"Có đàn nào trúng ý không?"
Chủ tiệm thấy ánh mắt Lạc Huyền Ca luôn luôn quan sát lui tới một ít cổ cầm, nhưng bởi vì nàng mặt than quen, cho nên chủ tiệm cùng mọi người đều không thể nhìn rõ suy nghĩ thực trong lòng nàng.
Lạc Huyền Ca lắc đầu một cái: "Không hiểu đàn cho lắm, lão bản có thể đề cử một hai hay không."
Chủ tiệm gật đầu một cái, thì ra chậm chạp không ra quyết định không phải bởi vì mấy cây đàn này nhìn không thuận mắt, mà bởi vì nàng căn bản không hiểu đàn.
Đợi một chút…
"Không hiểu đàn ngươi đến tìm ta mượn đàn làm gì?!" Chủ tiệm là người yêu đàn, giống như hắn yêu thư pháp, hắn không hy vọng có người không hiểu đàn làm ô nhục mỹ hảo trong lòng. Lập tức liền quăng thái độ với Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca cũng không giận, người như chủ tiệm nàng ở kiếp trước gặp rất nhiều, giống như thư sinh ngoan cố yêu sách như mạng, võ si lỗ mãng say mê luyện quyền, tiền trang lão bản coi tiền như mệnh. Điểm chung của bọn họ đều là hết sức trân quý đồ vật mình yêu.
Thấy Lạc Huyền Ca không có bất kỳ động tác nào, Giang Ý Hàm bên cạnh nóng nảy, thật vất vả khuyên được chủ tiệm cho mượn đàn, cũng không thể bởi vì vài ba lời của Lạc Huyền Ca mà phá hư.
"Lão bản, có thể nói chuyện một chút hay không?" Giang Ý Hàm hướng tổ quay nói một tiếng, sau khi được chấp thuận mới cùng chủ tiệm chuyện trò.
Chủ tiệm hồ nghi nhìn nàng, tròng mắt chuyển vòng vo, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Được."
Giang Ý Hàm đi theo chủ tiệm tới vị trí tổ quay phim quay không đến, chủ tiệm hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi hiểu đàn?"
"Ta ngược lại không phải hiểu đàn, nhưng ta hiểu cơ hội làm ăn." Giang Ý Hàm nhìn nhóm nhϊếp ảnh phía xa đang chụp hình Lạc Huyền Ca, cười một tiếng nói tiếp: "Lúc chúng ta mới tới cũng đã tự giới thiệu mình, chúng ta đang tham gia một chương trình tranh tài, toàn bộ hành trình truyền trực tiếp trên mạng. Tuy rằng chúng ta không hiểu đàn, nhưng bên trong khán giả xem truyền trực tiếp nói không chừng có thể có người hiểu đàn yêu đàn giống như ngươi."
"Ý ngươi muốn nói, để cho nha đầu bên ngoài kia giúp ta ở trên mạng đánh quảng cáo, để cho nhiều người biết đến cái tiệm này của ta hơn? Biết đến đàn trong tiệm ta?" Chủ tiệm cuối cùng cũng hiểu ra.
"Chính là cái ý này, ngài cảm thấy thế nào?" Giang Ý Hàm hơi thả thấp tư thái, chủ tiệm ngược lại trầm tư mấy giây: "Trong tiệm của ta có một cây đàn cổ, tổ tiên truyền xuống, đó là bảo vật trấn tiệm của ta. Nhưng đàn kia từ tổ tiên truyền đến đời của ta, không một người nào có thể đàn vang nó. Vài ngày trước, con gái ta ở bên ngoài đem chuyện cây đàn này nói cho người khác, dẫn tới rất nhiều người muốn mua. Còn có phóng viên chuyên môn đến cửa phỏng vấn, ta hôm nay thấy bên cạnh các ngươi có máy quay đi theo, còn tưởng rằng các ngươi cũng đến tìm ta mua đàn."
"Vậy ý ngươi là…?" Giang Ý Hàm âm thầm cảm thấy, chuyện này cua quẹo một hồi thay đổi bản chất, nàng chỉ muốn mượn cái đàn cổ bày chụp mấy tấm hình, vốn cho rằng viết giấy nợ là có thể xong chuyện, sao bây giờ lại thành phức tạp như vậy?
"Nếu cây đàn cổ kia ở chỗ này của ta đã không phải là bí mật gì, vậy ta cũng không giấu giếm nữa, ta muốn để cho người biết nhiều hơn, ta muốn để cho đàn cổ kia, ở trong tay ta phát ra tiếng vang." Đáy mắt chủ tiệm lóe lên ánh sáng cố chấp không bình thường.
Giang Ý Hàm mừng rỡ như điên, Lạc Huyền Ca phối hợp với một trương cổ cầm mang sắc thái thần bí, đây không chỉ là điểm sáng của tấm hình, còn là một điểm sáng chói của tiết mục, dù cho dân mạng bỏ phiếu thấp, giám khảo hậu kỳ cũng sẽ không cho nàng số điểm quá thấp.
Chờ chủ tiệm cùng Giang Ý Hàm thương lượng xong, chủ tiệm liền đi ra sau tiệm lấy đàn.
Lạc Huyền Ca thấy Giang Ý Hàm trở lại, vốn muốn hỏi thương lượng như thế nào, lại thấy trên người Giang Ý Hàm hiện ra vui mừng không che giấu được, có thể thấy chuyện này đã xong xuôi.
"Cực khổ rồi." Lạc Huyền Ca hướng về phía Giang Ý Hàm nói, nghe vậy Giang Ý Hàm đỏ bừng mặt: "Không, không khổ cực."
Lạc Huyền Ca giống như kiếp trước, khí chất Giáo chủ rất khó che phủ, hoàn toàn dùng ngữ khí ngông cuồng tự cao biểu đạt cảm tạ với Giang Ý Hàm, chưa kể cái lời cảm ơn của nàng không khác gì lời khích lệ giáo đồ kiếp trước, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi chút nào.
Giang Ý Hàm đứng ở bên cạnh Lạc Huyền Ca, hơi nghiêng đầu nhìn mặt bên của Lạc Huyền Ca, trong nháy mắt mặt đỏ nhịp tim như nai con chạy loạn, nhưng mà liếc mắt nhìn Lạc Huyền Ca, lại thấy người này vẫn không khác gì ban nãy, mặt than lạnh lùng nhìn những nhạc khí khác bên trong tiệm. Vừa nhìn vừa cau mày, bộ dáng tựa hồ đối với nhạc khí nơi này đều không quá hài lòng.
Giang Ý Hàm cảm thán trong lòng: Cái tên này, thật đúng là tán người trong vô hình a. Nếu không phải ta yêu thầm nữ thần nhà ta đã 11 năm, đối nữ thần kiên trinh không thay đổi, nói không chừng hôm nay liền muốn cho nữ thần đội nón xanh chui đầu vào vòng tay của tên này. Aiz, 11 năm a. Cuộc sống còn có bao nhiêu cái 11 năm đưa cho ta chờ đợi, trước kia vẫn cho rằng trở ngại chúng ta chính là xã hội không đồng ý, sau đó quốc gia ban bố pháp lệnh hợp pháp hôn nhân đồng tính, nhưng mà nàng lại một chút phản ứng cũng không có. Thì ra, cho dù xã hồi đồng ý, yêu một người dị tính vẫn là chuyện rất thống khổ a. Bất quá —— 11 năm cay đắng đều chịu đựng được, thêm mấy cái 11 năm lại có làm sao. Cho dù về sau nàng kết hôn sinh con, ta vẫn muốn tiếp tục theo cùng nàng, cho dù là dùng thân phận bằng hữu a.
Lạc Huyền Ca tựa hồ cảm thấy người bên cạnh biến hóa tâm tình, nhướn mi quan sát Giang Ý Hàm: Nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ ta lại nói sai?
"Không sao chứ?" Lạc giáo chủ một lần nữa ôn nhu quan tâm hỏi thăm, lại rước lấy Giang Ý Hàm căm tức nhìn: "Không có việc gì!"
Lạc Huyền Ca nhiệt tình bị cự tuyệt, tâm tình thật không tốt nhíu mày một cái, bổn giáo chủ hiếm có quan tâm cộng sự một chút, lại không ngờ đối phương không thức thời như thế: Hừ!
Giang Ý Hàm căm hận trừng mắt nhìn Lạc Huyền Ca, ghét nhất gái thẳng các ngươi, ai cần các ngươi quan tâm, không cưới hà cớ gì tán?!!
Lạc Huyền Ca cũng lười phản ứng cái người đem não hóng gió này, lẳng lặng tra xét nhạc khí khác ở đây, trên giá bày biện đàn tranh, còn có tỳ bà từng làm nàng học khổ không thể tả, tính cách vốn thẳng thừng phô trương lại phải bắt chước tư thái tiểu nữ nhi, ưu nhã kín đáo tấu khúc, nếu không phải do thua cược, nàng tình nguyện đánh mấy bộ quyền luyện một chút tâm pháp nội lực còn hơn.
Bên này Lạc Huyền Ca và Giang Ý Hàm vô duyên vô cớ triển khai 'chiến tranh lạnh', mà Mạnh Tiểu Manh lúc này so với các nàng còn thống khổ hơn.
Mạnh Tiểu Manh đứng ở đầu đường, người đi đường qua lại đều nhìn nàng chăm chú rồi chế giễu, vừa che miệng cười vừa chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận.
Cho dù là vì nghệ thuật hiến thân, giờ phút này nội tâm Mạnh Tiểu Manh cũng hết sức thống khổ, cái loại áo vải đỏ thẫm này, sợ là người thuộc lứa bà nội cũng sẽ không mặc. Mà nàng thì lại phải mặc một thân này, ra đầu đường chụp hình thi sắc đẹp! Thi sắc đẹp a —— quần chúng cũng không phải mù mắt!!!
Trương Mạn Mạn còn cho ra giải thích vô cùng hợp lý, bản thân Mạnh Tiểu Manh là một người rất vui tươi, giống như một vầng thái dương có thể sưởi ấm người khác, cho nên màu sắc trang phục nhất định phải màu đỏ rồi, hoan hỷ diễm lệ càng có thể làm nổi bật khí chất của Mạnh Tiểu Manh.
Mạnh Tiểu Manh ban đầu vô cùng vui vẻ gật đầu đồng ý, nàng cho rằng nàng phải mặc một bộ lễ phục màu đỏ, phối hợp với thân cao tiêu chuẩn a.
Nàng sai rồi, nàng lúc ấy chỉ nghe được hai chữ diễm lệ, không chú ý Trương Mạn Mạn nói hoan hỷ.
Cái áo hoa đỏ thẫm này đúng là hoan hỷ thật, nhăn mày một cái tươi cười một cái đều lộ ra vẻ ăn mừng 'Năm nay lương thực trúng mùa lớn'! Nếu trong bụng mang thêm hai đứa nhóc béo, vậy quả thật là đại hỷ đúng không.
Duy nhất làm Mạnh Tiểu Manh cảm giác an ủi chính là, trang điểm trên mặt nàng vẫn rất không tệ.
Ban đầu trang điểm, thấy thợ trang điểm cùng Trương Mạn Mạn mắt đi mày lại, nàng còn tưởng thợ trang điểm sẽ ở trên mặt nàng động chút tay chân. Bất quá thật may, thợ trang điểm xem như chuyên nghiệp.
Nội tâm nghĩ như vậy, Mạnh Tiểu Manh tiếp tục đi theo nhϊếp ảnh gia chụp mấy tấm hình, thấy nhϊếp ảnh gia hô ngừng, Mạnh Tiểu Manh liền thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng giơ tay lên muốn gãi má một cái, bất quá vừa nghĩ tới trên mặt còn trang điểm, nàng liền nhịn xuống cảm giác vừa nhột vừa đau này, là do phơi nắng thời gian dài sao?
Mạnh Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời rất nhức mắt, nhưng bây giờ vẫn là mùa xuân, mặt trời ngược lại không nóng bức như mùa hè, nàng còn chịu được.
Nhận lấy nước suối tiểu ca nhϊếp ảnh gia đưa tới, Mạnh Tiểu Manh hướng hắn nói cám ơn, nhưng mà cảm giác nhột trên mặt càng thêm khó nhịn, giơ tay lên nghĩ gãi lại nghe được nhϊếp ảnh gia gọi nàng: "Chuẩn bị một chút, chúng ta tiếp tục chụp."
"Được." Mạnh Tiểu Manh đưa lên nụ cười ngọt ngào, uống hai ngụm nước lạnh, chỉnh sửa lại tâm trạng tiếp tục đứng dưới ánh mặt trời, mà xa xa Trương Mạn Mạn cười so với nàng còn rực rỡ hơn.
————
Tác giả có lời muốn nói:
An ảnh hậu: Kể từ sau khi cùng Lạc Huyền Ca làm bằng hữu, mỗi ngày đều có người đến tìm ta làm đại diện cho thực phẩm xanh tốt cho sức khỏe, nói hình ảnh của ta thập phần phù hợp! Vì vậy tâm tình ta rất tệ hại, cần các vị tiểu tỷ tỷ ôm ôm hôn hôn bồng cao cao mới có thể tốt hơn ~
(*) thực phẩm xanh trị nóng trong người
Xuẩn Tiểu Manh: Mặt ta thật khó chịu, nhất định là do thường xuyên bị Huyền Ca vả mặt. Cần các vị tiểu tỷ tỷ ôm ôm hôn hôn bồng cao cao mới có thể tốt hơn ~
Lạc giáo chủ: Hai cái nồi này, bổn tọa không đeo! Bổn tọa ủy khuất, cần các vị tiểu tỷ tỷ ôm ôm hôn hôn bồng cao cao mới có thể tốt hơn ~
Giang Ý Hàm: Ta vào giới giải trí kỳ thực cũng không phải là vì danh lợi tiền bạc, mà là để đến gần Lý Điềm! Về phần tại sao, nhìn câu chuyện yêu thầm của ta, các ngươi hẳn có thể biết, ε=(′ο'*))) aiz, thật buồn quá, cần các vị tiểu tỷ tỷ ôm ôm hôn hôn bồng cao cao mới có thể tốt hơn ~
Tiểu Điềm Tâm: Ta… Các ngươi…, oa oa thêm nữa Tiểu Điềm Tâm sẽ khóc đó, các ngươi đừng quá đáng! Tâm tình thật là tệ hại, cần các vị tiểu tỷ tỷ ôm ôm hôn hôn bồng cao cao mới có thể tốt hơn ~
Xuẩn tác giả: Đã đáp ứng các ngươi tăng chương hàng ngày! Kết quả vẫn là follow không có, bình luận không có, like cũng không có, xuẩn tác giả cũng ủy khuất, cần các vị tiểu tỷ tỷ ôm ôm hôn hôn bồng cao cao mới có thể tốt hơn ~
Editor cũng ké miếng đất: Hằng ngày phát chương nhiều như lũ miền trung, kết quả là comment hiếm như lá mùa đông, like sao cũng lèo tèo, editor cũng rất uất ức, cần các vị tiểu tỷ tỷ ôm ôm hôn hôn bồng cao cao mới có thể tốt hơn ~ (ᗒᗣᗕ)՞
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴