Lý Minh Châu dời mắt đi, “Về thay đồ đi.”
Lục Dao cứ nắm tay cô không chịu buông.
Tay Lý Minh Châu rất nhỏ nhắn, khung xương rõ ràng, cậu có thể cầm trọn.
Lý Minh Châu hơi dùng sức, muốn giãy khỏi Lục Dao nhưng không giãy nổi.
Cô bất đắc dĩ nói, “Bỏ tay ra, lôi kéo như vậy còn ra thể thống gì nữa.
Lục Dao không bỏ, “Có ai nhìn đâu.”
Lý Minh Châu:…….
…….. Cậu sống ở trong mơ hay sao mà nói không ai nhìn!
Xung quanh có không ít cô nhóc đang nhìn bọn họ, nếu không phải ngại ngùng thì chắc đã lấy điện thoại ra chụp tới tấp rồi.
Dù sao thì cảnh hai anh đẹp trai nắm tay nhau ngay chốn công cộng, lại còn đan mười ngón tay vào nhau, đúng là… mờ ám!
Lục Dao, “Tôi bắt được, sao tôi lại không được nắm? Đây là của tôi!”
Lý Minh Châu thấy cậu cố chấp như vậy cũng hết cách, chỉ nói chiếu lệ, “Muốn nắm thì về nhà nắm cho thỏa, ngoài đường đừng làm chuyện mất mặt.”
Hai cụm “về nhà” và “nắm cho thỏa” khiến Lục Dao vừa lòng.
Cậu nổi lòng từ bi buông tay ra, nhân tiện nhìn cái khăn trên cổ Lý Minh Châu, yêu ai yêu cả đường đi mà thấy nó thuận mắt hơn nhiều.
Cậu vốn lo cái khăn này sẽ khiến Lý Minh Châu trông xấu đi, nhưng bây giờ xem ra… Lý Minh Châu đã nâng tầm nhan sắc cái khăn này lên rồi.
Lục Dao cười tươi rói, lại quấn thêm mấy vòng khăn nữa.
Lý Minh Châu nói, “Quấn chặt thế làm gì?”
“Sợ cậu chạy mất.” Lục Dao nới lỏng tay, tiện thể vuốt tóc cô một cái.
Lục Dao ma xui quỷ khiến thế nào mà buột miệng nói, “Cậu mà nuôi tóc dài chắc đẹp lắm.”
Lý Minh Châu sẵng, “Nói hươu nói vượn.”
Lục Dao nói xong thì thoáng sửng sốt. Cậu vốn lo Lý Minh Châu sẽ để bụng câu này, dù sao đã là con trai thì đâu ai thích bị xem là nữ?
Nhưng giọng điệu của Lý Minh Châu không có vẻ gì là tức giận.
Cậu to gan hơn, “Tôi nghiêm túc đấy.”
“Vì tôi trông bê đê à?” Lý Minh Châu lôi chuyện cũ ra nói, một châm thấy máu.
Cậu lập tức chột dạ, mau chóng nghĩ ra chuyện hài nói để lảng đi.
Ngoài trời vẫn còn tuyết lớn, Lục Dao đi mua một cây dù.
Bây giờ cậu đã rút kinh nghiệm, không đòi nhân viên cửa hàng tìm dù trẻ em cho cậu nữa, Lục Dao nhớ tới hôm đó che dù với Lý Minh Châu thì không biết nên khóc hay cười.
Lúc này, tâm thế cậu không giống trước, bây giờ Lục Dao đã “bắt” được Lý Minh Châu, không cần mượn cây dù nhỏ để bẫy Lý Minh Châu nữa.
Lục Dao khoát vai cô phô bày du͙© vọиɠ chiếm hữu.
Lý Minh Châu nói, “Đi đứng cho đàng hoàng.”
“Tôi đi rất đàng hoàng mà.” Lục Dao cười đắc ý, “Tôi có quyền sử dụng đồ của mình, chuyện này hợp pháp.”
Lý Minh Châu nhíu mày, “Cậu không dính lấy tôi thì đi đường sẽ chết chắc!”
Lục Dao cứ bám lấy cô, vậy nên một cây dù mà còn dư cả nửa chỗ trống.
Lý Minh Châu lùn hơn cậu một chút, Lục Dao bám lấy cô như kẹo kéo, gỡ kiểu gì cũng không ra.
“Sẽ chết.” Lục Dao mặt dày đáp, “Trời tuyết rất lạnh, mình ôm nhau có thể sưởi ấm cho nhau.”
Lý Minh Châu:…….
“Cậu bớt bần giùm cái!”
“Tôi không bần, tôi có tiền mà.” Lục Dao vô tội chớp mắt.
Lý Minh Châu nói mấy câu rồi chẳng thèm nói nhảm với cậu nữa.
Đường về không xa, nhưng do Lục Dao cứ lôi lôi kéo kéo nên đi rất chật vật.
Tới khi về đến nhà, Lý Minh Châu mới giãy khỏi l*иg ngực Lục Dao.
Tuy hai người chỉ che chung một cây dù nhưng Lý Minh Châu không hề dính tuyết, phần lớn tuyết đều rơi trên người Lục Dao, hết lớp này đến lớp khác, khiến người cậu ướt nhẹp.
Lý Minh Châu đẩy cậu lên lầu.
Lục Dao nói lớn, “Dù sao cũng ướt hết rồi, một người ướt vẫn tốt hơn hai người.”
Lý Minh Châu nghĩ: Ông nội này lôi đâu ra cái đạo lý chó má đó vậy!
“Mau đi thay đồ cho tôi!” Cô lạnh lùng nhìn Lục Dao.
Lục Dao đứng tựa vào cửa, tay đặt lên khung cửa, cười nói, “Cậu lo cho tôi à?”
Lý Minh Châu, “Mau cút đi tắm đi.”
Lục Dao được đằng chân lân đằng đầu, khom người, cúi đầu xuống, mắt sáng như sao nhìn Lý Minh Châu.
“Cậu hôn tôi một cái thì tôi mới đi tắm.”
Lý Minh Châu:…….
Cô cười gằn, “Vậy cậu cứ đứng chết cóng ngoài cửa đi!”
“Vậy sao được!” Lục Dao kinh hãi, “Cậu thật vô tình!”
Lục Dao ấm ức nói, “Trước giờ tôi chưa hề nói cậu đi chết đi bao giờ luôn đấy.”
Lý Minh Châu khoanh tay trước ngực, “Cậu thử xem.”
Lục Dao lẩm bẩm, “Tôi đây không thể chết được.” Cậu lo lắng nhìn Lý Minh Châu, “Tôi mà chết thì cậu phải thủ tiết à?”
Lý Minh Châu:……….
“Tôi thấy bây giờ cậu muốn chết lắm rồi thì phải.”
Cô nghiến răng, Lục Dao nhanh tay lẹ mắt, nhân lúc tay cô chưa quất xuống đã túm được, rồi sáp mặt tới, dán lên môi cô, hôn cô một cái.
Lục Dao hôn xong vội bỏ chạy, liếʍ liếʍ môi, dùng vận tốc ánh sáng đóng cửa lại.
“Tôi đi tắm đây, cậu tranh thủ thời gian này nguôi giận đi nhé.”
Lý Minh Châu bị đánh lén, lúc phản ứng kịp thì dở khóc dở cười.
Lục Dao sốt ruột nói, “Cậu còn trẻ đừng có nhíu mày suốt thế, sau này sẽ có nếp nhăn đấy.”
Lý Minh Châu cười ha hả, “Cậu nghĩ tôi sẽ nguôi giận à?”
“Vậy thì cậu càng phải cố gắng chứ sao.” Lục Dao vô sỉ gào lên, “Cố lên!”
Lý Minh Châu…. câm nín hoàn toàn.
Lục Dao đã vào trong phòng vệ sinh nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng cậu nói, “Vì cậu hết giận tôi lại có thể hôn cậu một chút.”
Lý Minh Châu cười, đứng ngoài cửa mắng, “Đồ ngốc.”
Nhưng khi tên ngốc Lục Dao tắm rửa xong đi ra thì Lý Minh Châu đã “đóng cửa”, “phân rõ giới hạn” với cậu.
Lục Dao chưa từ bỏ ý định gửi mấy tin nhắn sang, sau đó lại gọi điện liên tục nhưng Lý Minh Châu không bắt máy.
Cậu ủ rũ cụp đuôi về phòng, không ngờ lại thấy một mảnh giấy trắng trên bàn.
Chữ Lý Minh Châu rất dễ đọc, chữ viết của cô thanh mảnh, không khác mấy với kiểu Lục Tri viết.
Mảnh giấy trắng này vừa nhìn đã biết là xé đại trong một cuốn vở, trên đó chỉ viết một câu:
Khi nào cậu học hết cấp Ba, tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật.
Lục Dao đọc xong thì nhíu mày: Bí mật gì?
Cậu kẹp mảnh giấy vào một cuốn vở, không thể nào đợi tới khi học xong cấp Ba được. Giờ cậu mới học lớp Mười, thế thì còn những hơn hai năm nữa, cho dù năm cuối tính thi vào trường năng khiếu thì cũng còn tận một năm!
Lý Minh Châu đang ở cạnh cậu, chi bằng cậu hỏi thẳng thì hơn?
Vậy nên sáng sớm hôm sau, Lục Dao tính tìm Lý Minh Châu để hỏi cho ra lẽ.
Nhưng khổ nỗi lúc sáng thì cậu lại quên khuấy đi, trưa đến nhớ ra, lúc đi tìm Lý Minh Châu để hỏi thì lại không tìm thấy cô.
Lục Dao chạy luôn tới lớp Một, lúc cậu tới tòa nhà Thực Nghiệm thì còn gây huyên náo không ít, mấy chị lớp trên vội vàng chạy khỏi phòng học để canh me nhìn hot boy trong truyền thuyết.
Lục Dao không tìm thấy Lý Minh Châu thì lao vào lớp hỏi Cố Tiểu Phi.
Cố Tiểu Phi bị hỏi thì đơ mặt ra, “Cậu, cậu không biết à?”
Lục Dao thầm nghĩ: Cậu ấy không nói cho tôi biết thì sao tôi biết được.
Nhưng tối hôm qua, lúc cậu tặng khăn, Lý Minh Châu trông không giống như muốn từ chối, bốn bỏ lên năm cậu xem như đối phương đã chấp nhận.
Với hiểu biết của cậu về Lý Minh Châu, nếu người này không mở miệng cự tuyệt thì có nghĩa là đã đồng ý.
Vì thế, Lục Dao cho rằng mình đã trở thành bạn trai chính thức của Lý Minh Châu. Một người bạn trai chính thức, tối qua vừa hôn một cái mà sáng hôm sau đã không biết người yêu mình chạy đi đâu? Có chuyện kỳ quái như vậy sao!
Nên có đánh chết Lục Dao cũng không chịu thừa nhận là cậu không biết Lý Minh Châu đi đâu.
Ngay cả Cố Tiểu Phi còn biết sao cậu lại không biết!
Lục Dao hung hăng hừ một tiếng, “Chuyện tôi biết và chuyện tôi hỏi cậu có gì mâu thuẫn chắc?”
Cậu liền dùng chiêu cả vυ' lấp miệng em.
Cố Tiểu Phi vốn hơi sợ Lục Dao, bị Lục Dao dọa thì chân nhũn cả ra.
Đúng lúc Đỗ Vũ Hiên từ văn phòng về, Cố Tiểu Phi nhìn cậu ta như nhìn chúa cứu thế, thiếu điều muốn chạy như bay qua đó quỳ xuống gọi cha.
Đỗ Vũ Hiên thấy Lục Dao trong lớp mình thì ngạc nhiên hỏi, “Lục Dao?”
“Vừa rồi tôi với Lý Minh còn nói về cậu đấy. Cậu ấy vừa đi không lâu, bảo tôi nhắn lại với cậu nếu cậu tìm là mang mấy tập tư liệu trong hộc bàn cậu ấy đi.” Đỗ Vũ Hiên vừa nói đã trúng trọng điểm.
Lục Dao nghe thấy không ổn, hỏi, “Cậu ấy đi đâu thế?”
“Thi đấu quốc tế.” Đỗ Vũ Hiên hỏi, “Cậu quên à?”
Lục Dao: …. Tôi chưa bao giờ nghe chuyện đó được không!
Cậu húng hắng ho, “À, nhớ ra rồi.”
Đỗ Vũ Hiên nói, “Đầu tiên là thi đấu trong tỉnh, hôm nay đấu vòng loại, vòng loại diễn ra trong ba ngày. Phải rồi, tư liệu cậu cần trong hộc bàn ấy, cậu tìm thử xem.”
Lục Dao lục hộc bàn của Lý Minh Châu, qủa nhiên thấy một tập rất dày trọng điểm thi cuối kỳ.
Trong tay cậu còn một tập tư liệu bị vấy bẩn do cậu nhặt được, có lẽ sau khi Lý Minh Châu không tìm thấy tập đó đã bớt thời gian làm lại phần này, bản thứ hai còn kỹ lưỡng hơn cả bản đầu tiên.
Lục Dao cầm tập tư liệu dày cộm, tức tối quay về lớp.
Một lát sau, cậu nhận được tin nhắn của Lý Minh Châu: Cố gắng thi tốt nhé!
Lục Dao nghĩ thầm: Tôi mà để ý tới cậu thì tôi làm chó!
Chưa đầy hai mươi giây sau, Lục chó con tức hộc máu nhắn lại.
“Cậu đi đâu thế? Sao không nói cho tôi biết?”
“Thi đấu.” Lý Minh Châu nhắn lại cụt ngủn, như thể nhắn nhiều hai chữ thì mạng chó của cô sẽ bay luôn.
Rõ là Lục Dao cũng nghĩ như thế.
Cậu trả lời, “Cậu không thể đánh thêm mấy chữ sao? Tin nhắn có tính phí theo số chữ đâu.”
Lúc này, Lý Minh Châu trả lời dài hơn, như Lục Dao muốn, so với hai từ lúc nãy thì nhắn nhiều thêm… một chữ.
“Dao Dao, ngoan.”
Lục Dao:……
Cậu ngồi xuống ghế, không giận như trước nữa.
Lục Dao nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần, hừ một tiếng, đặt chồng tư liệu lên bàn, chống cằm đọc.
Lão Chương vừa vào lớp đã thấy thấy Lục Dao đang ôn tập thì sợ tới mức phải tháo kính ra lau mấy lần.
Trước khi tới, ông đã chuẩn bị một mớ lý lẽ để khuyên nhủ đám học sinh lớp mình, sắp thi cuối kỳ, ít nhiều gì thì cũng học một xíu cho ông.
Nhưng mọi lý lẽ đều hóa hư vô thời khắc này, không có lý lẽ nào hùng hồn thuyết phục hơn chuyện “Lục Dao bắt đầu ôn tập” cả.
Lão Chương lệ nóng dâng trào, nước mắt ứa ra, “Ngay cả Lục Dao cũng chịu học, người ta giàu hơn mấy trò, đẹp hơn mấy trò, có nhiều quyền lợi hơn mấy trò, lại còn nỗ lực nhiều hơn mấy trò, vậy mấy trò còn đợi gì nữa mà không chịu học đi!”
Lão Chương nhận được sự khích lệ lớn lao, nhất thời nổi hứng, thu sạch đống truyện tranh của đám học sinh trong lớp, khăng khăng muốn bọn họ nghiêm túc học hành.
Ngô Thành là người đầu tiên dính chưởng, cái máy PSP cậu ta mới mua bị lão Chương phất tay, thu!
Ngô Thành gào khóc, “Lão Chương! Em mới mua mà!”
Lão Chương lườm cậu ta, “Mới mua gì… Có tin tôi ném nó đi luôn không?”
Ngô Thành căng thẳng, “Đừng đừng đừng! Đừng ném! Đừng ném!”
Lão Chương lấy một túi đựng rác màu đen phía sau phòng học, nhét hết đám đồ chơi công nghệ cao vào đó.
Mấy thứ này bình thường là của báu của mấy thằng nhãi này, giờ trơ mắt nhìn chúng bị tịch thu mà lòng đau như cắt.
Lão Chương mắng, “Đau lòng à?! Muốn lấy lại à? Tôi nói cho mấy trò biết, mấy thứ này bây giờ với mấy trò chính là rác rưởi, mấy trò nên xem sách vở là của quý mới đúng.”
“Nếu không sau này ra đời, mấy trò sẽ giống như mấy thứ “của quý” này, đều bị người ta ném vào túi rác thôi.”
Mọi người thổn thức.
“Tôi cảnh cáo mấy trò, lo mà thi cho đàng hoàng, tôi không mong mấy trò thi được sáu bảy trăm điểm, chỉ cần thi được bốn trăm điểm là tôi đã tạ ơn trời đất.” Lão Chương vừa buộc túi rác lại vừa đi về phía bục giảng, “Nói thật nhé, mấy trò nên kết bạn với người có ích ấy, mấy trò nhìn Lục Dao người ta mà xem!”
Lão Chương lại nhắc tới Lục Dao.
Nếu đổi lại là người khác khiến lão Chương có nổi hứng thu điện thoại của mọi người, lại ba lần bốn lượt được khen thì đã sớm làm bia cho mọi người ném đá. Nhưng đây là Lục Dao, mọi người làm sao dám ho he gì, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lão Chương nói, “Mấy trò nhìn xem, từ khi Lục Dao chơi với Lý Minh Châu là bắt đầu lo học hành, đi học đúng giờ ngay, mấy trò nghĩ xem thành tích có thể không cải thiện sao… Mấy trò nhìn đi… Lục Dao trò…”
Lão Chương đi tới chỗ Lục Dao, liếc thấy tập tư liệu viết tay trên bàn Lục Dao, chữ viết đẹp đẽ, có một số kiến thức còn phân tích khác góc nhìn bình thường của giáo viên.
Lão Chương vừa thấy đã ngây người, “Đây là gì?”
Ông cầm một trang lên xem.
Lục Dao vô cùng đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ lạnh lùng, “Người khác soạn cho em.”
Người khác còn ai ngoài Lý Minh Châu.
Lão Chương đoán ngay, “Lý Minh soạn?”
“Dạ.” Lục Dao cố hết sức để không vẫy đuôi loạn xạ.
Thầm tự nhủ: Nhìn cái gì mà nhìn, có hâm mộ thì cũng không phải của mấy người, đây là do “bạn trai” tôi soạn.
Lão Chương hâm mộ thốt lên, “… Lý Minh đúng là một người bạn đáng để chơi, trò xem chỗ này viết kỹ chưa này…”
Ông mắng, “Vậy mà lão La dám nói Lý Minh Châu chưa bao giờ soạn tư liệu cho người khác, ngay cả lớp họ cũng không có, tên kia quả là keo kiệt, lần nào hỏi ông ta, ông ta cũng lấy đúng cái lý do đó để tống cổ tôi! Trò xem không phải Lý Minh soạn rất kỹ sao!”
Lục Dao có chút muốn khoe khoang, cậu thầm nghĩ: Tôi là bạn trai cậu ấy, sao giống với bọn bạn cùng lớp được!
Lão Chương hớn hở, “Lục Dao này, trò phô tô cho mỗi người trong lớp mình một bản nhé…”
“Đừng mơ.” Lục Dao từ chối thẳng thừng.
Lục Dao nói, “Nếu muốn thì tự đi mà soạn lấy, đây là của tôi.”
Cậu chẳng thèm ngước mắt lên, thản nhiên uy hϊếp, “Thầy hỏi xem trong lớp có ai cần không?”
Lão Chương đảo mắt một vòng quanh lớp.
Cả lớp: Run bần bật, quý mạng sống mà lắc đầu như điên.
……
Bên kia, Lục Dao gửi tin nhắn xong thì tắt điện thoại.
Giáo viên đưa cô đi thi đấu họ Mã. Thầy Mã an ủi cô, “Đừng căng thẳng, nhà trường tin ở em.”
Lý Minh Châu cười cười.
Thầy Mã lại nói tiếp, “Hôm đầu tiên chỉ chơi trò chơi thôi để mọi người làm quen, hôm sau mới thi đấu chính thức.”
“Đề thi sẽ khó hơn bình thường, trừ những nội dung trong đề cương thì còn có một số đề bên ngoài, thầy La chắc đã phát tư liệu cho trò rồi. Thấy sao? Giải được không?”
Lý Minh Châu, “Hơi gặp chút vấn đề.”
“Ừ, gặp khó mới là chuyện tốt, sợ nhất là trò không gặp gì khó.” Thầy Mã căn dặn, “Trò không hiểu gì thì cứ hỏi tôi, chúng ta thi đấu để cọ xát là chính, đương nhiên nếu có thể mang vinh quang về cho trường thì quá tốt, trường chúng ta chỉ có mỗi em vừa học lớp Mười Một đã tham gia cuộc thi, có trường ngay cả một người đi thi cũng không có.”
Lý Minh Châu gật đầu, thầy Mã lại dặn dò cô chút chuyện râu ria.
Thi đấu kéo dài ba ngày, vì thế đoàn thầy trò phải ở ngoài hai đêm.
Theo sắp xếp của người dẫn đoàn thì Lý Minh Châu sẽ ở chung phòng với một đàn anh lớp Mười Hai.
Vị đàn anh kia bắt chuyện, “Tôi đã nghe danh cậu, đúng là người nổi tiếng trường chúng ta, tôi họ Trần, Trần Thiếu Lâm.”
Lý Minh Châu nói, “Lý Minh.”
Trần Thiếu Lâm nói, “Lát nữa mình đi ăn chung nhé, ở tầng bảy có buffet, tới lúc đó tôi sẽ gọi hai bạn nữ còn lại, trường mình ngồi ăn chung với nhau.”
Lý Minh Châu gật đầu.
Trần Thiếu Lâm nói, “Cậu có biết lần này có bao nhiêu trường tham gia không?”
Lý Minh Châu lắc đầu.
Cô nếu không gật cũng lắc, chẳng làm gì khác, thấy rõ là không đếm xỉa gì tới Trần Thiếu Lâm.
Nhưng Trần Thiếu Lâm là người có thể bẩm sinh lờ đi sự lạnh lùng hờ hững của Lý Minh Châu, cứ thao thao bất tuyệt, “Có trường học ngoài tỉnh nữa, năm ngoái chúng ta chỉ đấu trong tỉnh, trường Trung học số Một luôn đứng đầu mà trường học không ngó ngàng gì, vậy mà năm nay lại phái thầy Mã dẫn đắt, tôi thấy nhà trường đã chột dạ.”
“Cậu biết chuyện này nói lên điều gì không?”
Lý Minh Châu:……..
Cô thấy phiền với kiểu nói chuyện úp úp mở mở như thế.
May mà Trần Thiếu Lâm không úp mở lâu đã không chịu nổi nữa mà nói.
“Nói lên lần này cao thủ nhiều như mây.”
Lý Minh Châu:…. Nói thừa!
Cô cứ tưởng Trần Thiếu Lâm giấu giấu giếm giếm như thế thì sẽ nói ra chuyện gì khủng khϊếp lắm, ai dè cậu ta chỉ nói một câu rõ ràng như kiểu “một công một bằng hai”, chẳng bằng đừng nói thì hơn.
Trần Thiếu Lâm vừa dứt lời thì bụng cậu ta bỗng kêu “òng ọc”.
Lý Minh Châu bất đắc dĩ nói, “Này anh trai cao thủ, trước khi thi đấu với cao thủ khác đừng chết đói đấy.”
Trần Thiếu Lâm nghe xong thì mặt đỏ bừng.
Lý Minh Châu theo cậu ta xuống lầu, ở hành lang gặp được hai nữ sinh khác cùng tham gia cuộc thi, đều là đàn chị lớp Mười Hai, hơn nữa hai người đều thuộc lớp Một khu Hai.
Người dong dỏng cao là Vinh Lệ, người đeo kính là Trương Thiến.
Trần Thiếu Lâm học cùng khối với bọn họ, lại thêm thường xuyên đi thi với nhau nên tương đối thân thiết. Cậu ta lo Lý Minh Châu là học sinh lớp Mười Một duy nhất sẽ không hòa nhập được.
Nhưng rõ là Trần Thiếu Lâm đã nghĩ nhiều.
Vừa ngồi xuống, hai cô nàng đã tranh nhau bê đồ ăn cho Lý Minh Châu, còn tiện thể sai khiến Trần Thiếu Lâm giúp bọn họ.
Trần Thiếu Lâm một tay bê hai đĩa quay lại bàn, thấy cảnh Lý Minh Châu “trái ôm phải ấp” thì nổi giận.
“Ôi đệt! Này hai vị tiểu thư, hai người đừng nhất bên trọng nhất bên khinh thế chứ!”
Vinh Lệ cười hí hí, sáp lại nói, “Ăn thôi ăn thôi, mau ăn nào, không phải cậu đói à?”
Trần Thiếu Lâm buồn bực ngồi xuống, gào lên, “Tôi thật sự hết hy vọng với cái thế giới coi trọng vẻ ngoài này rồi, tôi nói cho các cậu biết…”
Nhưng không ai ngó ngàng tới cậu ta, hai cô nàng đều vây quanh Lý Minh Châu bắt chuyện.
Vinh Lệ, “Trước kia chị đã nhìn thấy hình em trên web trường, em đẹp hơn trong ảnh nhiều.”
Trương Thiến: “Lần này trường mình chỉ có mình em còn học lớp Mười Một, chị phải lo cho em mới được.”
Lý Minh Châu nghe hai người họ ríu rít bên tai nhức cả đầu, Lý Minh Châu đột nhiên cảm thấy thường ngày Lục Dao không phiền phức tới mức này.
Hai nữ sinh không quan tâm Lý Minh Châu không trả lời bọn họ, cứ tự nói mãi, nhiều lúc còn cà khịa nhau.
Nói cả buổi thì đề tài bỗng liên quan tới Lục Dao.
Lục Dao rất nổi tiếng trong trường, khu Một khu Hai đều âm thầm thành lập fan club của cậu.
Vinh Lệ và Trương Thiến đương nhiên cũng có nghe về Lục Dao, thậm chí tin tức của bọn họ của nhanh nhạy hơn quần chúng bình thường, biết Lục Dao rất thân thiết với “cậu em” trước mặt.
Hai người nhìn nhau, sau đó ra dấu cho nhau.
Vinh Lệ làm bộ tò mò hỏi, “Này đàn em, có phải em thân với Lục Dao lắm đúng không?”
Vừa nghe thấy tên Lục Dao, Lý Minh Châu đang vùi đầu ăn cuối cùng cũng dừng lại.
Trương Thiến thấy Lý Minh Châu có phản ứng, thầm nghĩ có hy vọng!
Cô ta thừa thắng xông lên, “Này, đàn em, Lục Dao có bạn gái chưa?”
Lý Minh Châu bình thản trả lời, “Sao thế?”
Trương Thiến kích động tới mức đỏ cả mặt, “Chị muốn theo đuổi cậu ta! Sắp tốt nghiệp rồi, chị bất chấp tất cả! Dù sao có tỏ tình thất bại thì cũng không còn ở trường nữa.”
Lý Minh Châu:……
“Có hay không?” Trương Thiến vội hỏi.
Lý Minh Châu chậm rãi nói, “Có.”
Trương Thiến:!!!
“Sao chị trước giờ không thấy ai nói trên diễn đàn thế? Là bạn gái cũ à?”
Lý Minh Châu lấy một miếng dưa hấu, nhai xong nuốt xuống mới mở miệng đáp cụt lủn.
“Lễ Giáng Sinh.”
Trương Thiến tự động nói tiếp, “Lễ Giáng Sinh bắt đầu quen nhau!??”
Cô ta ngã ra bàn khóc lóc, “Ôi trời ơi! Quá nhanh quá nguy hiểm!”
Vinh Lệ an ủi, “Đừng sợ đừng sợ, cậu chờ họ chia tay cũng được mà.”
Trương Thiến nghe vậy thì tỉnh lại sau cơn hấp hối, “Nói rất phải! Đàn em này, tí nữa chị mời em uống nước ngọt, em có thể nói cho chị biết bạn gái Lý Minh Châu trông thế nào không? Chị phải biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng được.”
Vinh Lệ bổ sung, “Chắc chỉ chơi đùa thôi, Lục Dao sẽ không quen cô ta lâu đâu, không phải mọi người bảo cậu ta thay bạn gái như thay áo à.”
Lý Minh Châu bình tĩnh nói, “Không phải.”
Trương Thiến: “Là học sinh giỏi à?”
Lý Minh Châu mặt dày gật đầu, “Trông rất tuấn tú.” Cô vuốt cằm, chém thêm một dao, “Chị đừng mơ tưởng nữa.”
Trương Thiến đang trong cơn tuyệt vọng vì “thất tình”, không nhận ra Lý Minh Châu dùng sai từ, cô nàng gào thét mấy câu, mãi tới khi một ngôi sao nam cập nhật Weibo thì mới chịu thôi. Trương Thiến lập tức kết thúc trạng thái “thất tình”, hồi máu sống lại, hớn hở chia sẻ Weibo của “người cô ta yêu”.
Ăn tối xong, mọi người ăn no, tính về phòng sửa soạn một chút, tám giờ tối phải tham dự buổi lễ khai mạc.
Lý Minh Châu về phòng liền sạc điện thoại, vừa khởi động máy đã nhận được tin nhắn và điện thoại của Lục Dao.
Kéo xuống nhìn, quả nhiên có hơn mười tin nhắn và hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Lý Minh Châu gọi lại.
Lục Dao nhấc máy ngay.
Lý Minh Châu: “Cậu rảnh dữ vậy? Cả ngày chỉ chăm chăm gọi điện cho tôi?”
Lục Dao gào lên đầu dây bên kia, “Nếu tôi gọi cuộc đầu tiên mà cậu đã tiếp thì tôi có cần gọi suốt không!”
Trần Thiếu Lâm vào cửa, đúng lúc nghe thấy tiếng nói chuyện.
Cậu ta không phân biệt được là nam hay nữ, trêu ghẹo, “Bạn gái à?”
Nghe giọng tra hỏi như vậy nếu không phải bạn gái thì còn ai vào đây?
Lý Minh Châu im lặng một cách kỳ lạ trong chốc lát, dưới cái nhìn chăm chú của Trần Thiếu Lâm, cô gật đầu đầy hàm ý, còn ra dấu im lặng.
Trần Thiếu Lâm tỏ vẻ “tôi hiểu mà”, cậu ta thổn thức nói bằng khẩu hình: Em dâu dữ dằn quá…
Có thể không dữ sao? Cậu ta vừa vào đã nghe tiếng gào thét trong điện thoại vọng ra.
Lục Dao ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng con trai khác trong phòng thì cảnh giác hỏi, “Bên cạnh cậu có ai à?”
Lý Minh Châu nói, “Bạn đi thi chung, về phòng lấy chút đồ.”
Lục Dao bắt được trọng điểm, kinh ngạc, “Về phòng? Hai người ở chung?”
Lý Minh Châu nói, “Phòng đôi.” Cô sợ Lục Dao cả nghĩ vội nói thêm, “Hai giường.”
Nhưng không kịp nữa, Lục Dao cầm điện thoại đứng chết trân trong sân biệt thư. Bà cụ Vương thấy cậu đứng yên lâu như thế, hơn nữa mặt mày như mới bị sét đánh.
Lục Dao vừa “bị sét đánh” không thấy gì nữa, lại thêm đoạn hát trong phim ngày thường bà cụ Vương đang xem làm nền, gì mà máu và nước mắt đều rơi, tim tôi vỡ nát, chân tay không cách nào ngừng run rẩy… không cách nào tha thứ…
Lông mày cậu nhíu tới độ dán chặt vào nhau, ấm ức nói, “Cậu ngủ với thằng khác?!”
Lý Minh Châu:….. Não thằng nhãi này đang nghĩ gì vậy? Tính nói cái quỷ gì vậy?
“Ôi trời đất ơi, tên Hồng Thế Hiền (nam chính) này nɠɵạı ŧìиɧ đấy…”
“Đúng thế, vừa lên giường với Phẩm Như (nữ chính) xong thì đã đá cô ấy, Phẩm Như đáng thương quá!”
…
“Lý Thế Hiền” vừa nhận khăn quàng cổ do “Lục Phẩm Như” tặng cũng nghe thấy đoạn bình luận của bà cụ Vương.
Cô mặt không đổi sắc nói: “Lục Dao, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Nhưng Lục Dao ngoài việc không nhìn thấy thì giờ cũng không nghe thấy, cậu thấy tủi thân cùng cực, tâm trí toàn spam bởi hai từ: Nɠɵạı ŧìиɧ, nɠɵạı ŧìиɧ, nɠɵạı ŧìиɧ, nɠɵạı ŧìиɧ, nɠɵạı ŧìиɧ…
Vở kịch nhỏ:
Dao Dao: Lý Minh Châu là thằng Sở Khanh! Không đúng! Là ả Sở Khanh! Bội tình bạc nghĩa! Ngủ xong dong!
Sếp Lý: … Tôi không ngủ!
Dao Dao: [Hai mắt sáng ngời]: Vậy giờ ngủ một giấc đi [Kế hoạch thành công]
Sếp Lý: [Bị đẩy lên giường vẫn không ngừng tự hỏi: Khoan đã, sao có vẻ sai sai?]
…………