Khi Tiêu Dương nhận được điện thoại của Lâm Mộ Tình, là lúc cô đang sắp xếp lại tư liệu cho buổi họp. Nội dung trong điện thoại cô không thật sự nắm bắt được rõ ràng cho lắm, chỉ biết là Lâm Mộ Tình gặp phải tai nạn xe, chỉ với một câu này thôi, cũng đủ khiến cô nơm nớp lo sợ. Vì thế nên Tiêu Dương ngay cả buổi họp cũng bỏ ngang, trực tiếp đem tài liệu giao cho thư ký, mấy lúc như thế cô nào còn có tâm tư đi quản mấy chuyện này chứ.
Sau khi Lâm Mộ Tình lại gọi thêm một cuộc điện thoại tới nữa, cô mới thấy hơi chút yên lòng, bởi vì nghe thấy trạng thái nói chuyện của Lâm Mộ Tình, ít nhất không phải là bị thương tới phần đầu.
Nội dung cuộc gọi vẫn ngắn gọn như cũ, Lâm Mộ Tình chỉ nói tên bệnh viện, liền vội cúp máy. Cuộc gọi chỉ vỏn vẹn mười mấy giây, Tiêu Dương nghe thấy Lâm Mộ Tình nói tới thở không nổi, xung quanh có chút loạn, nhưng ít ra thần chí vẫn thanh tỉnh.
Cô lái xe, vượt hết năm cái đèn đỏ, chân ga đạp hết cỡ, trên đường nhận lấy phần đông tiếng chửi rủa của các tài xế.
Bệnh viện này, là lúc trước chính mình đã từng ở qua, là bệnh viện đã từng có Lâm Mộ Hân, nhớ lại lúc trước bản thân bởi vì gặp tai nạn xe mà bị thương ở chân, cô âm thầm hối hận vì sao lúc đó lại quyết định cho Lâm Mộ Tình đi học lái xe chứ, nếu không cho em ấy học thì có phải sẽ không xảy ra tai nạn xe này hay không? Cũng không biết là bị thương chỗ nào rồi, lỡ như không thể hồi phục tốt lại như mình lúc trước thì biết làm sao bây giờ?
Lo lắng cùng hối hận vây quanh nhau, cô chỉ muốn tăng nhanh tốc độ đến bệnh viện, có suy nghĩ nhiều thêm đi chăng nữa cũng vô ích, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy Lâm Mộ Tình thì mới biết được cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Xe rẽ vào cửa chính bệnh viện, lập tức chạy ngay sang dãy lầu khu khám bệnh, bởi vì người đông, nên Tiêu Dương mới giảm tốc độ xe lại. Ánh mặt trời phản chiếu trên kính xe, thoáng chốc, cô như thấy được Lâm Mộ Hân, đưa lưng về phía cô đi ra hướng cửa chính.
Cô nhanh chóng dừng xe lại, quay đầu nhìn. Bóng dáng mảnh khảnh kia, mái tóc dài uốn cong, cùng với Lâm Mộ Hân trong trí nhớ dường như là giống như khuôn đúc. Hai tay nắm lấy tay lái không khỏi run lên, cô nhảy xuống xe, liếc mắt nhìn bóng lưng ấy một cái, cuối cùng cũng cất bước đi vào cửa khu khám bệnh.
Bây giờ, Lâm Mộ Tình là quan trọng nhất.
Ngoài hành lang phòng cấp cứu, có vài người ở đó, vây xung quanh bênh ngoài là vài vệ sĩ của Nhất Văn, bọn họ nhìn thấy Tiêu Dương đến đây, vội vàng mở đường ra cho cô.
Lúc này Tiêu Dương mới thấy nhị ca làm việc trong ngành cảnh sát của Lý công tử - Lý Thành Long đã có mặt ở đây, cô không kịp tò mò vì sao Lý Thành Long lại ở chỗ này, một lòng chỉ lo tìm kiếm thân ảnh của Lâm Mộ Tình. Lại phát hiện không riêng gì Lâm Mộ Tình, ngay cả bóng dáng của Lý công tử cùng Nhất Văn cũng không thấy, cửa lớn phòng cấp cứu đóng chặt, tâm Tiêu Dương lại càng thêm không yên lòng.
Lý Thành Long đang dựa vào góc tường hút thuốc, ngay dưới cái bảng bắt mắt "Cấm hút thuốc". Nhưng không ai dám có ý tốt gì mà đi nhắc nhở anh ta nơi này không được hút thuốc, không ai mong muốn tự chuốc phiền phức lên người mình.
Trước không nói tới ba anh ta trước khi về hưu đã từng là Bí thư thành ủy, cũng không quên nhắc tới đại ca anh ta hiện nay ở chính giới cũng oai phong một cõi, chỉ với một mình anh ta, từ lúc 28 tuổi đã ở chi cục thành phố ngồi lên vị trí cán bộ cấp phó. Đây không phải là chuyện mà một người bình thường có thể ngồi lên được.
Xa xa nghe thấy tiếng giày cao gót truyền tới, Lý Thành Long không khỏi ngẩng đầu nhìn thử xem là ai đang đi tới, liền gặp Tiêu Dương, anh liền vứt bỏ điếu thuốc trên tay, dùng đế giày dập tắt.
"Tiêu Dương, em đến rồi." Anh cười cười chào hỏi với Tiêu Dương, mang theo biểu cảm đặc hữu của người nhà họ Lý, hai mắt hơi hơi nheo lại.
"Nhị ca? Sao anh cũng có mặt ở đây?" Trong lòng Tiêu Dương càng thêm rối ren, tai nạn xe này là nghiêm trọng tới như thế nào chứ? Ngay cả nhị ca của Lý công tử cũng xuất động.
Cô không muốn đứng đợi ở ngoài cửa nữa, cô muốn đi vào trong phòng cấp cứu xem cuối cùng là như thế nào.
Đang lúc Lý nhị ca định giải thích lý do anh ta có mặt ở đây, cùng một lúc ấy, Tiêu Dương đang tính xông vào trong phòng cấp cứu, cửa lớn đang đóng chặt bỗng nhiên được mở toang ra.
Lâm Mộ Tình cùng Nhất Văn từng người một lần lượt trước sau bước ra.
Tiêu Dương cũng không đoái hoài gì tới mấy lời Lý Thành Long nói, vội vàng chạy nhanh tới trước mặt Lâm Mộ Tình, cẩn thận tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới một lượt, không thấy có vết băng bó ở chỗ nào hết, nhưng vẫn lo lắng, lại sờ soạn toàn thân thêm một lượt nữa, không buông tha một chi tiết nhỏ nào hết. Trái ngắm phải nhìn, chỉ còn kém một bước là lột hết toàn bộ quần áo trên người để ngắm thêm lần nữa, vẫn không nhìn thấy có vết thương nào hết. Chẳng lẽ thật sự là bị thương trúng đầu rồi?
"Bị thương chỗ nào rồi? Sao đυ.ng trúng vậy?" Vẻ mặt Tiêu Dương hấp tấp hỏi thăm.
Lâm Mộ Tình lắc lắc đầu, "Em không sao, chỉ là không cẩn thận tông trúng đuôi xe."
Tiêu Dương càng thêm gấp gáp hơn nữa, "Đối phương đi đâu rồi?" Kỹ thuật của người này là cái kiểu gì thế này? Có thể tông vào đuôi xe của người mới học lái.
Lâm Mộ Tình ngượng ngùng cười cười, chột dạ nói: "Không phải...... đối phương...... là...... Lý công tử......"
Tiêu Dương liếc mắt một cái nhìn Nhất Văn đang thấp giọng nói chuyện với Lý Thành Long , lúc này mới hiểu ra vì sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này. Là bởi vì anh thương đứa em gái bảo bối bị tông xe, nhưng mà...... chẳng lẽ Lý công tử còn ở trong phòng cấp cứu?
Tiêu Dương đau lòng ôm Lâm Mộ Tình vào trong ngực, nghĩ thầm, Lâm Mộ Tình không có chuyện gì là tốt rồi. Bằng không, chắc Lâm Mộ Hân cũng đau lòng lắm đây?
Cô nghĩ tới khoảnh khắc trong nháy mắt ở cổng bệnh viện lúc nãy, nhìn thấy bóng người như Lâm Mộ Hân kia, cuối cùng có phải là chị ấy hay không? Chị ấy đã về? Nếu sớm biết Lâm Mộ Tình không bị gì, có thể nào cô sẽ có cơ hội đuổi theo hay không?
Cuối cùng Lâm Mộ Hân có về hay không, hỏi thử Lâm Mộ Tình sẽ biết. Vì thế nên cô một bên vỗ về an ủi nàng, một bên tỏ vẻ lơ đãng mở miệng, hỏi: "Hẳn là người nhà em cũng đang chạy tới có đúng không?" Đương nhiên là cô biết Lâm Mộ Tình với ba nàng lục đυ.c với nhau, nhưng cũng không tra hỏi chi tiết lý do vì sao, Lý công tử cũng đã từng nhắc tới một hai lần, nhưng cô cũng không quan tâm lắm. Vì thế nên khi cô hỏi một câu này, chính là muốn biết thử xem Lâm Mộ Hân có tới qua hay không.
Lâm Mộ Tình ghé vào trong lòng cô lắc lắc đầu, "Em không có báo cho mẹ em biết."
"Vậy chị em thì sao? Lần trước không phải em nói chị ấy về hay sao......" rất hiển nhiên là Tiêu Dương chột dạ, sợ Lâm Mộ Tình nhận ra, vội vàng im lặng.
"Xa như vậy, sao có thể khiến chị ấy lo lắng được cơ chứ, huống chi em cũng không có chuyện gì." Lâm Mộ Tình phát hiện, dường như nhịp tim của Tiêu Dương đâp hơi nhanh, không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không nữa, có lẽ Tiêu Dương thật sự lo lắng cho mình đi.
Không đợi Tiêu Dương nói tiếp, cũng không đoán được Tiêu Dương đang suy nghĩ gì, Lâm Mộ Tình đành phải tự quyết định, "Có thể là tết âm lịch này chị em sẽ không về được, công việc bên kia đã bắt đầu rồi."
Tiêu Dương cho rằng lúc mình nghe thấy như vậy hẳn là phải cảm thấy rất thất vọng mới đúng, cho dù đã qua nhiều năm tới như vậy, cô vẫn vô cùng tưởng niệm người kia như cũ.
Ngay độ tuổi mười tám tươi đẹp kia, chỉ một lần, người khiến cô tưởng niệm suốt tám xuân thu.
Cho dù sau này cô có quen biết với bao nhiêu người bạn gái đi nữa, nhưng trong lòng cô, từ đầu tới cuối, chỉ có sự tồn tại của người ấy.
Dù cho bây giờ cô đang ở cùng với Lâm Mộ Tình, nhưng cô nghĩ, điều này cùng lắm chỉ là vì em ấy là em gái của Lâm Mộ Hân, nếu không thì, Lâm Mộ Tình cũng sẽ như những người bạn gái khác của cô mà thôi.
Cô nghĩ rằng, không ai có phân lượng nặng hơn Lâm Mộ Hân trong lòng cô.
Nhưng lại không hiểu vì sao, ngay lúc nghe thấy Lâm Mộ Tình nói rằng Lâm Mộ Hân không thể trở về khi đó, đột nhiên Tiêu Dương lại nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Cô luôn tự cho là đúng. Mà không nghĩ rằng, thời khắc cô dừng xe ở trước cổng khu cấp cứu, tâm của cô, đã giúp cô làm ra một quyết định.
Lý Thành Long lại đốt thêm một điếu thuốc, anh đứng đối mặt với Nhất Văn, trong tay Nhất Văn cũng cầm theo một điếu thuốc, nhưng không hút, mà chỉ nhìn nó tự sinh tự diệt. Bây giờ trong lòng cô lo lắng nhất, chính là hy vọng Lý công tử đừng nên vừa bước ra liền khóc thét lên là được.
Từ nhỏ tới lớn, ngay cả cho tới bây giờ, tên kia chính là nhân tài có thể đem cơn đau phóng đại lên gấp 300 lần, mỗi một lần bị thương đều kinh thiên địa, khϊếp quỷ thần, dù chỉ là bị miếng da^ʍ gỗ đâm phải, cũng có thể ăn vạ làm nũng đòi nghỉ ngơi mấy ngày. Lần này, chỉ hy vọng là có Lâm lão sư ở đây, cậu ấy có thể tém tém lại một xíu đi.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng Lý công tử cũng bước ra từ phòng cấp cứu, cô bị trật khớp, phải đeo vòng chụp cổ.Cô vừa bước ra, đầu tiên là nhìn mấy người xung quanh một cái, nên có mặt đều có mặt, cô có thể bắt đầu khóc. Vừa hít vào một hơi, chưa kịp khóc, đột nhiên Tiêu Dương đứng trước mặt cô, khiến cô sợ tới mức suýt tí nữa bị nước bọt của mình làm sặc.
Tiêu Dương không đợi Lý công tử mở miệng, liền mở đầu bằng một trận trách mắng, "Lý Thành Mỹ! Cậu có thể chuyên nghiệp một tí lên dùm mình có được hay không? Nhờ cậu dạy em ấy lái xe chút xíu chuyện nhỏ như vậy, cậu cũng có thể dạy tới xảy ra tai nạn xe cho được! Còn nữa! Cậu lái nhiều năm xe tới như vậy rồi, sao cậu có thể tông vào đuôi xe của em ấy được vậy chứ hả?" Trong điện thoại chưa kịp hỏi rõ ràng, Tiêu Dương liền vô cùng lo lắng mà chạy tới bệnh viện, vừa rồi nhìn thấy Lâm Mộ Tình lại nhớ tới chuyện cũ với Lâm Mộ Hân, căn bản là đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Mộ Tình nghe thấy Tiêu Dương kịch liệt quở trách Lý công tử một phen, mặt càng ngày càng hồng, chuyện này thật sự là oan uổng cho Lý công tử, nàng vội vàng đi tới nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Tiêu Dương, "Tiêu Dương...... thật ra......"
Khoan, khoan! Lâm Mộ Tình đứng hình một phút. Mấy câu khi nãy Tiêu Dương nói chứa một lượng thông tin quá lớn, hình như nàng đã bỏ qua một chi tiết trọng điểm nào đó thì phải.
Cẩn thận lại nhớ lại một lần, trong lòng Lâm lão sư xuất hiện nghi vấn. Lý Thành Mỹ là ai? Đại danh của Lý công tử?
Nàng nhịn xuống không được, bật cười lên, trong đầu tưởng tượng lại cái tên này, lại dán ngược lên cái cảnh chật vật đeo chụp cổ của Lý công tử, cùng đôi mắt ửng đỏ, cộng thêm vành mắt chứa nước mắt long lanh như chực chờ rơi xuống. Thiệt giàu xúc cảm quá đi!
Tiêu Dương cùng Lý công tử nghi hoặc đồng thời quay sang nhìn về phía Lâm Mộ Tình, dưới cái bầu không khí nặng nề tùy lúc đều có thể xảy ra đại chiến này, Lâm lão sư còn cười được à?
Lý công tử chớp chớp cặp mắt, đem nước mắt đọng lại trên mi, là giây phút chuẩn bị.
Chuyện này...... Không thể trách cô ấy...... không thể trách...... Thành Mỹ." Lâm Mộ Tình vừa nói xong, lại nhịn không được liền cười lên thành tiếng.
Lần này nước mắt của Lý công tử không cần chen chúc nhau nữa, mà chính là ào ào chảy xuống hai má. Cô ghét nhất người khác gọi đại danh của mình, mới khi nãy Tiêu Dương còn rống to cả họ và tên cô ra, cô đã muốn nổi lửa lên rồi, lúc này Lâm Mộ Tình còn trực tiếp gọi tên cô làm như thân thiết lắm vậy, là muốn bà tức chết hay sao?
"Cô còn dám cười? Tôi lành lặn đứng ở ven đường, cô tông trúng tôi, cô còn dám đi cười?" Tiếp theo lại nhìn về phía Tiêu Dương, cũng không ngừng gào thét điên cuồng lên, "Lâm lão sư nhà cậu ăn hϊếp mình, tông trúng mình, cậu còn lý luận ngược, hϊếp người quá đáng lắm rồi!"
Đại khái là do gào thét quá mức, nước mắt như mưa phùn mà hất hết lên người Tiêu Dương. Tiêu Dương vội vàng lôi kéo Lâm Mộ Tình lui về phía sau hai bước, "Hả? Thì ra là như vậy...... à......" chẳng trách Lâm Mộ Tình không bị sứt mẻ gì, hèn gì mà Lý công tử bị trật cổ rồi.
Lâm Mộ Tình còn cố nén cười, hèn chi Lý công tử phải đặt nickname, cái tên thật vốn dĩ là...... đỡ không nổi mà, mang hàm ý muốn sau này lớn lên thành mỹ nhân sao? Thật chọc cười người nghe mà.
Sau đó Lâm Mộ Tình còn biết được hai tên khác của hai anh trai Lý công tử, lại cảm thấy thật ra "Thành Mỹ" nghe vẫn thấy hay chán, hên là không dựa theo tên nhị ca cô ấy mà đặt tiếp là "thành phượng"......
Suy nghĩ của tác giả: Cầu hoa hoa, cầu bình luận ~~~~ sau đó ta sẽ chịu khó một chút nữa [ # ▽ # ]
Madpuff: đôi lời về tên của 2 anh em Lý công tử, họ "Lý" phiên âm ra là "Lǐ", còn xưng hô "ngươi" phiên âm ra là "nǐ", nên nếu nói lái (trại âm) một tí sẽ ra: "Lý Thành Long - Ngươi thành rồng" và "Lý Thành Mỹ - Ngươi thành mỹ (nhân) vậy đó.
---------------