Lý Minh Châu nghe Lục Dao nói thì thờ ơ, cô như khối đá được điêu khắc tinh xảo, trong mắt chứa những cảm xúc mà Lục Dao không hiểu.
Cô nhìn thẳng Lục Dao, vẻ mặt mơ hồ dưới ánh nến mờ ảo.
Lục Dao thầm thấp thỏm, vì thế quyết định lấy “lý lẽ xác đáng” để thuyết phục Lý Minh Châu.
Nhưng mọi lý lẽ xác đáng bây giờ cậu nói ra chắc cũng trở nên vô dụng.
Dây thần kinh thô như ngón tay của Lục Dao bất chợt cảm thấy mình vô lý nhường nào.
Vì Lục Dao là con trai, mà Lý Minh Châu cũng là con trai.
Cậu lại nói với một đứa con trai khác: Tôi muốn hôn cậu.
Lục Dao nói xong, mắc dù biết là không ổn nhưng cậu cũng không sửa lại.
Lục Dao căng thẳng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm Lý Minh Châu, sợ phát hiện bất cứ sự chán ghét nào trong mắt cô.
Cũng may Lý Minh Châu không có bất cứ biểu hiện phản cảm nào quá rõ ràng, thậm chí cô cũng chẳng có biểu hiện gì.
Trước khi Lục Dao nói câu này với cô và sau khi Lục Dao nói câu này, cô vẫn như thế.
…….. Như thể không hề nghe thấy điều ước đó của Lục Dao.
Lục Dao sợ cô bị điếc, nghe không thấy, sốt ruột lặp lại lần nữa.
“Cậu nói…… vẫn còn năm phút đồng hồ, tôi muốn gì cậu cũng đồng ý cơ mà!”
Cậu nói xong câu này thì giở trò vô lại, mắt đong đầy ánh nến lấp lánh, cứ chăm chú nhìn Lý Minh Châu.
“…… Tôi, tôi…….. tôi có thể không?”
Lý Minh Châu cụp mắt xuống.
Tâm nến sắp cháy hết, chẳng cần gió thổi thì ánh lửa của nó cũng càng ngày càng yếu, lập lòe thêm một tí rồi tắt.
Trong phòng tức khắc tối đen như mực.
Lục Dao nghe tiếng tim mình đập như đánh trống, nghe thấy nhịp thở bất ổn của mình, những tiếng đó như được phóng đại vô số lần trong bóng đêm khiến mắt Lục Dao hoa lên.
Cậu cách Lý Minh Châu cùng lắm là nửa mét.
Lục Dao lẳng lặng đợi vài chục giây trong bóng đêm, nhưng Lý Minh Châu không hề trả lời.
Cậu rốt cuộc động đậy, từ từ tới gần Lý Minh Châu.
Lục Dao không cần thời gian để mắt thích ứng với bóng tối, dường như cậu có khả năng tìm kiếm Lý Minh Châu bẩm sinh, chẳng mấy chốc đã tới chỗ Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu vẫn ngồi yên ở đó không mảy may nhúc nhích, Lục Dao nhớ lại ký ức trong đầu, chống tay lên giường, ngả người về phía trước, sà tới trước mặt Lý Minh Châu.
Lục Dao thầm nghĩ: Đây là lần thứ ba.
Lần đầu tiên Lý Minh Châu ngủ say, cậu lén hôn cô.
Lần thứ hai là Lý Minh Châu chủ động, nhưng cô không nhớ.
Nhưng lần này cả hai đều tỉnh táo, khiến trái tim cậu rung động gấp mười lần.
Lục Dao rành mạch nói ra yêu cầu của mình còn Lý Minh Châu thì như bị đánh thuốc mê, thân thể cô hoàn toàn không động đậy, bị Lục Dao giữ lấy.
Lục Dao lại nghĩ: Bây giờ hôn cũng chết mà không hôn cũng chết……. Thôi thì chết dưới hoa mẫu đơn có thành quỷ cũng phong lưu!
Cậu tự cổ vũ bản thân, nghiêng đầu ra phía trước. Trong bóng tối, người cô hiếm khi nóng như thế, Lục Dao càng đến gần cô thì càng thấy cơ thể mình như bị thiêu đốt.
Thân thể Lý Minh Châu lạnh nhưng sao môi cô lại mềm đến thế, nóng đến thế.
Lục Dao dán lên môi cô, môi hai người liền nhẹ nhàng chạm phải nhau.
Cậu cảm thấy như thời gian dừng lại ở đây, Lục Dao hôn được Lý Minh Châu thì cực kỳ hưng phấn.
…… Lý Minh Châu không đẩy cậu ra, ít nhất là hiện tại không đẩy ra.
Lục Dao lẳng lặng áp môi mình lên, sau đó không biết dây thần kinh nào của cậu bị chập mà dần dần không thấy thỏa mãn khi môi chạm môi như thế nữa. Cậu dè dặt đưa lưỡi ra, liếʍ môi Lý Minh Châu một chút.
Lục Dao tựa như con mèo nhỏ, cậu nghiêng đầu, cố chấp liếʍ Lý Minh Châu từng chút từng chút một.
Vẻ mặt Lý Minh Châu vẫn bình tĩnh nhưng tay lại nắm grap giường mỗi lúc một chặt hơn.
Tay của Lục Dao dường như cũng có mắt, tay cậu cũng hệt như cơ thể cậu lúc này, đột nhiên bộc phát du͙© vọиɠ chiếm hữu……. Cậu đè lên tay cô, mười ngón tay vừa cố chấp vừa kiên định tiến vào khe hở giữa những ngón tay cô.
Lục Dao kiên nhẫn hôn cô, từ khóe môi tới lòng môi.
Cậu không dùng lực, chỉ cố thể hiện sự thân mật vô hạn của cậu, cho đếnk hi Lục Dao vươn đầu lưỡi ra quét lên môi cô…..
Lý Minh Châu đột nhiên hé miệng ra, động tác của cô rất bình tĩnh như thể chuyện này rất bình thường, nhưng lại khiến cả người Lục Dao chấn động.
Đầu lưỡi cậu chưa kịp chuẩn bị gì đã đột nhiên xông thẳng vào khoang miệng ướŧ áŧ của Lý Minh Châu, đυ.ng phải đầu lưỡi của Lý Minh Châu.
Cậu trợn mắt lên khó tin.
Nhưng Lục Dao lại hành động nhanh hơn suy nghĩ, trong nháy mắt Lý Minh Châu buông lỏng đề phòng thì tay Lục Dao đang đặt ở sườn cô chầm chậm mò lên trên, túm lấy bả vai cô đẩy cô ngã xuống giường.
Từ thời khắc này trở đi, Lục Dao không hôn nhẹ nhàng nữa mà đoạt lấy như mưa rền gió dữ.
Lý Minh Châu bị cắn đâu, kêu lên một tiếng nhưng thoát ra miệng lại thành tiếng rên.
Lục Dao nghiêng đầu đổi góc độ ra sức đòi hỏi, Lý Minh Châu thu lại vẻ bén nhọn, nằm yên dưới thân Lục Dao như bánh nếp trắng, mặc cho Lục Dao chinh phạt trên người cô.
Trong phòng phút chốc tràn ngấp tiếng hít thở hỗn loạn, ngắt quãng, vội vàng, và tiếng nước dính dấp vì hôn khiến người ta nghe mà đỏ cả mặt.
Lý Minh Châu không biết lấy hơi để thở khi hôn, Lục Dao cũng không cho có thời gian thở, tên tổ tông này phải vất vả đợi cơ hội ngàn năm như thế nên chưa hôn đủ thì đâu cam lòng buông ra.
Cô bị Lục Dao hôn đến ngạt thở, liên tiếp tránh né, cố gắng ngửa đầu ra sau, nhưng vai cô đã bị Lục Dao đè lại, cô vừa động đậy thì Lục Dao lại dùng lực mạnh hơn, giam cầm cô khiến cô không nhúc nhích được nữa.
Mười hai giờ, cái đồng hồ quả quýt trong phòng báo hiệu rất chuyên nghiệp.
Sau khi khúc nhạc chấm dứt, giọng nữ máy móc nói: Mười hai giờ đúng. Tới rồi.
Đôi tay Lục Dao đang cố lột áo Lý Minh Châu đột nhiên bị đè xuống.
Môi Lý Minh Châu bị cắn đỏ bừng, ngực phập phồng dữ dội, thở dốc nói.
“Lục Dao.” Cô nhắc nhở. “Hết giờ rồi.”
Lục Dao bỗng đỏ mặt, lúc này mới để ý thấy không biết từ khi nào mà tay cậu đã leo tới bả vai cô, kéo ra phân nửa số lớp quần áo của ô.
Lục Dao luống cuống sững sờ, Lý Minh Châu lau môi, chật vật ngồi dậy.
Cô đẩy Lục Dao ra, điềm nhiên đóng lại mấy cái nút áo bị cởi ra, vuốt quần áo bị Lục Dao làm nhàu cho thẳng thớm.
Lý Minh Châu sửa sang xong thì khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Lục Dao ngẩn ngơ một lát, đột nhiên cảm thấy nếu không có cảm giác ngọt ngào trên môi nhắc nhở cậu là cậu vừa mới hôn Lý Minh Châu rất nồng nhiệt thì cậu đã cho rằng mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng Nam Kha.
Lý Minh Châu bình tĩnh nói, “Không sao chứ? Không sao thì tôi đi đây.”
Lục Dao….. Lục Dao sao có thể để cô đi được!
Cậu xoay người trên giường, trong bóng tối như thế mà lại bắt lấy tay Lý Minh Châu cực kỳ chuẩn xác.
“…… Tôi không nói giỡn.”
Lý Minh Châu im lặng một lát, bình thản nói, “Tôi biết.”
Cô nói, “Điều ước đã làm được, cậu còn muốn gì nữa?”
“Tôi…….” Lục Dao dứt khoát bất chấp tất cả, “Tôi vẫn muốn cậu!”
Cậu tức giận nhảy khỏi giường, “Lý Minh, cậu bớt giả ngu đi! Tôi không tin cậu không biết gì!”
Lửa giận trong lòng Lục Dao càng lớn hơn, cậu nghĩ: Mẹ nó, sớm biết cậu sẽ đồng ý thì ngay từ đầu anh đây nên nói muốn cậu! Muốn cậu! Tôi muốn cậu!
Tiếc là trên đời không có thuốc hối hận, Lục Dao hối hận muốn chết, cậu nắm lấy tay Lý Minh Châu, càng nắm càng chặt.
Lý Minh Châu im lặng một lát mới chậm rãi nói tiếp.
“Lục Dao, tôi là con trai.”
“Tôi mặc kệ cậu có phải con trai hay không! Tôi chỉ biết cậu là Lý Minh!” Cậu đột nhiên bật đèn, căn phòng lập tức sáng rực, mắt của Lý Minh Châu bị kích ứng nên cô phải lấy tay che một lúc, chưa được bao lâu đã bị Lục Dao kéo xuống.
“Cậu nhìn tôi đi, cậu nhìn vào mắt tôi đi!” Giọng Lục Dao đầy vẻ ấm ức tủi thân, “Cậu nhìn tôi đi…….”
Lý Minh Châu cụp mắt xuống không nhìn cậu.
Lục Dao giữ lấy cằm cô, cằm Lý Minh Châu nhỏ xinh lọt thỏm trong tay cậu.
“Điều ước sinh nhật lúc nãy không tính, giờ tôi muốn ước lại, tôi không muốn hôn cậu, tôi muốn cậu.”
Lý Minh Châu gạt tay cậu ra, “Đừng càn quấy.”
Cô bình tĩnh và lý trí nói thêm, “Sinh nhật cậu qua rồi, làm gì có chuyện đã ước còn còn thu lại.”
Câu cuối Lý Minh Châu nói rất lạnh lùng, “Cậu ăn kem rồi thì còn bỏ nó vào tủ lạnh được không?”
Lục Dao hiểu ý của Lý Minh Châu.
Ý cô rất đơn giản, Lục Dao muốn thực hiện chuyện gì trong ngày sinh nhật Lý Minh Châu đã hào phóng cho cậu, Lục Dao hôn cũng hôn rồi còn rút lại gì nữa!
Nhưng Lục Dao là tên mặt dày vô sỉ, cậu nghe hiểu lời cô nói thì lập tức phản bác.
“Vậy cậu hôn lại tôi đi! Tôi đền cho cậu đấy!”
Lý Minh Châu…… chấn kinh!
Cô: ………..
………………………….
………………………………………….
Lục Dao ấm ức khôn nguôi, “Sao bây giờ dấu ba chấm của cậu tới ba hàng luôn vậy! Cậu không thích tôi tới mức đó à?”
“Tôi làm gì mà không thích cậu.” Lý Minh Châu bất đắc dĩ nói với cậu.
“Vậy là cậu thích tôi?” Lục Dao dè dặt hỏi.
Lý Minh Châu: “Tôi đương nhiên thích cậu, nhưng thích này không như thứ cậu muốn…….”
“Cậu làm sao biết đó không như thứ tôi muốn chứ.” Lục Dao giận dỗi mở miệng, “Tôi chỉ muốn cậu thích tôi, không gì hơn.”
Lý Minh Châu: “Lục Dao…….”
Lục Dao nhìn cô với vẻ cực kỳ đáng thương, Lý Minh Châu thấy thế thì mềm lòng, hơn nữa cô tin: Nếu Lục Dao mà có đuôi thì chắc bây giờ nó cũng đang cụp xuống.
Cô quay mặt đi, sợ mình nhìn thêm tí nữa thì sẽ đáp ứng Lục Dao mất.
Lý Minh Châu cảnh cáo bản thân: Mày chắc hiểu rõ hoàn cảnh của mày chứ.
Trên người cô có quá nhiều bí mật, cô cũng giấu Lục Dao rất nhiều chuyện. Lục Dao còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, Lý Minh Châu không dám quyết định hướng đi cuộc đời Lục Dao thay cậu.
Trước giờ cô luôn cảm thấy có lỗi với Lục Tri, nên cô càng quan tâm tới Lục Dao hơn bất cứ ai, nhưng sự quan tâm này lại bị Lục Dao biến thành thứ tình cảm không nên có.
Trên đời, hễ cái gì mất đi rồi thì mới biết quý trọng, trước giờ Lý Minh Châu đều biết nếu mình muốn đạt được thứ gì thì phải trả giá rất đắt.
Huồng hồ Lục Dao là một người sống sờ sờ ra đó, một khi cô nuôi lòng muốn có được ai đó thì sẽ càng gian khổ hơn, đây là đạo lý mà cô đã biết ngay từ tấm bé.
Nếu đã biết trước sẽ mất đi, chi bằng không có ngay từ đầu, đỡ mất công khi mất đi thì một nửa linh hồn cũng đi theo.
Lý Minh Châu nói, “Muộn rồi, cậu ngủ đi.”
Lục Dao nghe cô nói thế thì ánh sáng trong mắt vụt tắt.
…….. Lý Minh Châu không trả lời thẳng câu hỏi của cậu.
Cô nói xong thì thản nhiên đi lên lầu, bỏ lại một mình Lục Dao trong phòng.
Lục Dao thẫn thờ một lát mới tỉnh táo lại, ngón tay động đậy, sờ xuống dưới gối đầu…… Nơi đó là chiếc khăn đã đan được ba bốn hàng.
Vừa rồi tối mịch, hai người lại làm chút chuyện quá nhập tâm nên Lý Minh Châu không phát hiện đồ vật bị giấu dưới gối.
Lục Dao nhìn cái khăn, giận sôi máu.
Cậu muốn vọt lên lầu ngay lập tức, túm lấy cổ ảo Lý Minh Châu mà hỏi cho ra lẽ: Anh đây vừa bảnh vừa ngầu, rốt cuộc sao cậu không thích tôi ở điểm nào chứ?
Lục Dao vừa tủi thân vừa đau lòng, ủ rũ chán nản ngồi ở mép giường, cậu nghĩ thầm: Tôi thích cậu như thế, sao cậu không cố gắng thích tôi một chút.