"Mặc Mặc!"
Du Hân Niệm nhanh chóng đứng dậy, chìa tay ra muốn giữ chặt lấy Lô Mạn.
Nàng mở to đôi mắt nhìn bàn tay của chính mình vươn ra, nhưng lại xuyên qua Lô Mạn, Lô Mạn cũng giống như không có nghe được lời nói vừa rồi của nàng, vẫn như trước nhìn người đang nằm trên đùi, nói:
"Có ý tứ gì? Ngươi nói xem? Tiểu Niệm của chúng ta thông minh như vậy, lúc này giả bộ hồ đồ chẳng phải là đang khi dễ người thành thật sao."
Du Hân Niệm cúi đầu, hình ảnh cũng hạ thấp xuống theo nàng.
Nằm ở trên đùi Lô Mạn là chính mình lúc 14 tuổi, gương mặt ngây thơ còn chưa nảy nở, mang theo nét giảo hoạt trẻ con và sự vui sướиɠ không gì che giấu được.
"Ta lẽ ra phải sớm biết suy nghĩ trong đầu ngươi đều là cái gì." Du Hân Niệm chọc chọc vào cánh môi dưới của Lô Mạn, cũng không ngồi dậy, tiếp tục nhởn nhơ nằm ở trên đùi nàng, dùng ngón tay quấn lấy ngọn tóc của Lô Mạn, "Nụ hôn đầu tiên cả đời chỉ có một lần, xem ra 'bạn tốt' của ngươi thật sự là mỗi ngày đều có cơ hội. Ngươi dùng thứ mỗi ngày đều có thể có đến đổi lấy thứ mà ta chỉ có duy nhất một lần…… Chị họ, ngươi tính toán cũng thật có lời."
Ngọn tóc bị quấn thành một vòng mềm mại, Du Hân Niệm nhẹ nhàng đưa ngón tay thẳng đứng lên, lọn tóc trơn bóng liền xoay tròn rời khỏi đầu ngón tay của nàng.
Hơi thở của Lô Mạn lại một lần nữa tới gần.
"Xem ra ngươi không hiểu được ý của ta."
Gần trong gang tấc, thanh âm của Lô Mạn phát ra rất nhẹ, ngữ điệu ép xuống thật thấp.
Làn tóc dài của nàng rơi phủ xuống, khoanh vòng nên một thế giới chỉ có hai người các nàng, ở đó các nàng đang trao đổi mật ngữ với nhau.
"Ta không hiểu." Âm cuối trong câu nói của Du Hân Niệm cũng bị nàng kéo dài ra vừa mềm mại lại vừa yếu ớt, một vài từ gần như là thì thầm nỉ non từ trong miệng nàng không nén nổi ý cười mà ám muội tuôn ra, "Cần giải thích đàng hoàng rõ ràng."
"Được a, không vội, chúng ta từ từ cũng xong, thời gian còn rất nhiều."
Đầu mùa hạ, trăm hoa đua nở, sóng biển dịu êm, ánh nắng rực rỡ.
Ngay vào mùa đẹp nhất ở thành phố G, Du Hân Niệm nghênh đón nụ hôn đầu tiên của nàng.
Nàng quả thực là trưởng thành sớm, lúc còn đang học tiểu học cũng đã đọc nhiều sách vở. Có ba mẹ giám sát thì đoan trang nghiêm chỉnh, ba mẹ vắng mặt liền không thèm nghiêm chỉnh nữa. Mà bất luận là nghiêm chỉnh hay không, ở độ tuổi này nàng có thể đọc hiểu nhiều sách, cũng khó mà bỏ qua đề tài "Tình yêu" muôn thuở này.
Huống chi, còn có một đám tiểu công tử chưa đủ lông đủ cánh đi theo sau nàng tặng hoa, chép thơ, hát tình ca. Du Hân Niệm đối với tình yêu dĩ nhiên là xem nhẹ.
Đối với tình yêu nàng không quá để ý, cũng rất ít khi ảo tưởng về tương lai mình sẽ rơi vào bể tình với dạng người như thế nào, nhưng mà không thể phủ nhận, từ trước đến nay nàng muốn có được chính là Lô Mạn, lưu tâm đến chính là người chị họ thông minh xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ của mình.
"Muốn có được" của lúc đó thật sự chính là muốn có được, là du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng lòng tự trọng cứ lởn vởn ám ảnh nàng. Đợi đến sau khi Lô Mạn quanh co thổ lộ với nàng, tuyên bố chủ quyền là tốt rồi, cũng không hề nghĩ tới sẽ có thể làm thêm chút gì nữa — làm chút gì đó sâu sắc hơn, trực tiếp hơn, tiếp cận hơn với sự trưởng thành.
Nhưng thế giới của người trưởng thành đã mở ra một cánh cổng lớn cho nàng, nàng cũng không chút do dự, nhấc chân bước vào.
Tiếp cận với sự trưởng thành, chính là tiếp cận Lô Mạn.
Lô Mạn 17 tuổi đã là một người lớn đúng chuẩn, bất luận là ba mẹ của Lô Mạn hay là ba mẹ của Du Hân Niệm, ánh mắt nhìn Lô Mạn và cách nói chuyện với Lô Mạn, đều không giống như đối với Du Hân Niệm. Bọn họ sẽ để cho Lô Mạn đưa ra sách lược, sẽ nhẫn nại quyết tâm nghe ý kiến của nàng, lại nói với Du Hân Niệm tính tình cáu kỉnh: "Ngươi phải nghe lời chị Tiểu Mạn của ngươi."
Mỗi lúc như vậy Du Hân Niệm sẽ vô cùng khó chịu mà nhìn về phía Lô Mạn đang đứng ở một bên vừa quy củ lại vừa đứng đắn thuần thục.
Nàng thật sự rất muốn xé toạc lớp mặt nạ giả tạo này, cầm lấy chiếc loa phóng thanh mà hò hét với toàn bộ các trưởng bối trong nhà — các ngươi có biết ánh sáng gia tộc của các ngươi đã lừa gạt em họ bé nhỏ của chính mình lên giường như thế nào không!
Lô Mạn không chút xấu hổ, sau đó còn đặc biệt quan tâm nói: "Em họ bé nhỏ của ta ưu tú như vậy, có thể nhân lúc còn chưa trưởng thành liền gắt gao nắm ở trong tay, chứng tỏ ta đích thật là ánh sáng gia tộc a."
"Ánh sáng gia tộc cái rắm ấy." Du Hân Niệm mặc chiếc áo thun của Lô Mạn lộ ra đôi chân trần, uống ly nước của nàng, nằm trên ghế sofa của nàng, đạp vào mặt nàng, "Vẻ vang như vậy sao không nói một chút với ba mẹ ta đi, hửm?".
"Ngươi muốn nói?" Lô Mạn mặc cho nàng khi dễ, cầm trong tay điều khiển từ xa bấm chuyển kênh.
"Ngươi cho là ta bị ngốc hả? Nói cho bọn họ biết còn không bị lột da." Du Hân Niệm thuận tay lấy một túi thức ăn vặt tới bắt đầu ăn, xoay người đổi hướng dựa vào trong lòng Lô Mạn.
"Vẫn luôn muốn nói."
"Khi nào thì nói?"
"Chờ ta lớn thêm một chút."
"Lớn thêm một chút, là phải bao nhiêu tuổi?"
"Ít nhất phải đợi đến lúc trở thành người đáng tin cậy trong nhà chúng ta đi, về mặt kinh tế hoàn toàn thoát ly ba mẹ, đến khi có được nhà và công ty của chính mình."
"Vì sao?" Du Hân Niệm nhíu mày, "Chẳng lẽ bọn họ lại có thể vì chút chuyện này mà đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta hay sao? Đã là thời đại nào rồi, đồng tính luyến ái thì sao chứ……"
"Chúng ta sinh ra trong thời đại này, nhưng ba mẹ chúng ta vẫn là từ thời đại trước, so với ba mẹ của những người khác thì bọn họ đã là tiến bộ cởi mở rất nhiều rồi, nhưng đối với đồng tính luyến ái, chưa hẳn có thể hoàn toàn tiếp nhận."
"Không tiếp nhận thì không tiếp nhận, ta cũng không cần bọn họ tiếp nhận. Giống như ngươi nói, chỉ cần ta trưởng thành, ta nhất định có thể vượt lên trên ba mẹ ta." Du Hân Niệm xoay người tựa vào bên chân của Lô Mạn, một tay nâng má, ngọt ngào cười, "Bản thân chúng ta tiếp nhận là được rồi."
Lô Mạn nhìn thấy nàng như vậy quả thật đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ một phen: "Cho nên ta đã nói a, chờ chúng ta lớn thêm một chút nữa mới được."
"Ngươi muốn chống đối với người nhà sao? Nhà các ngươi chỉ có ngươi là con một, ta còn có một cặp em trai em gái, để cho bọn họ nối dõi tông đường là được rồi, không có ta cũng chẳng sao. Nhưng ngươi lại là con một."
"Chuyện này không quan trọng. Ta có quen biết một vài người bạn cũng là con một, ba mẹ còn rất nghiêm khắc, cầm dao ở phía sau đuổi gϊếŧ đều có. Nhưng mà tính cách của bọn họ đều rất độc lập cũng cường thế, kiên trì đi theo con đường của chính mình là được."
"Nhưng mà cá tính của ngươi cũng không có chút nào cường thế a." Du Hân Niệm vạch trần nàng.
Lô Mạn cười cười nói: "Đối với ngươi là không cường thế."
Du Hân Niệm tiến sát lại, ý vị thâm trường chớp mắt mấy cái: "Kỳ thật…… Ta lại rất muốn nhìn xem ngươi cường thế sẽ là cái dạng gì. Nhất định……" Nàng kéo áo của Lô Mạn xuống, lộ ra một nửa bờ vai tuyết trắng, "Thực mê người."
Trong ánh mắt của hai người, tình yêu mãnh liệt cuộn trào.
……
"Ngươi muốn ta sẽ là cái dạng gì?"
Thanh âm mang theo từ tính của Lô Mạn tựa như làn gió dịu êm mơn trớn phía sau tấm lưng phủ một tầng mồ hôi mỏng của Du Hân Niệm.
Lòng bàn tay nàng là cánh chim bay nhanh như tên bắn, ánh mắt nàng là hồ sâu không cách nào trốn thoát.
"Ta sẽ vì ngươi, biến thành dạng người đó."
Du Hân Niệm thở hổn hển, tóc bị mồ hôi dính ướt, xoay đầu lại hôn môi cùng người ở phía trên mình.
Nàng muốn hôn môi muốn ôm ấp, nàng muốn dung hòa lẫn nhau, nàng muốn bạc đầu trong nháy mắt, nàng muốn trọn đời trọn kiếp của Lô Mạn.
Nàng từng cảm thấy yêu chính là tình yêu, chính là du͙© vọиɠ, chính là đơn thuần yêu thích một người, dùng hết toàn lực chiếm giữ lấy nàng, chiếu cố nàng, làm bạn cùng nàng. Mà tình yêu coi như có phản hồi, cũng mang đến cho nàng sự bao dung và ôn nhu vô tận.
Tình yêu ở trong lòng Du Hân Niệm 16 tuổi điên cuồng nở rộ, nàng một tấc cũng không rời bám sát ở bên cạnh Lô Mạn, không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt mình, không cho phép nàng kết giao bạn bè mới, lại càng không cho phép Lô Mạn nói một câu nào với người mà nàng không thích.
Lô Mạn vẫn luôn ôn hòa, thuận theo, nàng chấp hành tất cả mệnh lệnh của Du Hân Niệm truyền xuống.
Du Hân Niệm vô cùng đắc ý kiêu ngạo, nàng có thể tuyên bố với toàn thế giới này — Lô Mạn là của ta, là của một mình ta.
Dưới sự che chở của Lô Mạn, Du Hân Niệm nhanh chóng thành thục, nhanh chóng trưởng thành vượt qua bạn cùng lứa, mạnh mẽ tiến bước vào thế giới của người trưởng thành.
Du Hân Niệm lớn lên mà không hề phiền não, thoạt đầu nàng cũng không phát hiện ra sự thay đổi của Lô Mạn.
Lô Mạn dần dần trở nên kiệm lời, có đôi khi Du Hân Niệm có thể một mình nói liên hồi, còn Lô Mạn chỉ nhìn nàng cười.
Chính là trong đoạn thời gian đó, Du Hân Niệm bắt đầu tặng cho nàng một biệt danh — Mặc Mặc.
Một chút, chỉ có một chút cảm giác, Lô Mạn nói ngày càng ít đi. Trong khoảng thời gian đó vẻ mặt của nàng mang theo chút tâm sự, trong vẻ tươi cười cất giấu chút phiền não, nàng bắt đầu có biểu hiện muốn nói lại thôi.
Khi đó Du Hân Niệm đã cho rằng, đây là dấu hiệu trở thành người trưởng thành.
Du gia đại tiểu thư luôn luôn xem mình là trung tâm đã quen hưởng thụ sự yêu thương của người khác, rất ít khi để ý đến cảm nhận của người khác, cho dù đó là người yêu của mình cũng vậy.
Nàng cho rằng bản thân mình trước sau như một luôn ưu tú, nhưng hiện tại, tất cả được bày ra ngay tại rạp chiếu phim nhân sinh này, chẳng hiểu sao lại khiến cho nàng hoảng hốt như vậy?
Du Hân Niệm ngồi ở trên ghế, mồ hôi chậm rãi chảy xuống dọc theo viền mũ đội.
Đúng vậy, nàng đối với Lô Mạn cũng không tốt, hoặc là nói, cũng không tốt như tưởng tượng.
Lô Mạn từ trước đến giờ chưa từng oán trách điều gì, nhưng Du Hân Niệm với góc nhìn của người đứng bên ngoài quan sát, lại giật mình kinh hãi như vậy.
Thậm chí, các nàng đã từng một lần nói lời chia tay.