, thằng bé này cứ dính lấy Lục Tri, tung ta tung tăng chạy theo Lục Tri về nhà, đuổi kiểu gì cũng không chịu đi, cứ bảo nó về là nó lại khóc.
Hồi đó Lục Dao mới bốn tuổi, thấy một thằng bé chảy nước mũi, dơ dáy mít ướt cứ nắm áo anh trai, muốn giành Lục Tri với mình thì nổi giận ngay tức khắc!
Hồi nhỏ Lục Dao rất tùy hứng, cậu mà khó chịu thì cũng muốn mọi người phải khó chịu theo.
Bé Lục Dao mặc quần yếm, không thèm chơi bong bóng, phi từ tầng hai xuống đập cho cái thằng mít ướt kia một trận.
Sau đó, ông nội của thằng bé mít ướt tới thì vợ chồng Lục Hưng mới biết hóa ra nó là cháu ngoại của lão tướng Quý.
Lục Dao hỏi: “Cậu ta sao vậy?”
“Kết hôn.” Phó Thanh Hàn đáp.
“Kết hôn?” Lục Dao ngạc nhiên.
“Con người ta mới hai mươi bốn đã kết hôn, đúng là khiến ba mẹ bớt lo. Hai năm nữa là ba mẹ nó có cháu bế, còn con thì sao? Năm nay con bao lớn rồi mà không biết đường tính toán đi.” Phó Thanh Hàn oán giận, “Dẫn bạn gái về cũng không cho ba mẹ xem.”
Lục Dao thầm thổn thức, ký ức về người bạn hồi thơ ấu kia rất mơ hồ, cậu chỉ nhớ mang máng thì sau đó hai đứa bị Lục Tri vừa lừa vừa dỗ thành bạn tốt của nhau.
Đương nhiên, bé Lục Dao mới nhỏ đã khó chơi, ngoài mặt thì cậu làm bạn người ta, song thật ra ngày nào cũng kiếm cớ ăn hϊếp đối phương.
Nhưng cháu trai của lão tướng Quý quả đúng là một tên ngốc đáng yêu, nó coi Lục Dao là bạn thật, ngày nào cũng hớn hở chạy tới kiếm Lục Dao chơi xếp gỗ.
“Sao cậu ta kết hôn không báo cho con biết?” Lục Dao hỏi.
“Nó gửi thiệp mời cho con nhưng con không hồi âm, điện thoại cũng đổi số làm nó không liên lạc được.” Phó Thanh Hàn nói, “May mà nó cũng mời nhà mình không thì ba mẹ cũng không biết.”
Lục Dao nhận thiệp mời người giúp việc đưa, trên đó có tên chú rể: Quý Tùng.
Phó Thanh Hàn vỗ vỗ vai cậu, “Chuẩn bị chút đi, hôn lễ sẽ được cử hành vào tối nay ở dinh cơ Hồng Thụ Lâm.”
Bà nói thêm, “À còn nữa, con gái lão Ngô mới về nước, con chú ý chút, con bé đó mê con lắm đó.”
Lục Dao nhướng mày: “Con gái nào của lão Ngô cơ?”
“Đứa fan của con đó…” Phó Thanh Hàn bật TV lên, “Lão Ngô nhắc với mẹ suốt, muốn xin chữ ký của con, con gái chú ấy chết mê chết mệt con tới mức vừa nghe con về thành phố B ăn Tết là bỏ học ở nước ngoài chạy về, mấy hôm trước vừa tới nơi, nó còn tới nhà mình chơi đấy.”
Lục Dao:……….
“Cơ mà, con bé ấy lễ phép lắm, nếu con không có bạn gái thì mẹ tính giới thiệu cho hai đứa con làm quen.” Phó Thanh Hàn nói, “Mẹ thấy chú Ngô của con có vẻ cũng có ý đó, nên mẹ mới hỏi con, rốt cuộc bạn gái con ở nơi nào…”
“Có bạn gái thì phải nói cho mọi người biết, con trai mẹ ưu tú thế này mà cứ độc thân mãi sẽ làm lỡ dở nhiều cô bé tốt.”
Lục Dao nói: “Con định kết hôn.”
Phó Thanh Hàn nói: “Con nghĩ được thế là tốt, dạo này mẹ đi chơi mạt chược với mấy bà bạn…. Cả hội chỉ có mỗi mẹ không có cháu bế, mất mặt hết sức…”
Lục Dao lén lút lên lầu.
Trời dần tối.
Dinh cơ Hồng Thụ Lâm là một khu nhà tư nhân xa hoa, giờ đã có đầy siêu xe đậu bên ngoài.
Lý Minh Châu theo Lý Sâm tới, hai người vừa xuống xe đã hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người.
Lý Sâm thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh tế tài chính có tiếng, lại còn có một khuôn mặt tuấn tú nên rất được các thiên kim thành phố B hoan nghênh.
Bất kể anh tham gia hoạt động gì cũng không mang theo phụ nữ, giờ tham dự hôn lễ lại dắt theo Lý Minh Châu khiến người ta không thể không nghĩ ngợi.
Lý Minh Châu mặc một bộ lễ phục màu đen tôn lên đường cong cơ thể cô.
Kiểu dáng bộ trang phục này rất đoan trang, thường ngày trông cô lạnh như băng, phối với bộ đầm này nhìn càng xinh đẹp hệt như yêu tinh xuất hiện từ màn đêm.
Trông Lý Minh Châu có vẻ không giống bạn gái Lý Sâm, cô không giống chim nhỏ nép vào người anh mà cũng không nói cười giả lả với người khác, vậy nên mọi người tò mò đánh giá cô.
Mặt cô lạnh tanh, tuy cùng đi với Lý Sâm song giữa hai người còn đủ chỗ nhét thêm hai người nữa vào.
Ngoại hình của Lý Minh Châu vô cùng xuất sắc, cô vừa đi vào đã khiến không ít cặp mắt của đám con trai nhà giàu lưu luyến không dời.
Thoạt trông cô giống như một nữ thần không thể khinh nhờn, lại thêm khuôn mặt lạnh lùng, cao quý.
Loại phụ nữ này siêu dễ kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chinh phục của đám đàn ông.
Lý Minh Châu mới vào chưa đầy mười phút mà đã có năm sáu gã tới bắt chuyện với cô.
Lý Sâm nhíu mày, thay cô ngăn cản.
Rõ ràng Lý Minh Châu cũng mất kiên nhẫn, hỏi: “Người anh tìm vẫn chưa tới sao?”
Lý Sâm mở miệng, “Chưa tìm thấy.”
…… Ý là trước đó không hề có hẹn!
Kế hoạch vườn trà của Lý Sâm rất lớn, nên không khỏi gặp phải một số trở ngại, mà chủ nhà là một trong số đó.
Lúc ở thành phố H Lý Sâm từng liên lạc với ông ta, nhưng thử cách nào cũng không được, lúc thì bảo mình ở nước ngoài, lúc lại nói mình ở thành phố B. Anh hỏi thăm mãi mới nghe ngóng được người này sẽ tham dự hôn lễ của Quý Tùng nên lần này anh mới dẫn Lý Minh Châu tới thành phố B.
Hôn lễ vẫn đang đón khách, đã nửa tiếng mà vẫn chưa thấy người kia.
Hai anh em cùng cha khác mẹ chẳng biết nói gì với nhau, hơn nữa cả hai đều là người ít nói nên cứ đứng ngây ra ở đại sảnh bữa tiệc, không hề trao đổi gì trông cứ như hai con ma nơ canh ngoài cửa hàng.
Lý Sâm nhận ra tình huống ngại ngùng này trước, anh ho khan một tiếng, kiếm đề tài nói chuyện: “Em đói bụng chưa?”
Lãng nhách.
Lý Minh Châu không trả lời anh ta.
Một lúc lâu sau, khi Lý Sâm tính nói gì đó thì nghe thấy có người gọi tên Lý Minh Châu, cái giọng này nghe có vẻ… rất quen tai.
Quý Dao xuyên qua đám người, vừa kinh ngạc vừa vui sướиɠ gọi: “Minh Châu!”
Lý Minh Châu ngẩng lên.
Quý Dao đang mặc một bộ lễ phục rất hở hang, chỗ cần lộ đều lộ sạch, cô nàng đi giày cao gót vui sướиɠ ôm lấy cô.
Lý Minh Châu lảo đảo.
Quý Dao nói: “Em cứ tưởng là mình nhìn nhầm, sao chị lại ở đây?”
Lý Minh Châu gỡ cô nàng ra, “Tới dự hôn lễ.”
Quý Dao cười nói, “Ôi, trùng hợp ghê! Em cũng tới tham dự hôn lễ, này, chị quen Quý Tùng à? Em còn tưởng…”
Cô nàng chưa nói xong đã bị Lý Sâm ngắt lời.
“Quý Dao?”
Quý Dao quay đầu qua nhìn, vừa hay thấy Lý Sâm.
Nụ cười của cô nàng thoáng cứng lại, sau đó vụt tắt, vẻ mặt hiện ra sự kinh hãi.
“Đệt.” Cô nàng hít hà.
Lý Minh Châu: “…….Gì vậy?”
Quý Dao quyết đoán nâng váy, không nói lời nào mà xoay người, chạy rất nhanh, mới đó đã mất dấu.
Mặt Lý Sâm xám xịt, dặn dò Lý Minh Châu: “Anh có chút chuyện, em ở đây chờ anh.”
Anh nói xong thì đuổi theo hướng Quý Dao chạy đi.
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Không hiểu nổi.
Cô đứng một lát, thấy hơi mệt nên tìm chỗ ngồi xuống.
Ai ngờ vừa ngồi xuống đã bị tiếp cận.
Người tiếp cận cô lần này là một anh chàng rất bảnh bao, mặc bộ đồ tây màu đen, anh ta hắng giọng, lễ phép hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có bạn nam đi cùng không?”
Lý Minh Châu nhìn anh ta, nhướng mày, “Không có.”
“Bạn trai thì sao?”
“Anh nghĩ sao?”
Anh chàng kia cười nói, “Nếu chưa thì Mao Toại tôi tự đề cử bản thân.”
Lý Minh Châu không đoái hoài tới anh ta mà mở miệng: “Lục Dao, sao cậu lại ở đây?”
Người đang tới gần, đúng là Lục Dao.
Cậu vừa tới dinh cơ, chưa đi được mấy bước, nhìn một phát đã tia thấy Lý Minh Châu đang ngồi đó.
Hôm nay Lý Minh Châu không giống bình thường, hình như cậu chưa từng thấy Lý Minh Châu mặc lễ phục bao giờ nên vừa nhìn đã sửng sốt một lúc.
Lục Dao nói: “Chắc đây là ý trời.”
Cậu được hỏi một đằng lại đáp một nẻo.
Lý Minh Châu: “Cái gì?”
Lục Dao nghiêm túc nói: “Em muốn bắt được hoa cưới không?”
“Nghe nói ai bắt được hoa cưới sẽ kết hôn ngay.”
Lý Minh Châu:…….
“Cậu là nữ sinh cấp Hai hay sao mà tin ba cái đó?”
“Nếu em ngại thì để anh cướp cho em cũng được!” Lục Dao lờ đi câu nói đểu của Lý Minh Châu.
…… Cậu là một tên đàn ông mà không biết xấu hổ giành hoa cưới với mấy cô bé sao!
Lục Dao dường như đoán được ý Lý Minh Châu, hùng hồn nói: “Anh giành hoa bằng bản lĩnh của chính mình, sao anh phải ngại chứ!”