Ma Giáo Giáo Chủ Của Ảnh Hậu

Chương 130: Giáo chủ biểu diễn mong muốn cầu sinh

Lạc Huyền Ca ủy khuất bĩu môi, bức hình tệ hại như vậy, nàng cũng không muốn đăng a.

Ngặt nỗi phu nhân trong nhà tận lực bức ép, nàng không thể không theo a.

"Nhanh xóa bỏ đi." Hứa Tụ trầm mặc một hồi cho ra những lời này.

Lạc Huyền Ca lắc đầu một cái, nàng cũng muốn xóa, nhưng kết quả sau khi xóa nàng không dám tưởng tượng a.

Hứa Tụ đang chuẩn bị đoạt lấy điện thoại của nàng, trực tiếp xóa bỏ bài, nhưng mà bị Lý Điềm chạy tới ngăn lại.

"Này, chớ hành động thiếu suy nghĩ, ta ngược lại cảm thấy rất tốt." Lý Điềm cười một cái nói: "Thứ đồ hình tượng này chỉ khi nào xác định rõ thì mới gọi là hình tượng, Tiểu Lạc là người sống sờ sờ, làm gì có người nào không phát sinh biến hóa. Chỉ có như vậy nàng mới càng chân thực. Nếu không thì có gì khác với những nghệ sĩ mang bộ mặt sẵn theo mẫu kia đâu?"

Hứa Tụ chần chờ, trong thời gian này Lạc Huyền Ca yên lặng cầm về điện thoại di động trong tay nàng.

Lý Điềm lần nữa nói: "Tính tình Tiểu Lạc là dạng gì, người quen thuộc nàng như chúng ta đều biết, cũng chính bởi vì quen thuộc mới càng thích nàng, fan hâm mộ cũng giống vậy. Tiếp nhận nhiều mặt của nàng, Tiểu Lạc mới thật sự là thần tượng, mà không phải là một hình nộm hư cấu ra."

"Ừ, ngươi nói hình như cũng có chút đạo lý." Hứa Tụ thừa nhận nàng lúc nãy hơi xung động, bất quá vẫn phải cảnh cáo Lạc Huyền Ca: "Về sau đăng weibo chú ý một chút, loại hình có thể làm cho đại chúng khó ở như này, tốt nhất không nên đăng."

Lạc Huyền Ca gật đầu lại lắc đầu, chuyện này nàng không làm chủ được a.

Nếu như còn có lần sau, nếu như lần sau An Nhược Thủy vẫn bắt nàng đăng hình xấu thì phải làm sao?

Không đăng thì chỉ có thể ôm quà vặt một mình trông giữ phòng không a.

Lý Điềm nhìn thấy u oán trong mắt Lạc giáo chủ cũng liền hiểu ra rồi, nàng cười kéo Hứa Tụ đi: "Được rồi được rồi, đi thôi. Chuyện này a, đoán chừng Tiểu Lạc cũng không làm chủ được."

Hứa Tụ trầm mặc bị Lý Điềm mang đi, bất quá ánh mắt căm hận trước khi đi, làm Lạc Huyền Ca không sợ trời không sợ đất cảm giác trái tim nhỏ run lên.

...

"A —— "

Mạnh Tiểu Manh nhìn bức hình trên màn ảnh di động, vừa nhìn đã tởm đến mắt không dám mở ra nữa.

Cẩn thận từng tí một mở hai mắt ra, nhìn nội dung phía trên, liếc một cái lên hình, nhìn ngũ quan có thể phân biệt ra được đây chính là Lạc Huyền Ca, nhưng mà cẩn thận nhìn một cái, thật đúng là "đẹp" đến mức người khác không dám tâng bốc a.

Hứa Như đương lúc rảnh rỗi có thể nghỉ ngơi, nàng mặc hí phục dày nặng đi tới bên cạnh Mạnh Tiểu Manh, Mạnh Tiểu Manh chú ý thấy tỷ tỷ đến, vội vàng nhường ra vị trí, sau đó đưa nước cho tỷ tỷ.

"Nhìn cái gì vậy?" Hứa Như uống một hớp, hỏi Mạnh Tiểu Manh.

Mạnh Tiểu Manh đưa tới điện thoại di động: "Huyền Ca hiện tại thật là giỏi a, có thể nhận rất nhiều rất nhiều phim, còn có nhiều fan hâm mộ như vậy, thật thay nàng cảm thấy vui vẻ."

"Ngươi nếu chịu cố gắng một chút, không đạt tới địa vị của Lạc Huyền Ca, đến vị trí của Giang Ý Hàm tuyệt đối không thành vấn đề. Ngươi nhìn Lạc Huyền Ca người ta xem, lại nhìn Giang Ý Hàm xem, không đề cập hai người này nữa, ngươi nghĩ đến Bạch Liễu vốn cũng hai bàn tay trắng đi ra xông xáo giống như ngươi xem. Nữ minh tinh tuyến một đang ăn khách, MC quản lý của đài nào đó, tiểu thiên hậu mới nổi trên nhạc đàn, nhìn ngươi xem... Vẫn còn ở đoàn phim làm kẻ chạy cờ."

"Tỷ, ta và các nàng không thể thả cùng một chỗ để so. Huyền Ca biết bay, ta biết sao? Ý Hàm dồi dào cảm giác tống nghệ, ta lại không có. Bạch Liễu tỷ từ nhỏ đã chơi âm nhạc, trong nhà còn là âm nhạc thế gia. Ta không có gì cả a."

Mạnh Tiểu Manh rất là không cam lòng mạnh miệng, so sánh với những người bạn nhỏ khác, nàng tệ đến hỏng bét.

Hứa Như vô lực đỡ trán: "Cái gì gọi là ngươi không có gì cả? Cha ngươi là sao lớn quốc tế, lão gia tử nhà ngươi là báu vật của nghề, chớ vì bản thân không cố gắng mà kiếm cớ. Cảm giác tống nghệ của Giang Ý Hàm là bẩm sinh tới sao? Lạc Huyền Ca biết bay... chuyện Lạc Huyền Ca trước không nói. Bạch Liễu là âm nhạc thế gia, nhưng nàng tới quốc nội phát triển, nhà nàng cho nàng được bao nhiêu trợ giúp? Ngươi lại nghĩ chính ngươi xem, chỉ cần ngươi muốn bao nhiêu kịch bản cũng có thể bưng đến trước mặt cho ngươi chọn cho ngươi lựa. Nhưng ngươi không có thực lực kia, trong nhà ai dám để cho ngươi tùy tiện ra ngoài nhận diễn? Bản thân ngươi có lương tâm ra ngoài nhận vai sao?"

Mạnh Tiểu Manh bĩu môi một cái không nói lời nào, hứng thú của nàng lại không ở trên phương diện quay phim, trong lòng thầm thở dài một hơi hướng Hứa Như nịnh nọt cười: "Tỷ tỷ tỷ, ngươi đừng tức giận. Bạch Liễu tỷ lát nữa muốn tới thăm ngươi a. Giận đến hoa dung thất sắc thì không tốt, đến lúc đó chị dâu chạy xem ngươi khóc thế nào."

"Hà." Hứa Như nở nụ cười lạnh, nhưng ý cười đáy mắt lại rất chân thực.

Mạnh Tiểu Manh không nhìn thấy ý tưởng chân thật trong mắt Hứa Như, chỉ cảm thấy tỷ tỷ cười như vậy thật đáng sợ.

"Tỷ, ngươi nói xem ta có phải là nên cố gắng một chút, tranh thủ bắt lấy một kịch bản tốt, làm nữ chính a." Mạnh Tiểu Manh đặt câu hỏi, Hứa Như lắc đầu: "Loại chuyện này không gấp, trước luyện diễn xuất đi. Nhà chúng ta không thiếu nhất chính là kịch bản."

Cùng tỷ tỷ trò chuyện thêm một lát, Mạnh Tiểu Manh cũng dần dần chấp nhận sự thực làm kẻ chạy cờ trong đoàn phim.

...

An Nhược Thủy kết thúc quay phim, trở lại liền thấy lều vải bừa bãi khắp nơi, bao bì quà vặt đã ăn xong, còn có Lạc Huyền Ca nằm ngủ ngay trên đất.

Nàng bất đắc dĩ cười tiến lên đánh thức Lạc Huyền Ca.

"Dậy, trước đi rửa mặt một chút, chờ một hồi dùng bữa tối."

Lạc Huyền Ca mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã thói quen An Nhược Thủy bầu bạn nàng, ba tháng này trừ chịu đựng tương tư khổ không được gặp mặt, còn phải chịu đựng tịch mịch trong giấc ngủ hằng đêm.

Không có cảm giác quen thuộc như khi An Nhược Thủy bồi ở bên người, Lạc giáo chủ cảm nhận được cái gì gọi là lăn lộn khó ngủ.

"Hm... Ta hình như vẫn còn chút buồn ngủ." Lạc Huyền Ca ngồi xếp bằng, giơ tay lên chuẩn bị dụi mắt, An Nhược Thủy lập tức ngăn cản: "Đừng động."

An Nhược Thủy vừa nói vừa đè lại tay, chất vấn: "Sau khi ăn hàng xong có phải chưa rửa tay?"

"Ừ..." Lạc giáo chủ gật đầu, kiếp trước luôn luôn có người hầu hạ, lúc ăn đồ đều là thị nữ đút nàng, tuy sau đó những thị nữ kia bị Tuyên Dương đuổi đi, nhưng cũng có Tuyên Dương đút nàng.

Hiện tại tự mình động thủ, tuy rằng đúng là cơm no áo ấm, nhưng mà thói quen rửa tay sau khi ăn vẫn chưa được dưỡng thành.

Giờ thì, lại bị An Nhược Thủy bắt quả tang chính diện.

"Được rồi, chớ có đưa vẻ mặt ủy khuất nhìn chằm chằm ta." An Nhược Thủy dở khóc dở cười dắt cổ tay nàng: "Đứng dậy, ta mang ngươi đi rửa tay."

"Công việc buổi chiều kết thúc rồi?" Lạc Huyền Ca tò mò hỏi.

An Nhược Thủy gật đầu: "Đúng vậy, chờ lát nữa ta nướng thịt cho ngươi ăn."

An Nhược Thủy ba tháng này không học cái gì khác, chỉ đi theo Giang Hải Khê học cách nướng thịt, mặc dù không bằng tay nghề của Lạc Huyền Ca, nhưng mà so sánh với phần lớn người trong đoàn phim, nàng thật sự rất lợi hại.

Con ngươi của Lạc Huyền Ca lóe sáng, thuộc loại ánh sáng khi nhìn thấy thần chết kêu gọi.

Nàng đến nay vẫn còn nhớ ăn vào bát mì phu nhân nấu là cảm giác gì, loại cảm giác hít thở không thông sinh tử mặc cho trời định, chưa kể lục phủ ngũ tạng đều lộn mửa đau đến sắp nổ tung, quả thực làm nàng sống không bằng chết.

Hiện tại phải ăn thịt nướng phu nhân làm, Lạc giáo chủ bẻ đầu ngón tay nghĩ lý do cự tuyệt.

"Ta vừa rồi ăn quá nhiều quà vặt."

An Nhược Thủy đưa nước tới cho nàng, Lạc Huyền Ca vừa rửa tay vừa ngửa đầu nhìn An Nhược Thủy nói.

An Nhược Thủy ngẩn người một chút cười: "Có phải hối hận rồi hay không? Nếu sớm biết ta muốn nướng thịt cho ngươi ăn, có phải sẽ không ăn hàng nhiều như vậy?"

Lạc giáo chủ: Không phải a, ý ta muốn nói hiện tại bụng ta rất căng ăn không được thịt nướng của ngươi.

Nhưng mà lời như vậy, Lạc giáo chủ chỉ dám ở trong lòng nho nhỏ nghĩ một hồi, cũng không dám tùy tiện nói ra.

"Ợ, ta hình như có hơi no." Lạc Huyền Ca mang ngữ khí ủy khuất nói.

An Nhược Thủy gật đầu: "Không sao, chúng ta trước đi tới đi lui ở quanh đây. Đợi trời tối trở lại cùng mọi người vây quanh đống lửa nướng thịt ăn."

"Không..." Trái tim nhỏ bé của Lạc Huyền Ca khẩn trương đến nhảy bình bịch: Có vị thần tiên nào tốt bụng lỡ bước đến nơi này, nhanh xóa bỏ ý niệm muốn đích thân nướng thịt của phu nhân ta đi.

Khả năng giờ này không có thần tiên nào đi ngang qua, hoặc có lẽ mấy vị đi ngang qua thì không tốt bụng.

Lời cầu nguyện của nàng không được bất kỳ ai đáp lại.

An Nhược Thủy cầm lên khăn lông khô đưa cho nàng, chờ Lạc Huyền Ca lau sạch tay, hai người liền sóng vai ở phụ cận đoàn phim đi tới đi lui.

"Tiểu Lạc, kịch bản của ngươi ta đã giúp ngươi xem qua. Tuy rằng nhìn không khó khăn gì, nhưng mà có một ít chi tiết vẫn khó nắm chắc. Buổi tối ta giúp ngươi luyện một chút thấy sao?"

"Ừ, ta luôn cảm thấy nhân vật kia là lạ. Cùng nữ chính ở một chỗ hình như bao giờ cũng biến đần." Lạc giáo chủ đúng sự thật nói.

An Nhược Thủy chỉ có thể đáp lại bằng cách mỉm cười, đối với loại người EQ thấp này, nàng cảm thấy có giải thích với Lạc Huyền Ca: "Nàng không phải biến đần, mà là quá quan tâm nữ chính trở nên có chút không giống mình", thì cũng vô ích.

Tuy rằng bản thân Lạc Huyền Ca chính là người như vậy, nhưng nếu như An Nhược Thủy nói cho nàng biết, trên thế giới này còn có loại chuyện yêu đương làm giảm chỉ số thông minh, Lạc Huyền Ca nhất định sẽ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm nàng, tiếp tục hỏi lung tung này kia, cuối cùng sẽ lại dùng mạch não kỳ quái của nàng, nói ra đủ loại lời làm cho người dở khóc dở cười.

"Được rồi, chỉ đi dạo một chút phụ cận đây thôi. Xa hơn nữa thì chúng ta không kịp chạy trở về nướng thịt." An Nhược Thủy thấy bốn phía không còn ai, nơi này cách đoàn phim không xa không gần, cảnh sắc rất đẹp cũng rất an tĩnh.

Lạc Huyền Ca liền dừng chân bồi ở bên cạnh An Nhược Thủy.

An Nhược Thủy đưa tay ra ôm lấy Lạc Huyền Ca, tựa vào ngực nàng cẩn thận nghe tiếng tim đập của đối phương.

"Tiểu Lạc, chúng ta sẽ luôn tiếp tục tốt đẹp như vậy sao?"

"Sẽ!"

Lạc Huyền Ca trả lời rất kiên định, nàng có Ma giáo của mình, có giang hồ nàng yêu thích, còn có các giáo đồ quen thuộc nhất.

Nếu không phải thế giới này có An Nhược Thủy, nàng sẽ không có bất kỳ lưu luyến nào với nơi này, chỉ cần có chút xíu cơ hội có thể trở lại tám trăm năm trước, nàng tuyệt đối sẽ không do dự.

Nhưng nàng bây giờ, chỉ hy vọng có thể luôn luôn ở lại đây, lưu lại bên cạnh người này.

"Nói! Ngươi vừa rồi luôn luôn nhấn mạnh ăn no, có phải là không muốn ăn thịt ta nướng cho ngươi?" An Nhược Thủy đưa tay ra nắm lấy lỗ tai Lạc Huyền Ca, tầm mắt phong tỏa trên cổ, cứ như thể nàng dám nói ra một chữ "Phải", cần cổ trắng nõn liền có thể bị cắn ra một đường máu.

Lạc giáo chủ vội vàng phủ nhận: "Dĩ nhiên không phải, ta chính là... chính là thật sự ăn no. Ta muốn nói, quà vặt ngươi chuẩn bị cho ta ăn quá ngon, ta không cẩn thận nên ăn hơi nhiều. Ăn có chút căng bụng, bất quá bây giờ tốt rồi. Chờ một hồi nhất định có thể ăn rất nhiều rất nhiều thịt nướng."

"Ừ... Nhắc tới thịt nướng ta đều bắt đầu thèm rồi, hận không thể hiện tại gặm mấy miếng, thêm ít rượu tới, thật đúng là sung sướиɠ."

Lạc Huyền Ca cảm giác được tay trên lỗ tai từ từ giảm lực, sau đó thả lỗ tai buông xuống, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

An Nhược Thủy cười nhìn Tiểu Lạc nhà mình biểu diễn cầu sinh ngay trước mặt, tâm tình càng thêm khoái trá.

"Hôm nay bỏ qua ngươi, lần sau còn dám làm bậy như vậy, cẩn thận ta..." An Nhược Thủy còn chưa nói hết lời, Lạc Huyền Ca đã đột nhiên bước lên phía trước lấy môi bịt miệng, đem lời An Nhược Thủy nghĩ muốn nói, tan đi trong nụ hôn này.

---------

Tác giả có lời muốn nói:

Lại một chương ngọt ngào a...

Nhưng mà ta vừa mới thất tình, vì sao phải tự tìm ngược cho mình! Tại sao a tại sao a...

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴