Edit: Packha03
Buổi sáng hôm sau cho đến khi bảy giờ rưỡi, Tề Duyệt cũng không thấy Thẩm Mục Thâm đến.
Một tuần có một vài cuộc họp đột xuất cũng là điều bình thường, cho nên Tề Duyệt không có nghĩ gì nhiều.
Cho đến khi bữa cơm chiều, Thẩm Mục Thâm cũng cũng không đến, cũng không có nhắn tin lại gì cho Tề Duyệt.
Sau khi đã chuẩn bị xong bữa cơm tối, Tề Duyệt theo lễ phép nhắn tin qua cho Thẩm Mục Thâm hỏi hắn có muốn đến ăn cơm không. Nhưng đợi một hồi cũng không có tin nhắn trả lời lại, cho nên Tề Duyệt trực tiếp gọi điện thoại qua.
Qua mấy hồi đổ chuông mới có người bắt máy.
"Alo, ai vậy?" Tiếng nói của Thẩm Mục Thâm khàn khàn nặng nề, giống như là thiếu nước.
"Thân thể của anh không thoải mái à?" Nghe giọng nói, có khả năng bị bệnh rồi.
"Ừ, nhiệt độ hơi cao, đang nằm nghỉ ngơi."
Không chỉ có giọng nói giống như bị bệnh, ngay cả cách trả lời cũng giống.
Nếu là lúc bình thường hỏi Thẩm Mục Thâm liệu thân thể hắn không thoải mái hay không. Nhất định bạn sẽ nhận được một câu trả lời khinh thường rằng:
-- Xin hỏi cô nhìn thế nào mà cảm thấy thân thể tôi không thoải mái?
Hiển nhiên, phối hợp trả lời như vậy, quả thật là bị bệnh rồi.
Người được xưng là "thượng đế" cũng có lúc bị bệnh, thật sự đáng ngạc nhiên.
"Đã đo nhiệt độ chưa, hiện tại anh cảm thấy thế nào rồi?" Dù sao cũng là hàng xóm với nhau, đối với một người bị bệnh, giọng nói của Tề Duyệt cũng nhu hòa đi.
"Không đo, nhưng trước mắt mà nói, có lẽ vẫn sống được."
... Mới vừa rồi cảm thấy hắn phối hợp, không quá ba câu đã lộ ra bản tính.
"Anh có thể ra mở cửa được không? Tôi đang đứng ngoài cửa."
Thẩm Mục Thâm ngây ra một lúc, tắt điện thoại di động, ánh mắt nhìn về phía cửa, cầm lấy khẩu trang trên bàn đeo lên mặt rồi mới đi ra mở cửa.
Tề Duyệt đợi nửa ngày, vừa mở cửa ra, chỉ thấy Thẩm Mục Thâm đang mặc đồ ở nhà, tóc tai tán loạn, còn mang theo khẩu trang. Tuy rằng tinh thần trạng thái không được tốt, nhưng bệnh tình không quá mức nghiêm trọng.
"Có chuyện gì không ?"
"Anh đã uống thuốc chưa?" Tề Duyệt hỏi.
"Buổi sáng ngủ dậy liền phát sốt, chưa ra khỏi cửa." Bởi vì là phát sốt, giọng nói Thẩm Mục Thâm so với thường ngày trầm thấp và hơi khàn khàn.
"Vậy Tống thư ký đi đâu rồi?"
Nghe được ba chữ "Tống thư ký", Thẩm Mục Thâm cười lạnh một tiếng: "Tôi cũng rất thắc mắc tính chuyên nghiệp làm việc của anh ta, gọi điện không thấy bắt máy."
Tề Duyệt trầm mặc, cô cảm thấy có lẽ do buổi tối hôm kia hắn ăn mặc phong phanh cho nên dẫn đến cảm sốt.
Thẩm Mục Thâm nhìn nhìn Tề Duyệt, nói: "Trên mạng đều nói phụ nữ mang thai sức đề kháng rất thấp. Mấy ngày tới không cần chờ cơm tôi."
Tề Duyệt gật gật đầu: "Vậy anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, uống nhiều nước nóng một chút. Tôi không quấy rầy anh nữa."
Thẩm Mục Thâm sửng sốt, không ngờ phản ứng của Tề Duyệt lại quyết đoán như vậy. Chờ hắn phản ứng lại, cũng chỉ còn bóng lưng của Tề Duyệt.
Tâm trạng có chút nặng nề, quay về phòng ngủ, tiếp tục ngồi trước máy tính, vùi đầu làm việc.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, có người đến gõ cửa. Sau khi Thẩm Mục Thâm đánh xong chữ cuối cùng, rồi mới đi mở cửa.
Mở cửa, bên ngoài không lấy một bóng người, nhưng vừa cúi đầu xuống, trên mặt đất có một cặp l*иg cháo nóng hổi, bên cạnh còn có hộp thuốc cảm sốt, một hộp nhiệt kế cùng với một tờ giấy.
Đôi môi chậm rãi hiện lên ý cười.
"Nữ nhân khẩu thị tâm phi*."
*口是心非: Miệng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo.
Cúi người xuống, cầm tờ giấy lên. Khi đọc nội dung ghi trên tờ giấy, khóe miệng đang cười chậm rãi cứng ngắc.
【 Tôi thật ra vẫn còn lương tâm, cho nên Thẩm tổng cũng nên quan tâm đến Tống thư ký một chút. Tôi nghĩ anh ta sẽ rất cảm động. 】
...
Thời điểm quan tâm hắn còn nghĩ đến Tống thư ký.
Được, Tề Duyệt đã kêu hắn "quan tâm đến Tống thư ký", hắn cũng nên quan tâm đến nhân viên mình một chút.
Sau khi trở về phòng, Thẩm Mục Thâm thân thiết nhắn tin qua Wechat "an ủi" Tống thư ký.
【Thân thể không tốt, nên uống nhiều nước ấm một chút. 】
Nhìn những chữ trên màn hình di động, Thẩm Mục Thâm cười lạnh.
Ngay sau đấy, nhận được tin nhắn trả lời của Tống thư ký.
【Cảm ơn Tề tiểu thư đã quan tâm. 】
Hệ thống có chức năng mặc định, Tống thư ký cũng có kỹ năng mặc định kỳ diệu như thế.
Dù sao người quan tâm anh ta tuyệt đối không thể là ông chủ của anh ta được.
Thẩm Mục Thâm hơi nhíu mày, trực tiếp gửi giọng nói qua.
"Tống thư ký, thân thể không tốt, nên uống nhiều nước một chút, một ly không đủ thì uống một thùng vậy."
Giọng nói trầm thấp, đọc rõ từng chữ một khiến người đang nằm trên giường dưỡng bệnh như Tống thư ký lạnh buốt người.
Như thế nào lại là Phó tổng của anh ta?! Trưa nay anh ta cũng đã thành tâm xin lỗi, đột nhiên nay nhận được một trận "an ủi" đặc biệt như thế khiến lòng anh ta hoang mang rối loạn...
Hơn nữa giọng điệu an ủi còn dùng ý tứ uy hϊếp này là thế nào? Chẳng lẽ sếp anh ta bị cái gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
***
Liên tiếp bốn ngày, Thẩm Mục Thâm đều chưa từng sang nhà cô ăn cơm, Tề Duyệt coi như là tuân thủ hứa hẹn, buổi sáng mỗi ngày đều đem bữa sáng tới ngoài cửa nhà hắn. Giống như lời hắn nói, cảm sốt rất dễ truyền nhiễm, đặc biệt sức đề kháng của phụ nữ mang thai tương đối kém. Bởi vậy cho nên Tề Duyệt cũng rất nghiêm túc nghe lời "đề nghị" của hắn.
Để bữa sáng trước cửa phòng, sau đó gửi tin nhắn Wechat nhắc nhở hắn.
Buổi sáng ngày thứ tư, Thẩm Mục Thâm trả lời tin nhắn Wechat. Nhìn đến bữa sáng ngoài cửa, mày nhịn không được giật giật.
Đã không còn phát sốt nữa, Thẩm Mục Thâm cầm lấy bữa sáng trên tay, đi đến căn phòng đối diện, gõ gõ cửa.
Tề Duyệt mở một khe cửa, ló đầu ra nhìn thấy Thẩm Mục Thâm mấy hôm hôm không gặp. Thoạt nhìn tinh thần không có gì khác biệt, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Anh hết bệnh rồi?"
Thẩm Mục Thâm nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt ra lần nữa.
"Tề Duyệt, mấy ngày trước tôi còn nhịn, nhưng mà..." Đem bữa sáng đưa đến trước mặt Tề Duyệt, nghiến răng từng chữ nói: "Nhưng cô không biết cách làm này giống như đang nuôi cái gì không?"
Tề Duyệt ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
"Ý của anh là, anh cảm thấy cách tôi đưa bữa sáng cho ảnh, giống như đang nuôi thú cưng?" Tề Duyệt nhìn Thẩm Mục Thâm từ đầu đến cuối, sau đó che miệng cười.
"Thú cưng lớn như vậy, miệng còn độc nữa, ai dám nuôi chứ?"
Thẩm Mục Thâm nở nụ cười lạnh: "Tề Duyệt, miệng của cô đúng là lanh lợi không ít."
Tề Duyệt mỉm cười: "Cám ơn, đều là học hỏi Thẩm tiên sinh, không cần khách khí."
Mở cửa, hỏi: "Anh hết bệnh rồi, tiếp tục đến chỗ tôi ăn cơm sao?"
Thẩm Mục Thâm cầm bữa sáng đi vào, nói: "Nơi ở quá nhỏ, lại không có phòng khách, ăn cũng không có mùi vị gì."
Hắn đang nói nơi ở hiện tại.
Tề Duyệt đem cửa đóng lại, "Vậy anh còn không nhanh chuyển về chỗ ở cũ đi."
Thẩm Mục Thâm đi đến trước bàn ăn, ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa sáng, không câu nệ hành vi tiểu tiết, thật giống như coi nơi này là nhà của hắn vậy.
Cách ăn tao nhã, không quên trả lời: "Một ngày hai bữa đều không cần suy nghĩ, tôi tại sao lại muốn chuyển đi."
... Chẳng lẽ hắn đã quên trên cơ bản đều là Tống thư ký suy nghĩ cho hắn sao?
Lúc hắn ở một mình cũng không thấy hắn bận tâm suy nghĩ cái quần què gì cả mà?!
Thẩm Mục Thâm ăn bữa sáng, Tề Duyệt ngồi trên sofa đọc sách, hòa hợp lại hài hòa kỳ diệu.
Ánh mắt dừng trên người Tề Duyệt đang nghiêm túc đọc sách, Thẩm Mục Thâm cảm thấy bản thân đang bị quỷ ám.
Rõ ràng hắn chán ghét nơi ở hiện tại nhưng lại rất vừa lòng ở nơi này.
Buông cái muôi, tay để trên trán, nhìn Tề Duyệt.
Tề Duyệt thật sự càng nhìn càng khiến hắn không rời mắt được. Từ đầu đã cảm thấy thuận mắt, bây giờ nhìn lại càng thấy Tề Duyệt xinh đẹp.
Packha: Đây chính là trong mắt người tình hóa Tây Thi trong truyền thuyết =))))
Lần cuối cùng hắn cảm thấy một nữ nhân xinh đẹp là lúc nào nhỉ? Hình như là lúc hắn tám tuổi, khi đó mẹ của hắn vừa qua tuổi ba mươi.
Tề Duyệt đọc sách, liền cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nhu hòa lại chuyên chú kia đang nhìn cô.
Thẩm Mục Thâm bình tĩnh thong dong thu hồi lại ánh mắt, đem chén cháo còn thừa cầm về.
"Cháo ăn xong rồi."
Tề Duyệt nhìn nhìn bát, sau đó không xác định hỏi hắn: "Anh vừa mới nhìn tôi?"
Thẩm Mục Thâm không che giấu gật đầu, nói "Đúng vậy."
"Vì sao...?"
Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua gương mặt của cô, nghiêm túc đánh giá, "Chính là chợt nhận ra nhìn cô thấy cảnh đẹp ý vui."
...
Sợ nhất chính là loại không khí đột nhiên yên tĩnh không một tiếng động.
Tề Duyệt lộ ra thần sắc phức tạp, nửa phút sau phản ứng lại, hơi cân nhắc nói, "Có phải lúc anh phát sốt, khiến đầu óc hỏng rồi phải không?"
"..."
Cái gì cũng không nói, trực tiếp đẩy ra ghế ra, đứng lên, đi tới cửa.
Thẩm Mục Thâm đi ra cửa, xoay người lúc đóng cửa, đối với Tề Duyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lần sau, đừng nghĩ đến chuyện tôi sẽ nói một câu "khen ngợi" nào với cô."
Tề Duyệt: "..."
Không lẽ cô vừa nói cái gì không đúng? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy lời nói của hắn khi nãy có bao nhiêu dọa người sao?"
Tề Duyệt đột nhiên cảm thấy cả người run lên, nếu không cô làm sao lại nghe được lời "khen ngợi" của Thẩm Mục Thâm được chứ? Tuyệt đối không giống người bình thường chút nào!!!
~ Hết chương 42 ~