Chuyện Ta Không Biết

Đôi lời cảm nghĩ

Thời điểm mình đọc được bộ truyện này thì tác giả đã viết xong toàn bộ. Sau đó thì mình quyết định edit. Cho nên có rất nhiều cảm xúc và suy nghĩ mà mình ko có cơ hội để bày tỏ về bộ truyện này. Vì vậy mình xin dành bài đăng này để làm việc đó, chỉ là cảm nghĩ cá nhân, nói là “đôi lời”, nhưng chắc chắn sẽ rất dài, các bạn thích thì đọc còn ko thì cứ bỏ qua ^^

Đầu tiên phải nói rằng, khi mình đọc được bộ truyện này, mình khá là ngạc nhiên. Bởi Ninh Viễn viết cũng nhiều, nhưng những truyện trước đó mình cảm giác đều ko có chiều sâu, ngoại trừ 2 bộ sau này là “Thực sắc” và “Có chuyện muốn nói với ngươi” coi như khá ổn. Với “Chuyện ta không biết“, các độc giả trung thành của Ninh Viễn ở Tấn Giang cũng bình luận rằng, “rất khác với phong cách viết trước đây của Ninh Viễn”, mình cũng đồng ý. Trước đó lẽ ra dự định edit bộ “Có chuyện muốn nói với ngươi”, dù hơi miễn cưỡng (vì mình ko thích bạn công trong truyện này cho lắm) nhưng được cái cốt truyện khá hấp dẫn; rốt cuộc chưa kịp edit thì đọc được bộ này, đổi ý ngay và luôn.

Ngay từ đầu, cái cách Ninh Viễn tạo dựng tình huống câu chuyện khá tốt, khiến người ta tò mò phải đọc tiếp. Đề tài về linh dị, yêu ma quỷ quái cũng ko ít người viết, nhưng cái hay của Ninh Viễn ở đây chính là những tình tiết đan xen giữa người và quỷ, 2 thế giới cùng tồn tại song song, nhân gian ko chỉ tươi sáng mà còn có mặt đen tối, âm phủ một màu u ám nhưng có đôi chỗ cũng “bình thường và hiện đại” như ở nhân gian, và đặc biệt giống như 1 bạn nào đó đã comment, tác giả “mượn chuyện quỷ để nói chuyện người”. Thông qua cuộc phiêu lưu tìm ra chân tướng cái chết của nhân vật chính, tác giả gửi gắm rất nhiều thông điệp về con người, tình yêu và cuộc sống, một cách tinh tế và sâu sắc. Tất nhiên, với cốt truyện và tình tiết phức tạp thế này, có đôi chỗ viết chưa hợp lý, hơi gượng ép, thiếu ăn khớp… là ko thể tránh khỏi. Đối với mình, về tổng thể, đây là một bộ truyện hay, cũng là bộ truyện thành công của Ninh Viễn.

Mình muốn nói nhiều hơn 1 chút về tuyến nhân vật chính, Du Hân Niệm – Phó Uyên Di – Lô Mạn. Có lẽ đa số mọi người đọc xong truyện này đều cảm thấy tiếc nuối cho mối tình Lô x Du. Quả thật tác giả xây dựng hình ảnh Lô Mạn quá đẹp, 1 hình mẫu người yêu hoàn mỹ. Toàn tâm toàn ý cho cuộc tình 10 năm, để rồi kết thúc trong cay đắng. Từ đó khiến người ta nhìn sang tuyến tình cảm Phó x Du, ko khỏi so sánh, cảm thấy nó phát triển quá nhanh, thiếu sâu sắc. Có lẽ mỗi người một cảm nhận, cũng tùy theo sự từng trải của từng người.

Riêng mình cảm thấy, Lô Mạn là 1 người yêu hoàn hảo, chu đáo, chung thủy, nhưng có 1 điểm ko biết phải gọi là ưu điểm hay khuyết điểm, là nàng tâm tư quá kín đáo, làm cho ngay cả người yêu cũng ko nắm bắt được nàng, hoặc có lẽ chính là do Du Hân Niệm thời trẻ quá hời hợt, ko hiểu hết được Lô Mạn. Lô Mạn bỏ ra quá nhiều, còn Du Hân Niệm như 1 đứa trẻ gần như chỉ biết hưởng thụ. Mặc dù biết rằng ko thể so sánh ai bỏ ra nhiều hơn ai trong 1 mối quan hệ, nhưng chí ít thì đôi bên đều phải ghi nhận được tâm sức của đối phương. Vậy mà chỉ đến khi chết đi, ngồi xem lại “đoạn phim nhân sinh” của mình, Du Hân Niệm mới nhận ra được điều đó. Tình cảm 10 năm của 2 người, vui vẻ ngọt ngào đủ đầy, nhưng ko thiếu những hiểu lầm và hoài nghi. Cũng vì điều đó, lúc Du Hân Niệm trở lại nhân gian, mất đi 1 phần ký ức, nàng mới có thể hoài nghi chính người yêu của mình. Là nàng vốn dĩ ko có quá nhiều niềm tin ở Lô Mạn. Cảm giác mối quan hệ giữa 2 người có phần gượng ép, mỗi người đều cố gắng gượng ép bản thân để duy trì tình yêu này. Cho nên mình cảm thấy, dù ko bị cái chết đột ngột chia lìa, thì mối quan hệ giữa 2 người cũng sẽ ko bền vững, còn nếu vẫn duy trì được với tính khí đại tiểu thư của Du Hân Niệm, thì Lô Mạn quả thật là thánh nhân, phi thực tế rồi. Mình đã từng trải, 1 tình yêu như vậy, thực sự rất mệt mỏi.

Có người lại nói, kết cục dành cho Lô Mạn giống như 1 sự ban phát, khi ban cho nàng một Tương Tranh Thanh. Tác giả ko nói nhiều về tính cách của Tương Tranh Thanh, nhưng rõ ràng, nàng ko xấu, tính tình ko tệ, ít nhất là đối với Lô Mạn. Nếu tính đúng theo thời gian thực tế, Du Hân Niệm yêu Lô Mạn 10 năm, thì Tương Tranh Thanh đã yêu đơn phương Lô Mạn suốt 15 năm. Nàng dù làm cái gì, cũng chỉ mong muốn 1 nụ cười của Lô Mạn. Dù biết Lô Mạn vẫn ko quên được người yêu cũ, nàng vẫn một mực đi theo bên cạnh Lô Mạn, ko quấy ko nháo ko đòi hỏi, tận tình và chu đáo. Nàng dù có nhận rõ sự thật, có tủi thân, nhưng vẫn ko buông bỏ, sự cố chấp này khiến người ta chán ghét nhưng cũng khiến người ta tiếc thương. Ngược lại, Lô Mạn ở bên cạnh nàng có phải là 1 sự ban phát, 1 sự thương hại? Ban đầu có lẽ là có đấy. Nhưng ở thời điểm hơn 5 năm sau, cũng ko ai nói rõ. Có lẽ Lô Mạn cũng yêu nàng, thực sự, mình ko tin Lô Mạn ko động tâm, nhưng cái bóng của Du Hân Niệm, hay đúng hơn là nỗi day dứt về cái chết bí ẩn của Du Hân Niệm vẫn luôn ám ảnh Lô Mạn, khiến nàng ko thể bỏ xuống được. Có lẽ trước đó, nàng cảm thấy có lỗi với Du Hân Niệm, cũng cảm thấy có lỗi với Tương Tranh Thanh, cho nên thái độ của nàng đối với mọi thứ đều mập mờ. Cho đến khi mọi chuyện được giải quyết, hoặc là trước đó nữa, lúc Lô Mạn đến viếng mộ Du Hân Niệm, Lô Mạn mới chính thức quyết định khởi đầu một cuộc sống mới. Làm cho nàng quên đi Du Hân Niệm, cũng ko hẳn là 1 sự tàn nhẫn.

Mối tình đầu thường đẹp, nhưng thường ko dài lâu. Thực tế chính là như vậy. Nếu so với tình huống Lô Mạn là hung thủ thật sự, thì mình cảm thấy Ninh Viễn lựa chọn kết cục này mới là rất hay, có thể khiến người ta day dứt và tiếc nuối mãi.

Trở lại với cặp đôi Phó x Du. Có lẽ do truyện miêu tả hành động và suy luận là chủ yếu, phân đoạn tình cảm nếu tính ra tỉ lệ thì chiếm rất ít, 2 bạn lại gặp gỡ quen biết chỉ trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, nên nhiều người đọc sẽ cảm thấy diễn biến tình cảm của 2 bạn quá nhanh, hơn nữa là Du Hân Niệm vẫn chưa hoàn toàn quên được Lô Mạn.

Nhưng có lẽ ở vị trí của editor thì sẽ có cảm nhận sâu hơn so với người đọc, bởi vì mình phải đọc thật kỹ rất nhiều lần, thấm từng câu từng chữ, từng chi tiết của truyện (dám chắc đa số bạn chỉ đọc lướt thậm chí bỏ qua 1 vài phân đoạn cảm thấy dài dòng ko thích), nên mình cảm thấy tác giả viết diễn biến tình cảm của 2 nhân vật chính rất chậm, nhưng là đủ chậm và hợp lý.

Ko nói tới Phó Uyên Di nhất kiến chung tình, vốn dĩ đã có ý đồ từ đầu với người kia. Cái khó chính là diễn biến tâm tư của Du Hân Niệm. Rõ ràng, nàng có hảo cảm với Phó Uyên Di, nhưng lại rất rụt rè, nàng tò mò hiếu kỳ về người kia, nhưng lại rất lễ độ ko hề mở miệng hỏi. Hai người luôn chừa cho nhau ko gian riêng, ko ai dám tiến tới 1 bước, ko dám chạm đến điểm mấu chốt của đối phương. Cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ, dù biết rõ hảo cảm dành cho đối phương từng ngày tăng dần, dù đoán được tình cảm của đối phương, nhưng Du Hân Niệm ko muốn đối mặt, cũng ko dám đối mặt, bởi bóng ma mà Lô Mạn tạo cho nàng quá lớn, bởi nàng nghĩ đến thời gian hạn hẹp ở nhân gian, nàng lo sợ được mất, nàng sợ chia ly, cho nên ko dám bắt đầu. Cho đến khi thực sự đối mặt sinh tử, nàng mới vỡ lẽ, mới bất chấp, mới dám làm theo bản năng của mình.

Thời gian ngắn ngủi ko có nghĩa là ko sâu sắc, ko phải là yêu. “Đừng nói cảm kích không tính là tình cảm, đừng nói tâm động không tính là tình yêu” – đây là điểm khởi đầu cho tình yêu của nàng dành cho Phó Uyên Di, trải qua bao biến cố, nàng mới thật sự hiểu rõ lòng mình. Giống như Phó Uyên Di lần đầu tiên bị nàng hấp dẫn là bởi vì nàng… đẹp, nhưng đó dù sao cũng chỉ là ấn tượng ban đầu, Phó Uyên Di yêu nàng ko chỉ vì diện mạo, mà còn vì nội tâm nàng phong phú, nàng lương thiện, nàng chính nghĩa. Tình yêu giữa 2 người là cả một quá trình, cho dù ko dài bằng mối tình đầu, nhưng ngọt ngào cay đắng phong ba bão táp gì cũng có đủ, đã khẳng định chính là tình yêu, thì ko thể mang ra so sánh được. Nhận xét bên nào sâu sắc hơn, đều là sự thiên vị trong cảm nhận của mỗi người.

Nếu nói về xây dựng tính cách và hình ảnh nhân vật, thì thành công của tác giả ko phải là Lô Mạn, hay Phó Uyên Di, mà theo mình chính là Du Hân Niệm. Du Hân Niệm xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, giàu có, hiếu thảo, nhưng nàng ko hề hoàn hảo, ko hề phi thực tế. Nàng bốc đồng, nóng tính, kiêu ngạo, cũng có chút tà ác tiềm ẩn. Người ta đẩy nàng 1 cái, nàng nhất định phải đạp người ta 1 cái để đáp trả. Nàng bất chấp, coi trời bằng vung, muốn tất cả đều phải theo ý mình. Nàng yêu, thì xem tình yêu là tất cả, muốn người yêu nằm trong tầm kiểm soát của mình. Để rồi sau đó, nàng đột ngột tử vong, nhân sinh hoàn toàn xoay chuyển, khiến cho tính cách của nàng cũng dần dần cải biến.

Khi nàng trở về nhân gian, lấy 1 góc độ khác để quan sát, nhìn xem Huyết Tâm của từng người mình quen biết, nàng mới dần nhận ra trước đây mình là 1 người như thế nào. Trải qua từng cuộc phiêu lưu, chứng kiến từng câu chuyện của người khác, nàng mới nhận ra nhiều điều hơn, tâm tư nàng dần ôn hòa hơn, đến lúc này nàng mới thật sự trưởng thành.

Sự trưởng thành của nàng cũng thể hiện qua cái cách nàng yêu, lần thứ 2. Nàng ko chỉ biết hưởng thụ sự cưng chiều của đối phương, nàng bắt đầu biết cẩn thận quan tâm đến cảm thụ của đối phương, cố gắng làm mọi thứ cho đối phương. Nàng tỉnh táo hơn, kiên nhẫn hơn, sáng suốt hơn, biết suy nghĩ trước sau, cho nên nàng và Phó Uyên Di khá ăn ý, ko cần nói cũng có thể hiểu được đối phương nghĩ gì, muốn gì. Khi nàng hoài nghi, nàng cũng sẽ ko vội kết luận. Nàng ko kiểm soát quá mức ko gian cá nhân của đối phương, khi Phó Uyên Di vắng nhà 2 ngày ko một lời nhắn, nàng cũng ko hề ầm ĩ hay gặng hỏi. Đó ko phải là hờ hững lạnh nhạt, mà là sự tin tưởng, 1 thứ ko thể thiếu trong tình yêu hay một mối quan hệ bền vững.

Nhưng nàng cũng ko phải là hoàn toàn thay đổi, nàng vẫn giữ lại 1 chút bốc đồng, sự kiêu ngạo, tính nóng nảy, gay gắt vẫn còn đó, chỉ là nàng biết kiểm soát hơn, biết phóng thích vào thời điểm phù hợp. Nàng vẫn là 1 người tâm tư lương thiện, chính nghĩa, mạnh mẽ, lợi hại và đáng yêu. Tính cách nàng đa dạng và thú vị nhất trong số tất cả nhân vật của truyện này. Có lẽ do sự từng trải, cũng có lẽ do nhiều yếu tố, nhưng mình cảm thấy comment này rất đúng, “Du tiểu thư khi ở bên Lô Mạn rất ngọt ngào vui vẻ, nhưng quả thật khi ở bên Phó Uyên Di mới là một Du tiểu thư hoàn mỹ nhất. Chỉ có kết hợp với Phó Uyên Di, Du tiểu thư mới thật sự thoải mái tỏa sáng, hào khí ngất trời”.

Nói về Phó Uyên Di, mình từng đọc 1 comment bên Tấn Giang đại khái như thế này, “Nếu tuyến nhân vật chính là Lô Mạn và Du Hân Niệm, thì diễn biến của bộ truyện này sẽ thực sự là buồn khổ sầu đau đến não nề. Cảm thấy thật may vì là Phó Uyên Di, nàng mang đến một ko khí tươi sáng và nhẹ nhàng hơn”.

Quả thật, nhờ tính cách tươi sáng của Phó Uyên Di, mà đoạn tình cảm tưởng chừng như chông gai trắc trở đến lệ rơi đầy mặt này lại trở nên nhẹ nhàng, thậm chí có phần hài hước. Nàng xuất hiện với hình ảnh đầy bí ẩn, có chút âm trầm, nửa chính nửa tà. Nàng thông minh sắc sảo, tài giỏi tháo vát, chân thành, đáng tin cậy. Nhưng rồi từ từ nhận thấy, hóa ra nàng cũng ko có thanh cao vĩ đại như người ta lầm tưởng. Nàng có thể vì kiếm tiền mà ko ngại khua môi múa mép gạt người, nàng có lúc chẳng hề đứng đắn, lời nàng nói ra chẳng ai biết là thật hay giả. Nàng cũng như những con người tầm thường khác, bị sắc đẹp mê hoặc. Bên Tấn Giang có 1 người comment vui như thế này, “May mà Phó Uyên Di bị mù từ nhỏ, sống hơn 20 năm trời mới gặp được 1 nữ quỷ xinh đẹp, bằng ko chỉ sợ là đã sớm bị nữ nhân khác dụ dỗ mất rồi” =]]]

Phó Uyên Di là điểm sáng chói lóa nhất của bộ truyện này, bởi vì ko ai lương thiện như nàng, yêu đời như nàng. Nàng vốn là 1 đứa trẻ tinh nghịch đáng yêu, 3 tuổi bị mất đi ánh sáng, nhưng nàng ko hề mất đi sự ngây ngô hoạt bát của 1 đứa trẻ. Tuy rằng phảng phất đâu đó trong tâm hồn nàng là sự mất mát, cô đơn và sợ hãi, nhưng nàng vẫn tràn đầy năng lượng, dũng cảm chấp nhận 1 cuộc sống mới trong bóng tối, nàng ko đầu hàng, ko tuyệt vọng, nàng vẫn như trước tràn đầy tình yêu đối với thế giới này. Cho dù lòng tốt của nàng đã từng bị lợi dụng, cho dù nàng biết là ác quỷ hãm hại nàng, nhưng nàng ko hề đánh đồng tất cả, “người có người tốt kẻ xấu, quỷ cũng vậy”, nàng chính là lương thiện đến như thế. Bởi vì lương thiện, nàng mới có thể cứu Lâm Cung ra khỏi Phó gia, đoạn tuyệt quan hệ với Phó gia, thậm chí nàng cố chấp đến mức sau khi cha nàng chết, nàng vẫn gọi ông ấy là “Phó tiên sinh”. Mặc dù nhìn lại, tổng hợp các tính cách của nàng giống như những tập hợp mâu thuẫn nhau, thực sự cũng là 1 người khó nắm bắt, nhưng đối với tình yêu, nàng chung quy vẫn là 1 người yêu ngọt ngào, khiến đối phương vui vẻ và an tâm.

Ngoài tà đảng Lô – Du, có rất nhiều đồng đạo cũng âm thầm chọn tà đảng Phó – Liễu. Chỉ cần đọc phiên ngoại là thấy rõ, đang bi thương tiếc nuối với Lô – Du cp, chuyển sang phiên ngoại về Liễu Khôn Nghi, nói đến đôi bạn thanh mai trúc mã Phó – Liễu thì bầu ko khí lập tức xoay chuyển 180 độ. Ko thể phủ nhận, đôi bạn này đáng yêu vô đối, hơn nữa cách đối xử của 2 bạn với nhau khá mờ ám, lại thêm sự quan tâm có hơi quá mức bình thường của Liễu Khôn Nghi dành cho Phó Uyên Di, nên cũng ko ít người tiếc nuối vì họ ko thành đôi. Nhưng trong phiên ngoại tác giả cũng giải thích rõ điều này rồi. Có lẽ tác giả cũng có hàm ý nhấn mạnh, phiên ngoại về Liễu Khôn Nghi, mặc dù có Phó Uyên Di và Lưu Đình xuất hiện, nhưng tựa đề phiên ngoại vẫn là 1 cái tên Liễu Khôn Nghi đơn độc. Nhưng biết đâu được, 1 ngày đẹp trời nào đó, tác giả đổi ý, viết 1 bộ riêng về Liễu Khôn Nghi thì sao, lúc đó 2 bạn Phó – Du sẽ làm cameo, cũng khá thú vị nha, hi vọng hi vọng ~

Kết hợp với sự phụ họa của Lâm Trạch Bạch, Ngọc Chi chính là cây hài của truyện. Đôi lúc mình nghĩ, may mà tác giả ko quyết định cho Phó Uyên Di vào vai nhân vật sứ giả dẫn đường Hoàng Tuyền, bằng ko thì kiếm đâu ra 1 Ngọc Chi như thế, kiếm đâu ra 1 vị tướng quân dở hơi cho Quỷ Vương đại nhân đây? Xây dựng ra được nhân vật Ngọc Chi, có cảm giác máu hài của Ninh Viễn đã dâng lên 1 tầm cao mới. Nét hài hước đáng yêu, tinh tế dàn trải khắp các chương truyện, thậm chí đang phân đoạn buồn khổ, đánh nhau máu chảy đầu rơi, cũng phải ráng chọt vào vài ba câu chọc cười, làm dịu đi bầu ko khí căng thẳng. Mà đảm nhiệm xuất sắc nhất vai trò này, huy chương vàng đương nhiên thuộc về Ngọc Chi =]]]]

Chỉ có điều, cái kết dành cho cặp đôi Ngọc – Lâm khiến cho người ta có chút đau lòng, 2 bạn trải qua ngàn năm khổ ải rồi, giờ lại phải tiếp tục chờ 6 kiếp nữa. Khoảng thời gian lấy lại ký ức quá ngắn, ngọt ngào bên nhau chưa được bao lâu, lại tiếp tục mất ký ức, mà lần này chỉ có mỗi Ngọc Chi, đáng thương Lâm Cung đơn phương ôm một mảnh ký ức tương tư đi theo bên cạnh nàng, cũng chẳng biết tương lai sẽ thế nào. Dù sao thì trong một góc trí tưởng tượng của mình, cũng hi vọng sau khi Ngọc Chi luân hồi hết 6 kiếp, 2 bạn sẽ được về bên nhau, Diêm Tử Chiêm dù gì cũng là một Minh Vương thấu tình đạt lý, trước đó cũng đã làm ko ít chuyện ngoại lệ vì cái đám rắc rối này rồi, nên chắc cũng có khả năng ha =]]]

Có 1 điều mình băn khoăn, đó là Du Hân Niệm thọ 86 tuổi, Phó Uyên Di thọ 100 tuổi, nghĩ đến đây bỗng chốc đau lòng nhẹ. Cảm thấy có 1 số thứ, biết trước cũng chẳng hay ho gì. Cho nên cứ băn khoăn, đến thời điểm đó, Du Hân Niệm sẽ hồn phi phách tán, Phó Uyên Di sẽ đối mặt ra sao, rồi còn 14 năm sau đó nữa sẽ như thế nào?

Bộ truyện này có kết cục được xem là HE, nhưng tiếc nuối thì đầy rẫy.

Vẫn là vô cùng bội phục và cảm kích tác giả Ninh Viễn, đã viết nên một bộ truyện tuyệt vời như thế này.

Có 1 vấn đề trong bản edit này của mình, mà cũng có vài bạn đã góp ý, đó là mình nên thay đổi cách xưng hô của các nhân vật. Các bạn hẳn đã đọc phiên ngoại Phó Du cp, trong đó có đoạn 2 bạn đấu võ mồm tranh giành được làm “chị”, vậy hiện tại 2 bạn nên xưng hô thế nào là hợp lý ngoài “ta, ngươi”? Đó chính là chỗ khiến mình đau đầu a! Đừng bảo là “cậu, tớ” nhé, người ta gọi nhau là “Du tiểu thư, Phó tiểu thư” mà kết hợp với “cậu, tớ” thì trớt quớt =]]]  Các bạn cho mình ý kiến ha ~

Đây là bộ truyện mới nhất được hoàn thành của Ninh Viễn. Sau bộ này, Ninh Viễn có viết 1 bộ nữa, vẫn đang viết, chưa hoàn. Mình đang chờ đợi, khi nào Ninh Viễn viết xong rồi, có bạn nào kiếm được bản raw thì share cho mình với nha, đa tạ ~~~

Lời cuối cùng, cảm ơn tất cả các bạn đã đọc, yêu thích và ủng hộ bản edit này của mình, cũng như đã cùng mình đồng hành với các nhân vật của truyện. Rất vui mừng vì đã hoàn thành được nó. Hi vọng chúng ta sẽ còn gặp lại nhau trong một tương lai (hơi) xa (nếu mình có thời gian và kiếm được truyện hay).