Nhân Thường

Chương 147: Ràng buộc của người đời

Hàn Tông sau vài ngày đóng cửa trị thương thì rốt cục cũng đi ra, Hộ Khiếu đan đã có tác dụng. Lúc này chỉ cần thời gian cho huyệt Lao Vi khôi phục lại từ từ, là mọi chuyện đều ổn.

Hắn sau nửa tháng nữa là có thể bắt đầu tu luyện lại Minh Đồng Da Sát rồi, chỉ là lúc này khác trước. Hàn Tông chỉ có thể trùng kích được hai huyệt là Sinh Cơ và Trung Nhân mà thôi. Theo lẽ đó mà tính toán, thành tự hắn đạt được chỉ là bảy phần mười so với bình thường.

Về điều này Hàn Tông không có ý kiến gì khác, luyện sai tâm pháp hắn chưa bị mang tật trong người đã là may mắn lắm rồi. Cũng qua lần này, hắn biết rằng mọi việc không thể tiến hành quá nhanh được, nhanh quá rất dễ phạm sai lầm.

Trong mấy ngày Hàn Tông bế quan, tin tức hắn lấy được Hộ Khiếu đan cũng đã tới tai Vạn Niên Thanh và Lâm Lân Thao. Thật ra đây tuy không phải tin tức Hàn Tông đưa tới, trong mẹo của hắn vẫn còn có một chước khác.

Mẹo này của Hàn Tông nhìn thế nào thì hắn cũng sẽ đạt được mục đích, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Những kẻ ngoài mặt giả tốt với hắn sẽ là những kẻ sau lưng hại hắn, theo lẽ đó cũng là những kẻ giúp hắn sau cùng nhất.

Suy ra người đầu tiên là Thanh Y chính là kẻ đứng sau vụ tâm pháp này, nàng ta nóng lòng muốn chứng minh vô tội, cuối cùng thì lại thành ra kéo váy cho người xem chân.

Nhưng mẹo này còn chưa hết, bởi lẽ những người còn lại đều có quan hệ công khai với hắn. Điều này nói rõ, bọn họ chỉ có thể trì trệ trong một khoảng thời gian, chứ không thể im lặng mãi được.

Hàn Tông chưa chính thức đưa tin đã kiếm được đan tới cho đám người, mục đích là muốn kiếm thêm một chút. Mặc dù trên thực tế bọn họ đều biết hắn đã tìm được, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ quan hệ.

Đối với những người ngoài nhìn vào mà nói, một người là sư tôn, một người là sư huynh. Hắn năm lần bảy lượt tới nhờ vậy mà lại không giúp được sư đệ, học trò cái gì sao? Đây sẽ là trò cười lớn!.

Tất nhiên nếu đổi lại thành hắn trúng kịch độc mà nói, mẹo thử giày này cũng sẽ vô dụng. Chờ hắn chết rồi chạy tới giả mèo khóc chuột là xong, qua vài năm sóng yên biển lặng, đến thắp thêm cho hắn nén nhang vậy là hết chuyện.

Chỉ là hắn không chết, cho nên thời gian trôi qua lâu dần bọn họ cũng sẽ nhận ra, có dùng cách gì cũng chỉ là câu giờ mà thôi. Trước sau cũng sẽ phải tới tìm hắn, công khai cho người xung quanh biết "chúng ta vẫn là tình nghĩa sư đồ, sư đệ."

Ngồi trong gian phòng, Lâm Lân Thao cuối cùng cũng hiểu được một ý này, ban đầu y ngoài mặt cho người tìm đan, trong lòng lại thầm mừng rỡ. Chỉ cần đủ thời gian hắn không kiếm được đan dược, thương thế sẽ nặng hơn khó mà khôi phục, từ đó thành tật trong người.

Nhưng qua tiếp vài ngày, y lại nhận được tin tức hắn là sai tâm pháp luyện thể, mới chỉ ở giai đoạn đầu có thể chữa khỏi. Y hiểu được cái này thì không hề quá nghiêm trọng, cho nên chút vui vẻ trong lòng tự nhiên không còn, thậm chí lúc này lại sinh ra quan ngại.

Thời gian trôi qua thêm mấy ngày y nhận được tin báo hắn đã tìm được đan dược, lúc này y mới hiểu ra được một vấn đề. Ấy là thân là sư huynh, hắn lại công khai tới nhờ giúp tận mấy lần, y chậm chạp giúp đỡ. Chuyện này tuy không là gì nhưng truyền tới tai một vài người chẳng phải là trò cười cho người ta chế giễu sao.

Ai mà không có một vài đối thủ chứ, cho nên y đang định giúp hắn thì lại nhận được một tờ tin tức. Tờ giấy này là do Hàn Tông chuyển tới, đại loại trong có ghi hắn đã tìm được đan dược. Thời gian vừa qua làm phiền sư huynh, lời lẽ áy náy cùng cảm kích vô cùng, y xem xong nghiến răng vò nát vứt đi.

Nếu như hai kẻ thật tâm tri giao, tất nhiên khiến y mừng rỡ, thư này cũng sẽ mang một ý nghĩa khác. Nhưng nếu là kẻ đối đầu, thư này có khác gì những lời lẽ oán trách và châm biếm đâu.

Ở nơi gian phòng của Vạn Niên Thanh cũng đang có một màn tương tự, bà ta thâm trầm đứng trước một nhúm tro tàn.

"Ngoài mặt thì cảm tạ, nhưng trong lòng lại đang muốn để người đời đều biết ta không giúp ngươi, muốn bọn người cười vào mặt ta chứ gì…"

Phán đoán của bà ta cũng không khác mấy so với Lâm Lân Thao là bao, rõ ràng đây không phải thư cảm ơn. Hắn là đang gửi thư tới hối thúc, nói rằng không giúp ta thì cứ chuẩn bị cái mặt mo làm trò cười cho kẻ khác đi. Hành động này của hắn không khác gì ném lửa vào khu rừng khô, chuyện bé xé ra to, chỉ lo không ai biết.

Hàn Tông thật ra cũng không thể tránh khỏi chuyện này, hắn đã đi nhờ người ta trước sau tìm được tất nhiên là phải báo với người ta một tiếng rồi. Chỉ là hắn mượn chuyện này tiện tay chọc ngoáy thêm một phát, xem có lợi gì tới tay nữa hay không mà thôi.

Xác định được những kẻ đối đầu hại mình, hắn sẽ không buông tha một ai, chỉ là thực lực chưa đủ mạnh để đối kháng. Hắn sẽ không làm ra những chuyện xé rách lớp mặt nạ, đôi bên công khai. Ngoài trừ thực lực, thủ đoạn cũng là một trong những thứ khiến kẻ khác e ngại. Việc hắn làm chỉ như một lời đáp trả, coi chừng trâu chết thì bò cũng phải hết hơi.

Rất nhanh sau ba ngày, Lâm Lân Thao là người đầu tiên gọi hắn tới, gã đưa ra một hộp nhỏ trước mặt. Gã lấy lý do bận chuyện đột xuất, vì thế thời gian giúp đỡ có hơi chậm…

Hàn Tông đương nhiên là liên tục xua tay, liên tục cảm ơn, lời nói thân tình như anh em. Thiếu chút nữa hai người đã cùng nhau dập đầu kết nghĩa, sau cùng chuyện trò tới nửa ngày hắn mới rời đi.

"Khá lắm Nguyên Văn, ngươi đáp lễ rất hay."

Nhìn bóng lưng của hắn, Lâm Lân Thao trầm đi trông thấy, y cảm thấy thú vị thật lớn cũng xót của thật nhiều.

Sang tới ngày thứ hai thì Vạn Niên Thanh cũng có lời gọi tới, Hàn Tông lúc này đang cung kính đứng trong gian phòng của bà ta….

"Ngươi cũng biết ta phát ra thông cáo bế quan, chuẩn bị trùng kích vào Vương cảnh đỉnh phong. Tuy chỉ có ba phần cơ hội, hi vọng không lớn nhưng ta vẫn cố gắng, chỉ là…"

Hàn Tông nghe hiểu ý, bà ta là đang nói nguyên do giúp đỡ hắn chậm chạp lâu như vậy, lời này cũng không chỉ nói riêng cho mình hắn nghe. Hàn Tông cúi người thưa:

"Đệ tử biết sư tôn thời gian này rất quan trọng, vậy mà vẫn mặt dầy tới đây, đệ tử không xứng đáng với…. "

"Được rồi, học trò ở đây của ta cũng chỉ còn vài người các ngươi, ta chỉ hi vọng con đường các ngươi đi ngày sau tốt một chút…."

Hai người chuyện trò thêm một hồi lâu hắn mới mang theo hộp gỗ rời đi, căn phòng lúc này chỉ còn lại mình bà ta.

"Ta không nhắc lại chuyện xưa, hắn cũng không nhắc, đây là vì sao? Mục đích của hắn chỉ là tìm viên đan dược này thôi sao? Hắn không nhắc tới là vì vẫn muốn nói cho ta yên tâm, hay là hắn đã đoán ra ta vốn không ngại chuyện cố sự này?."

Vạn Niên Thanh trầm tư rất lâu, khác với Lâm Lân Thao, bà ta và hắn có nhiều vấn đề để nghĩ hơn. Sau cùng bà ta đưa tới một quyết định, ấy là trước hết tập trung vào việc thoát tội. Sau đó là thử trùng kích một chút, xem hi vọng có cơ hội tiến tới đỉnh phong hay không.

Còn về Hàn Tông bà ta không cần lo nữa, cơ bản không cần bà ta nhúng thêm tay cho nước đυ.c. Bởi vốn dĩ hiện tại hắn cũng đã đủ rắc rối theo ý muốn ban đầu rồi, bà ta lúc này có chút hối hận khi chọc tức con bé. Về vấn đề này có lẽ Vạn Niên Thanh phải tìm thời gian thích hợp, đi an ủi nó một phen…

Phía đằng này Hàn Tông đã sắp về tới động phủ, lần này mọi sự đều tốt đẹp theo dự tính của hắn. Thêm được hai viên Hộ Khiếu đan không mất xu nào, chính là một món hời lớn. Số người theo học ở Thánh Thể Phong tuy ít, nhưng nếu tính theo số năm gộp lại cũng không hề quá ít.

Người mua ít tất nhiên người muốn luyện cũng không nhiều, đồ quý là ở chỗ hiếm, nếu sau này Hàn Tông lang bạt bên ngoài mà cần đến, hẳn là vô cùng khó tìm.

Hàn Tông lấy được chung quy đều là do bốn chữ "quan hệ" và "người đời", bản chất của mỗi người tuy là sống cho bản thân. Nhưng mà lối sống của họ vốn dĩ lại bị ảnh hưởng bởi cái nhìn và lời nói của người đời xung quanh.

Nghèo! Người thương thì ít người khinh thì nhiều, giàu cũng vậy, người ghen thì nhiều kẻ ghét cũng lắm.

Khen và chê là bản chất vốn có của người đời, cũng vì cái gọi là thanh danh như vậy, rất nhiều người bị tư duy này ảnh hưởng.

Hơn người thì bị ghét, dưới người thì bị khinh, muốn được người đời ngưỡng mộ phải có lợi ích mang lại cho họ, dù là lợi ích vô hình.

Vạn Niên Thanh và Lâm Lân Thao vì sợ danh tiếng giảm sút, sợ làm trò cười cho người đời xung quanh nên phải nhịn đau mang đan dược cho hắn. Hàn Tông hiểu được điều này cho nên hắn đã lợi dụng được mẹo này triệt để.

"Sống để cho người đời ngưỡng mộ kính nể hay bị vùi dập và khinh nhờn, thật ra cũng chỉ là đang tự mua dây buộc mình, trèo cao ngã đau. Ta sống theo ý thích, sao phải quan tâm tới đánh giá của người khác, mặc kệ dư luận, bản thân có lợi ích và vui vẻ là được rồi."

Đối với Hàn Tông mà nói, cái gọi là đánh giá của người đời lại rất dễ nắm bắt. Bản thân chỉ cần có thành tựu, có tiền và địa vị. Thêm một chút lợi ích mang lại cho họ như làm từ thiện, hoặc vài chuyện miễn phí, người đời tự nhiên sẽ ngưỡng mộ thôi. (1)

Những kẻ u mê, cố sống theo cái nhìn của người đời, chẳng qua là không nhìn rõ bản chất. Từ bị dư luận người đời đánh giá, chuyển sang dắt mũi người đời, quan trọng là ở cách nhìn nhận vấn đề mà thôi.

Tuy vậy tầng lớp nào thì gặp phải đánh giá của người đời dành cho họ cũng sẽ khác đi, cho nên không phải ai cũng có khả năng dắt mũi dư luận. (1)

Người hiểu được có rất nhiều, chỉ là thoát khỏi trói buộc vô hình ấy liệu có bao nhiêu?. Dẫu sao chuyện lợi dụng đã thành, Hàn Tông cũng không nghĩ tới nó nữa.

"Ta nếu như là bà ta chắc chắn sẽ nghĩ "hắn dùng chuyện kia tới đây uy hϊếp?", nhưng mà lời nói và thái độ ấy dường như không giống. Chẳng lẽ giống như ta dự đoán, bà ta đã có cách thoát khỏi vấn đề này? Nếu như vậy chỉ sợ lần sau ta gặp rắc rối lớn, bà ta không những không cứu còn sợ là còn muốn đổ dầu vào lửa… "

Ban đầu đây là một lá bài cứu mạng khi cần của hắn ở Tru Thiên Môn này, nhưng nghĩ theo hướng đó thì lúc này lại là một nguy cơ tiềm ẩn. Không giống với Mạc Văn Tư, đôi bên cùng nắm điểm yếu của nhau, có cơ sở để hình thành mối quan hệ hợp tác.

Hắn đơn phương nắm giữ bí mật của bà ta, dù bà ta thoát tội cũng nhất định không để hắn lông nhông chạy đi rêu rao.

"Xem ra… ta cần phải tìm một chỗ dựa mới lớn hơn, đủ khả năng để bao bọc ta…"



(1) Đối với góc nhìn đánh giá của dư luận và người đời, tác giả chỉ phân tích theo hướng có lợi hoặc có hại dưới góc nhìn của nhân vật chính mà thôi.