Giả Trai

Chương 47: Mẹ hiền vợ đảm

Vương Miểu đang ngồi cuối lớp đọc hentai, nửa tiết học trôi qua thì cửa sau bị đá văng.

Tay Vương Miểu run lên, cuốn truyện rớt bịch xuống đất. Sau đó, cậu ta lại nghe tiếng đóng cửa một cái rầm.

A Mị đứng trên bục giảng, giảng được nửa tiết thì nghe thấy tiếng động liền dừng lại.

“Lục Dao, trò làm gì đó!” A Mị nhíu mày, ngẩng đầu lên mắng.

Lục Dao ném cặp sách lên ghế, im im ngồi vào chỗ của mình.

Ánh mắt mọi người trong lớp đều dồn về phía Lục Dao.

Sắc mặt Lục Dao u ám, giận dữ quát lớn, “Nhìn cái mả mẹ chứ nhìn!”

Mọi người lập tức cun cút quay đầu đi.

A Mị nói, “Học nào, học nào!”

Cô ta chẳng buồn để tâm tới Lục Dao, lấy cuốn sách Anh văn gõ bùm bùm lên bảng để bọn học sinh tập trung nhìn lên.

Tất nhiên là vô ích, học sinh lớp Truyền Thông nếu thành thật nhìn lên bảng thì đó không phải là học sinh lớp Truyền Thông nữa.

Chúng thích ăn vụng là ăn vụng, muốn trang điểm sẽ lặng lẽ trang điểm, trừ chuyện “học” ra thì lúc đi học chuyện gì chúng cũng làm được.

Vương Miểu nháy mắt ra dấu với Lâm Quân Huy: Cậu hỏi xem.

Lâm Quân Huy làm dấu cắt cổ, ý nói: Ông đây tới đây để học, không phải tới tìm chết.

Ánh mắt nhìn sang Ngô Thành.

Ngô Thành dùng khẩu hình nói: Tôi xin rút lui khỏi đội cảm tử.

Vương Miểu bị lòng tò mò thôi thúc, không kiếm được ai chết thay thì cuối cùng không kiềm nổi mà tự mình lên thớt.

“Anh Lục, có chuyện gì xảy ra thế?”

Lục Dao hừ lạnh một tiếng.

Còn có thể là chuyện gì nữa? Chẳng phải là chuyện Lý Minh Châu à!

Cậu làm sao mà thoải mái vô tư kể cho bọn Vương Miểu nghe chuyện sáng nay cậu bị Lý Minh Châu đá xuống giường được, để mấy đứa này lại có thêm một “Chuyện không thể ngờ xảy ra với Lục Dao” bàn tán với nhau sao.

Lục Dao nói, “Cậu có biết vì sao ông của Tiểu Minh sống thọ trăm tuổi không?”

Vương Miểu thận trọng tự hỏi một lát rồi đáp, “Vì ông của Tiểu Minh không chơi game ạ?”

“Tôi đánh vỡ cái đầu đần của cậu này!” Lục Dao lấy sách đánh đầu cậu ta, Vương Miểu “á” một tiếng, lăn lộn trên bàn.

Lục Dao nói, “Tôn Vũ đâu?”

Vương Miểu xoa đầu, “Thất tình, xin nghỉ một ngày.”

Cậu nói, “Vậy cậu có mang bài tập của tôi đến cho tôi không?”

Vương Miểu lấy cuốn vở trong hộc bàn ra.

“Làm xong hết chưa?” Lục Dao nhướng mày.

“Đương phải phải xong.” Vương Miểu nói, “Nếu không làm xong thì lý do hôm nay khiến cậu ta xin nghỉ không phải là thất tình đâu.”

Lâm Quân Huy chỉnh mắt kính, “Sẽ là tai nạn lao động.”

“Lục đại địa chủ” không thấy áy náy chút nào khi bắt ép “Tôn cải thìa” làm bài tập cho mình.

“Cậu ta thất tình mấy lần một ngày thế?” Lục Dao thuận miệng hỏi.

“Khó nói, nếu không tới mười lần thì cũng phải tám chín.” Vương Miểu nói, “Nhưng lần này thì khác, lần này là cậu ta đơn phương thất tình.”

Lâm Quân Huy mở miệng, “Anh Lục, anh có chơi game Truyền thuyết Dũng Giả không?”

Lục Dao chớp chớp mắt, không trả lời thẳng, “Sao thế?”

Lục Dao chơi game rất cừ, mọi người đều biết.

Cậu xưa nay không chơi game với bạn cùng lớp bao giờ: Mọi người cũng đều biết.

Mọi người không biết liệu cậu có chơi BS hay không, nhưng có thể chắc chắn là Lục Dao hẳn là có nghe nói tới một game siêu nổi như vậy.

“Tối qua, có một nữ streamer tuyên bố yêu đương với Trịnh Hoa chơi vai trò kiếm khách trong nhóm Diệu Linh.” Vương Miểu bổ sung, “Trước đây Tôn Vũ còn gửi mấy ngàn đồng cho nữ streamer này, hối hận liền thất tình.”

“A, tôi biết, cậu đang nhắc tới Tiên Tiên?” Ngô Thành hiểu ra, “Tôi cũng theo dõi cô ấy. Ôi! Ngực cô ấy siêu khủng!”

Lục Dao: ……..

“Nhưng tôi thích cả anh Nhiên nữa, chơi phải gọi là thần sầu, mấy cậu có xem đoạn phim tập hợp những pha chiến đấu suốt mấy năm nay của anh ấy không, má ơi, siêu bảnh!” Vương Miểu phát biểu ý kiến.

“Tin đó lên đầu bảng mấy ngày liền, tôi thấy chứ, không phải trại huấn luyện Thương Thủy đang tuyển thực tập sinh sao, tôi muốn đi thử xem sao.” Ngô Thành tí tởn cười.

“Cậu nghĩ với trình độ bị người ta đánh như chó của cậu có thể đi thi làm tuyển thủ chuyên nghiệp sao?” Lâm Quân Huy mở miệng, “Hay là cậu muốn vươn lên trình độ mới, bị tuyển thủ chuyên nghiệp đánh như chó?”

“Nói gì thế hả? Cậu muốn nhai đi nhai lại sai lầm của tôi bao lâu nữa đây?” Ngô Thành nổi giận.

“Nếu tới trại huấn luyện thì tính cậu bỏ học à?” Lâm Quân Huy hỏi.

“Tôi học dở như thế thì so với không học có gì khác nhau, chẳng bằng làm chuyện mình thích còn hơn.” Ngô Thành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Huống hồ trại huấn luyện của người ta mở mùa hè, đúng lúc nghỉ hè.”

“Cậu muốn đăng ký vào trại huấn luyện mùa đông à?” Lục Dao đột nhiên nói.

Ngô Thành hơi bất ngờ, “Không biết nữa, cứ đi thử xem sao, biết đâu lại giành được hạng nhất cũng nên.”

Lâm Quân Huy tàn nhẫn nói thêm, “Nên nhớ người ta là nhóm giành quán quân hai năm liền nhé.”

Lục Dao nghe đến thất thần.

A Mị tuôn một tràng tiếng Anh, vừa giảng vừa đi xuống dưới lớp, tịch thu cái khăn quàng cổ mà La Mạn Văn đang hồ hởi đan.

La Mạn Văn hét lên một tiếng thảm thiết.

Lục Dao nhíu mày, nhìn đống len đỏ trong tay A Mị, “Đó là gì thế?”

Mấy người đang thảo luận hăng say về game đều dừng lại.

“Theo em thấy thì đó chắc là giáo viên tiếng Anh.” Ngô Thành nói.

Lục Dao đạp cậu ta một cái, “Tôi hỏi thứ đồ trong tay cô ta ấy.”

“À, cái đó hả? Là len, gần đây trong lớp đang có phong trào đan len.” Lâm Quân Huy giải thích, “Tuần trước đã bắt đầu, con gái trong lớp đều đan.”

Lục Dao hờ hững nói, “Nhảm nhí.”

“Ha ha, nhảm nhí thì mới làm chứ, để gϊếŧ thời gian thôi, anh đoán coi mấy cậu ấy muốn tặng ai?”

Lục Dao không muốn nghe.

Tâm trí cậu chỉ có mỗi Lý Minh Châu, âu sầu thở dài.

Lý Minh Châu nói mà không giữ lời, rõ ràng đã nói sẽ không quên nhưng sáng ngủ dậy lại y hệt một gã Sở Khanh, quăng hết mấy câu tối qua nói cho chó ăn.

Lục Dao thầm nghĩ: Đàn ông đúng là không có ai đáng tin.

Ngô Thành và Lâm Quân Huy vội trao đổi ánh mắt.

Lâm Quân Huy ho khan một tiếng, “Anh Lục, có phải tâm trạng anh không tốt không?”

Lục Dao lạnh lùng nói, “Tâm trạng tôi rất tốt.”

Lâm Quân Huy nghĩ: Quào, trông Lục Dao như thế mà bảo là tâm trạng rất tốt thì chắc tổ tiên mình trong quan tài sẽ nhảy ra mất.

Cậu ta yên lặng quay đi.

Ngô Thành tiếp lời, “Anh Lục, anh cứ nói ra…..”

“Không hài lòng?” Mặt Lục Dao đen lại.

Ngô Thành: KO!

Hai người họ âm thầm ra phía sau ngồi.

“Lúc Lục Dao không vui thì mồm miệng độc địa lắm, hai thứ này có quan hệ mật thiết với nhau đấy.”

“Bình thường cậu ta nói chuyện không có lực sát thương lớn như vậy, có thể thấy được tâm trạng cậu ta hôm nay cực kỳ tệ.”

Ngô Thành vuốt cằm, “Tôi cảm thấy…. chuyện này có khả năng liên quan tới Lý Minh.”

Lâm Quân Huy, “Nếu không phải tôi hiểu rõ Lục Dao thì tôi còn tưởng cậu ta cong đấy.”

“Cậu nói xem sao đều là bạn bè mà quyền lợi và đãi ngộ chúng ta được hưởng lại thua xa người ta thế?” Ngô Thành buồn bực.

“Có lẽ địa vị trong lòng Lục Dao có liên quan tới giá trị nhan sắc.” Lâm Quân Huy nói.

Chuông hết tiết vang lên, La Mạn Văn vẫn than thở không ngớt.

Than tới mức lỗ tai Lục Dao phát đau.

Cậu bực bội nói, “Ai trong mấy cậu tới bảo cậu ta câm miệng đi?”

Ngô Thành khuyên can, “Anh chịu khó chút đi anh Lục, mấy lúc như thế này anh đừng chọc tụi con gái.”

Vương Miểu nói, “A Mị không phải thu có nửa cái khăn sao, đan cái khác là được chứ gì!”

Lâm Quân Huy làm mặt quỷ, “Cậu không biết à? La Mạn Văn đan khăn này để tặng cho người cậu ta thích. Nghe tụi con gái nói là nếu tặng khăn quàng cổ vào lễ Giáng Sinh có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu đó thì phải? Chắc định tỏ tình?”

“Nghe nhảm ghê!” Vương Miểu đẩy cậu ta một cái.

“Tôi lừa cậu làm gì, tôi đi hỏi giúp cậu.” Lâm Quân Huy gọi, “Này, La Mạn Văn, cậu đan khăn cho ai thế?”

La Mạn Văn đang bực mình, lườm Lâm Quân Huy một cái, “Liên quan cóc gì cậu!”

Lục Dao dựa vào ghế nghĩ thầm: Làm chuyện thừa thãi, cái đó mua ở đâu chả được?

Tên bàn bên vừa nghe, không đợi Lâm Quân Huy đáp đã nhiều chuyện nói, “Gớm! Ai mà không biết cậu tính tặng cho Lý Minh hôm trước dạy kèm cho cậu!”

Lục Dao lập tức ngồi ngay ngắn lại.

La Mạn Văn trợn mắt lên, “Sao hả? Cậu không vui à?”

Tên kia lại hừ một tiếng.

La Mạn Văn nói, “Tôi đã hỏi thăm rồi, người ta chưa có bạn gái, sao tôi không thể theo đuổi chứ? Hơn nữa trên diễn đàn nói, Lý Minh thích kiểu mẹ hiền vợ đảm……..”

Lục Dao ngồi sau nghiến răng kèn kẹt, cậu nghiêm túc hỏi, “Cái khăn rách ấy có ý nghĩa gì?”

“À, nếu quàng khăn thì sẽ bên nhau cả đời nên tụi con gái mới thích đan, mấy cậu ấy hay thích mấy thứ như thế.” Ngô Thành nói.

Lục Dao cao giọng, “Đan xấu vậy ai thèm, ra vỉa hè mua đại một cái mười đồng còn đẹp hơn cái này. Hơn nữa, mấy cái ý nghĩa chó má kia toàn là trên mạng bịa ra để lừa mấy đứa ngốc.”

Lục Dao lạnh lùng cười nhạo, “Hừ, mẹ hiền vợ đảm….. nhảm nhí.”

Ngô Thành, Lâm Quân Huy: Sao đột nhiên cậu ta nổi nóng vậy?

Giờ cơm trưa.

Lý Minh Châu vì chuyện sáng nay đạp Lục Dao xuống giường mà thấy hơi áy náy.

Lúc đó cô hơi hoảng nên mất bình tĩnh, giờ nghĩ kỹ lại thì thấy tối qua Lục Dao không những cõng cô say xỉn về nhà mà còn lo cho Tô Thiên Du, vì muốn cô ngủ ngon một chút nên mới để cô ngủ giường cậu.

Ai ngờ Lý Minh Châu vừa ngủ dậy đã đối xử với “ân nhân” như thế.

Huống hồ trên danh nghĩa cô vẫn là nam, Lục Dao coi cô như bạn bè, hai thằng con trai ngủ chung một đêm là chuyện quá sức bình thường.

Ngược lại cô phản ứng thái quá.

Tội lỗi, tội lỗi.

Lý Minh Châu lần đầu tiên cảm thấy áy náy trong đời, vì thế tới giờ ăn trưa cô đã làm một chuyện trăm năm khó gặp, tới tìm Lục Dao.

Lục Dao có quỷ trong lòng, nuôi tình cảm không thể nói ra với Lý Minh Châu, nên chỉ cần Lý Minh Châu cho cậu cục kẹo thì cậu liền buông vũ khí đầu hàng.

Lục Dao đi ăn với cô, ăn được một nửa thì đột nhiên hỏi.

“Lý Minh, có cô nào tỏ tình với cậu không?”

Lý Minh Châu tự nhiên gắp mấy món Lục Dao không thích để ăn, nhai hai lần rồi nuốt xuống.

“Sao hả? Có ai tỏ tình với cậu à?”

“Nhiều lắm.” Lục Dao nâng đũa lên gần miệng, do dự một lát rồi nói, “Tôi hỏi cậu này, nếu có người tỏ tình với cậu thì cậu sẽ nhận lời chứ?”

Lý Minh Châu nghĩ thầm: Đương nhiên là không! Tôi làm sao dám làm trễ nải con gái nhà người ta!

Nhưng cô nhớ tới xu hướng giới tính không rõ ràng của Lục Dao thì nghĩ bụng: Cậu ta có ý gì?

Song ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh mở miệng, “Xem thế nào đã, nếu là kiểu tôi thích thì tôi sẽ đồng ý.”

Lục Dao cả kinh nói, “Cậu có ý gì, cậu tính yêu sớm chắc!”

Lý Minh Châu bất đắc dĩ, “Cậu có tư cách nói thế với tôi?”

Lục Dao nói, “Cậu không được yêu sớm, cậu phải tập trung học hành.”

Lý Minh Châu nghĩ: Nhảm nhí.

Lục Dao nhai cơm mà như nhai rơm, chẳng biết ngon là gì.

Cậu chống cằm hỏi tiếp, “Vậy cậu thích kiểu người như thế nào?”

Lý Minh Châu ngạc nhiên, tự nhủ: Dù sao cũng không phải kiểu như cậu.

“Dịu dàng hiền thục, hiểu chuyện ngoan ngoãn, nghe lời thiện lương, thành tích học tập xuất sắc, quan trọng nhất là phải đảm đang, tốt nhất là nên biết làm chút đồ thủ công.” Lý Minh Châu liệt kê một lượt tất cả những tính cách trái ngược với Lục Dao.

Lục Dao bỗng nhớ tới mấy lời La Mạn Văn nói trong lớp sáng nay: Lý Minh Châu thích kiểu mẹ hiền vợ đảm.

Cậu thầm giận dữ mà nghĩ: Cậu ta quả nhiên thích kiểu mẹ hiền vợ đảm! Cái đồ…. đồ trai thẳng ung thư!

“Đồ thủ công gì? Khăn quàng cổ à?” Lục Dao khịt mũi coi thường, “Cái đó có gì tốt chứ, tôi thích người có tính cách hoạt bát.”

Lý Minh Châu không hề “hoạt bát” tự giác nghĩ thầm: Cậu thích kiểu người như thế nào thì liên quan gì tới tôi đâu.

Nhưng miệng cô lại nói trái ngược hẳn, “Thế à? Tôi lại cảm thấy biết đan khăn rất tốt, biết đan khăn thì chắc chắn rất đảm đang.”

Lục Dao: …… Logic quái gì thế!

Lục Dao không phục, “Khăn mua ở đâu mà chẳng được, có điên mới tự mình đan! Cậu tùy tiện quá, nếu ai đó cầm khăn tới tỏ tình với cậu chẳng lẽ cậu nhận lời luôn chắc!”

Lý Minh Châu cười ha hả, quái gở đáp, “Tất nhiên tôi sẽ đồng ý.”

Cô còn chém thêm nhát nữa, “Nếu ai có lòng tự đan khăn cho tôi như thế chẳng phải yêu tôi đến chết à.”

Lục Dao: ….

Bữa cơm này kết thúc không mấy vui vẻ.

Chạng vạng, tan học, tại cửa hàng len.

Nữ sinh trường Trung học số Một ra vào tấp nập, mua len họ thích.

Bỗng có một thiếu niên mặc đồ kín mít, đeo khẩu trang đội mũ, lén lén lút lút đi vào từ cửa hông.

Tên này như ăn cướp mà vội vã ném một đống len vào bịch rồi thì thầm nói với chủ cửa hàng: “Tính tiền.”

Chủ cửa hàng thấy cậu không giống như tới mua len mà như tới ăn cướp, sợ tới mức run lên, rề rà không làm gì.

Tên “người xấu” sốt ruột lặp lại lần nữa, “Tính tiền!”

Nữ sinh bốn phía nhìn tên con trai duy nhất trong cửa hàng len với ánh mắt kinh ngạc.

Chủ cửa hàng nơm nớp sợ hãi nhận tiền, chỉ mong tổng cổ tên thần chết này đi thật nhanh.

Nhưng “thần chết” ra khỏi cửa được hai bước lại quay lại, dựa vào quầy, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“….. Chỗ cô bán len, vậy có bán giáo trình dạy đan khăn không?”