Cần Bao Nhiêu Duyên Phận Để Ta Gặp Nhau

Chương 12: Bỏ đi

Hà Anh đem một tách trà đi vào phòng của Ngôn Hy, nhẹ giọng

– Ngôn Hy, nghỉ ngơi chút đi

Bị ôn nhu làm cho không đề phòng, Ngôn Hy hạnh phúc nhận lấy tách trà, uống cạn

– Hôm nay không phải nàng nói có việc sao ?

Hà Anh gật đầu, vốn định cùng Mộc Tử hạ phàm nhưng hiện tại còn có chuyện cấp bách hơn

– Ta chỉ muốn hỏi một chuyện

Kéo Hà Anh ngồi vào lòng mình, Ngôn Hy hỏi

– Có gì không yên tâm sao ?

Hà Anh dựa vào người Ngôn Hy, nghiêng đầu lên nhìn người đang ôm mình

– Chúng ta sắp thành thân rồi, ta chỉ muốn biết ngươi có gì giấu ta không ?

Ngôn Hy chột dạ, tuy nhiên vẫn muốn đợi đến khi thành thần thì mới từ từ giải quyết

– Đương nhiên là không rồi

Hà Anh nở nụ cười lạnh, rời khỏi vòng tay của Ngôn Hy

– Được rồi ngươi tiếp tục công việc đi, ta đi trước

Ngôn Hy đi đến nắm tay Hà Anh

– Ta tiễn nàng

Đêm đó, Ngôn Hy nằm mơ về những năm tháng ở trần gian cùng Hà Anh. Bao nhiêu thương nhớ đều tích tụ trong giấc mơ, mơ màng gọi tên người mình vẫn luôn nghĩ đến

– Tuệ Mẫn

Bên ngoài, gương mặt Hà Anh lạnh lùng, tâm cũng lạnh xuống, cười khẩy rồi bỏ đi. Nàng chính là không thể tha thứ cho người giả dối với nàng. Hôm nay, nhân lúc cả hai đều chưa lúng quá sâu, nàng nhất quyết đoạn tuyệt mối nhân duyên này.

Hà Anh về nhà thì gặp Thiên Vũ đang đứng đợi bên ngoài, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn rồi đi vào trong.

Thiên Vũ biết kế hoạch đã thành công, mỉm cười đi theo sau, chợt Hà Anh lên tiếng

– Phiền ngươi chuyển lời lại với thiên đế là ta muốn … huỷ hôn …

Hai từ huỷ hôn này, Hà Anh không nghĩ là sẽ khó nói tới vậy, nhưng chính là vẫn phải thốt ra.

Thiên Vũ gật đầu

– Được

Buổi chiều, Mộc Tử thu dọn ít đồ muốn đi đâu đó cho yên tỉnh, nàng không thể tịnh tâm suy nghĩ được nếu như ngày nào cũng gặp Khả Vi. Bên ngoài, Mộc Tử vốn muốn tìm Hà Anh để tạm biệt, cũng không ngờ Hà Anh lại có ý đi cùng nàng

– Ngươi không phải tháng sau sẽ cùng thiên đế thành thân sao ?

Bạch Hà Anh lắc đầu

– Huỷ hôn rồi

Mộc Tử trợn mắt như không tin, huỷ hôn mà người này còn ung dung như vậy, người kia cũng không thấy đâu

– Ngươi gần đây thật biết đùa đi

Hà Anh một bộ dạng đáp

– Ta chưa từng nói chơi

Nhìn Hà Anh, Mộc Tử cũng không dám nghĩ là nói cho vui nữa, liền quan tâm hỏi

– Hai người sao vậy ?

Tuy nhiên, Hà Anh chỉ đáp lại lời ngắn gọn

– Ta không thích kẻ lừa gạt

Dặn dò Mộc Ngư vài câu rồi Hà Anh cùng Mộc Tử biến mất. Mộc Ngư theo Hà Anh đã lâu, hôm nay không nhìn ra được tâm trạng của chủ tử mình, thật sự kiến Mộc Ngư lo sợ.

Suốt đường đi, Mộc Tử cũng không hỏi thêm điều gì, chỉ nghĩ Hà Anh đã biết Ngôn Hy là nữ nhân nên mới tỏ thái độ như vậy. Bởi vì Mộc Tử hiểu rõ Ngôn Hy, Ngôn Hy sẽ không lừa gạt Hà Anh chuyện gì ngoài chuyện thân phận và chuyện của hai trăm năm trước. Thôi thì cứ để Hà Anh từ từ chấp nhận rồi sẽ thay Ngôn Hy nói chuyện với nàng.

Cứ như vậy, hai nữ nhân xinh đẹp cùng nhau hạ phàm, mỗi người đều mang theo một mâu thuẫn, buồn bực trong lòng.

Ngôn Hy sau khi nghe Hà Anh muốn huỷ hôn, lập tức đến tiên giới tìm nàng. Chỉ là khi vừa đến nơi ở của Hà Anh, Ngôn Hy chỉ thấy Khả Vi đang thất thần đi ra

– Sao vậy ?

Khả Vi hành lễ với Ngôn Hy rồi chán nãn nói

– Mộc Tử với công chúa hồ tộc hôm qua đã hạ phàm, không ai biết họ đi đâu

Trong lòng Khả Vi tự hiểu rõ là Mộc Tử đang tránh mặt mình, nếu nàng không muốn mình mỗi ngày tới đây thì có thể nói một tiếng, Khả Vi sẽ không thường xuyên phiền nàng. Mộc Tử đang có thai còn đi lung tung như vậy, khiến Khả Vi không thể yên lòng.

Ngôn Hy nghe liền nhíu mày, chạy vào tìm Mộc Ngư

– Trước khi công chúa đi có nói gì không ?

Mộc Ngư thành thật

– Điện hạ chỉ nói nếu bệ hạ đến thì bảo ngài về đi, điện hạ không muốn gặp lại ngài nữa

Cùng lúc này Bạch Chí Quân ngoài cửa đi vào, gọi Ngôn Hy

– Thiên đế

– Thượng thần

Bạch Chí Quân cho Mộc Ngư lui đi, ngồi xuống cùng Ngôn Hy nói chuyện

– Hà Anh sẽ không đột nhiên muốn huỷ hôn gây rối loạn thiên giới, ngươi thật sự không biết chuyện gì ?

Ngôn Hy lắc đầu

– Hôm trước nàng vẫn còn rất vui vẻ

Bạch Chí Quân liền hỏi

– Chuyện đó, nó đã nhớ lại chưa ?

– Có lẽ là chưa, nếu nhớ lại, dù có tức giận vẫn sẽ tìm ta mắng một trận rồi mới bỏ đi

Thấy hợp lý nên Bạch Chí Quân không biết nên nói gì tiếp theo, rốt cuộc là vì sao muội muội hắn sinh khí đây.

Ngôn Hy trở về thiên cung nhưng không có tâm trạng gặp ai, buồn chán ngồi trong phòng không biết làm sao tìm lại Hà Anh, trừ khi có nguy hiểm tác động lên chiếc vòng thì Ngôn Hy mới biết nơi nàng đang ở

– "Nàng không hài lòng chuyện gì, không thể cùng ta nói chuyện hay sao ?"

Trong một hang động nhỏ, Triết Hàn phải mất gần một tháng để dùng chân thân của hắn hoà vào làm một với trân châu đen, viên trân châu liền có thêm một phần sức mạnh to lớn. Sau khi thành công, hắn lập tức dùng trân châu đen tìm vị trí của Hà Anh.

Từ ngày Mộc Tử và Hà Anh bỏ đi cũng đã hơn ba tuần, Khả Vi cùng Ngôn Hy thường xuyên hạ phàm để tìm hai người họ. Tuy nhiên đi đến đâu cũng không thấy dấu vết

– Thiên đế, ngươi thân với Mộc Tử như vậy chẳng lẽ ngươi không biết nơi nàng thường đến sao ?

Ngôn Hy nhướng mày, người kia yêu nhiều riết lú hay sao

– Ngươi cũng biết Mộc Tử tránh mặt ngươi, còn có Hà Anh đi cùng. Hai người đó sao có thể đến nơi thường xuyên đến

Khả Vi thở dài, không biết Mộc Tử nàng có khoẻ không, có ăn uống đầy đủ không, trong bụng nàng còn có một tiểu thần tiên a, trần gian lại nhiều yêu tinh ẩn nấp, bọn chúng sẽ đánh hơi tìm tới để hút tiên khí của đứa bé.

Song, Ngôn Hy cũng đang lo sợ điều tương tự. Tổ tiên của lũ yêu tinh đều bị Hà Anh một đêm đánh chết, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm nàng báo thù. Trần gian lúc này thật sự không thích hợp để Hà Anh lưu lại.