Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn

Chương 23

Bác sĩ chích cho Tiểu Nhâm một mũi thuốc, Tiểu Nhâm khóc tan nát cõi lòng. Hạ Thụ đau lòng vẫn luôn ôm con ở trong phòng đi tới đi lui. Nhâm Nghị đứng ở một bên không nói một lời nhìn chằm chằm hai cha con.

Nhớ lời nói vừa rồi của anh, Hạ Thụ thấp thỏm bất an, không biết anh sẽ làm cái gì.

Mãi đến khi Tiểu Nhâm hết sốt, ba người mới đi ra khỏi bệnh viện.

Hạ Thụ ôm Tiểu Nhâm muốn về nhà, Nhâm Nghị lại kéo cậu lên xe. Tay anh dùng sức rất mạnh, Hạ Thụ không khỏi sợ sệt. Cậu vẫn luôn sợ Nhâm Nghị tức giận, thói quen này đến bây giờ cũng không thay đổi, mỗi lần Nhâm Nghị phát hỏa, cậu cũng không nhịn được, mọi chuyện đều nghe lời anh.

Ngồi ở trong xe, Hạ Thụ đau đầu hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Nhâm Nghị thấp giọng nói: “Về nhà.”

Về nhà hai chữ làm viền mắt Hạ Thụ toả nhiệt, rốt cuộc nói không ra lời.

Tài xế lần thứ hai nhìn thấy Hạ Thụ, đối với thân phận Hạ Thụ càng thêm hiếu kỳ.

Tiểu Nhâm trốn ở trong l*иg ngực Hạ Thụ còn thút tha thút thít, lại không nhịn được tò mò nhìn Nhâm Nghị, bé nho nhỏ kêu một tiếng: “Chú ơi…”

Nhâm Nghị không hề trả lời, ngay cả nhìn cũng không nhìn bé một cái.

Không nhận được đáp lại, Tiểu Nhâm thất lạc cuối đầu, oan ức xẹp xẹp miệng.

Hạ Thụ đau lòng hôn con trai một cái, Nhâm Nghị không thích con làm Hạ Thụ không nhịn được có chút mất mát.

Tiểu Nhâm ngủ, bé mới vừa hạ sốt, khóc một hồi, thân thể nho nhỏ dằn vặt kiệt sức.

Xe chạy hồi lâu, mãi khi đến Lân thị mới dừng lại, Hạ Thụ nhìn đường phố quen thuộc, trong lòng có chút khổ sở.

Nhâm Nghị đưa Hạ Thụ đến một biệt thự khá lớn, trang trí tinh mỹ.

Hạ Thụ hơi kinh ngạc, không phải vì biệt thự hào hoa phú quý, mà vì nơi này bảo vệ nghiêm ngặt, chung quanh tất cả đều là vệ sĩ.

Cậu không nhịn được hỏi: “Sao lại nhiều bảo vệ như vậy, có người muốn hại anh sao?”

Trong đầu Hạ Thụ không tự chủ xuất hiện tiết mục thương trường tranh đấu, bắt cóc hãm hại, không khỏi lo lắng.

Ánh mắt Nhâm Nghị lóe lên một tia âm lệ, anh cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Nơi này tôi chuẩn bị cho cậu, chờ đến ngày nào đó tôi bắt được cậu, sẽ nhốt cậu ở trong này, cho cậu không bao giờ tiếp tục chạy loạn, không nghĩ được, tôi phái người tìm cậu nhiều năm như vậy, cậu lại tự mình rơi vào trong tay tôi.”

Hạ Thụ nghe một trận hoảng sợ, trong lòng run rẩy bất an, cậu miễn cưỡng nở một nụ cười, thấp giọng nói: “Anh đừng nói giỡn…”

Nhâm Nghị không tỏ rõ ý kiến, cười cười, mở cửa một gian phòng.

“Đưa con vào đó ngủ đi, tôi sẽ để người tới chăm sóc nó.”

Hạ Thụ cảm thấy bây giờ Nhâm Nghị hơi doạ người, chậm nửa nhịp mới hiểu Nhâm Nghị vì chuyện cậu ra đi không lời từ biệt mới tức giận như vậy, lúc ở trên xe nhẹ như mây gió tất cả đều là giả vờ.

Hạ Thụ muốn giải thích với anh, vì vậy nghe lời đem con vào phòng để trên giường, tìm một cái chăn nhỏ đắp kín, xem Tiểu Nhâm ngủ an ổn, cậu mới yên tâm đi ra ngoài.

Nhâm Nghị đưa cậu đến một căn phòng khác, bên trong có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, hẳn là phòng của Nhâm Nghị.

Hạ Thụ không tự chủ chăm chú nhìn xung quanh, đây là nơi Nhâm Nghị sinh hoạt, đâu đâu cũng có khí tức của Nhâm Nghị, làm cậu rất yêu thích.

Nhâm Nghị có chút buồn bực kéo kéo ca-ra-vat, trực tiếp hỏi: “Bây giờ cậu yêu thích phụ nữ à?”

Nói tới tính hướng, Hạ Thụ vẫn còn lúng túng.

“Không…”

Nhâm Nghị hỏi tới: “Đứa bé kia là thế nào tới?”

Hạ Thụ chỉ có thể tiếp tục nói dối, đứt quãng nói: “Con… Là bất ngờ…”

Nhâm Nghị nhíu nhíu mày: “Chuyện tình một đêm?”

Hạ Thụ đành phải chậm rãi gật gật đầu.

Nhâm Nghị lại hỏi: “Vậy bây giờ cậu còn thích nam?”

Hạ Thụ do dự một lúc, vẫn gật gật đầu, dù sao cậu vẫn luôn yêu Nhâm Nghị, mà Nhâm Nghị là nam.

Bỗng nhiên Nhâm Nghị đè cậu xuống giường, Hạ Thụ kinh ngạc nhìn anh.

Nhâm Nghị dùng ngữ khí thập phần bình thường nói: “Nếu em yêu đàn ông, vậy thì em yêu anh đi, như vậy em sẽ không lại nghĩ rời xa anh.”

Toàn thân Hạ Thụ rung mạnh, cả kinh nói: “Làm sao có khả năng? Anh đã kết hôn với Khâu tiểu thư.”

Nhâm Nghị nhàn nhạt nói: “Chúng tôi đã chia tay.”

“Hai người không có kết hôn?”

Nhâm Nghị cười nhạo một tiếng: “Em cảm thấy em đột nhiên bỏ đi, tôi còn có tâm tư kết hôn sao?”

Hạ Thụ sững sờ, bởi vì cậu bỏ đi nên Nhâm Nghị không có kết hôn. Hạ Thụ đau lòng, cũng hơi kinh ngạc.

Âm thanh Nhâm Nghị lạnh đi mấy phần, bỗng nhiên kéo tóc Hạ Thụ, làm cho cậu ngẩng đầu.

“Em có biết hay không, lúc em bỏ đi, đoạn thời gian đó, tôi đã phát điên tìm em khắp nơi rất lâu, em cũng thật là lợi hại, không nói một lời đã biệt tăm.”

Hạ Thụ rụt cổ, trong mắt sương mù mông lung, cậu thấp giọng nói: “Xin lỗi…”

Nhâm Nghị trên tay dùng sức, cả giận nói: “Em chỉ biết nói xin lỗi! Mỗi lần đều nói áy náy!”

Lời của anh làm cho Hạ Thụ thêm áy náy, càng thêm khổ sở.

Nhâm Nghị bỗng nhiên nở nụ cười, buông lỏng tóc Hạ Thụ ra, âm thanh cũng nhu hòa.

Anh nói: “Không sao, anh đã nghĩ ra cách không cho em bỏ đi, lần này em đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh.”

Hạ Thụ hồ đồ nhìn anh, không biết anh có ý gì.

Nhâm Nghị nở nụ cười, hôn lên môi Hạ Thụ một nụ hôn.

Hạ Thụ nháy mắt mấy cái, không dám tin cảm xúc trên môi, ngơ ngác nói: “Anh đừng như vậy…”

Nhâm Nghị vuốt ve khuôn mặt của cậu, thấp giọng nói: “Mấy năm qua anh đã hiểu rõ, để cho em thích người khác, để cho người khác cướp em đi, không bằng để em cùng với anh, em thích đàn ông mà, anh chính là đàn ông.”

Hạ Thụ sửng sốt, bị lời của anh làm chấn động, mở mồm mấy lần mới phát ra âm thanh.

“Nhưng anh là thẳng nam…”

Nhâm Nghị hôn cậu một cái, nói: “Anh là thẳng nam, nhưng nếu là em, anh có thể tiếp thu, chỉ cần có thể giữ em ở bên người, những thứ khác cũng không đáng kể, anh sẽ không để cho em bỏ anh trốn đi.”

Bởi vì không muốn cậu đi, coi như ở cùng với cậu cũng không đáng kể sao?

Hạ Thụ trừng mắt nhìn, tim không tự chủ được đập liên hồi.

Điều này đại biểu cái gì?

Nhâm Nghị hôn không ngừng, càng hôn càng nhanh. Hạ Thụ phục hồi tinh thần lại, vội vã đẩy anh ra, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh, nói: “Nhưng mà anh không yêu tôi…”

Ánh mắt Nhâm Nghị lóe lên một tia mờ mịt: “Nhưng em chính là người anh thích nhất, là người nhà của anh, là người bên cạnh không thể thiếu của anh, thứ tình cảm này là cái gì chứ? Có tính là yêu hay không?”

Hạ Thụ hai má toả nhiệt, cũng không hiểu anh, hai người đều trầm mặc.

Nhâm Nghị bắt đầu cởϊ qυầи áo Hạ Thụ.

“Không sao, sau này anh sẽ học yêu em.”

Hạ Thụ liền vội vàng kéo tay anh, đỏ mặt lắp ba lắp bắp nói: “Quá… Quá nhanh…”

Nhâm Nghị không nhịn được hôn lên gương mặt đỏ bừng bừng của cậu một nụ hôn, sau đó thở dài một tiếng, nghe lời vươn mình buông cậu ra.

“Vậy thì chậm một chút, ngược lại em cũng chạy không được, nhưng em phải sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, anh phải nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm.”

Hạ Thụ gật đầu không phải, không gật đầu cũng không phải, chỉ biết ngồi dậy, tai cũng đỏ, nói: “Tôi đi tắm.”

Nói xong vội chạy vào buồng tắm.

Đêm đó, rõ ràng trong biệt thự có rất nhiều phòng, Nhâm Nghị lại muốn giống như trước đây ngủ cùng với Hạ Thụ.

Lúc ngủ, Nhâm Nghị ôm Hạ Thụ chặt chẽ vào trong lòng, một khắc cũng không buông ra.

Hạ Thụ nằm ở trong l*иg ngực của anh, trong lòng vô cùng rối loạn nhưng chỉ một lúc là ngủ quên.